Dưới Những Dặm Mưa Sa


"Tôi đến thăm bệnh."
Phó Thịnh Minh chen vào phòng, nhìn Tưởng Ly nằm trên giường bệnh liền dịu giọng: "Cô đã khỏe hơn chưa?"
"Cũng không có vấn đề gì lớn lắm." Tưởng Ly mỉm cười.

Ngoại trừ hai vết sẹo trên người, cô cũng xem như là lành lặn trở về rồi.
"Nghe nói An Ngọc dùng tàn thuốc châm cô bị bỏng, sẽ không để lại sẹo chứ?" Phó Thịnh Minh nhíu mày.

Trước khi đến đây anh đã hỏi thăm kỹ lưỡng tình hình của Tưởng Ly, anh còn cho rằng cô sẽ khóc lóc thảm thương, oán trách đủ điều.

Chung quy là phụ nữ ai cũng xem nhan sắc như sinh mệnh, lỡ để lại sẹo trên người thì không hay.

Nhưng nào ngờ Tưởng Ly vô cùng bình tĩnh, vẫn điềm đạm nói cười như thường ngày.
Ai dà, dáng vẻ này đúng là khác trước quá nhiều.

"Có để lại sẹo nhưng không sao, quần áo có thể che lại được mà."
"Hay là để tôi tìm một bác sĩ thẩm mỹ tay nghề tốt cho cô nhé?"
Tưởng Ly chưa kịp đáp lời thì Tống Nam chen vào: "Phó Thịnh Minh, vợ tôi không mượn cậu nhọc lòng nghĩ ngợi.

Nếu không phải tại cậu tìm cái nơi khỉ ho cò gáy chết tiệt cho cô ấy ở thì cũng không xảy ra chuyện như hôm nay."
"Nơi khỉ ho cò gáy chết tiệt? Chứ không phải do cậu dại dột, thuê người không chịu tìm hiểu kỹ à? Cậu âm mưu gì?"

"Tôi âm mưu gì với vợ tôi chứ? Người âm mưu phải là cậu mới đúng!"
"Không âm mưu mà để An Ngọc kè kè cô ấy mỗi ngày, còn cho cô ấy uống thứ thuốc khiến tâm thần điên đảo này nữa.

Tôi thấy cậu đang trả thù Tưởng Ly đó!"
"Tôi trả thù vợ tôi làm gì?"
"Ồ, bây giờ một câu vợ tôi, hai câu cũng vợ tôi.

Ai là người từng thề phải khiến đại tiểu thư nhà họ Tưởng bò xuống cầu xin hả?"
"Đó là vì..

là vì.."
"Khoan đã, hai người dừng lại có được không?"
Tưởng Ly mệt mỏi đưa tay xoa trán.

Đã vào bệnh viện lại còn phải nghe hai tên này cãi nhau chí chóe như trẻ con vậy.

Cơn đau đầu lại ập đến, cô cảm thấy mũi hơi ướt sờ tay lên lại thấy máu.

Tưởng Ly thở dài: "Tống Nam, đem khăn giấy lại đây."
Hai người đàn ông nhìn cảnh này nhất thời đứng hình.

Chảy máu? Tại sao đột nhiên lại chảy máu mũi?
"Tưởng Ly, em cảm thấy trong người không khỏe ở đâu vậy?" Giọng Tống Nam run rẩy, hắn ngờ ngợ đoán được tình hình sức khỏe của cô, nhưng nhất thời không muốn đối diện.
Một người đang khỏe mạnh, bỗng một ngày trở nên yếu ớt, hay ngã bệnh, ngất xỉu, chảy máu mũi thì có nghĩa là gì chứ? Nghĩa là sức khỏe cô ấy có vấn đề.
Phó Thịnh Minh đặt hoa sang một bên nhanh chóng ứng phó: "Tôi đi gọi bác sĩ."
Anh vừa rời đi, Tống Nam vội vã ngồi bên cạnh đưa khăn giấy thấm máu cho cô, trong mắt hắn đều là hoảng sợ.

Tưởng Ly trấn an: "Không có gì đâu.

Anh đừng làm như thể tôi sắp thăng thiên thế!"
"Không được ăn nói lung tung! Thăng thiên cái gì, đùa kiểu gì đó!"
Tưởng Ly nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Tống Nam, chi bằng chúng ta ly hôn đi, nhé?"
"Em nói gì vậy?"
"Tôi biết, là tôi không đúng.

Tôi không nên đối xử như vậy với Thời Oanh khiến cô ấy bỏ anh mà đi, làm anh canh cánh trong lòng.


Hiện tại, Thời Oanh cũng về rồi.

Cô ấy không phải cô nhi nữa.

Công danh sự nghiệp, xuất thân cao quý, cô ấy đều có hết, nhất định sẽ xứng với anh mà."
Lòng cô vẫn không thôi nghĩ về chuyện An Ngọc từng nói trước đây.

Dù cơ thể không đau đớn nhưng những biểu hiện dạo gần đây cho thấy thời gian của cô không còn nhiều nữa nên chi bằng tác hợp cho nam chính nữ chính về bên nhau, bản thân trải qua chút yên lành cuối đời cũng không phải kết cục tồi.
Chỉ là hơi đau lòng một chút thôi mà!
Những lời này của cô đã chọc Tống Nam điên lên.

Hắn siết chặt vai cô, ép cô nhìn vào mắt mình: "Tưởng Ly, tôi thật muốn bổ não em ra xem bên trong rốt cuộc là rơm rạ gì? Em tin lời Phó Thịnh Minh? Nghĩ rằng tôi vì Thời Oanh nên trả thù em ư?"
"Nếu anh thật lòng yêu tôi, vì sao còn qua lại, tặng trang sức cho Thời Oanh?" Cô không trốn tránh, trực tiếp nói ra điều mình canh cánh trong lòng.
Tống Nam ngẩn người: "Trang sức gì?"
Đợi đến khi Tưởng Ly giải thích đầu đuôi, hắn mới biết cô đã hiểu lầm mình.

Hắn chưa từng tặng bất kỳ thứ gì cho Thời Oanh!
* * *
Sau khi kiểm tra một lượt, Tưởng Ly đã mệt đến mắt dán chặt lại.

Cô quay về giường không đến nửa tiếng thì ngủ mất.

Lúc này Tống Nam và Phó Thịnh Minh mới có can đảm hỏi bác sĩ phụ trách.
"Tình hình không được lạc quan lắm.


Tống phu nhân có triệu chứng đột quỵ não, hiện giờ điều trị chỉ có thể giảm nguy cơ tử vong thôi chứ không thể điều trị tận gốc."
Tống Nam nghe như sét đánh ngang tai.

Đột quỵ não ư?
"Ra nước ngoài cũng không trị được sao?"
"Hiện giờ là chưa thể."
"Cô ấy từng ngã cầu thang, có phải là do lần đó hay không?" Phó Thịnh Minh sốt ruột hỏi.

Bác sĩ chậm rãi giải thích: "Có nhiều lý do khiến phu nhân bị đột quỵ não, nhưng trong trường hợp này là do thiếu máu, mất ngủ, rối loạn đông máu.

Hơn nữa, gần đây phu nhân có phải đã sử dụng thuốc có chứa chất kích thích liều lượng cao đúng không?"
Hai người bọn họ nhìn nhau ngầm hiểu, chính là An Ngọc, là cô ta đã khiến cho Tưởng Ly ra nông nỗi này.
"Tôi phải đi giết con ả ấy!"
Tống Nam giận đến nghiến răng.

Nhìn qua cửa kính, thấy Tưởng Ly im lặng ngủ vùi trong chăn, trái tim hắn đau xót không thôi.

Tại sao cứ mỗi lần hắn ngỡ như sắp sửa nắm bắt được hạnh phúc liền gặp trái ngang như thế này?
Chẳng lẽ ý trời đã định hắn thật sự là một gã xui xẻo, cô độc hay sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận