"Đến cả một thường dân như ta cũng biết tầm quan trọng của lời thề hôn nhân. Ta chẳng ngờ một quý tộc như nàng lại coi nhẹ như vậy." Chàng bối rối phản bác.
"Ý chàng là sao, coi nhẹ ư?"
"Thế nàng định gọi là gì? Nàng cưới ta và hoàn toàn không thực hiện các nghĩa vụ của mình. Đừng nghĩ ta sẽ bỏ qua thái độ đó lần nữa!"
Nàng kinh ngạc mở miệng. Sao chàng lại buộc tội nàng thế? Ngay sau đám cưới, chàng đã đi không nói tiếng nào mà!
"E-em không biết. Chàng kh-không nói gì cả..." Chàng không nghe lời phân bua của nàng, nên nàng tiếp, "E-em chưa bao giờ coi nhẹ, ơ, không! Ôi, em còn...em đã chờ..."
"Đừng bao biện! Ba năm qua nàng ở tại lâu đài của cha nàng dù nàng đã là phu nhân Calypse. Nàng muốn ở lại lâu đài xa hoa của cha nàng, dù nàng biết ta phải lên đường ngay sau đám cưới!"
Chàng khịt mũi.
"Tuy nhiên, ta có thể hiểu. Chảng quý cô nào muốn từ bỏ địa vị của mình để đi bảo vệ gia sản nhà chồng, mà chồng cô ta còn có thể chẳng sống được mà về."
Max không có sức để trả lời, cực kỳ xấu hổ vì những lời buộc tội mà nàng không thể phản bác. Người đàn ông này đang nói những điều chàng ấy không hiểu.
Nhưng nàng không thể cứ để thế được. Nàng phải cứu vãn cuộc hôn nhân này bằng mọi giá. Nên nàng nói,
"Nhà, nhà chàng, làm sao em biết được cơ chứ? Ở đâu? Chàng không nói gì với em cả!"
"Đừng giả bộ! Ta đã cố hết sức để đưa nàng đến lãnh địa của ta trước khi ta ra trận. Nếu ta bỏ mạng, chính nàng sẽ thừa kế toàn bộ lãnh địa ta đang cai quản! Con gái công tước có thể chẳng cần ta, nhưng nơi đấy là tài sản mà đáng lẽ nàng phải chú tâm."
Giận dữ sục sôi trên gương mặt chàng. Đó không thể là dối trá. Chàng vốn chẳng cần phải lừa nàng. Max chỉ có thể nuốt khan.
"Em, ơ, em thực sự... không biết gì cả..."
"Người của ta nói nàng từ chối đi." Chàng cay đắng nói khi Max xấu hổ cúi đầu.
"Đừng vội vàng giả bộ hối lỗi. Ta biết nàng nghĩ về ta thế nào trong ba năm qua." Riftan luôn biết rằng người ta coi thường địa vị của chàng—một hiệp sĩ cúi đầu trước ơn trên.
Và chàng tin Maximillian cũng thế.
"Mẹ kiếp, giờ này nàng còn nói gì? Nàng nghĩ ta sẽ đánh đập nàng sao?"
"Em xin lỗi. Em thực sự, thực sự không biết. Khi em tỉnh dậy sau đ-đêm đó, chàng đã đi rồi. Em, ừm, em không nhận được lời nhắn nào cả."
Riftan nheo mắt nhìn nàng; cố hết sức đoán xem nàng thật hay dối. Trong lúc đó, Max vẫn chờ chàng nói tiếp như con cừu chờ chết; trái tim đập thình thịch trong lòng nàng. Nhưng rồi, ở giây tiếp theo, nàng không ngờ chàng lại nhẹ giọng đi.
"Dù ta không nói, nàng cũng phải tự biết rời đi. Đó là nghĩa vụ đương nhiên của một người vợ với nhà chồng. Cuộc hôn nhân này với nàng có thể là chẳng là gì, nhưng với ta thì không."
Max không biết nên tự bào chữa ra sao. Dù nàng chẳng hề coi nhẹ cuộc hôn nhân của họ như chàng bảo, nhưng đúng là nàng không quá coi trọng nó và chỉ biết nghe theo lệnh cha nàng.
Sao chàng lại có thể coi trọng nó tới vậy? Nói cho cùng thì cuộc hôn nhân này rõ ràng là 'cái giá' mua lợi ích về cho nhà Croix.
"Nếu nàng có thai thì sao?"
"Có thai?!" Max, vốn đã lạc trong suy nghĩ của mình, nhìn chàng đầy lo lắng.
"Đêm đó ta đảm bảo đã thực hiện đầy đủ trách nhiệm của mình. Chẳng lẽ việc có thai là không thể à?" Sự mỉa mai từ khóe môi chàng rút cạn huyết sắc trên mặt nàng. Giây phút thân mật giữa họ vẫn còn là ký ức vừa đau đớn vừa hổ thẹn với nàng.
Dù rằng nàng biết đấy rõ ràng là lý do của hôn nhân, nhưng nàng vẫn không thích ứng nổi bất cứ khi nào những ký ức về đêm đó hiện lên trong óc nàng.
Nhưng chàng nói nhẹ nhàng như thể chuyện đó với chàng hoàn toàn bình thường! Max run lên vì sợ. Tuy nhiên, sự thay đổi của nàng chẳng thể qua mắt được Riftan, và chàng càng thêm bất mãn.
Chàng đấm mạnh lên thành xe.
"Mẹ kiếp, đừng có tỏ vẻ thế nữa! Có con với ta làm nàng ghe tởm vậy sao!"
Max run rẩy dưới cơn thịnh nộ của chàng. Thế nhưng trong giây tiếp theo, chàng lại bình tĩnh trở lại và ảm đạm im lặng... Đột nhiên, chàng nhanh nhẹn chụp lấy cửa xe, lấy đà nhảy ra khỏi chiếc xe đang chạy. Max buột miệng la lên.
"Chỉ huy! Có quái vật!" Một hiệp sĩ kêu lên.