Dưới Tán Cây Sồi

Trong tiếng gầm ác liệt của Riftan, Max nhanh chóng nâng đầu dậy. Người kia hơi bối rối trước thái độ hống hách đó. Anh ta cau mày và quát trả.

"Làm sao tôi biết có người dám làm thế trong phòng vẽ chứ! Tôi cho rằng tôi không phải gõ, ngài chỉ huy sẽ nhận ra tôi ngay thôi!"

"Cút ngay!"

Nàng tái nhợt nghe chồng mình rít lên. Nếu anh ta đi, thì... sao đây? Max vội vàng nhìn anh ta cầu xin từ sau lưng chồng. Nhưng anh ta chỉ nghiến răng và lầu bầu gì đó rồi quay đi.

"Xe ngựa đang chờ bên ngoài. Ngài nói sẽ không tốn thì giờ ở lâu đài Croix!"

Riftan lập tức đáp trả, "Bảo họ chờ đi."

Anh ta thở dài mệt nhọc, biết là vô ích. "Đừng lâu quá đấy."

Anh ta ném cho Max cái nhìn không đồng tình và dộng mạnh cửa rời đi. Ánh mắt Max lại chuyển về Riftan, người vẫn đang nhìn nàng rất dữ dằn. Cái nhìn ấy khiến Max co cuộn lại và Riftan bật cười chế nhạo.

"Đừng sợ thế, ta sẽ không đụng vào nàng nữa đâu." Ngừng một chút, chàng nói, "Mẹ kiếp... vốn ta cũng không muốn ở đây."

Nàng không dám ngước nhìn chàng, chỉ dừng ánh mắt ở những ngón tay xoắn chặt vào nhau. Chàng đứng lên và kéo thẳng lại áo choàng.

"Nàng có cần ta nhắc lại không? Xe ngựa đang đợi. Chúng ta phải lên đường ngay."

Làn da nàng lạnh đi, mặt cắt không còn giọt máu. Chàng lại đi nhanh như khi chàng tới, nàng vẫn chưa nói nên lời.

"A, nhưng..." Max vẫn sợ hãi tới mức không nhớ tới việc chỉnh lại y phục, nàng đã túm lấy áo chàng.

"C-chờ em một chút, mình nói chuyện—"

Riftan cứng rắn ngắt lời nàng, "Chúng ta phải đi nhanh. Bảo cô hầu của nàng xếp đồ vào. Ta sẽ nghe nàng nói trên xe ngựa."

Max, người đã sợ đến run lên, ngây ra một lúc, trong lòng hỗn độn. Nàng hỏi lại trong khó hiểu.

"H-hành lý?"

"Phải. Đồ của nàng. Mang những gì nàng cần," Giọng nói chàng mềm đi, không còn là giọng quát đắng sắc lúc trước.

Nhưng Max vẫn không hiểu. Nàng chớp mắt nhìn chàng, và chàng thở dài. Bàn tay chàng nhanh chóng chỉnh lại xống áo cho nàng, và kéo nàng đứng lên từ sofa. Chàng gọi một cô hầu bên ngoài, bảo cô ta xếp đồ cho Max. Lúc đó Max mới hiểu ra – chàng muốn mang nàng theo.

Hoài nghi ập đến với nàng.

"Chỉ mang đồ cần thiết. Chúng ta không trì hoãn được nữa đâu."

Max vội vàng đáp lại, "V-vâng, em không mang gì nữa đâu, có lẽ là thêm chút gạo, nh-nhưng không nhiều, một ít thôi..."

"Được. Đi thôi. Ta sẽ cho nàng những thứ kia khi tới lãnh địa của ta."

Chàng gọi cô hầu mang đồ lại và để cô ta dẫn họ ra khỏi phòng vẽ. Sải chân dài nhanh nhẹn của chàng khiến Max gần như phải chạy theo mới kịp. nàng vẫn rất mơ hồ, chuyện này không hề có chút nào như nàng trông chờ cả.

"U-uhm, l-lãnh địa của chàng...?"

"Sao?" Chàng liếc qua vai và châm chọc, "Một hiệp sĩ nghèo thấp kém có lãnh địa riêng kỳ lạ lắm à?"

Chàng nói thêm, "Ta đã được phong hiệp sĩ, bởi đích thân Vua Ruben. Nàng đã mang họ của ta, đáng lẽ ra nàng phải đến đó sống."

Càng nghe nhiều nàng càng không hiểu. Nơi nàng nên đến sống ư? Không ai nghe thấy suy nghĩ của nàng, chàng nhanh nhẹn đi xuống cầu thang và tiến vào khu vườn rộng, chẳng buồn giải thích thêm. Bên cạnh đài phun nước hoành tráng của nhà Croix, một chiếc xe tứ mã xa hoa đang đậu cùng vài hiệp sĩ cũng ở đó.

Ngay khi họ đến gần, tiếng ồn ào của đám đàn ông giảm đi. Một vài người liếc Max đứng sau Riftan, cái nhìn hiếu kì như muốn đục lỗ chỗ gương mặt nàng.

Max vẫn đứng đó, Riftan quay lại. "Nàng còn làm gì nữa? Lên xe nhanh đi."

"A, nhưng... ừm, cha có lẽ đang chờ em. Ừm, đ-để em—"

Khuôn mặt Riftan bất thình lình cứng lại. Chàng tóm tay và kéo nàng thẳng đến chiếc xe.

"Nàng là vợ ta. Ta đưa vợ ta đi còn phải hỏi ý ai nữa? Cha nàng không có quyền can thiệp."

Chàng quyết liệt nâng nàng lên xe bằng cánh tay cường tráng và ấn nàng vào ghế. Vẻ ngỡ ngàng trên mặt Max vẫn chưa tan. 'Vợ ta', chàng đã nói thế... và nàng còn lo chàng định ly hôn. Suy nghĩ vẫn vòng quanh tán loạn trong óc nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui