Mặt Riftan rõ ràng đã giãn ra. "Thôi được rồi. Nếu ta vào xe sẽ nặng thêm, nên từ giờ ta sẽ cưỡi ngựa. Có gì không ổn cứ gọi ta." Riftan sau đó đóng cửa lại.
Sau một lúc, Max đang cố ngồi cho thoải mái, tiếng xóc quen thuộc của cỗ xe báo hiệu bánh xe đang chuyển động trên con đường đất.
Max liếc nhìn khung cảnh trôi qua ngoài cửa sổ, những cánh đồng lúa mỳ dần thay bằng hàng cây ngày càng rậm rạp. Ánh nắng xuyên qua tán lá, tắm mọi vật trong ánh vàng mềm lại như tấm khăn choàng.
Các kỵ sĩ oai vệ trên lưng ngựa, vây chiếc xe ngựa ở vị trí trung tâm.
Max khó khăn nheo mắt, chờ đợi một con quái vật nào đó lao ra từ rừng cây. Nhưng không, lần này chuyến đi rất suôn sẻ và lặng lẽ. Rất nhanh, nỗi lo không giữ được thăng bằng trong cỗ xe xóc nảy đã làm tiêu hao thể lực của nàng. Chẳng ích gì khi con đường đi mãi vẫn chẳng tốt hơn.
Thời gian chậm rãi trôi, không biết bao lâu, cuối cùng cỗ xe đã dừng lại. Riftan xuất hiện, mở cửa và nói ra những lời nàng muốn nghe nhất.
"Chúng ta nghỉ thôi."
Max nhảy ra khỏi xe hơi vội vàng. Vì hành động đột ngột, máu dồn hết xuống đôi chân tê dại vì ngồi quá lâu. Cảm giác tê râm ram, nàng cố sức không rên rỉ và cúi xuống xoa bắp đùi.
Riftan cởi chiếc áo choàng dày và thả nó xuống một tảng đá, đặt nàng ngồi lên. Không chờ Max phản ứng, chàng biết thừa nàng sẽ phản đối, chàng quỳ một chân xuống và xoa bóp đôi chân tê cứng cho nàng.
Thật xấu hổ quá, Max vội nhìn quanh. Mấy hiệp sĩ đang ở xa xa cho ngựa uống nước, chẳng nhìn đến họ... nhưng Max có thể thấy rõ sự ngạc nhiên không thể nhầm lẫn trên mặt họ.
Max đẩy vai Riftan ra, má nàng đỏ như thoa son. "Ri-riftan, ôi, C-chúa ơi! Chàng không cần vậy đâu. E-em ổn mà..."
"Thói quen của nàng đó à?" Chàng đột ngột hỏi.
"...Dạ?"
Riftan dùng gấu áo mình quấn lấy bắp chân nàng, nhẹ nhàng xoa lên nó qua lớp vải. Chàng trầm thấp rì rầm, "Không có gì... Cứ nói thoải mái đi."
Max không hiểu thói quen Riftan nói nghĩa là gì: việc nàng lắp bắp hay chuyện nàng luôn khăng khăng tự mình làm việc vì sợ gây phiền. Dù là cái nào, cũng đều làm lồng ngực nàng ấm áp hẳn lên.
Không biết nói gì, nàng chỉ nhìn bàn tay mạnh mẽ của chàng vẫn đang bóp chân cho nàng. Trong lúc đó, dù đôi mắt bận rộn chạy theo những đường nét gân guốc trên tay chàng, câu hỏi "Sao chàng lại đối tốt với mình thế" không chịu biến đi trong óc nàng.
Có thứ gì đó nhột nhột trong bụng nàng, một cảm giác khó chịu như thế nàng đang mặc đồ không phải của mình.
"Ôi, giờ... Em thực sự... ổ-ổn rồi."
Max cố rút chân ra khỏi tay chàng, Riftan gần như không cử động trước khi nàng đứng lên trong bối rối lộ rõ. Đôi tay nàng giả vờ vô ý kéo thẳng váy.
"...Ta sẽ mang cho nàng chút đồ ăn, nghỉ đi nhé."
Chàng im lặng đứng lên, sau đó mang theo bánh mỳ và thịt khô trở lại. Max nhúng chiếc bánh mỳ khô cứng trong nước và hiếu kỳ nhấm nháp. Sau khi ăn xong, nàng cẩn thận liếc Riftan, hơi lo lắng nhìn những bụi cây sau chàng vài bước.
Cuộc hành trình đơn điệu lại bắt đầu, và Max bơ phờ ngồi trong cỗ xe rung lắng mà buồn chán đếm cây ngoài cửa sổ. Rồi hàng cây càng dày hơn, tới mức rất ít ánh sáng có thể lọt qua. Khi trời quá tối để đi tiếp, các hiệp sĩ dừng lại và tìm một nơi để cắm trại.
Chỉ tới khi họ đã kiểm tra kỹ lưỡng khu vực chung quanh, đảm bảo không có thú hoang và quái vật, Max mới rời xe.
Cầm một chiếc đèn trong tay, nàng đến gần nơi Riftan đang bận rộn dựng một chiếc lều nhỏ cạnh xe. Trong lúc đó, tất cả các hiệp sĩ khác chuẩn bị chỗ ngủ ở chung quanh, tạo thành một vòng tròn chung quanh đống lửa.
"Đến bình minh rừng sẽ có sương mù. Nếu không muốn chết cóng, nàng sẽ phải ngủ trong cái lều tàn này."
Biết nàng tới, Riftan, người đang buộc chặt dây lều lên mặt đất, quay lại giải thích với Max.
Max cúi xuống, nhìn ngó trong chiếc lều cao tới eo và nhận ra nó chỉ đủ chỗ cho một người. Nàng vô thức hỏi Riftan,
"Hai–không phải chàng, ừm, nó có phải hơi nhỏ cho hai người không...?"
Max nghiêng đầu, thản nhiên hỏi câu 'vô hại' đó. Tay chàng vốn đang đóng đinh cố định bên kia, dừng phắt lại. Hình như chàng hơi xấu hổ, hai má hơi đỏ.
"...Ta sẽ ngủ một mình. Nàng ngủ trong xe ngựa nhé."
Mặt Max nóng lên, và nàng đỏ mặt như hoa hồng. Nàng thật khó xử làm sao—lại dám nghĩ họ sẽ đồng sàng cộng chẩm nữa chứ.
Max vội vàng nói thêm, từ ngữ lộn xộn, "Ô-ôi! Em, em... ngủ với em, à không... một mình—ah, em cũng nghĩ chàng sẽ thế..."
"...Nhìn ta này. Đêm qua suýt chút nữa ta đã không nhịn được." Riftan thở dài sâu kín, cúi đầu bối rối. Sau đó chàng rầm rì chửi thề, và nắm tay nàng, kéo nàng đi sâu vào rừng. Max loạng choạng đi theo.
Dù chỉ hơi đi xa khỏi chỗ cắm trại, bóng tối xung quanh họ đã thật đáng sợ. Xung quanh họ toàn tiếng gió rít qua tán lá, và tiếng chim xao xác. Chúng như một giai điệu khiến người ta ớn lạnh, và Max sợ hãi che tai lại, như một nỗ lực vô ích để không phải nghe nữa.
Đi bộ một lúc, chàng ấn thân thể nàng lên một thân cây to, ngấu nghiến môi nàng trong niềm đam mê vội vàng và dồn nén.
Max thở dốc vì bất ngờ. Tận dụng lúc đó, Riftan mút chiếc lưỡi mềm vào miệng mình, khát khao mãnh liệt. Khi nàng cố nghiêng đầu tránh cảm giác kỳ lạ, chàng giữ mặt chàng chặt hơn, và hôn nàng càng sâu hơn.
Mái tóc mềm mại của Riftan làm trán Max hơi nhột, và bàn tay to chai sần của chàng nhẹ nhàng vuốt từ má tới sau gáy nàng. Chàng hơi ngả đầu nàng ra sau, để có thể dễ dàng ăn nàng hơn. Cái lưỡi chàng càn quét mọi nơi—răng môi nàng, lưỡi nàng, vòm miệng nàng nữa.
Nước miếng ướt đẫm môi họ, làm ẩm cả cằm họ, Riftan liếm hết chúng và rầm rĩ, "Cả đêm qua ta vất vả lắm."
Chàng tóm tay nàng và đặt lên nơi ấy. Max lập tức cảm nhận được sự căng cứng của chàng và rùng mình. Nàng cố gắng khua tay như phải bỏng, nhưng thân thể đang ôm nàng này chẳng nhúc nhích lấy một ly.
"Nàng có biết nằm ngủ trong tình trạng này khổ sở tới mức nào không?"