Buổi sáng thức dậy, ta vươn mình trước những tia sáng mềm mại ấm áp.
Cánh cửa sổ đằng trước mặt mở toang, những đầu gió lạnh khẽ lùa vào làn tóc.
Ta biết ai là người mở cửa.
Nhưng khác với những buổi sáng còn lại, hôm nay, Ngạn Khanh để lại cho ta cành hoa hạnh phúc thắm đỏ trên bậu cửa.
Ta bật dậy, nhoài mình ra khỏi ô cửa với suy nghĩ có thể nhìn thấy chàng đâu đó.
Nhưng có lẽ, nhành hoa này đã ở đây từ đêm qua.
Dưới cuống hoa cắt vội, một mẩu giấy bất ngờ ló đầu chui ra.
Ta tò mò mở ra xem.
Bên trên, Ngạn Khanh viết: “Ta nói nàng nghe một bí mật…”.
Và bí mật của chàng hoàn toàn làm ta choáng ngợp.
Sau khi dùng bữa sáng, Hạnh Trân giúp ta tắm rửa.
Cô không muốn cho ta vận động, chỉ sợ đang tắm lại lịm đi khi nào chẳng hay.
Thân thiết là vậy nhưng đây là lần đầu tiên Hạnh Trân trông thấy cơ thể ta.
Để ta ngồi yên trong chậu tắm, cô khum tay vớt nước, tưới lên bả vai trắng lấm chấm đỏ của ta.
– Chị có vết bớt đỏ hình hoa.
– Cô miết ngón cái qua vai trái, khẽ thầm thì.
– Hoa hạnh phúc.
– Ta nhắc lại – Nhưng ta nghĩ nó gần giống như vết sẹo.
Vết bớt Hạnh Trân nhìn thấy ta đã xem qua rất nhiều lần.
Nó nằm khuất tầm nhìn của ta nên không ít lần ta phải soi mình trong gương, lóng ngóng quan sát.
Dường như đó không phải vết bớt thông thường.
Ta nghĩ mình đã bị bỏng bởi một vật gì có hình hoa được nung đỏ.
– Trước giờ, em chưa từng thấy hoa hạnh phúc.
– Hạnh Trân rẽ ngôi tóc, chải sang hai bên cho ta – Nó có đẹp không chị?
– Ta cũng chỉ xem trong sách.
– Ta nói, sực nhớ sáng nay mình đã cầm nhành hoa tươi trên tay – Nhưng nó rất đẹp.
Nhành hoa thắm đỏ tua tủa cánh hoa, cánh nào cánh nấy cong vút, nhọn hoắt, xếp dài hình nón như chiếc đuôi.
Lá hoa rất to, ôm ấp lấy thân cành.
Khi lớn, lá sẽ trổ một màu xanh tươi, nhưng rồi lại hóa cam rực rỡ khi trời chuyển sang thu.
Cành hoa chàng tặng ta đang ở thì đâm bông, lá xanh non, cả chùm chỉ dài ngang khuỷu tay.
Lần đầu được ngắm hoa hạnh phúc, ta lại mừng rỡ biết bao.
Chỉ có điều, chính cành hoa ấy đã nói ta nghe một bí mật động trời.
Hạnh Trân chỉ mới giúp ta mặc lại y phục, bên ngoài đã truyền đến những âm thanh kinh thiên động địa.
Hạnh Trân chạy ào ra trước, ta cẩn thận bước theo sau.
Lúc này, Thái cũng vừa về tới.
Hắn siết lấy vai ta, lắc mạnh:
– Chị, chị phải về cốc ngay.
Hắn vừa dứt lời, một tia sáng từ ngoài cửa lóe lên.
Tức thì, chiếc phi tiêu bốn cánh lia đến, cắm phập vào bả vai hắn.
Thái gần như khuỵu ngã trong vòng tay ta.
Chưa đầy một giây sau, một toán người hùng hổ xông vào nhà.
Vị nữ chủ ta gặp ở đại lao Thủy Dược môn lần này cũng xuất đầu lộ diện.
Nghe tiếng động lớn, người nhà Thái từ trong buồng đi ra.
Ta vội vàng đặt Thái sang bên, tước lấy thanh kiếm giắt bên hông hắn chắn trước mặt vị nữ chủ.
– Các người ở đây làm gì?
Vào lúc nói ra lời đe dọa này, ta đã thấy bụng dạ mình không ổn.
Thế nhưng, để bảo vệ gia đình Thái, ta không thể để lộ sơ hở.
Ta cắn răng, lấy tay kia chèn bụng, không cho cơn đau bùng phát.
– Hạ Mỹ, đệ tử Lĩnh Hỏa cốc.
– Vị nữ chủ lên tiếng – Cô bỏ kiếm xuống đi.
Ta không đến để làm hại gia đình này.
Thái độ bà ta rất nghiêm túc.
Ta từ từ buông tay nhưng vẫn không thôi cảnh giác.
– Trước đây, chuốc thuốc độc cô là ta sai.
Nhưng mà thử nghĩ xem, đường đường là đệ tử chính phái, có ai lại năm lần bảy lượt giải vây cho sát thủ, còn cùng hắn đi dạo phố hay không?
Thì ra bà ta đã biết hành tung của ta kể từ lúc Đường Máu đứt đoạn đến giờ nên hôm nay mới ngang nhiên vây bắt ta.
– Đúng.
Ta không phủ nhận những gì bà nói.
– Vậy thì chẳng có lí do gì để ta thả tự do cho cô nhỉ? – Bà ta hất cằm ra hiệu.
Toán người nọ thu hẹp vòng vây, dùng thừng trói tay ta vòng ra sau.
– Bà bắt ta nhưng không được làm hại đến gia đình em ta.
– Tất nhiên.
Ta không dại phạm phải cùng một sai lầm đến lần thứ hai.
– Thế rồi, bà ta đưa mắt nhìn Thái đã gục hẳn – Cậu ta sẽ ổn thôi.
Phi tiêu không có độc.
Toán người mạnh bạo xô ta đến cửa chính.
Ngoái đầu nhìn lại, ta chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Hạnh Trân khuất sau những thân hình vạm vỡ của lũ tay sai.
Và rồi, khi độc trong người phát tác, ta hộc máu, lịm đi ngay giữa đường.
***
Ta không rõ môn chủ Thủy Dược bắt ta về chỉ để hợp lí hóa việc đầu độc ta hay liệu còn lí do nào sâu xa hơn nữa, nhưng ta chắc chắn, thân thể yếu ớt này không thể yên ổn chừng nào còn mắc kẹt trong lòng bàn tay của bà ta.
Ta tiếp tục bị trói lên giá.
Có vẻ như họ định đầu độc ta thêm lần nữa.
Ngay khi vừa lấy lại được ý thức, ta lập tức gọi tên vị nữ chủ:
– Đoàn Vân môn chủ!
Giọng ta tuy thều thào nhưng vẫn đủ khiến người phụ nữ ấy quay đầu.
Liền sau đó, ta dùng bên tay chưa bị trói của mình tháo đai lưng, bên vai áo trái rớt xuống ngang bắp tay.
Trông thấy cảnh tượng này, đám tay sai lập tức quay đi.
Còn người phụ nữ, không tránh khỏi thất kinh, tự tay cởi trói cho ta.
Ánh sáng bàng bạc long lanh nơi đáy mắt bà bất ngờ vỡ tan, để lại sa số giọt nước mắt nằm lưng tròng.
Sợi dây cuối cùng vừa được gỡ nút, ta đã ngã vội vào người Thủy Dược môn chủ.
Tức thì, bà đỡ ta vào ghế, bón từng ngụm nước nhỏ cho ta.
Nếu không nhờ nhành hoa hạnh phúc sáng nay của Ngạn Khanh, ta có lẽ đã không thoát khỏi kiếp nạn này.
“Ta nói nàng nghe một bí mật.
Nếu nàng rơi vào tay của Thủy Dược môn chủ một lần nữa, hãy cho bà ta xem vết bớt hoa trên vai nàng.
Mẹ sẽ cứu lấy nàng.”
Ta nửa tỉnh nửa mê gục mặt vào vai áo người phụ nữ.
Bà không những không đẩy ra mà còn ân cần vén tóc, vuốt lưng, từng ngón khẽ rê qua vết bớt hình hoa của ta.
– Chị… – Bà ngẩng mặt nhìn lên – Em không biết mình còn có một người cháu.
Đến lúc này, không chỉ vị nữ chủ mới kinh ngạc, ta cũng bất ngờ không kém.
Nói như vậy chẳng phải người trước mặt chính là dì ruột của ta hay sao? Dì Vân sao? Người thân duy nhất còn trên đời của ta sao?
Ta ngẩn ngơ trước sự thật này.
Còn người phụ nữ, bà không ngừng ôm ấp ta, miệng lẩm bẩm tự trách sao lại đẩy ta vào tình thế nguy hiểm này.
– Hạ Mỹ… Để con chịu khổ rồi.
Thế nào mà lại oan trái thế này?
Người phụ nữ từng cai quản một môn phái, trải qua không biết bao gian truân biến hóa, giờ đây lại rơi nước mắt trước một thiếu nữ xa lạ.
Nhưng ta không có quyền phán xét.
Chính ta còn không nghĩ môn chủ đầu độc mình lại là người thân máu mủ duy nhất trên đời.
Chỉ mới trông thấy đôi mắt ngấn lệ của dì Vân, ta đã hiểu tình cảm chị em nồng thắm mà người dành cho mẹ ta lớn đến mức nào.
Nhưng mẹ ta là ai mới được? Nếu dì Vân mang họ Đoàn, thì hẳn mẹ ta cũng như vậy.
Có lẽ ta không phải con gái nhà họ Hoàng.
Ta là Đoàn Hạ Mỹ.
Dì Vân không vội kể ta nghe về gia đình của chúng ta.
Dì muốn ta nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi dì sắc thuốc xong, cả hai dì cháu sẽ tâm tình to nhỏ.
Ta có thật nhiều điều muốn kể cho dì, có lẽ là tất thảy mười chín năm cuộc đời ta.
Có lẽ ta sẽ bỏ sót điều gì, nhưng ngay khi nhớ lại, ta sẽ lập tức nói dì nghe.
Thế rồi, ta lại thiếp đi mất.
Dì Vân không nỡ đánh thức ta, lặng lẽ khép cửa đi ra.
Cho đến khi ta lờ mờ tỉnh dậy, căn phòng nhỏ đã lạnh ngắt.
Cây nến thắp vội giờ chỉ còn là một mẩu nhỏ.
Sau giấc ngủ chập chờn, ta bỗng thấy trong lòng trống trải và lạc lõng.
Rốt cuộc ta là ai trên cuộc đời này? Ta sinh ra để làm gì? Đâu mới là gia đình của ta? Rồi ta sẽ làm gì trên con đường sắp tới?
Ta chới với bất định như con chim gãy cánh, muốn vút bay không được, muốn hạ cánh cũng không xong.
Cảm giác lạ chỉ dần lắng xuống khi cánh cửa phòng một lần nữa rộng mở.
Dì Vân bước vào, trên tay là khay điểm tâm dì tự tay làm.
– Mau dậy ăn đi con.
– Thấy ta, dì niềm nở mời.
Miệng lưỡi ta đắng ngắt, nhưng ta vẫn nhấm nháp cho dì vui.
Trước đây, ta luôn muốn nghe kể về cha mẹ.
Vậy mà khi ở cạnh dì Vân, ta lại chẳng muốn mở lời.
Sự thật về thân thế của mình đã khiến ta không tài nào xốc lại nổi tinh thần.
– Hạ Mỹ, dì xin lỗi.
Dì quay sang nhìn ta.
Có lẽ dì muốn nhắc đến lần đầu độc kia.
Ta vội lắc đầu, dù cho mỗi lần nghĩ đến, ta vẫn thấy ruột mình quặn thắt.
– Dì sẽ bào chế thuốc giải cho con.
– Con tưởng dì không có thuốc giải độc? – Ta khẽ hỏi lại.
– Mọi liều độc đều có thuốc giải.
Đó là khẩu hiệu của môn phái chúng ta.
Nhưng dì không đưa nó cho sư phụ con là có lí do.
Lão ta cũng biết điều này.
– Đó hẳn là lí do quan trọng.
Vậy dì không cần mạo hiểm vì con đâu.
– Ta bất ngờ ho sặc, tiếng ho chen tiếng nói.
– Ai chết dì không quan tâm, quan trọng là con phải khỏe mạnh.
Hai mắt ta rưng rưng nước.
Nhìn dì tất bật chạy đi, huy động rất nhiều tay sai phụ điều chế thuốc giải, ta chỉ muốn bật khóc tại chỗ.
Ngày trước ta thường hay ghen tỵ với Thái và Hạnh Trân, cả Đình Quyết nữa.
Mỗi khi đông qua xuân đến, bọn họ lại về nhà ăn Tết cùng cha mẹ, gia đình.
Còn ta, ta đành lủi thủi quanh cốc, một mình lo chuyện bếp núc.
Sư phụ cũng không có gia đình, phần vì người đã cao tuổi, người thân của người không chết vì bệnh thì cũng đã quy tiên vì tuổi già.
Hơn nữa, sư phụ đã tu luyện từ khi còn rất nhỏ, mọi liên lạc với thế giới bên ngoài gần như bị cắt bỏ hoàn toàn.
Thế nên, Đêm 30 mỗi năm, ta và sư phụ lại phụ nhau cúng lễ, âm thầm dùng bữa vào khoảnh khắc chuyển giao năm mới, không khí ảm đạm biết bao.
Khi ở cạnh dì Vân, ta âm thầm nghĩ đến cảnh ta cùng dì nấu nướng, chuẩn bị lễ Tết cho năm tới.
Cha mẹ ta có lẽ cũng đã chết, trên đời ta chỉ còn mỗi dì là người thân.
Và ta sẽ cùng người thân ấy trải qua thật nhiều mùa lễ hội.
Vào những ngày thường, dì cháu ta sẽ cùng luyện võ, ăn cơm.
Tối đến, chúng ta sẽ tâm tình cho đến canh ba.
Ta sẽ không ngại kể hết những điều thầm kín của ta cho dì mà không phải dè chừng như khi còn ở cốc, sợ người này, né người kia.
Nếu có ai bắt nạt, dì sẽ bảo vệ ta, không ngại xử bọn họ một trận.
Ta tin dì sẽ làm vậy thôi, dì còn không quản vất vả điều chế đan dược cho ta nữa mà.
Một ngày ở Thủy Dược môn dài biết bao nhiêu.
Ta cứ âm thầm lẩm bẩm trong căn phòng tù mù tối, chẳng nhận ra đã đến giờ dùng cơm.
Hẳn bên ngoài, Thái và Hạnh Trân phải lo sợ lắm.
Với tính cách của hai đứa em ta, chúng chắc chắn sẽ đi tìm Đình Quyết báo tin.
Có lẽ chưa đầy một ngày sau, Đình Quyết sẽ lại dẫn các đệ tử khác trên cốc xuống tính sổ đây.
Nhưng ta tin anh ấy sẽ không làm khó ta và dì Vân khi biết chuyện.
Hơn ai hết, anh hiểu ta khát khao có một mái ấm đến như thế nào.
Dì Vân nói, công cuộc điều chế mất đến gần năm ngày.
Cho đến lúc đó, dì sẽ không kể chuyện gia đình cho ta nghe, sợ ta kích động.
Ta nói, mình cũng chưa sẵn sàng để nghe lúc này.
Tuy vậy, ta vẫn muốn ra ngoài cho khuây khỏa, tiện đường ghé thăm mảnh đất cằn cỗi đã bỏ hoang của nhà họ Đoàn.
Dì Vân rơm rớm nước mắt dặn dò ta:
– Đừng ăn cần tây, thức ăn nặng mùi, con sẽ bị mệt đấy.
Ta cười trấn an:
– Con nhớ rồi mà.
***
Nhà họ Đoàn nằm thật xa khu dân cư.
Ngày này mười chín năm trước, cuộc bạo loạn đã san phẳng cả một gia tộc Đoàn bề thế.
Ta nhìn vào nơi từng là Đoàn phủ, khuôn miệng như méo xệch đi.
Trước mặt ta bây giờ chỉ còn là một đống hoang tàn đổ nát.
– Chị.
– Giọng nói quen thuộc vang lên.
Ta không quay đầu, chỉ đổi điểm nhìn sang vị trí khác.
Thái bước đến ngang hàng với ta, hai mắt len lén nhìn xuống như đang thăm dò.
Dường như hắn đã biết được thân thế thật sự của ta qua lần khám phá trước.
– Em đã định nói chị sớm hơn.
Nhưng em cũng chỉ biết mới biết mà thôi.
Dù được gọi bằng chị nhưng ta ít hơn Thái vài tháng tuổi.
Nói đúng hơn, chúng ta sinh cùng năm khác tháng.
Song vì bái sư muộn hơn, Thái đành ngậm ngùi làm em ta.
Thế mà, hắn chưa bao giờ phản đối, còn răm rắp nghe lời như thể ta đúng là chị hắn.
– Hạ Mỹ, bà nói em mới là con trai nhà họ Hoàng.
Thế nên, chị không thể là con gái họ được.
– Nên em mới giành đến nhà họ Đoàn với ta?
– Em muốn đến trước rồi mới nói chị nghe sau.
Giọng điệu hắn hết sức nhỏ nhẹ.
Ta cảm giác hắn rất sợ ta giận dỗi.
– Em không cần e dè, ta không giận.
Chỉ là… chuyện này khó tin quá.
– Em cũng nghĩ giống chị.
Nhưng có lẽ chị cũng biết em chỉ là con nuôi của cha mẹ.
Họ vốn dĩ là cô chú ruột của em.
Điều này thì em biết.
Nhưng họ đã thay tên đổi họ, để không ai truy ra được dấu vết của dòng họ Hoàng.
Thế nên chúng ta không thể điều tra ra.
– Vậy tại sao vụ bạo loạn năm ấy lại nhắm vào gia đình em và gia đình ta?
– Em không rõ.
Thế nhưng, bà có nói với em rằng gia đình chúng em chỉ bị ảnh hưởng bởi cuộc bạo loạn.
Mục tiêu duy nhất của đám người khởi xướng ra bạo loạn ấy chính là gia đình nhà họ Đoàn.
Năm ấy, Đoàn phu nhân đang có mang.
Thái nói ta có thể tìm đến bà hắn để nghe giải thích, nhưng ta đáp rằng mình không vội.
Ta có thể hỏi dì Vân nếu muốn, và ta đoán chắc dì sẽ biết nhiều hơn tất cả chúng ta gộp lại.
Song giờ chưa phải là lúc.
Hạnh Trân vẫn ở tại nhà Thái chờ ta về.
Khi biết thân phận thật của ta, cả cô và Thái quyết định sẽ không đi tìm Đình Quyết như ta dự đoán.
Thấy ta thấp thoáng sau ô cửa, Hạnh Trân rời bàn, lao đến ôm chầm lấy ta.
Nhờ có viên đan bổ của dì Vân, ta đã đủ sức để nhấc bổng cô lên như ngày nào.
Tối ấy, cả nhà Thái chiêu đãi ta toàn của ngon vật lạ.
Họ biết ơn vì ta là con gái nhà họ Đoàn nhưng ta đoán, lí do phần nhiều là vì ơn nghĩa của cha mẹ ta khi còn tại thế.
– Cả cha và mẹ con đều là quan trong triều.
– Bà cụ đã khỏe lại và có thể dùng bữa cùng gia đình – Mẹ con vốn là trưởng nữ của môn chủ Thủy Dược, nhưng phu nhân lại chọn theo bước cha con tham gia vào chốn quan trường.
– Vậy sao họ lại gọi gia đình con là nhà họ Đoàn ạ?
– Cha con vốn là con nuôi của môn chủ, được ngài truyền họ.
Sau này, để tưởng nhớ môn chủ đã khuất, cha và mẹ con thống nhất dùng chung một họ.
– Họ… trông như thế nào ạ?
– Cha con rất đỗi tuấn tú, còn mẹ con là đệ nhất mỹ nhân Hoàng Mộng.
Tuy khi sinh con, cả hai đều đã tuổi tứ tuần, nhưng họ vẫn còn rất trẻ và đẹp.
Nghe đến đây, ta liền bật khóc.
Họ đã chết vào đúng ngày ta sinh ra.
Mùa thu của mười chín năm trước, ngay vào ngày cuối cùng của cuộc bạo loạn, cha mẹ ta bị giết hại.
Cũng trong đêm hôm ấy, vào thời điểm chuyển giao giữa ngày với ngày, chiếc nôi đựng đứa trẻ còn đỏ hỏn xuất hiện trước cổng Lĩnh Hỏa cốc.
Đó là Hạ Mỹ, là ta, là đứa bé vừa chui khỏi bụng mẹ.
Vậy làm thế nào ta sống sót qua cửa tử, trôi dạt đến vòng tay của sư phụ? Vì sao kẻ giết hại gia đình ta không xuống tay với đứa trẻ đó, để nó lớn lên thiếu vắng tình yêu thương của cha mẹ? Ta không tài nào lí giải nổi.
– Hạ Mỹ, con hãy thấy hạnh phúc vì đã tìm thấy dì của mình.
– Cha mẹ Thái thay nhau an ủi ta.
– Phải đấy.
Dùng bữa xong, ta, Thái và Hạnh Trân cùng nhau dọn dẹp.
Khi tất cả đều đã say giấc nồng, ta bỏ lên mái nhà ngồi một mình.
Cặp búp bê xấu xí hình Ngạn Khanh vẫn còn nằm trong tay ta.
Mải ngắm nghía, ta không để ý Thái đã ngồi xuống cạnh mình từ khi nào.
– Em thấy chị rất thích hai con búp bê ấy.
Ta cười xòa:
– Xấu như vậy, ai mà thích cho được?
– Em không hiểu sao chị quen được hắn luôn? – Thái ngả lưng xuống, mắt hướng về phía cung trăng.
Không biết liệu hắn có thấy chị Hằng và chú thỏ của chị hay không.
– Ta cũng không biết.
– Em biết, chị và hắn vừa có nghĩa, vừa có tình.
Cơ mà, bất cứ khi nào chị cảm thấy tủi thân thì hãy nhớ, em vẫn sẽ ở bên chị.
Ta ngượng ngùng liếc sang.
Thái vẫn giữ nguyên một tư thế.
– Em thích Hạ Mỹ.
– Thái nói – Em không biết vì sao, nhưng em chỉ muốn bảo vệ Hạ Mỹ.
Hạ Mỹ giỏi nhưng thật khờ, khờ đến mức thích ai cũng rõ mồn một.
Nhớ khi xưa, Hạ Mỹ đem lòng thích sư huynh, ngày nào cũng học nấu điểm tâm mang đến cho anh ấy.
Cơ mà sư huynh vốn khô khan, chẳng hiểu chút tâm tình của con gái.
Những dĩa điểm tâm nấu hỏng và bị Đình Quyết chừa lại của Hạ Mỹ em đều ăn hết.
Không để ta có cơ hội thanh minh, Thái tiếp tục:
– Em không rõ mình đã đi theo Hạ Mỹ bao nhiêu năm, nhưng mà đó là một chặng đường dài.
Ai trồng cây lâu mà không muốn ăn quả? Em cũng muốn được Hạ Mỹ để ý, muốn tin mưa dầm thấm lâu, nhưng khi em nhìn thấy ánh mắt của Hạ Mỹ dành cho Ngạn Khanh, em biết mình đã không còn cơ hội.
– Đương nhiên, em không vì thế mà ghét Ngạn Khanh.
Nếu không có hắn, Hạ Mỹ có lẽ đã rơi vào tay kẻ xấu.
Em chỉ ghét nếu hắn không thể bảo vệ Hạ Mỹ.
Thế nên, như em nói đấy, bất cứ khi nào Hạ Mỹ thấy tủi thân, hãy ngoảnh lại.
Em sẽ không đi đâu cả.
Thái nhổm dậy rồi ôm chầm lấy ta.
Ta dường như bất động trước hành động bất ngờ của hắn..