Dưới Tán Ô Ngâm Khúc Ly Biệt


Chúng ta đã chờ ở phòng riêng hơn năm canh giờ.

Thái nói, đúng vào nửa đêm, nghi lễ mới diễn ra.

Đến lúc ấy, ba chúng ta mới có thể giải cứu Hạnh Trân.

Bằng không, tri huyện sẽ ngay lập tức nghi ngờ và giấu cô đi chỗ nào chẳng hay.
Đáng lẽ chỉ có ta và Thái đơn độc tác chiến.

Nhưng bằng lí do nào đó, Ngạn Khanh vẫn chọn ở lại bên ta.

Điều đó khiến ta an tâm phần nào.

Với võ công của chàng, có đến mười tri huyện cũng không thể ngăn cản nổi.
Tối đến, tri huyện cho người thắp đuốc khắp phủ.

Thầy cúng đã được mời về từ chiều.

Trong lúc ông ta bận rộn lập đàn cúng bái thì phu nhân đã biến đi đâu không rõ.

Linh cảm có chuyện chẳng lành, Thái vùng dậy, vội tìm các ngõ ngách.

Ta cũng muốn giúp hắn một tay nhưng lại bị Ngạn Khanh cản lại:
– Cô đi theo sẽ bị đánh lạc hướng.
Từ sau khi được chàng ôm gọn trong vòng tay như một chú mèo nhỏ, ta không còn muốn tỏ ra ương bướng trước chàng nữa.

Thay vào đó, ta chỉ nhỏ nhẹ:
– Vậy thôi, ta ở lại với ngài.
Dường như bất ngờ trước thái độ của ta, Ngạn Khanh tủm tỉm không ngớt.

Chàng chép miệng:
– Ta còn tưởng cô sẽ chẳng đời nào nói một câu tử tế với ta.
Ta thẹn quá hóa giận, khoanh tay dẩu môi:
– Ta cố tỏ ra lịch sự mà còn bị chỉ trích nữa.

Thật phiền phức mà.
Đoạn, ta ngồi xuống bàn uống nước.

Cảm giác tội lỗi vẫn luôn bủa vây trái tim ta, nhất là khi thời khắc hiến tế sắp đến.

Cả Thái và Ngạn Khanh đều nhấn mạnh, chúng ta chỉ có duy nhất một cơ hội để cứu sống Hạnh Trân.

Đó là vào ngay trước khi thầy cúng lấy máu cô để hiến tế.

Bằng không, Hạnh Trân chắc chắn sẽ bỏ mạng.
Bất chợt, ta nhìn sang Ngạn Khanh.

Chàng đang mân mê tán ô đỏ, không hề để ý ánh nhìn có phần hiếu kỳ của ta.

Không lâu sau, ta bắt đầu mở miệng, cố gắng lờ đi cảm xúc phức tạp đang cuồn cuộn trong lòng:
– Vì sao ngài lại giúp ta?
Ngạn Khanh vẫn mải mê với chiếc ô nọ, coi việc đáp lời ta là hình thức:
– Vì cô đã giúp ta.
Ngay lúc ấy, ta không hề nghĩ đến việc ta giải vây cho chàng ở tửu lầu lại là thứ ơn nghĩa mà chàng mang theo bấy lâu nay.

Chỉ vì một lần ta ra tay cứu giúp mà chàng gác lại cả việc riêng để giúp ta giải cứu em gái thì thật bất ngờ.
– Không lẽ… – Ta lắp bắp – Nhưng chỉ vì buổi hôm ấy thôi sao?
Ngạn Khanh nhún vai không đáp.
– Nếu không có ta, ngài vẫn có thể hạ gục bọn chúng.

– Thì sao chứ? – Chàng nghiêng ô, đặt xuống dưới chân mình – Người chịu giúp ta đã ít, người chịu giúp ta mà còn có xuất thân đặc biệt như đệ tử Lĩnh Hỏa cốc thì chỉ có mình cô.

Chẳng phải ta nên trân trọng điều đó sao?
Chàng nói như bỡn cợt, nhưng quả thật ta chưa từng thấy ai rảnh rang đến mức giúp đỡ một sát thủ như ta.

Song, nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn tin mình đã làm một việc tốt.


Nhất là khi việc ấy được chàng khắc sâu trong tâm trí để hôm nay chàng kể lại cho ta nghe.
– Ngài giúp ta lần này, coi như chúng ta hòa.
Ta nói, cũng có phần ngượng nghịu vì quả thật chàng giúp ta nhiều hơn những gì chàng nợ ta.

Nhưng chàng chẳng mảy may suy nghĩ, đáp lại bằng một cái gật đầu.
Lúc này, Thái đạp cửa xông vào.

Phu nhân chưa thấy đâu, nhưng hắn đã hốt hoảng thông báo:
– Tri huyện không đợi được đến đêm đã bắt đầu làm lễ rồi.
Lập tức, cả ba vào vị trí.

Ta và Thái, như đã bàn trước đó, cùng nhau áp sát khu vực đàn tế.

Ta bên trái, hắn bên phải.

Chúng ta sẽ tấn công ngay khi Hạnh Trân được đưa đến.

Còn Ngạn Khanh, chàng sẽ theo sát cô từ chỗ cái giếng.
Song ta không hiểu vì sao chúng ta không cướp người ngay khi Hạnh Trân được đưa lên khỏi giếng? Câu trả lời nằm ở việc phu nhân là người kéo Hạnh Trân lên và đưa cô đến bàn tế.

Cả ta và Thái đều không muốn đả thương bà hay làm điều gì tệ hơn vậy nên cả ba thống nhất đợi bà rời khỏi vùng nguy hiểm sẽ hành động.
Tri huyện hẳn đã đoán ra ý đồ của chúng ta nên cho người vây quanh căn phòng.

Nhưng chừng ấy lính canh đâu thể nào cản nổi một sát thủ và hai đệ tử Lĩnh Hỏa cốc.

Chúng ta thoát ra bằng đường cửa sau, mặc cho chúng cứ ngu ngơ không biết, cứ tưởng chúng ta vẫn mắc kẹt trong phòng kín.
Thầy cúng sai người đốt lửa rực cả một góc trời.

Vì đã vào vị trí nên ta có thể thấy rõ từng điệu bộ quỷ quái của ông ta xuyên suốt quá trình làm lễ.

Ta tự hỏi, ai đóng vai thầy cũng dị hợm như thế sao? Song ta nhanh chóng gạt phắt đi.

Có dị hay không nào đã đến lượt ta phán xét?
Ta đứng bên trái bệ thờ.

Trên bàn, ngoài trái cây, bánh kẹo còn có rất nhiều quần áo giấy cho trẻ em và phụ nữ.

Phải chăng nghi lễ hiến tế này không chỉ để làm dịu đi nỗi uất ức trong lòng các thiếu nữ chết yểu mà còn muốn an ủi những sinh linh bé bỏng đã chết lúc còn chưa thành hình? Càng đắm chìm vào dòng suy nghĩ, ta càng cảm thấy đắng lòng vì đã nông nổi bảo vệ cho lão tri huyện kia.

Từ bấy đến giờ, ta chỉ nông cạn nghĩ, Ngạn Khanh là kẻ xấu, chàng giết người tốt.

Nhưng sau cái chết của Thái phó, và cả vụ án ở tri huyện, ta không còn phân biệt nổi đâu là chính, đâu là tà nữa.

Biết đâu việc ta đứng ở đây rình mò ông thầy cúng cũng là hiện thân của cái ác thì sao?
Phải mất rất lâu ta mới có thể trấn tĩnh bản thân mình, rằng cứu Hạnh Trân là hành động đúng đắn nhất, lương thiện nhất mà ta có thể làm lúc này.

Xoa tay, ta đăm chiêu nhìn về phía tri huyện.

Ông ta, kể từ lúc nghi lễ được tiến hành đến nay, chưa lúc nào cho đôi mày được ngơi nghỉ.

Chúng cau có đến mức ta cảm tưởng như suýt dính chặt vào nhau nếu ông ta không đưa tay day day ấn đường thường xuyên.

Không biết lúc ông ta làm ra những điều sai trái có nghĩ đến việc bị giày vò như đêm hôm nay và những buổi trước nữa hay không?
Mải suy nghĩ, ta không để ý từ xa, Hạnh Trân đang được phu nhân vớt lên.

Hai mắt bà sưng húp, có lẽ vì khóc nhiều, cũng có lẽ vì bị tên tri huyện kia đụng tay chân.

Sau khi một mình đưa Hạnh Trân đang trong tư thế hai chân hai tay cột ngược ra sau lên khỏi giếng, phu nhân cầm dao cắt thừng, không để cô đau đớn thêm nữa.
Càng nhìn, ta càng đau xót không nguôi.

Nếu tri huyện ở gần, ta sẽ đâm ông ta trăm ngàn nhát cho hả giận.

Nhưng nói vậy thôi chứ ta chưa từng giết người.

Sư phụ luôn dạy ta, là một nữ đệ tử chính phái, ta không có quyền được sát sinh.


Điều ấy được ta khắc ghi từ khi còn rất nhỏ, đến bây giờ ta vẫn chưa từng quên.

Thế nên chính ta còn phải rùng mình vì ý định giết chết tri huyện của mình trước đó.
Phu nhân đưa Hạnh Trân tiến gần đến bệ thờ.

Ta không nhận ra người em gái trong bộ dạng nhợt nhạt, yếu ớt như hồn ma đang vật vờ đi cạnh phu nhân nữa.

Ôi, đáng lẽ ra ta không nên đồng ý để các em ở đây thêm một ngày nữa.

Tri huyện đã lừa ta một vố quá đau điếng rồi.
Ta và Thái âm thầm quan sát nhau từ phía đối diện.

Chúng ta vẫn đang chờ ám hiệu của Ngạn Khanh.

Ngay khi tiếng huýt sáo vang lên, chúng ta lập tức lật đổ bệ thờ.

Lão thầy đang cúng tế, và kể cả lão tri huyện đang đứng cạnh, cũng đều phải sững sờ trước hành động này của chúng ta.

Phu nhân vừa buông tay khỏi người Hạnh Trân, Ngạn Khanh đã lao đến rồi đón lấy cô đi.

Song tri huyện nào để yên cho chàng.

Ông ta phẩy tay, ra hiệu cho đội quân mai phục trên mái nhà xả tên.

Dù rằng cả ba chúng ta đều đã biết trước về phòng tuyến này, Ngạn Khanh vẫn gặp nhiều khó khăn khi vừa phải che chở cho Hạnh Trân, vừa phải né tránh vô vàn mũi tên độc phóng ra từ tứ phía.
Thái vội phi lên hỗ trợ chàng, trong khi ta ở dưới đối đầu với tri huyện.

Thật nực cười khi ta từng che chắn cho ông ta.

Ông ta xông vào tấn công ta điên cuồng.

Vừa phản công, ta vừa nghe ngóng tình hình từ phía Ngạn Khanh.

Tiếng chém giết xa dần, có lẽ bọn họ đang cố di chuyển mặt trận.

Chỉ còn ta, tri huyện, lão thầy và phu nhân đang còn nằm sõng soài trên mặt đất.
Ta nhanh chóng nhận ra dã tâm của tri huyện ẩn sau nét mặt hung tợn của ông ta.

Vì nghi lễ chưa được hoàn thành mà “trinh nữ” đã biến mất, ông ta buộc phải tìm đối tượng mới.

Hơn nữa, không ai phù hợp hơn ta lúc này.

Trước khi ta kịp dùng khinh công lánh đi, ông ta đã giáng cho ta một cú chặt sau gáy.

Trong cơn mê man, ta vẫn còn nghe tiếng phu nhân thảm thiết cầu xin phu quân mình.
– Đừng mà, đừng làm hại người vô tội nữa!
– Im đi.

Nghi lễ không được hoàn thành thì cả phủ sẽ đi đời.
Ông ta đón lấy ta, vội vàng đặt lên bệ.

Ta không rõ vì sao mình không lịm hẳn đi.

Có lẽ cú chặt của tri huyện chỉ đủ khiến ta bất động.

Thế nên ta cũng biết ông ta đang cố gắng lấy máu từ phần thân dưới của ta.

Nghĩ các cô nương nằm trên bục trước đó cũng từng chịu cảnh tương tự, ta cảm thấy phẫn uất và tủi nhục không ngớt.
Thế rồi, vào lúc mũi dao chạm nhẹ vào da thịt ta, Ngạn Khanh đã vội phóng đến.

Chàng giao lại Hạnh Trân cho Thái, một mình chống lại tri huyện.

Ta không lo chàng sẽ bị ông ta làm khó, bởi nếu đêm trước không có ta che chắn, ông ta có lẽ đã bại trận dưới tay Ngạn Khanh.


Chẳng mấy chốc, tri huyện đã ngã gục.

Ngạn Khanh khẽ ôm lấy thân thể mềm nhũn của ta, bế lên.
Phải mà còn nói được, có lẽ ta đã cảm ơn chàng rối rít.

Nhưng sao ta mệt quá, thân thể rã rời chẳng muốn cử động.

– Kỳ thủ, cô vẫn còn lương thiện lắm.
Tưởng rằng ta đã ngất lịm, chàng khẽ lẩm bẩm trong miệng.

Nếu là trước đây, ta sẽ lập tức phản bác chàng.

Nhưng bây giờ, thôi thì im lặng cũng được.

Thái bế Hạnh Trân, lững thững tiến đến.

Ta thoáng nghe thấy hắn thông báo tình hình với Ngạn Khanh:
– Chết sạch rồi.

Chàng nhếch môi cười:
– Đệ tử Lĩnh Hỏa cốc thật manh động.
Thái chỉ đảo mắt.

Hăn tham lam muốn thay chàng bế ta nhưng nhanh chóng từ bỏ ý định vì không thể cùng lúc mang vác hai nữ nhân.
Đoạn, cả hai rời khỏi phủ tri huyện.

Thái nói Ngạn Khanh mau mang ta trở lại cốc.

Chàng gật đầu, định nối gót hắn.

Nào ngờ, Đình Quyết bất ngờ xuất hiện.

Lần đầu tiên trong đời, khi có cơ hội được nằm gọn trong vòng tay anh, ta lại chẳng phấn khởi chút nào.
– Mau giao Hạ Mỹ ra đây.

– Đình Quyết trừng mắt.

Ta cảm tưởng, anh đã biết hết thảy mọi chuyện xảy ra trong tri phủ.

Ngạn Khanh không còn lí do để giữ ta lại, đành buông tay.

Nhưng ta đã níu chặt tay áo chàng.
– Sao vậy? – Đình Quyết thấy chàng chần chừ liền lên giọng.
Chàng khẽ liếc nhìn ta, một lát sau liền đáp:
– Ta e em gái ngươi không muốn ta rời tay rồi.
Chàng nói trúng tâm đen của ta.

Ta ngượng nghịu, chầm chậm dúi mặt vào tay áo chàng.
Nhưng câu chuyện chưa kết thúc tại đó.

Đình Quyết nhìn sang Thái, bắt đầu chất vấn:
– Tại sao các em lại dây dưa với hắn?
Thái dường như đọc được suy nghĩ của ta, bình thản đáp:
– Anh Quyết, chính hắn đã cứu Hạnh Trân và chị Mỹ.

– Ta biết.

– Đình Quyết không hề thay đổi thái độ, ngược lại còn trở nên nghiêm khắc hơn – Ta đã dạy các em thế nào? Không được làm thân với Dạ Phong.

Biết hắn là gia chủ Dạ Phong rồi còn cố đâm đầu!
Lúc này, Ngạn Khanh cúi xuống, thầm nói vào tai ta:
– Đây không phải chỗ cho ta, cô mau buông tay đi.
Chàng không sợ.

Ta biết chắc rằng chàng không sợ.

Nhưng có vẻ, chàng không muốn tranh cãi với Đình Quyết.
Hiểu được tâm thế của chàng, ta hơi nới lỏng tay.

Đoạn, ta ngoảnh mặt sang ngang để thu hút sự chú ý của Đình Quyết.

Lập tức, anh đón lấy ta trong vòng tay.

Ngay khi biết ta đã an toàn với Đình Quyết, chàng xòe ô, lập tức bay đi.
Đình Quyết nhìn theo, đoạn ra lệnh cho Thái:
– Về thôi.Ngày 16 tháng 8 năm 1897

Ta không rõ mình đã thao thức bao nhiêu đêm.

Hạ Mỹ ơi là Hạ Mỹ! Ngươi hẳn là điên rồi nên mới ngày đêm tư tưởng về Ngạn Khanh như thế.

Trước đây, ta còn chưa bao giờ nhớ về Đình Quyết quá ba canh trong một ngày.

Sau khi rời khỏi tri huyện, ta sốt triền miên.

Sư phụ không nỡ trách phạt, lại để ta về phòng nằm nghỉ.

Đương nhiên, ta không được ra ngoài trong một tháng tiếp theo.

Sư phụ cấm túc ta thật rồi.

Lúc bấy giờ, Hạnh Trân đã hồi tỉnh và bình tĩnh kể cho ta nghe chuyện ở phủ tri huyện.

Tất cả đều giống như những gì ta và Ngạn Khanh suy đoán trước đó.
– Trời ơi, em sợ mất hồn mất vía! – Hạnh Trân miêu tả.

Nhìn cô, ta không nghĩ cô đã từng bị bắt cóc rồi nhốt dưới giếng sâu.
– Chị không tin đâu.

Sau đó, Ngạn Khanh cứu em khỏi tay bọn thị vệ.

Lúc đấy, em tưởng hắn định giết em cơ, nhưng mà… – Lúc này, cô quay ra nhìn ta – Gia chủ Dạ Phong quả thật lương thiện hơn em nghĩ.
Đó cũng là điều khiến ta trằn trọc bao nhiêu lâu nay.

Không chỉ cứu Hạnh Trân, Ngạn Khanh còn cứu ta khỏi tay tri huyện biến thái.

Nghe nói, ông ta đã chết dưới tay chàng.

Ta không biết liệu điều đó có tốt hay không, khi có ai phải chết.

Nhưng với tất cả những gì tri huyện đã làm, ta nghĩ Ngạn Khanh đã làm một điều đúng đắn.
Phu nhân cũng đã khai hết với Đại lý tự.

Năm xưa, tri huyện từng là nơi giam giữ các tù nhân nữ trước khi chuyển giao cho đại lao tại kinh thành.

Tri huyện, tuy đã có vợ nhưng vẫn không bỏ nổi thói trăng hoa liền cậy quyền làm nhục các nữ tù nhân.

Hai trong số các tù nhân đó đã hoài thai, sinh ra hai đứa trẻ mà phu nhân hiện giờ đang nuôi nấng.

Có nữ tù nhân không cam lòng đành thắt cổ tự vẫn.

Căn phòng nơi ta và Hạnh Trân từng ngủ chính là hiện trường vụ án năm xưa.

Từ sau cái chết của người thiếu nữ, tri huyện mê tín cho mời không biết bao nhiêu thầy về để trấn giữ hồn ma.

Tất cả đều yêu cầu ông ta sử dụng máu trinh nữ cho lễ cúng tế hàng tháng.
Vào đêm bắt gặp ta và Hạnh Trân, phu nhân đã muốn đuổi cả hai chúng ta đi.

Nhưng chúng ta không biết, còn ngoan cố ở lại.

Thế nên mới có chuyện đáng tiếc xảy ra.

May thay, người em ta hết mực yêu quý vẫn đang bình an vô sự, thao thao bất tuyệt bên cạnh ta.

Nếu không, ta vùi đầu xuống mười tám tầng địa ngục cũng không rửa hết tội.
Tri huyện không phải người tốt, nhưng đó không hẳn là tất cả lí do khiến Ngạn Khanh phải xuống tay với ông ta.

Tuy vậy, chàng chưa từng hé răng nói nửa lời với ta, mặc ta chết chìm trong bể tò mò.
Nhắc mới nhớ, đã năm hôm rồi ta không gặp chàng.

Nói đúng hơn, ta không có lí do gì để gặp chàng.

Sau khi bị ta phát giác trong đợt ám sát tri huyện vừa rồi, chàng đã cẩn trọng hành sự hơn rất nhiều.

Không một ai, kể cả Đình Quyết biết mục tiêu tiếp theo của chàng.

Anh chỉ nói, chàng vẫn lảng vảng quanh Hoàng Mộng, chứng tỏ công cuộc hành thích của chàng chưa dừng lại.

Ngay khi khỏi bệnh, ta sẽ đi tìm chàng một lần nữa.

Nhưng ta tuyệt đối không quấy rầy chàng.

Hơn nữa, ta còn phải truy tìm manh mối về hai thân sinh đã khuất của mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận