Dưới Những Dặm Mưa Sa


Một năm sau.
Triệu Ý Hi tốt nghiệp loại ưu, dựa vào chính năng lực của mình tiến vào Alice, rất được tổ thiết kế trọng dụng bởi phong cách phóng khoáng, trẻ trung và sáng tạo.

Một năm này cô cũng thay đổi nhiều, không còn ăn mặc lôi thôi, ngược lại luôn khoác lên mình những bộ cánh hợp thời, trang nhã.

Phong thái tự tin, rạng ngời của Triệu Ý Hi khiến Tôn Thiên Hải muốn phát điên lên.
Điên lên vì ghen ấy!
Mấy tên cặn bã trong công ty tưởng cô còn độc thân, suốt ngày mang hoa và quà đến tán tỉnh đủ kiểu.

Cô ngốc này còn không tinh tế gì hết, nhất quyết không chịu công khai chuyện của hai người.
“Anh muốn công khai!”
Lần thứ n hắn kháng nghị.

Triệu Ý Hi bình thản chải tóc: “Chưa được! Anh muốn người ta bàn tán em đi cửa sau ở công ty à?”
“Mặc kệ bọn họ! Năng lực của em còn cần phải đi cửa sau à? Có bị mù không chứ!”
“Haiz, đều tại ai kia lúc trước tài lanh, đi giúp Lương Hàm Anh đi cửa sau.

Giờ mà lộ thì người ta đánh đồng em mất!”
“Người đi giúp con nhỏ kia có phải anh đâu!” Hắn oan ức kêu lên: “Là do thằng ngốc Tôn Thiên Hải ấy chứ!”
“Đừng quên hiện tại thân phận của anh chính là “thằng ngốc Tôn Thiên Hải” đấy nhé! Em phải đi đây, sắp muộn rồi.”
Tức chết hắn! Tức chết hắn! Tức chết luôn rồi!!!
Tôn Thiên Hải hất chăn bước vào phòng tắm, không được, hắn phải công khai chuyện này.

Còn chần chừ nữa không chừng sẽ bị thằng nào đấy cuỗm đi mất.
Từ lúc hai người xác định với nhau hắn như bị bỏ bùa vậy.

Cô ngày càng mê người, còn hắn lại ngày càng sợ mất đi cô.
Sau khi tốt nghiệp, với thành tích bết bát của nguyên thân chỉ có thể về làm cho công ty của gia đình.

Hắn từng là tổng tài lẫy lừng, vậy mà hiện tại người nhà chỉ cho hắn làm việc vặt trong công ty.

Chung quy cũng tại lúc trước Tôn Thiên Hải chỉ lo ăn chơi, tiêu tiền như nước, ai dám giao cơ nghiệp vào tay một kẻ như thế chứ.

Việc của hắn là ngoan ngoãn làm từ chức vụ thấp nhất, đợi khi chứng minh được bản lĩnh kinh doanh mới tính tiếp.
Nhưng đến hôm nay, khi lần thứ n+1 thấy Triệu Ý Hi mang bó hoa tươi rực rỡ về nhà, mặt hắn đen như đít nồi vậy.
“Haiz… đừng ghen vớ vẩn được không? Hoa của đối tác thôi mà!” Triệu Ý Hi thở dài bất lực nhìn bó hoa bị ném vào thùng rác.

Tôn Thiên Hải đập tay xuống bàn: “Kết hôn! Triệu Ý Hi, chúng ta kết hôn đi!”
***
Có nằm mơ cô cũng không ngờ mình lại kết hôn sớm như thế.

Trước đây còn tưởng chắc cỡ ba mươi mới lên xe hoa, nhưng hiện giờ cô lại ngoan ngoãn như búp bê trong lồng kính mặc cho nhân viên vây quanh làm tóc, trang điểm.
Đúng vậy! Hôm nay là lễ kết hôn của cô và Tôn Thiên Hải.
Chuyện tình cảm của hai người suôn sẻ đến bất ngờ, phía gia đình của Thiên Hải không câu nệ xuất thân gia cảnh của cô, trái lại còn sợ cô bị tổn thương, bị bắt nạt.

Làm cho một người suốt ngày quen ăn chửi như cô cũng phải ngượng ngùng, sợ hãi.
“Tính ra kiếp này mình cưới tận hai lần!”
Một lần là với thân phận Tưởng Ly, một lần là Triệu Ý Hi.

May mắn thay lần này cũng mặc toàn áo cưới xa hoa, tiệc cưới không sang cũng quý, khiến cô thấy bản thân được bù đắp phần nào.
Tin tức Tôn Thiên Hải kết hôn, đối phương còn là một cô gái nhan sắc trung bình, không có gì nổi bật khiến đám bạn thân lúc trước ngã ngửa.

Chu Quang Huy sốc không ngậm được miệng: “Cậu thật sự lấy Triệu Ý Hi?”
“Ừ.”
“Trời trời, tôi bắt đầu tin vào nhân quả rồi.

Hu hu.

Hóa ra chúng ta đều sẽ cưới người không phải gu của mình!”
“Ăn nói linh tinh gì đấy, lăn đi! Triệu Ý Hi là gu của tôi nhé!”
“Được rồi, được rồi.

Là lỗi của tôi! Bây giờ trong mắt cậu Triệu Ý Hi chính là công chúa, là thiên thần, ai động tới đều phải trả giá!”
Bạn bè đến dự tiệc cưới hầu hết là bên nhà trai, phía nhà gái có phần lép vế hơn nên không tránh khỏi vài người tò mò nhiều chuyện.

Trong mắt họ đều thấy Triệu Ý Hi cao tay đã cưa được con trai cưng nhà họ Tôn, thành công bay lên cành cao làm phượng hoàng.

Nhưng kể cũng lạ, hồi trước Tôn Thiên Hải toàn chỉ biết chơi, vô công rỗi nghề, đến mức họ hàng còn tưởng sau này hắn cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Vậy mà một năm trở lại đây hắn thay đổi đến chóng mặt.
Không chỉ chuyên chú làm ăn, còn không bao giờ lui tới mấy nơi ăn chơi hỗn loạn, đã thế lại có tài kinh doanh.

Mấy hợp đồng lớn dạo gần đây toàn rơi vào tay nhà họ Tôn bọn họ.
Triệu Ý Hi mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi được làm từ chất liệu lụa mềm mại, bao gồm nhiều lớp vải nhẹ nhàng phủ lên nhau.

Kiểu dáng của váy được thiết kế với chi tiết cổ vuông nhẹ nhàng, tạo điểm nhấn cho bộ trang phục.

Phần eo được cắt dưới dạng chân váy xòe rộng, giúp tôn lên nét thanh lịch, quyến rũ của cô.

Phần thân trên váy được tạo hình theo phong cách cổ điển, với đường may tinh tế và thủ công hoàn toàn.

Điểm nhấn của phần trên là những chi tiết hoa văn thêu tay tinh xảo, tạo nên một vẻ đẹp lãng mạn và quyến rũ.

Điểm đắt giá khác của chiếc váy cưới này chính là phần đuôi dài và trang trí bằng ren tinh tế, khiến cho cô dâu trông như một nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Chiếc váy cưới này là cô tự tay thiết kế cho chính mình.

Lúc xuất hiện đã khiến hắn ngẩn ngơ một hồi.

Lần kết hôn trước hắn không hài lòng, chẳng mảy may đếm xỉa đến cô, còn bỏ mặc cô bị người khác nói nặng nói nhẹ.
Lần này hắn thề với lòng sẽ bảo vệ cô tuyệt đối.
“Anh, Tôn Thiên Hải, hứa sẽ luôn yêu em và sẽ mãi mãi yêu em dù có chuyện gì xảy ra sau này đi nữa.

Với anh, em là tình yêu duy nhất và vĩnh viễn của anh suốt cuộc đời này.”
“Em, Triệu Ý Hi, hứa sẽ luôn yêu anh bằng sự dịu dàng chính mình, sẽ luôn kiên nhẫn trọn vẹn với tình yêu của chúng ta.”
Cô từng cảm thấy cuộc đời quá bất công với mình, vì sao người bị bắt nạt, người đen đủi xuyên vào thân phận nữ phụ lại là cô? Hóa ra tất cả đều có cơ duyên được sắp đặt.
Nụ hôn thắm thiết trao nhau, tình yêu của chúng ta sẽ vĩnh kết đồng tâm, nguyện một đời một kiếp không chia lìa.
***
Triệu Ý Hi uống say, nằm bẹp dí trên giường.

Tôn Thiên Hải giúp cô thay váy cưới, nhưng giữa chừng cô nàng lại mè nheo.

Cô ôm lấy mặt hắn, mờ mịt kêu lên một tiếng: “Chồng…”
Tiếng kêu khiến hắn tâm tư nhộn nhạo, Tôn Thiên Hải cố gắng đè xuống ngọn lửa dục vọng, hít thở thật sâu: “Ý Hi, em mà còn lộn xộn thì anh không tha cho em đâu.”
“Anh muốn làm gì? Đánh em à?” Cô cười ngốc nghếch, gò má hây hây của thiếu nữ trở nên quyến rũ đến lạ thường.
“Đúng! Đánh em đấy.” Hắn đưa tay vỗ vào mông cô rồi bế cô ra khỏi chiếc váy cưới rườm rà.

Nào ngờ bên trong lại là bộ nội y tình thú.

Áo lót ren trắng mỏng manh ôm lấy bầu ngực mềm mại, những sợi dây đan vào nhau càng thêm dụ hoặc.

Liếc mắt xuống dưới, hắn suýt ngất khi chạm vào quần lót đồng màu, lớp ren mỏng kia chẳng có ý nghĩa che chắn gì hết, phần mông căng tròn không được bao bọc hết, nửa kín nửa hở khiến chút lý trí còn lại của hắn bốc hơi mất tăm.
Cũng không phải chỉ có mỗi mình cô say.
“Ý Hi, là em dụ dỗ anh đấy nhé.

Ngày mai thức dậy đừng có mà ăn vạ.”
Tôn Thiên Hải gấp gáp cởi thắt lưng, áo, quần dài, quần trong… cơ thể rắn rỏi hiện ra, áp sát xuống cô gái nhỏ bé bên dưới.

Triệu Ý Hi giãy giụa: “Đừng đè em, nặng…”
“Ừ, cho em ở trên nhé.”
Nói đoạn thì lật người, thành công khiến Ý Hi ngồi trên thân thể hắn.

Cô vô tình cọ xát khiến dục vọng hành hạ hắn đến phát điên lên.
“Ưm…”
“Khó chịu?”
“Dạ…”
“Muốn gì?”
“… Muốn anh.”
Tôn Thiên Hải đương nhiên vô cùng hài lòng với dáng vẻ này của cô.

Dù đã lên giường với nhau vài lần nhưng lúc nào cũng do hắn chủ động, chỉ có lần này là cô chủ động.

Hắn dụ dỗ: “Nếu muốn thì em chủ động đi.”
“…”
Triệu Ý Hi mù mờ không biết bắt đầu từ đâu, cô chỉ đưa tay sờ soạng khắp người hắn trong vô thức.

Nhưng như thế này không đủ thỏa mãn…
Cô khẽ nấc lên một tiếng bất mãn.

Tôn Thiên Hải dịu dàng chỉ dẫn: “Chạm vào đây.” Dứt lời thì đưa tay xuống “đứa em trai” ép cô nắm lấy rồi chậm rãi đong đưa.

Thứ trong tay nóng rực khiến cô sợ hãi muốn buông ra nhưng Tôn Thiên Hải không cho phép: “Ngoan, đợi chút nữa sẽ cho em sung sướng.”
Vuốt ve một hồi, Tôn Thiên Hải đưa tay cởi hết nội y trên người, toàn bộ cơ thể mảnh mai mềm yếu của cô lộ ra không sót điểm gì.

Hắn ôm eo cô nâng lên, xúi giục cô tự đưa “em trai” vào cơ thể mình.

Triệu Ý Hi loay hoay một hồi vẫn không làm được, Tôn Thiên Hải không kiên nhẫn, chủ động nhấc thân tiến vào bên trong ấm áp kia.
“A!”
Triệu Ý Hi kêu lên, cơn say cũng thoáng tan biến: “Cầm thú!”
“Như thế này đã gọi chồng là cầm thú, để anh cho biết thế nào là cầm thú hàng thật giá thật.”
Hắn nắm chặt eo cô, ép cô lên xuống để vật kia đi vào sâu hơn.

Triệu Ý Hi không chịu nổi, cố gắng vuốt ve dục vọng của hắn mà cầu xin: “Chồng… chậm thôi… Nam…”
Tôn Thiên Hải bị nhục dục che lấp toàn bộ lý trí, hắn đổi tư thế để cô nằm xuống, tách chân cô ra thành chữ M, điên cuồng tiến sâu vào bên trong.

Khoái cảm lan tràn từng tấc cơ thể.

Triệu Ý Hi ngất đi từ khi nào không hay, Tôn Thiên Hải vẫn say sưa với cơ thể tuyệt mỹ này.

Mãi đến khi phóng thích toàn bộ ái tình vào cơ thể cô, hắn mới tạm buông tha.

Hắn đặt lên tóc, lên mắt, mũi, môi, cổ của cô muôn vàn nụ hôn ngọt ngào:
“Hi của anh, vợ của anh, yêu em.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui