Lúc đưa vào phòng cấp cứu, chưa đầy nửa tiếng bác sĩ đã bước ra thông báo: “Bệnh nhân mất máu nhiều quá, không cứu được.”
Tống Nam phát điên túm lấy bác sĩ, mất bình tĩnh: “Ông nói cái gì? Ông làm bác sĩ kiểu đó à.
Bệnh nhân mới vào phòng cấp cứu mà nói không cứu được.
Vào trong đó chữa cho cô ấy nhanh lên!”
“Tống thiếu gia, xin anh bình tĩnh.
Phu nhân thật sự đã đi rồi, chúng tôi không cứu được.”
Không phải Phó Thịnh Minh lao đến cản lại, Tống Nam nhất định không buông tha cho bác sĩ.
Anh cố gắng khuyên giải: “Cậu đừng như vậy, cô ấy không muốn thấy bộ dạng này đâu.”
Tống Nam quỳ xuống khóc như một đứa trẻ: “Tưởng Ly, em thích như nào anh cũng sẽ nghe theo em.
Làm ơn tỉnh dậy đi.”
Tưởng Ly nằm trên giường, tay chân lạnh toát, gương mặt trắng bệch, mười phần là một cái xác rồi.
Tống Nam cố xoa tay xoa chân muốn ủ ấm cho cô nhưng chỉ càng lạnh thêm.
Hắn tức tối vứt cái khăn trắng phủ mặt của cô qua một bên: “Mẹ kiếp, đứa nào đắp cái khăn này lên? Trù ẻo cô ấy à!”
“Tống Nam, tỉnh lại đi! Tưởng Ly chết rồi.”
“Im miệng!”
Cô nói cô không chết, chẳng qua là đi đến nơi khác thôi.
Phó Thịnh Minh không chịu nổi: “Cậu lo liệu hậu sự cho cô ấy, giải quyết kẻ chủ mưu đứng sau việc này, đó mới là điều cậu nên làm.
Ngồi đây khóc lóc cô ấy sẽ tỉnh lại sao?”
Lúc trước anh có không ưa Tưởng Ly, nhưng về sau thấy cô thật sự thay đổi anh cũng không còn ác cảm nữa.
Hai người bọn họ cảm tình vừa mới tốt lên một chút mà Tưởng Ly đã gặp chuyện.
Phó Thịnh Minh chỉ biết thở dài, anh chưa từng thấy Tống Nam khóc, vậy mà giờ đây hắn như muốn gục ngã vậy.
Tưởng Ly, cô cố gắng đến bước này mà lại nỡ buông tay hay sao?
***
“Chết rồi?”
“Dạ.
Nhưng Lạc Linh Diễm cũng bị bắt rồi.
Nghe nói là phán chung thân.”
“Giải quyết dứt điểm được hai mối họa, kể từ đây có thể ăn ngon ngủ yên rồi.”
Thời Oanh cười mà lòng tái tê.
Tưởng Ly bị Lạc Linh Diễm đâm một dao, mất máu quá nhiều nên không cứu được, vậy là kẻ từng chà đạp cô, hãm hại cô không còn tồn tại nữa.
Nhiều năm qua cô không cách nào buông bỏ được quá khứ.
Hai mươi năm sống với thân phận mồ côi, những đau thương mà cô gánh chịu chỉ có hơn chứ không kém, hiện tại Tưởng Ly chỉ chịu một dao là hời cho cô ta rồi.
“Tống Nam thì sao?”
Người làm cúi đầu, không dám trả lời.
Đến khi Thời Oanh bực bội liếc nhìn cô gái kia mới dám nói tiếp: “Dạ, đang lo hậu sự cho Tưởng Ly.”
“Quả nhiên là yêu con khốn ấy rồi.”
“Cô chủ, hiện tại nhà họ Tống đang muốn tìm một cô gái khác thay thế vị trí Tống phu nhân kia.
Liệu đây có phải là… cơ hội tốt hay không?”
Cô ta đi theo Thời Oanh cũng được một thời gian nên biết điều mà cô chủ muốn hẳn là vị trí Tống phu nhân kia.
Nếu không sao lại hao tâm tổn sức dẹp bỏ ong bướm bên cạnh Tống Nam chứ!
Thời Oanh không trả lời, nhàn nhã tựa vào ghế dựa nghe hơi thở của mùa thu tràn ngập trong vườn nhà.
Từ cái ngày cô trở về đây đã biết tình cảm của mình với Tống Nam không còn như xưa nữa.
Cô không thể quay lại thời điểm bản thân ngu ngơ khờ khạo trước đây, không thể đến bên cạnh hắn với tâm hồn trong sáng.
Điều cô muốn là Tưởng Ly phải trả giá!
Nhưng cô không thể hành động ngu xuẩn.
Hiện tại dù có nhà họ Lạc chống lưng nhưng cô không cho phép bản thân mình tùy tiện.
Cô phải khoác lên mình tấm áo ngoan ngoãn, vâng lời, ngọt ngào, thanh danh có tốt thì làm việc xấu mới không bị nghi ngờ.
Cô không ra tay, tuy nhiên, lại chọn người ra tay.
Lý An Ngọc, Tưởng Diệu Nghi, Lạc Linh Diễm đều là những con cờ trong tay, bọn họ cho rằng cô sẽ giữ lời hứa, sẽ cùng một phe với họ nhưng đâu ngờ rằng đối với cô làm gì có bạn bè?
Cô đã quen với thân phận mồ côi bần cùng rồi, đã quen với sự cô độc rồi.
Lạc Linh Diễm ngu ngốc nghe cô hứa chỉ cần khiến Tưởng Ly biến mất trên đời sẽ giúp cô ta quay về nhà họ Lạc dưới danh nghĩa con nuôi.
Cô ta vẫn sẽ là con cái của gia đình này, vẫn được ăn sung mặc sướng không phải sống khốn khó như bây giờ nữa.
Vậy là cô ta tin theo răm rắp, hay nói đúng hơn cô ta chẳng còn cách nào khác ngoài việc làm theo.
Tất cả bọn họ đều đã giải quyết xong rồi.
Tống Nam liệu có muốn cùng cô nối lại tình xưa hay không?
Cân nhắc một chút thực ra Tống Nam là sự lựa chọn không tồi.
Tuy cái danh một đời vợ nghe không lọt tai cho lắm nhưng vẫn là thiếu gia đẹp trai lắm tiền, hai người cũng từng yêu đương, nếu làm vợ của hắn chắc không đến nỗi nào.
Nhưng hắn quên được Tưởng Ly sao?
Rất nhanh cô đã có được câu trả lời cho mình: Hắn không bao giờ quên được.
Buồn cười thật! Tưởng Ly lúc sống khiến Tống Nam chán ghét cùng cực mà chết đi rồi lại biến thành thiếu nữ thánh thiện trong tim hắn.
Giành với người chết ư? Cô không có hứng!
“Lạc Thời Oanh, cô ấy chết rồi cô đã hài lòng chưa?”