Mặt trời lặn về phía tây, chân trời nhuộm đỏ rực, Tiểu Thanh ngắm nhìn chùa Kim Sơn từ xa, nghe nói trăm năm trước Trấn Giang bị lũ lụt cuốn bốn phía cướp đi sinh mạng của không ít người.
Nhưng Trấn Giang dựa vào nước, dân chúng đều sống nhờ nước sông, dù cho nguy hiểm, vì miếng cơm manh áo, cũng chỉ có thể đánh cược mạng sống.
Cho đến khi có một vị cao tăng đắc đạo đi ngang qua nơi đây, chỉ vào trung tâm dòng nước chảy xiết, nói muốn xây một ngôi chùa thờ Di Lặc Bồ Tát, dân chúng cho rằng vị đại sư này nói hươu nói vượn, đừng nói là xây chùa, ngay cả đi thuyền trên sông cũng có nguy hiểm lật úp.
Khi cao tăng bước lên mặt nước, dòng nước chảy xiết lập tức yên ả, dân chúng quỳ xuống đất hô vang thần tiên hiển linh, sau đó cao tăng biến mất trên mặt nước, vì thế dân chúng đồng lòng xây chùa, quá trình vô cùng thuận lợi, ngày chùa Kim Sơn hoàn thành, trên nóc chùa có hạc lành đáp xuống ca ngợi, nhà đò ngư dân trúng cá đầy thuyền, ngư thôn nhỏ bé rách nát từ đó bắt đầu khôi phục phồn thịnh.
Thanh danh của chùa Kim Sơn ở Trấn Giang cũng vì vậy mà vang xa.
Tiểu Thanh đặc biệt hỏi hai mẹ con buôn người về chùa Kim Sơn, giờ Thìn mới được dâng hương, hiện tại chưa tới giờ Thìn, thuyền gia bên bờ sông lại bắt đầu dọn dẹp.
Tiểu Thanh ngăn lại một gã thuyền gia vừa nhảy lên bờ, ôm quyền chào hỏi, "Ta bây giờ muốn đi chùa Kim Sơn, giá tiền dễ thương lượng.
"
Tiểu Thanh không thích nói vòng vo, nhưng có bài học trước đó, sợ lại gặp phải bọn buôn người bất lương, lần này chỉ đưa ra một đồng tiền.
Giang hồ có câu: Có tiền có thể sai khiến ma quỷ.
Nhà đò tuổi gần bốn mươi, dáng người thấp bé nhưng rất cường tráng, hai tay rắn chắc hữu lực, nhiều năm phơi nắng dầm mưa, khiến làn da ngăm đen thô ráp, ông ấy có chút khó xử nhìn tiền trong tay, sau một hồi giãy dụa vẫn là từ chối, "Cô nương không phải vấn đề tiền nong, ngày mai cô nương hãy đến, sáng sớm ngày mai, trời vừa hửng sáng, lão Trương ta ở đây chờ cô nương!"
Lão Trương tìm cách thoái thác, bẻ đôi đồng tiền, trả lại Tiểu Thanh nửa hào, lo lắng Tiểu Thanh không đồng ý còn kéo người làm công bên cạnh đang muốn về nhà làm chứng, "Cô nương nửa hào tiền này coi như tiền đặt cọc, mười dặm tám thôn, chỉ cần là người đến chùa Kim Sơn dâng hương đều biết lão Trương ta, cô nương đừng lo ta lấy tiền không làm việc, ta là người thành thật nhất, không lý nào vì nửa hào tiền lẻ mà lừa gạt cô nương, nếu không tin cô nương cứ hỏi người này!"
Người làm công đầu to như cái đấu, vỗ cánh tay rắn chắc của lão Trương, lời trước không đáp lời sau lại khen ngợi: "Ngươi nhìn xem, eo gấu lưng hổ, nhìn liền cường tráng, muốn chạy trốn, còn chạy không thoát, người thành thật đều như vậy, cô nương có thể không tin chúng ta, nhưng lão Trương là người thành thật phúc hậu nhất!"
Lão Trương nghe người làm công nói mình như vậy, hướng về hắn cười mắng vài câu đuổi hắn đi, "Được rồi, không trông cậy vào ngươi, chỉ bằng cái miệng ba hoa chích chòe này của ngươi, mau về nhà đi, đừng để bà nương nhà ngươi lại mắng ngươi không về, đến lúc đó lão già lắm mồm là ngươi lại đổ oan lên đầu ta.
"
Sau khi hàn huyên đôi câu, lão Trương nhớ tới chính sự, ông ta thật sự muốn kiếm số tiền này, vì vậy ra sức tự đề cử mình, hai tay chắp lại niệm phật hiệu, "A Di Đà Phật, Di Lặc Bồ Tát chứng giám, cô nương cứ tin lão Trương ta, sáng sớm ngày mai nhất định ở đây chờ cô nương, để lão Trương đưa cô nương lên chùa Kim Sơn đầu tiên!"
"Vì sao phải đợi đến ngày mai?" Tiểu Thanh thực sự không hiểu, lúc này trời còn sáng, nhiều lắm là quá giờ Dậu một chút.
Lão Trương lắc đầu nhìn xung quanh, hết nhìn đông lại nhìn tây kéo Tiểu Thanh đến một góc khuất, xác nhận xung quanh không có ai mới hạ giọng giải thích: "Cô nương, gần đây Trấn Giang không được yên ổn, đêm xuống có yêu tà quấy phá, nhà thuyền cũng không dám chở người, cho dù có trả nhiều tiền hơn nữa cũng không bằng một mạng, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt!"
Đêm xuống chính là lúc âm dương giao thoa, lúc này âm dương lưỡng giới mờ mịt, dễ dàng gặp phải chuyện lạ.
Yêu tà quấy phá? Tiểu Thanh thấy kỳ quái, lại hỏi: "Sao lại có yêu ma dám làm loạn dưới mí mắt Thần Phật?"
"Là a!" Lão Trương tức giận, vỗ đùi nói: "Chính là gan to bằng trời, đã cướp đi mấy mạng người, ngay cả trụ trì chùa Kim Sơn cũng bất lực, căn dặn người chèo thuyền chúng ta qua giờ Dậu chớ có chở người qua sông.
"
Tiểu Thanh lại hỏi: "Vậy ra dạo này không ai qua sông được?"
Lão Trương nghiến răng nói: "Đúng vậy, qua sông sẽ chết, cũng chẳng có thuyền gia nào dám mạo hiểm.
Chuyện Trấn Giang có yêu tà người ngoài không hiểu được, ta thấy cô nương có duyên mới báo cho biết, còn mong cô nương giữ kín, nhỡ đâu bị người khác phát hiện, về sau chẳng còn khách hành hương dám đến dâng hương, không có khách hành hương thì lấy đâu ra bạc, cả nhà lão Trương già trẻ đều chết đói, kính xin cô nương! "
Không biết là trùng hợp, hay là yêu tà trấn giang kia nghe được lời lão Trương, ánh tà dương nơi chân trời đỏ như máu, mặt nước nổi lên trận yêu phong, mây mù giăng kín như màn che, chó sủa điên cuồng, chim chóc trong rừng hoảng sợ bay tứ tán, một lát sau vạn vật im bặt, ngoại trừ tiếng thở dốc của chính mình, Tiểu Thanh không còn nghe thấy bất kỳ tiếng động nào nữa.
Đám thuyền công đang thu dọn đồ đạc về nhà thấy cảnh này, liền như chim sợ cành cong chạy xa bờ sông, trong chốc lát chỉ còn lại Tiểu Thanh và lão Trương.
Lão Trương tưởng mình lỡ lời, chọc giận tà ma dưới đáy sông, vội vàng tát mình một cái rối rít nói không phải.
Tiểu Thanh tùy ý nhặt một hòn đá, linh lực xanh biếc ngưng tụ trên đá, vung tay ném mạnh, hòn đá xanh như sao băng xé toạc ma chướng, dị tượng trên mặt sông biến mất, trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Lão Trương trợn tròn mắt nhìn Tiểu Thanh.
Trấn Giang này quả thật có điều mờ ám, dùng cục đá dò xét cũng không rõ ràng, Tiểu Thanh đành tạm gác lại, tính toán ngày mai sẽ quay lại.
"Ngày mai không gặp không về.
" Tiểu Thanh phủi bụi trên tay.
Lão Trương lầm tưởng Tiểu Thanh là người tu đạo, vừa rồi một chiêu kia là giúp ông ấy xua đuổi tà ma cứu mạng, cái ân cứu mạng này, nửa hào cũng không dám xin, "Đa tạ đạo trưởng, nếu không có đạo trưởng, cả nhà lão hủ! "
"Không cần, thứ cho ngươi chính là của ngươi.
" Tiểu Thanh cắt ngang lời lão Trương, không muốn nghe ông lải nhải bán thảm, cũng lười giải thích hiểu lầm, mặc cho lão Trương nghĩ sao thì nghĩ.
Lão Trương cảm động đến rơi nước mắt từ biệt Tiểu Thanh, trước khi đi còn chỉ cho Tiểu Thanh khách điếm Thường Nhạc, dặn chỉ cần nói tên lão là được miễn phí, coi như báo đáp ân tình của Tiểu Thanh.