Dưới Tán Cây Sồi

Trong thư phòng im ắng, không khí đứng yên. Trừ tiếng lật sách, một âm thanh cũng không. Chỉ có hai người ở đó, nhưng còn ngột ngạt hơn cả nơi đông đúc ồn ào.

Khi chàng ta xem từng trang sổ, mỗi lúc xem, Ruth đều ấn chặt ngón trỏ lên giữa trán như thể đang ghim cảm xúc lại. Từng dòng, từng chữ, không một suy nghĩ thể hiện ra ngoài.

Gần đó, Max ủ rũ đứng yên, như đứa trẻ bị khiển trách vì sai trái. Nàng nhìn chăm chăm vào cuốn sổ như thể nó sẽ định đoạt cả tương lai nàng. Mỗi trang lật qua, tim nàng lại ngừng một nhịp. Mỗi giây trôi qua, nàng sẽ trộm liếc người phía trước, cố đoán tâm trạng chàng ta.

Tuy nhiên, nàng không nhận được gì và càng chỉ thêm ủ rũ.

Tưởng chừng cả thế kỷ đã trôi qua, sự kiểm tra không lời của chàng ta cuối cùng cũng kết thúc. Người gây ra sự căng thẳng giờ này thở dài sâu kín và xoa mặt thật mạnh theo thói quen. Sau đó, chàng ta quay lại người còn lại trong phòng và không hề báo trước, nhìn thẳng vào mắt nàng.

"Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu nữa đây," chàng ta thản nhiên.

Max, giờ chỉ biết co đầu rụt cổ, không dám đối diện với chuyện sắp tới.

"Phu nhân có còn đủ hóa đơn không?" Vẫn là khuôn mặt không một gợn suy nghĩ.


"C-có! Là chỗ g-giấy bên đó..."

Chàng ta híp mắt nhìn đống giấy, rồi mạnh tay đóng độp quyển sổ lại. Max giật mình thảng thốt.

"Ngày mai bắt đầu, hôm nay muộn rồi." Chàng ta nghiêm nghị.

"G-giờ c-cũng đ-được mà..." Nàng đã chới với quá lâu rồi, càng sớm học càng tốt. Nếu phải tự mần mò lần nữa, nàng sẽ suy nhược thần kinh mất. Nhưng...

"Sổ sách thế này không phải là chuyện có thể sửa xong ngày một ngày hai."

Max cứng miệng trước những lời sắc bén. Nàng còn nói được gì? Rõ ràng, nàng chỉ có thể lặng lẽ gật đầu, xấu hổ đến cực điểm.

"Phu nhân đến sớm!"

Ngày hôm sau Max lao tới thư viện ngay khi vừa dậy. Nàng không muốn trì hoãn việc chỉnh sửa sổ sách thêm chút nào nữa. Cả đêm qua nàng trằn trọc, quầng thâm dưới mắt thể hiện rõ điều đó.

Khi trông thấy bóng dáng mảnh mai vào phòng, Ruth chào đón nàng bằng cái ngáp dài uể oải. Chàng ta ngủ trong góc, vẫn mặc bộ quần áo luộm thuộm hằng ngày. Có vẻ chuyện ngồi dậy hẳn hoi tốn hơi sức của chàng ta lắm, và vẻ mặt chàng ta nhìn nàng như thể có chuyện quan trọng lắm bị nàng xen ngang vậy.

Max híp mắt, hiểu rõ ý nghĩa của cái nhìn đó. Mặt trời vừa lên nàng cũng dậy theo luôn. Trước khi đi, nàng đã rửa mặt, không muốn đụng mặt người hầu trong bộ dạng nhếch nhác. Khi tới nơi, nàng thở hồng hộc, một tầng mồ hôi mỏng đã toát trên mặt.

Còn người đàn ông nàng, cứ việc mình mình làm, yên lặng tố cáo nàng đã xâm phạm riêng tư của chàng ta mặc kệ nàng đã khổ sở thế nào? Nếu ai đó biết đây là người duy nhất Max sợ, họ sẽ chế giễu sự vô lý này.

"Nhìn vào phần mua trước vậy. Trước tiên phải hủy đặt ngay những món không cần thiết."

Không phí thời gian, chàng ta kéo ghế, ngồi thoải mái, vào thẳng vấn đề. Giật mình vì phong thái thay đổi đột ngột, Max vén mớ tóc rối chưa chải ra sau tai cố giấu sự không thoải mái và im lặng ngồi đối diện chàng ta.


Nàng cố phá vỡ im lặng. "L-lái buôn s-s-sẽ t-tới ch-chiều n-nay. Ta c-có th-thể h-hủy bất cứ đ-đơn đặt h-hàng nào."

"Rất tốt." Chàng ta đáp gọn.

Chàng ta khéo léo sắp xếp mớ giấy theo thời gian và bắt đầu xem kỹ chi tiết. Khi chàng ta xem, nàng lo lắng túm chặt váy nín thở chờ đợi, không dám cả nhìn trộm vì sợ chàng ta khó chịu.

"Đầu tiên," cuối cùng chàng ta nói, "Một tấm cẩm thạch giá 20 lirams... cô viết sai rồi. Một tấm 1x1 giá 20 derhams không đắt. Tính ra là khá rẻ."

Ngay khi Max thở phào, nàng nhận ra mình đã vui mừng quá sớm. Ruth gõ ngón tay trên bàm và tiếp tục với giọng lãnh đạm.

"Nhưng tôi không nghĩ thay toàn bộ sàn sảnh và phòng tiệc thành cẩm thạch có cần không. Đá lát đó mới thay chưa lâu," chàng ta nói và thở dài. "Chắc giờ thì cũng không làm được gì vì đang thi công rồi. Tuy nhiên, Lãnh chúa Calypse cũng xứng với loại xa xỉ này nên cũng không sao."

"Nh-nhưng họ vẫn ch-chưa bắt đầu v-với sảnh nên ch-chúng ta có thể-có thể hủy..."

"Vậy càng tốt, cảm ơn phu nhân." Chàng ta đáp khô khốc và tiếp.

"Mọi thứ khác cũng ổn. Tay vịn cầu thang, lan can ban công, bệ cửa sổ, thảm, rèm, trang trí tường, nội thất, đèn chùm và tượng, bể... đài phun nước?!"


Tông giọng đều đều dâng cao khi chàng ta đọc đến cuối danh sách. Max giật mình như thể bị vỗ vai. Chàng ta quay ngoắt lại híp mắt trừng nàng yêu cầu giải thích. Không dám nhìn thẳng, nàng quay đi và bắt đầu biện lý do.

"Ông l-lái nói-nói nó sẽ r-rất đ-đẹp cho kh-khu vườn ..."

"Cô có biết cần bao nhiêu tiền để duy trì đài phun nước không? Riêng hệ thống phun đã mệt rồi! Còn nữa, lại còn bằng cẩm thạch với pha lê? Thằng khốn lừa cô rồi!"

Dưới cơn giận của chàng ta, Max gục đầu. Nàng cố thu mình lại. Mặc kệ vẻ đáng thương của nàng, những lời châm chích vẫn tiếp tục.

"Và cô đào đâu ra ý định thay toàn bộ cửa sổ trong lâu đài bằng kính thượng hạng vậy hả? Chỉ có đế vương thời Roem mới dám xa xỉ tới mức đó! Cô biết kính đắt tới mức nào không?"

"Lâu đài Cro-croix đ-đều dùng c-cửa sổ k-kính..."

"Bởi vì đấy là nhà Croix! Thưa phu nhân, cha cô là một trong những người giàu có nhất Bảy Vương quốc!" Chàng ta không dám tin nàng lại so sánh như vậy! Nếu Lãnh chúa Calypse mà gọi là giàu, thì sự giàu có của Công tước Croix phải gọi là phú khả địch quốc.

Người bình thường còn biết, làm sao chính con gái ông ta còn quên được?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận