Ta quỳ giữa sân đã một ngày một đêm.
Chưa hết, ta còn bưng một thùng nước lạnh trên đầu.
Hẳn mười ngón tay ta phải tím tái lắm, vì ta đã dùng hết sức để nâng đỡ thùng nước không rơi xuống đầu mình.
Sau khi biết ta để một sát thủ Dạ Phong tẩu thoát, mà đó còn là Tô Ngạn Khanh, còn Thái phó thì chết dưới tay chàng ta, sư phụ dù nuông chiều ta đến mấy cũng không kìm nổi cơn giận đang bùng cháy, bắt ta quỳ xuống chịu phạt.
Hạnh Trân, em gái út của ta biết chuyện liền lật đật chạy đến.
Em ấy đang cùng Thái – một người em trai nữa của ta luyện võ.
Hạnh Trân nói rất thích cậu trai này.
– Chị.
– Hạnh Trân đội mưa sà đến.
Trời chỉ mới lất phất, ta đã rùng cả mình.
Một đêm không ngủ, thân thể ta nhạy cảm đến lạ thường.
Hạnh Trân chỉ sợ ta không chịu nổi, liền đưa hai tay đỡ lấy một phần thùng nước giúp ta.
– Em nghe nói chị chạm trán với Tô Ngạn Khanh.
Chị có bị thương ở đâu không?
Trông Hạnh Trân vô cùng sốt sắng, trong khi ta và Ngạn Khanh còn chưa từng thực sự giao đấu.
Ta lấy làm lạ, ngoảnh ra hỏi cô:
– Ngạn Khanh thì làm sao?
– Trời ơi! – Hạnh Trân trợn tròn mắt như thể ta vừa nói câu gì mạo phạm – Chị không biết Ngạn Khanh sao? Hắn ta là gia chủ Dạ Phong, Đệ nhất sát thủ đó!
Đến lượt ta không giữ nổi bình tĩnh, suýt nữa làm đổ cả thùng nước.
Vốn dĩ khi gặp chàng ta, ta chỉ có suy nghĩ rằng chàng ta nắm giữ vị trí quan trọng trong Dạ Phong.
Không ngờ, chàng ta lại chính là người đứng đầu của tổ chức sát thủ trứ danh.
Mà nhắc đến chàng ta, ta không khỏi bực bội.
Không biết vì lí do gì ta lại bao che cho chàng ta, để rồi bị phạt quỳ một ngày một đêm trước cổng cốc.
Chưa kể, sắp tới ta còn không được xuống núi.
Chỉ tại chàng ta không giữ mình, thản nhiên vượt qua ranh giới.
Vậy mà nói sao, sư phụ cũng không tin ta.
– Bây giờ hắn vượt qua đường máu, đang oanh tạc cả giang hồ kia kìa.
Hạnh Trân như sợ ta không hình dung được mức độ nghiêm trọng của việc tai hại ta làm ra, liền nhấn mạnh thêm lần nữa.
Lúc này, ta mới thấu được nỗi lo của sư phụ khi nghe ta thuật lại.
– Vậy bây giờ phải làm sao?
– Em cũng không biết nữa.
Sư phụ phái đại sư huynh đi điều tra rồi.
Đúng là tính cách của sư phụ.
Chỉ tin tưởng mỗi mình đại sư huynh của ta.
Một lúc sau, Thái ló mặt ra khỏi cốc.
Hắn nhảy chân sáo đến chỗ ta và Hạnh Trân, không quên buông lời châm chọc trước khi thông báo sư phụ đã miễn án phạt cho ta.
Ta vờ giận dỗi, lườm nguýt hắn:
– Ta bị phạt, chắc em vui lắm.
Thái chỉ nhún vai không nói rồi đưa cả hai chị em ta vào trong.
Thái rất cao, hơn hẳn Hạnh Trân một cái đầu.
Nhìn hai người họ đi với nhau, ta bất giác mỉm cười.
Trông sao cũng thấy đẹp đôi vô cùng.
Hôm ấy, sư phụ bận chuyện nên không tiếp chúng ta.
Trời vừa sẩm tối, sư huynh ta trở về.
Anh đem tặng ta một hột vải rồi nói đem ra góc sân trồng.
Ta vui vẻ làm theo, chợt nhớ vỏ quả vải đỏ thắm, hệt như màu chiếc ô của Ngạn Khanh.
Nghĩ đến chàng ta, ta không khỏi tức giận.
Quỳ một ngày một đêm làm cả người ta ê ẩm đến phát sốt.
Thế là vừa gieo hạt, ta vừa rủa thầm chàng ta.
Ta không ghét chàng ta vì đã giết Thái phó.
Nghe nói ông ta có ý làm phản, nếu không phải vì chết dưới tay Ngạn Khanh thì đã mang quân Hoàng Mộng san phẳng kinh thành rồi.
Nhưng ta bực vì chàng ta khiến ta bị phạt cấm túc, còn không được xuống núi trong thời gian tới.
Nếu không gặp chàng ta trực tiếp, ta sẽ trút giận lên cây vải chưa thành hình này.
Dù sao khi ra quả, nó cũng sẽ mang một màu hệt như chàng ta.
Đình Quyết bàn chuyện với sư phụ xong thì quay ra sân luyện võ.
Ta sợ anh đi đường vất vả nên đem nước đến mời anh.
Anh xoa đầu ta đến rối, hiền từ đáp:
– Hạ Mỹ lớn, biết lo cho anh cả rồi.
Ta cười ngượng, thầm hỏi có bao giờ anh nghĩ ta làm thế chỉ vì thích anh hay không?
Năm tám tuổi, ta trốn khỏi cốc đi chơi đến khuya bị sư phụ bắt gặp.
Không những đánh ta sưng mông, người còn phạt ta quỳ ngoài cổng cốc suốt ba canh giờ.
Chiều ấy, trời đổ mưa to.
Đình Quyết sợ thân thể ta yếu ớt không trụ nổi, liền lấy thân che chở cho ta.
Ngày hôm sau, anh sốt liên miên, song vẫn quỳ xuống cầu xin cho ta trước mặt sư phụ.
Kể từ khi ấy ta đã biết, mình chỉ muốn gả cho anh.
Đình Quyết rất cao, hơn hẳn ta một cái đầu.
Sư phụ nói thân hình anh rất hợp để luyện thương.
Dẫu cả đời anh luôn làm theo lời sư phụ, đôi khi anh vẫn lén đổi kiếm với ta để luyện thêm vài chiêu thức.
Ở cốc ta, chỉ có thương mới là chân ái.
Nhưng cũng giống như Đình Quyết, ta chỉ có một niềm đam mê với kiếm.
Ta nghe nói, sư phụ ta từng là tuyệt đỉnh kiếm pháp.
Khi còn trẻ oanh tạc giang hồ, người luôn nổi tiếng với chiêu thức “Bách Kiếm Hồng Tâm”.
– Một trăm kiếm giương lên, trong một lát đâm thẳng vào tim đối phương.
– Đình Quyết miêu tả trong lúc nghỉ ngơi dùng nước.
Ta hỏi anh nhìn thấy bao giờ chưa, anh nhún vai, đáp:
– Sư phụ chưa từng thừa nhận điều đó.
Không phải ta nghe phong thanh cũng không biết người từng là tuyệt đỉnh kiếm pháp.
Kể cũng tiếc.
Nếu người không lui về ở ẩn có lẽ sẽ chẳng có chuyện sát thủ Dạ Phong dám xông khỏi địa phận, làm mưa làm gió ở Hoàng Mộng.
Nhắc đến sát thủ, Đình Quyết lại than ngắn thở dài.
Anh nói Ngạn Khanh lại giết thêm một mạng người trong thời gian anh xuống cốc điều tra.
– Là Trung úy triều đình.
Hắn là tay sai của Thái phó.
Ta tức giận giậm chân.
Cánh hoa nằm dưới chân ta nhão nhoét từ khi nào.
– Em phải đi bắt chàng ta.
Là tại em mà chàng ta mới thoát được.
Đình Quyết dang tay vội ngăn lại:
– Một mình em sao đối đầu với hắn được? Hắn là đệ nhất sát thủ, gia chủ Dạ Phong.
Anh nhắc lại cho ta nhớ.
Không phải ta đã quên, chỉ là ta vẫn đinh ninh Ngạn Khanh sẽ không đối đầu với ta.
Khi ở ranh giới cũng thế.
Nhưng nói vậy nghĩa là Đình Quyết không tin vào khả năng của ta rồi.
Có lẽ ở cốc mãi cũng không phải là ý hay.
Ta sẽ xuống núi thêm một chuyến.
Không biết Hạnh Trân có muốn đi cùng ta hay không.
Hạnh Trân đang say mê ngắm Thái chép phạt.
Ta không hiểu vì lí do gì, Thái trong mắt Hạnh Trân lúc này thật tuấn tú.
Mỗi lần hắn vò đầu bứt tai, phẫn nộ đập tay xuống mặt bàn, cổ họng Hạnh Trân lại phát ra tiếng kêu khẽ, như thể đang cố kìm nén sự phấn khích trong lòng.
Ta khẽ khàng đặt tay lên trán rồi lại thả xuống, tránh để Hạnh Trân kinh động.
Chúng ta lặng lẽ trông Thái qua khung cửa được một lúc, Hạnh Trân mới chịu quay qua hỏi chuyện ta.
Ta nói sẽ trốn sư phụ xuống núi.
– Trời ơi! – Hạnh Trân thốt lên.
Ta vội vàng bịt miệng cô:
– Trật tự.
Em có đi không?
Ngẫm một lát, Hạnh Trân hỏi nhỏ:
– Anh Thái có đi không?
Ta nhìn vào bên trong.
Hắn vốn dĩ không có trong dự định của ta.
Nhưng trông hắn cũng lanh lợi, mặt mũi sáng sủa.
Hơn nữa, Thái còn rất biết ứng phó.
Sư phụ từng khen hắn với ta rằng có thể hắn học không bằng ai, nhưng cái miệng dẻo thì không ai bằng.
Rủ hắn cùng đi ngẫm cũng có vẻ hợp lí.
– Ta sẽ hỏi.
– Ta đáp.
Cũng may là hắn đồng ý.
Thái cũng nôn nóng được xuống núi, do lâu rồi chưa được về thăm cha mẹ.
Nhưng cả ba chúng ta đều thống nhất không nói cho ai biết mà chỉ để lại một lá thư trước cửa phòng Đình Quyết.
Ta mong anh sẽ hiểu mà không mách với sư phụ.
Không thì ba chúng ta ăn no ba trận đòn cho xem.
Rồi, ta lại xuống núi.
Nghe Đình Quyết nói, Ngạn Khanh đang lấp ló phủ tri huyện do người này cũng nằm trong tầm ngắm của chàng ta.
Canh hai, sau khi rời cốc thành công, ba chúng ta vây lấy tri huyện.
Hoàng Mộng bây giờ, đâu đâu cũng thấy dán cáo thị.
Ta chỉ mới liếc qua cũng đã đoán được nội dung.
Ngạn Khanh oanh tạc cả một huyện, ít nhiều ảnh hưởng đến triều đình ở Hồng Thanh.
Đại lý tự treo thưởng, chỉ cần bắt được chàng ta thôi cũng sẽ thưởng lớn.
Đúng thôi, chàng ta cao cường như vậy, vây bắt cũng là chuyện quá đỗi khó khăn rồi.
Thật ra Thái và Hạnh Trân đi theo ta vì họ chỉ tò mò không biết đệ nhất sát thủ có bộ dạng ra sao mà thôi.
Ta nói chàng ta tuấn tú và tao nhã.
Đương nhiên, họ không nghi ngờ gì.
Nhưng trăm nghe không bằng một thấy.
Họ vẫn khăng khăng muốn nhìn từ xa.
Thế nên ta để họ tại vị trí cổng sau cho thuận đường quan sát.
Còn ta, ta sẽ ở nơi Ngạn Khanh có khả năng ra vào nhất, cổng trước.
Năm nay trời lạnh sớm.
Ta đứng hồi lâu trong gió mà cóng hết cả chân tay.
Song công ta chờ đợi không hề vô nghĩa.
Chỉ tầm nửa canh sau đó, Ngạn Khanh xuất hiện.
Chàng ta đến nhanh bất thình lình.
Trong vòng một cái chớp mắt, ta đã thấy chàng ta sờ sờ trước mặt.
– Nữ đệ tử, lại gặp cô rồi.
Chàng ta cong môi.
Ta còn đang trong tư thế hai tay bắt chéo để tự sưởi ấm, chưa kịp phản ứng gì nên có chút gượng gạo.
Nhưng sau đó, ta vội nắm lấy chuôi kiếm.
– Đừng hòng giết người thêm nữa.
Không hiểu vì sao, khi đứng trước Ngạn Khanh, ta luôn trở nên lắp bắp.
Có lẽ là vì thấy chàng ta đang quá đỗi bình thản, chẳng giống một sát thủ đang làm nhiệm vụ vào giữa canh hai, nên ta đâm ra chột dạ.
– Ta không đến để giao đấu với cô.
– Vẫn là câu nói cũ, chàng ta tiến bước.
– Ta… Không thể để ngươi giết người! – Ta hét lớn, nhưng chàng ta vẫn không dừng lại.
Hoảng sợ, ta chắn kiếm trước ngực.
Ngạn Khanh là thế, luôn từ tốn.
Ta tự hỏi chàng ta có thật sự là một sát thủ hay không, bởi lẽ khi các anh hùng trừng trị cái ác chưa từng tỏ ra run sợ trước kẻ thù, phong thái không khác Ngạn Khanh một li nào.
Phải chàng ta không phải gia chủ Dạ Phong, ta cũng không nghĩ chàng ta đến đây để giết người.
Thấy ta liên tục chắn đường, chàng ta liếc mắt nhìn sang:
– Ta không biết đệ tử Lĩnh Hỏa cốc các cô có thói quen phá phách đấy.
– Ta chỉ không muốn ai chết.
Ngươi nói thế là có ý gì? – Ta nheo mắt hồ nghi.
– Việc này cô hỏi sư phụ sẽ rõ.
– Chàng ta nhe hàm răng trắng muốt ra cười xòa.
Ta sực nhớ chàng ta từng nhắc về sư phụ trước đó, còn nói Ngạn Khanh ta đợi người.
Vậy chẳng phải hai người họ có quan hệ từ trước hay sao?
– Sao ngươi biết sư phụ ta?
Ngạn Khanh vờ như không nghe ta nói, dùng chân đạp cửa, lững thững bước vào trong.
– Đứng lại!
Ta đuổi theo chàng ta.
Người trong tri huyện thấy động đã lật đật chạy ra.
Đám thị vệ ùa vào tấn công Ngạn Khanh nhưng chàng ta chỉ đỡ.
Cho đến khi tri huyện xuất hiện, chàng ta mới xuất chiêu.
Bấy giờ ta mới hiểu vì sao Đình Quyết không dám cho ta đi gặp chàng ta.
Vốn dĩ tri huyện là người có võ, nhưng ông ta giấu nhẹm đi.
Khi bị tấn công mới lòi ra đuôi chuột.
Cả hai người đánh một trận sống còn.
Nhưng thật ra kết cục cũng không hề khó đoán khi võ công của Ngạn Khanh hơn tri huyện hẳn một bậc.
Tránh để cho ông ta chết thảm, ta xông vào tham chiến.
Chẳng cần phải nói, Ngạn Khanh chưa từng có ý muốn tấn công ta.
Ta xuất chiêu nào, chàng ta đỡ chiêu đó, thành ra ta có thêm thời gian để bảo vệ tri huyện khi ông ta đã sức cùng lực kiệt.
Thế rồi, chàng ta quật ngã ta.
Ta không đau nhưng đã thoát khỏi vị trí trấn thủ.
Ngay lúc chàng ta xoay ô định giết tri huyện thì Thái và Hạnh Trân xông vào.
Sự có mặt của họ khiến chàng ta bị áp đảo, buộc phải thoái lui.
Ta cho rằng chàng ta không muốn làm hại người vô tội nên đã chọn rời đi.
Thực tế, nếu chàng ta sẵn sàng xuống tay thì không chỉ tri huyện mà cả ba đứa vô công rỗi nghề như chúng ta cũng phải chầu tổ tiên.
Nhưng ta không hiểu.
Một sát thủ thì cần gì nương tay? Chẳng phải cứ giết quách đi là xong sao?
Thái và Hạnh Trân lật đật đỡ tri huyện về phòng.
Các thị vệ cũng được ta trợ giúp.
Không ai bị thương đến mức mất mạng, nhưng đòn nào đòn nấy đều thấu xương tủy.
Tri huyện ngã không dậy được sau trận đánh.
Chúng ta sợ tri huyện nguy hiểm đến tính mạng nên quyết định túc trực qua đêm.
Tri huyện này đã có vợ con.
Biết tin ông ta bị thương, phu nhân dẫn hai đứa nhỏ sang phòng thăm nom.
Bà chuẩn bị phòng riêng cho từng người, khuyên chúng ta nên về nghỉ ngơi, còn nói sẽ tự săn sóc phu quân mình.
Ta gật gù rồi dắt tay Hạnh Trân đi.
Thái cũng tự về phòng của hắn.
– Vừa rồi quả là hú hồn.
– Hạnh Trân đặt tay lên ngực, thở phào nhẹ nhõm – May là chúng em đến kịp lúc.
Ta chỉ cười trừ.
– Có khi nào hắn sợ em không, chị?
Dẫu biết là không phải, ta vẫn gật đầu cho qua.
Hạnh Trân thấy vậy cũng hùa theo trò đùa:
– Vậy em chẳng phải là đệ nhất nữ cao thủ rồi sao? Gia chủ Dạ Phong còn không dám đụng vào em.
Trí tưởng tượng của cô cũng phong phú quá rồi.
Ta mở cửa phòng rồi nhường cô vào trước.
Một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào khí quản.
Dạ dày ta quặn lại, chỉ chực cho hết bữa tối ra ngoài.
Hạnh Trân vừa phải đỡ ta, vừa đưa tay bịt mũi, hai mắt nheo lại:
– Thứ gì kinh khủng vậy nhỉ?
Chúng ta nhanh chóng phát hiện xác một con chuột chết nằm chỏng chơ giữa nhà.
– Thì ra là nó! – Hạnh Trân nói lớn.
Nhưng ta cho rằng chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Sau khi dọn xác chuột, mùi tanh vẫn không hề vơi bớt.
Vì đã quá canh ba nên ta không muốn làm phiền đến phu nhân tri huyện, đành nuốt nước bọt đi vào.
Căn phòng này cho ta cảm giác sởn da gà.
Xà ngang trên đầu còn vắt dải khăn trắng muốt, tựa như đã có ai treo cổ.
Hạnh Trân ngây ngô không biết, đi qua còn tiện tay đung đưa dải khăn.
Cả phòng chỉ có độc chiếc giường, mà hai chúng ta cùng chen vào thì không đủ chỗ.
Ta ngậm ngùi nói với Hạnh Trân:
– Em ngủ giường đi, ta nằm phản.
Hạnh Trân chẳng nghĩ nhiều, vội đồng ý.
Hai chị em ta chẳng sửa soạn gì cứ thế leo lên giường đánh một giấc.
Nhưng nằm một chập rồi mà ta vẫn không tài nào chợp mắt được.
Nói nghe có vẻ quái gở nhưng ta có cảm giác có người đang nhìn chằm chặp vào ta.
Phản ta kê sát tường.
Ta trằn trọc quay nghiêng, lưng hơi chạm vào bờ tường.
Đoạn sau, ta thấy bờ lưng mình ướt ướt, tưởng là vì nóng mà chảy mồ hôi nên không để ý, chỉ với tay mở cửa cho thông thoáng rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Nào ngờ, lưng ta vẫn tiếp tục chảy nước…
Ta vùng dậy, tay sờ ra sau lưng rồi đưa ra trước mặt.
Ngạc nhiên thay là tay ta nhuốm đầy máu tươi.
Bàng hoàng, ta quay ngoắt ra sau.
Bờ tường cũng thấm đẫm một mảng máu.
Ta bất ngờ vùng dậy thêm lần nữa.
Cửa sổ tuy vẫn mở, mồ hôi hai bên thái dương ta rỏ thành giọt, nhưng khi kiểm tra sau lưng lại không thấy hiện tượng gì kì lạ, cứ như ta đã gặp ác mộng.
Nhưng kể cả là vậy, ta vẫn không thể tiếp tục chợp mắt..