Dưới Tán Cây Sồi

"T-từ từ, đợi đã...!"

Chiếc váy tuột đi không chút trở ngại dưới sức lực của Riftan. Khi nàng vội vàng túm lấy vạt váy, một tia chần chừ ánh trong mắt chàng.

"Buông tay."

"Tại, tại sao, ôi, đồ của em..."

Nàng nhìn chàng, cái nhìn bối rối. Khuôn mặt chàng chìm trong bóng tối khi quay lưng về ánh lửa. Max chìm trong sợ hãi khi không thấy rõ những biểu hiện trên khuôn mặt ấy.

"Nàng muốn ta ở lại hay không? Nghĩ kỹ."

Max nuốt lại tiếng thút thít. Bờ vai nàng run rẩy khi chàng quẳng chiếc thắt lưng của nàng xuống sàn mà gần như chẳng động tay. Làn khí lạnh quét qua làn da trần của nàng.

"Không thể dừng nữa đâu."

Giọng nói trầm thấp vang vọng trong tai khiến trái tim nàng đông cứng. Bàn tay ấm nóng của chàng chạm dần lên thân thể đã cứng đờ vì căng thẳng của nàng. Theo bản năng nàng đã đẩy ra, nhưng người đàn ông kéo nàng lại còn mạnh hơn, vòng tay qua eo nàng. Một trận râm ran lạ lùng chạy dọc xương sống, và thân thể nàng nóng lên một cách kỳ dị.


"C-cách xa một c-chút..."

Giọng nàng run rẩy, nhưng không lọt nổi tai người đàn ông. Chàng cúi xuống, làn môi hôn lên bờ ngực nàng. Lập tức, nàng nhắm mắt kinh sợ.

Làn môi nóng ran vờn vỡ trên làn da mền mại của nàng. Những đụng chạm lạ lẫm khiến Max rùng mình. Một người đàn ông trưởng thành lại đang vùi đầu vào ngực nàng, như một đứa trẻ sơ sinh.

"Thả lỏng ra nào."

Lòng bàn tay chai sần của chàng vuốt ve tấm lưng cứng đờ của nàng. Hơi thở ẩm ướt trên làn da khiến nàng nổi gai ốc.

Chiếc cằm thô của người đàn ông cọ trên làn da, và một bàn tay luồn vào y phục còn mắc trên eo nàng. Nàng giật nảy người. Bàn tay của người đàn ông đã chạm đến nơi nàng không tin nổi. Đôi môi nàng run lên kinh ngạc.

"Chàng, chàng đang..."

"Yên nào. Cứ thế này, nàng sẽ đau đấy."

Đôi chân nàng càng run lên vì sợ. Người đàn ông mới chỉ cùng nàng nhìn nhau vài lượt, giờ đã chẳng kiêng dè gì mà động chạm đến nơi tư mật nhất của nàng. Nàng không tin nổi.


"Chuyện, chuyện này... đ-đừng."

Nàng tóm chặt lấy vai chàng, nài nỉ. Sự đụng chạm ấy khiến thân thể chàng lung lay rồi run lên. Làn da dưới lòng bàn tay nàng nóng kinh người, như thể trong tay nàng là thép nung.

Riftan, đôi môi vẫn không rời làn da nàng, nhưng sớm đã dời lên mạnh mẽ chà xát lên khuôn miệng nàng. Hương vị lạ lùng, ương ngạnh của chàng khiến vai Max run lên. Lợi dụng khoảnh khắc nàng phân tâm, cuối cùng chiếc váy cũng bị lột bỏ, và cánh tay chàng cũng hạ xuống. Tiếng thét sợ hãi của nàng bị hút vào miệng chàng.

"Mẹ kiếp..."

Tiếng rên rỉ của nàng hòa cùng tiếng chửi thề của chàng khi hai đôi môi xoắn chặt. Nàng quẫy đạp như thể một con cá trong vùng nước lạ. Hai chân vùng vẫy theo bản năng.

Nhưng thân thể như tháp sắt ấy đã ngăn nàng thoát ra. Giờ đây nàng giống một con nai, vùng vẫy trong hàm răng của một con chó săn.

"Mẹ nó, ta chờ không nổi..."

Bàn tay chàng đẩy vào sâu hơn, lầm bầm lo lắng. Max đã không thở nữa. Lời bà vú, rằng "Cô phải ngoan ngoãn chấp nhận chồng mình" đã trôi tuột khỏi tâm trí từ bao giờ. Nàng giãy giụa như con cá bị vớt khỏi nước. Và một cảm giác không tưởng tượng nổi chấn động cả cơ thể nàng.

"Ha, không...! Ư!"

Không giãy giụa nổi. Cái hôn của chàng như bão táp, và những đụng chạm càng mạnh bạo. Max cắn chặt lấy gối đầu.

Không thể tin nổi một thứ dị thường như thế lại xảy ra. Mắt nàng cay xè, và đầu óc thì quay cuồng.

Nàng không biết. Nàng không hề biết gì hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận