Đuổi Theo Con Sóng


Bài hát mới của AOW có tên “Time Stop”, là một ca khúc theo phong cách Urban Hiphop, tiết tấu vui vẻ, đem lại cảm giác mạnh mẽ.

Ninh Lan không hiểu thuật ngữ âm nhạc, chỉ cảm thấy bài hát này khiến người khác muốn nghe đi nghe lại nhiều lần.
Về vũ đạo, đương nhiên không thể khiến người khác muốn nhảy nhiều lần được.

Chỉ nửa phút đầu đã có hai động tác chống tay để xoay người, phần sau còn có động tác nằm ngửa ra sàn rồi bật dậy xoay vòng trong không khí.

Cả bài đều là bật nhảy, một cú bật về phía trước, một cú tụt về phía sau, cực kỳ thử thách khả năng phối hợp.
Nhóm trưởng không có mặt, mọi người tự luyện tập trước.

Hằng ngày, Ninh Lan đều tìm phòng trống để tập một mình.

Dù không có năng khiếu bẩm sinh, nhưng chăn chỉ cũng có thể bù trừ đôi chút.

Một tuần sau, Trương Phạm tới kiểm tra kết quả luyện tập của sáu người, hiếm thấy mà không nhíu mày với khả năng vũ đạo của Ninh Lan.
Từ Nhị – giáo viên vũ đạo còn khen ngợi cậu: “Tuy Ninh Lan nhảy không đủ dứt khoát nhưng cảm nhạc tốt, canh thời gian chuẩn xác, động tác có phong cách độc đáo riêng, cố gắng thêm chút nữa, không chừng sau này cũng có cơ hội đứng giữa đấy.”
Ninh Lan được khen mà lo lắng, cúi đầu cảm ơn giáo viên.

Cao Minh ở phía sau nhàn nhạt nói một câu: “Đứng giữa háng à?”
Không chỉ Ninh Lan mà cả Phương Vũ cũng kinh ngạc quay đầu lại, trợn mắt nói: “Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy?”
Cao Minh ngượng ngùng ngậm miệng.
Phương Vũ nghĩ Ninh Lan bị nói xấu như thế là vì lần trước mặc đồ nữ nhảy thay mình, nên cố ý chờ tan họp chạy tới phòng tập xin lỗi cậu.

Ninh Lan đang cởi chiếc áo thấm đẫm mồ hôi, chuẩn bị thay cái mới rồi đi ăn.

Cậu cũng thoáng mong chờ, không biết hôm nay Tùy Ý sẽ gọi món gì nên không có tâm trạng để chuyện trò với người khác: “Không sao, tôi không nhảy bài đó thì cậu ta vẫn nói vậy thôi.”
Phương Vũ không ở ký túc, không biết mâu thuẫn giữa bọn họ.

Ninh Lan nói bừa rằng thái độ của Cao Minh là do thói quen sinh hoạt của hai bên không hợp rồi xách ba lô lên bảo phải đi.

Phương Vũ đuổi theo, sóng vai đi cạnh cậu, còn ghé vào tai cậu hỏi nhỏ: “Lan Lan, cậu có bạn gái rồi à?”
Ninh Lan giật mình: “Không, không có.”
Phương Vũ như có điều suy nghĩ: “À… Thế hả? Vậy dấu răng kia từ đâu ra?”
Ninh Lan vội vã chạy về ký túc, đóng cửa, cởi áo soi gương, cố gắng lắm mới nhìn thấy hai dấu răng ngay ngắn trên bả vai gần cổ mình.
Hơn một tuần còn chưa mờ đi, lúc ấy Tùy Ý thực sự coi cậu là một miếng thịt ngon, cắn đến là mạnh.
Ninh Lan vừa thẹn vừa lo, nhớ đến vẻ mặt mờ ám của Phương Vũ khi bảo “Yên tâm, tôi không nói ra đâu”, mặt lại nóng như bị lửa thiêu.
Đồ ăn được giao tới, Tùy Ý nhắn tin hỏi cậu mùi vị thế nào.

Cậu giận dỗi không muốn trả lời, song mắt lại không ngừng liếc sang điện thoại.

Tùy Ý không nhắn đến nữa, Ninh Lan bồn chồn không yên, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên: “Không nuốt được.”
Tùy Ý: “Lần sau không gọi quán này nữa.”
Ninh Lan ăn sạch sành sanh, cảm thấy áy náy với nhà hàng, nhắn lại cho Tùy Ý: “Thực ra cũng được.”
“Ngày mai không gọi đồ cho cậu nữa” – Tùy Ý nhắn thế.
Ninh Lan ngẩn người, như trút được gánh nặng, nhưng cảm giác mất mát lại nhiều hơn: “Ừm.”
Bên kia, khi nhìn thấy một chữ này, khóe miệng Tùy Ý chợt cong lên.

Hắn có thể tưởng tượng ra nét mặt Ninh Lan hiện giờ, nhất định người nọ đang bĩu môi, vẻ mặt rất không vui.
“Ngày mai tôi về.”

Nhận được dòng tin nhắn này, trái tim vừa chìm xuống đáy biển của Ninh Lan lại nổi lên, hân hoan nhảy nhót trên mặt nước.
Chiều hôm sau, Tùy Ý về tới sân bay thủ đô, lên xe trong vòng vây và tiếng reo hò của fan.

Vừa về đến công ty, hắn đã bị Trương Phạm sắp xếp đi thay đổi tạo hình.

Tóc hắn mới nhuộm nâu được một tháng, giờ lại bị đổi màu, đồng thời cắt ngắn và vuốt cho dựng lên.

Công việc tiếp theo chính là chụp ảnh tuyên truyền, ngày mai sẽ thu âm ca khúc mới, cuối tuần quay MV, cuối cùng là tổ chức fansign và tham gia các buổi biểu diễn thương mại quy mô hoành tráng.
Trang phục lần này có một bộ là đồng phục và một bộ thể hiện phong cách cá nhân.

Tùy Ý mặc áo vest denim không tay(1) để khoe cơ bắp hoàn hảo.

Cách ăn mặc bụi bặm phối với mái tóc màu hồ đào(2) khiến hắn toát ra hơi thở ngông cuồng mà vẫn không thiếu vẻ lạnh lùng.

Kiểu áo này cũng khiến vóc dáng lưng ngắn chân dài của hắn trở nên nổi bật hơn, Ninh Lan đứng sau cũng không nhịn nổi mà nuốt nước miếng, chỉ muốn kéo lưng quần đối phương thấp xuống chút nữa.
(1) Hình minh họa:

(2) Màu nâu hồ đào (peach brown) là sự pha trộn của 3 tông màu chính: cam, đỏ, nâu.

Hình minh họa:

Trang phục của cậu còn mát mẻ hơn.

Có lẽ công ty muốn bọn họ tranh thủ mùa hè để bán thịt, nên nửa bên trên cậu mặc một chiếc áo gần như trong suốt, nửa người dưới lại mặc quần jean rách tả tơi, tuy không hung tàn như đồ nữ nhưng cũng đủ khiến Ninh Lan đỏ mặt.
Thay đồ xong, cậu cắn răng đi ra, tay ôm ngực sợ lộ hàng.

Tùy Ý thấy thế bèn hỏi Trương Phạm xem có thể mặc thêm một cái ba lỗ ở trong không.

Trương Phạm đồng ý, tổ trang phục tìm một chiếc ba lỗ màu đen, mặc nó vào, Ninh Lan mới dám đứng thẳng người.
Buổi quay chụp kéo dài đến mười giờ đêm, mọi người đều mệt rã rời, trở về đặt lưng liền ngủ.

Từ sau dạo đó, Lục Khiếu Xuyên không về ký túc nữa, Cố Thần Khải cũng không về phòng cũ trừ những lúc đánh đàn, tối nay cậu ta còn rủ Tùy Ý dọn sang cùng mình nữa.

Tùy Ý lấy lý do “Lục Khiếu Xuyên và Phương Vũ có thể trở về bất cứ lúc nào” để từ chối.

Cố Thần Khải không vui, lườm Ninh Lan một cái rồi hầm hừ bỏ đi.
Tắm rửa xong, Tùy Ý về phòng, thấy Ninh Lan đang ngồi chồm hổm trên mặt đất giúp mình sắp xếp hành lý.
“Nước tương và dầu vừng tôi mua đâu? Sao không mang về?” Ninh Lan vừa thu dọn, vừa hỏi.
Cả ngày hôm nay, hai người chưa nói với nhau một câu nào, Tùy Ý vừa định mở miệng, đối phương đã hỏi vấn đề này.

Hắn sửng sốt một lát mới ý thức được người kia đang nói đến nguyên liệu làm mì sợi ngày hôm đó, bèn đáp: “Để ở đoàn phim rồi.”
Ninh Lan thở dài, cất chồng quần áo đã gấp vào tủ: “Không nấu cơm không biết củi gạo quý.”
“Làm mì sợi cần dùng à?” Tùy Ý lấy di động: “Tôi đặt cho cậu, mì nước hay là…”
Ninh Lan vội vàng ngăn lại: “Tôi chưa nói muốn ăn gì, đừng gọi linh tinh!” Dứt lời, cậu quay sang chỗ khác, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Nếu cậu đói… tôi có thể làm món khác cho cậu.”
Tùy Ý vươn tay xoa mái tóc đã nhuộm về màu đen của cậu, cảm thấy thế này là tốt nhất, vừa hiền lại vừa ngoan.
Nhóm trưởng đã trở về, toàn bộ thành viên bắt đầu tham gia huấn luyện.

Vì mỗi người đều đã tự luyện tập từ trước nên quá trình ghép bài vô cùng thuận lợi, chỉ kẹt ở một phân đoạn đặc biệt thôi.
Yêu cầu của vũ đạo là Lục Khiếu Xuyên và Tùy Ý cùng nâng Phương Vũ lên rồi giữ nguyên như thế ba giây.


Phương Vũ nhìn thấy Lục Khiếu Xuyên liền bực bội, kiên quyết không cho hắn chạm vào mình.

Lục Khiếu Xuyên bị thái độ của đối phương chọc tức, cả giận nói: “Cậu nghĩ tôi muốn chạm vào cậu à?”
Tình hình càng lúc càng căng thẳng, biên đạo không còn cách nào, đành gọi người đổi chỗ cho Lục Khiếu Xuyên.

Nhưng tất cả đều không đủ sức, động tác nâng không ổn định, cuối cùng quyết định đổi Phương Vũ thành Ninh Lan.

Ninh Lan là người nhẹ cân nhất nhóm, lại không có thù oán với hai người Lục – Tùy.
Nhưng Ninh Lan sợ nhột, bị chạm vào cánh tay là cười không nhịn được.

Trương Phạm tới xem bọn họ luyện tập, thấy cậu cười thì lườm cho một cái đầy hung dữ.

Ninh Lan thấy thế đành phải cố nhịn.
Thực ra lúc lên sân khấu, cậu sẽ không cười nổi nữa.

Vũ đạo của “Time Stop” khó hơn “Hành tinh chạy trốn” không chỉ một bậc.

Ninh Lan không vững căn bản, thể lực cũng kém, chỉ sau vài động tác đã mất sức rất nhiều, lúc được nâng lên vừa phải tranh thủ lấy hơi để nhảy tiếp, vừa phải để ý sắc mặt của quản lý, hơi sức đâu mà cười nữa?
Fansign đợt này được tổ chức ở chín thành phố.

Trong khoảng thời gian diễn ra ký tặng, nhóm cũng sẽ tham gia vài buổi diễn thương mại quy mô lớn.

Việc bay khắp trời nam biển bắc khiến cho ai nấy đều mệt bơ phờ.

Tuần giữa tháng mười, khi hành trình mới được một nửa, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh.

Ninh Lan không may bị cảm, cả buổi fansign ở thành phố S, cậu đều ngồi ủ rũ như một bó cải thìa héo.

Tùy Ý thấy trạng thái của cậu không tốt, vẫn luôn đứng bên cạnh, khi nhảy và làm động tác nâng người lên, hắn còn cố ý đỡ lưng cậu.

Ninh Lan cảm động quay đầu nhìn hắn, lặng lẽ cọ ngón tay lên mu bàn tay hắn.
Diễn xong, Tùy Ý còn cố tình đổi phòng với người khác, làm Ninh Lan tưởng hắn muốn này nọ với mình.

Sau khi đóng phim trở về, Tùy Ý vẫn luôn bận rộn, về phòng đã lập tức ngủ ngay, hai người căn bản không có thời gian thân thiết.

Lúc tắm rửa, Ninh Lan tiện tay nới lỏng phía sau rồi chổng mông nằm sấp trên giường, vùi mặt vào gối, nói: “Nhẹ một chút, ngày mai còn có buổi ký tặng, cả nhảy nữa…”
Đợi lâu không thấy người kia có hành động gì, Ninh Lan lắc mông như thúc giục, kết quả mông lại bị đánh cái “đét”.
Tùy Ý bế ngang người cậu, ném về giường.

Sau đó, một đống chăn gối đổ ụp xuống đầu Ninh Lan, cậu giãy dụa một lúc mới thò ra được, mê mang nhìn Tùy Ý: “Sao lại đánh tôi?”
Tùy Ý ấn người nọ nằm xuống, kéo chăn cẩn thận cho cậu: “Không đánh cậu, cậu lại lộn xộn.”
Ninh Lan hơi sốt, vừa lầu bầu vừa nắm chặt tay Tùy Ý không buông.

Lòng Tùy Ý nhũn ra, hắn đành nằm xuống, mặc cho người nọ rúc vào lòng mình như con chó nhỏ.
Hôm sau, Ninh Lan tỉnh táo hẳn, không ho cũng chẳng sốt, mũi cũng hít thở thoải mái được rồi.

Trái lại, tình trạng của Tùy Ý không tốt lắm, lúc trang điểm, hắn hắt hơi vài cái, bữa sáng cũng ăn không vào.
Là tác nhân gây bệnh, Ninh Lan cảm thấy rất áy náy, trên dưới sân khấu đều hết sức ân cần.


Trong phòng nghỉ, khi hậu cần đưa nước, cậu liền mở bình nước đầu tiên đưa cho Tùy Ý, thấy hắn ăn mặc phong phanh, cậu còn thừa dịp sân khấu đông người, ngồi xổm xuống kéo lại ống quần cho hắn.
Hôm nay MC nói rất nhiều, chẳng biết vơ được ở đâu một đống gọi là “câu hỏi của fan”, đề tài lung tung hỗn loạn, còn kiên nhẫn hỏi hết cả bảy người.

Trong số đó, có một câu hỏi là — nếu vừa tỉnh dậy, phát hiện mình biến thành con gái, bạn sẽ làm gì trước tiên?
Câu trả lời “cho anh em trong nhóm sung sướng trước” của Lục Khiếu Xuyên khiến dưới sân khấu vang lên một tràng thét chói tai.

Các cô gái đều dùng tay che mặt, gào lên: “A~ siêu lưu manhhhh”.

Đến lượt Ninh Lan, vì vẫn dành sự chú ý lên người Tùy Ý nên cậu đưa ra một đáp án hết sức ngẩn ngơ: “Hả? Đi tìm nhóm trưởng trước.”
Lúc ký tên, một fan nữ hỏi có phải hôm qua Ninh Lan ở cùng phòng với nhóm trưởng không.

Ninh Lan không nghĩ nhiều, lập tức trả lời: “Đúng vậy, sao em biết?”
Cô gái nhỏ kêu lên au áu, hưng phấn đến nỗi suýt thì nhảy clacket(3) ngay tại chỗ.
(3) Xem ở đây.
Sau khi buổi ký tặng kết thúc, siêu thoại “Tùy Ba Trục Lan” có thêm một cục kẹo mới — Đêm qua Bubble Lan ngủ cùng phòng với nhóm trưởng!!! Bubble Lan chính miệng thừa nhận!!!
Rất nhanh đã có bài post phân tích từng hành động của hai người hôm nay, gì mà Tùy Ý tự nhiên nhận nước Ninh Lan đưa, gì mà Ninh Lan ngồi xổm xuống kéo ống quần cho Tùy Ý, gì mà Ninh Lan nói muốn đi tìm nhóm trưởng… Hơn nữa, hôm qua còn có một cô bé ngồi ở góc sân khấu quay được cảnh Tùy Ý đỡ lưng Ninh Lan, rồi Ninh Lan vừa cười vừa cọ ngón tay lên tay Tùy Ý.

Cảnh này bị đám fan CP cắt ảnh ghép chữ rồi lan truyền như một bằng chứng thép, đương nhiên là bị thành viên quản lý siêu thoại lọc bỏ đầu tiên.

Cuối cùng, CP Ý Lan cố gắng tuyên truyền thêm một hồi, siêu thoại thăng hơn trăm hạng trong một đêm, suýt thì sánh ngang với CP Cao Hoa.
Cao Hoa nghe tin thì lập tức bùng nổ, có người còn chửi thẳng Bubble đen là quỷ âm mưu, biết nhóm trưởng hot nên bú fame nhóm trưởng.

Tự tạo CP mà ngon hả? Chọc Hoa Nhi của chúng ta nổi giận thì đừng mơ đến gần nhóm trưởng nữa nhé!
Đương nhiên bọn họ không nỡ mắng Tùy Ý, toàn bộ mũi nhọn đều hướng về phía Ninh Lan, một mực khẳng định cậu muốn hot đến phát điên rồi, còn thêm nếm đủ loại tình tiết mang tính tẩy não khiến Ninh Lan ngồi chắc cái ghế trà xanh có một không hai, khiến ai đọc được cũng chỉ hận không thể hóa thành sứ giả chính nghĩa, đi trừ hại cho đời.
Vương Băng Dương đam mê lướt Weibo hóng chuyện nhanh chóng kể chuyện này với Ninh Lan, nhưng cậu chỉ cười trừ cho qua.

Giờ cậu gần như không để ý đến Weibo, cũng chẳng quan tâm tới chuyện bên ngoài.

Bọn họ muốn nói thế nào cũng được, có phải lần đầu cậu bị đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió đâu.

Thúc đẩy CP ở một mức độ vừa phải cũng có lợi cho sự phát triển của nhóm nên công ty luôn mắt nhắm mắt mở, căn bản không để trong lòng.
Ai ngờ lần này lại xảy ra chuyện lớn.
Buổi fansign cuối cùng của AOW diễn ra ngay tại thủ đô, ngụ ý là đi khắp mọi nơi vẫn nhớ về điểm khởi đầu.

Fan ở thủ đô là đông nhất, buổi ký tặng bắt đầu từ giữa trưa, ký được một nửa thì đã hơn bảy giờ tối luôn rồi.
Khi sự việc xảy ra, Ninh Lan đang thử đeo cái bảo vệ ngón tay được fan tặng trước đó.

Em gái đó nói da cậu trắng thế, tất nhiên là phải dùng màu hồng nhạt, còn đặc biệt thêu hai quả dâu tây ở bên trên.

Ninh Lan không thể từ chối món quà đầy thành ý như vậy, đồng ý sẽ dùng luôn, nhưng mãi vẫn không đeo được nên mới quay sang hỏi Tùy Ý ở bàn bên.

Tùy Ý buông bút đeo giúp cậu xong mới tiếp tục kí tên.
“Anh cũng thích màu hồng nhạt à?” Fan tiếp theo đi tới, cất tiếng hỏi Ninh Lan.
Ninh Lan càng nhìn cái bảo vệ ngón tay càng thích, bèn nói “đúng vậy”, sau đó giơ tay kia định bắt tay với đối phương.

Nhưng cô gái đeo khẩu trang này một mực giấu tay ở phía sau, ánh mắt nhìn cậu cũng hết sức khó lường.
Ninh Lan xấu hổ buông tay, cười với cô: “Tôi ký luôn nhé.”
Mọi chuyện xảy ra ngay trong nháy mắt cậu cúi đầu.

Cô gái đeo khẩu trang đột nhiên lấy bình đồ uống không có nắp đậy giấu sau lưng ra, hắt thẳng lên mặt cậu.
Người đầu tiên phản ứng không phải bản thân Ninh Lan mà là Tùy Ý ngồi ngay bên cạnh.

Hắn đứng bật dậy giữ chặt tay cô gái nọ.

Những fan nữ ở xung quanh sôi nổi thét chói tai.

Ninh Lan và Vương Băng Dương ngồi bên trái sợ tới mức ngẩn ra, không biết nên phản ứng thế nào.

Buổi fansign bị bỏ dở nửa chừng.

Mười phút sau, cảnh sát tới hỏi chuyện những người có mặt ở hiện trường rồi đưa cô gái gây chuyện về đồn.
Chất lỏng hắt lên người Ninh Lan chỉ là đồ uống bình thường, rửa mặt thay đồ thì không sao nữa.

Nhưng cậu vẫn chưa thể bình tĩnh lại, ngồi đơ như một bức tượng gỗ, ai khuyên cũng không được.
Mọi người vẫn còn hoảng sợ, Cố Thần Khải và Cao Minh ra ngoài hít thở.

Lục Khiếu Xuyên ngơ ngẩn hỏi vì sao fan nữ kia lại tấn công cậu, kết quả bị Phương Vũ đuổi ra ngoài.

Vương Băng Dương vò đầu bứt tai an ủi Ninh Lan, song hiệu quả quá ít.

Ngoài gật đầu tỏ vẻ mình đã nghe thấy ra thì cậu chẳng có phản ứng nào khác.
Tùy Ý tường trình xong liền trở lại.

Hắn bảo bọn họ ra ngoài trước, sau đó ngồi xổm trước mặt Ninh Lan, làm như không có chuyện gì: “Ăn lẩu không? Chị An Lâm lên lầu trên xếp hàng rồi, nửa tiếng nữa sẽ đến chỗ chúng ta.”
Ninh Lan nhìn hắn, không nói lời nào.
Ngón tay Tùy Ý chọc nhẹ lên gương mặt hơi phồng lên của cậu: “Đừng khóc, khóc thì mất mặt lắm.”
Ninh Lan vốn không muốn khóc, nhưng nghe hắn nói thế, mũi cậu lại chợt cay cay.

Cậu cảm thấy những ngày tháng gần đây quá thuận lợi, không có chuyện xui xẻo gì phát sinh nên cậu đã quên mất bản thân là ai rồi.
Nghĩ một lát, Ninh Lan do dự hỏi: “Trên mạng có ảnh tôi bị… hắt nước không?”
Tùy Ý lấy điện thoại ra xem: “Không có.”
“Cậu nói dối.” Ninh Lan lườm hắn: “Cái gì bọn họ chẳng chụp được.”
“Không có thật mà.

Chuyện vừa xảy ra, chị Trương Phạm đã sắp xếp người đi điều hướng dư luận rồi, còn hạn chế phát tán ảnh chụp hiện trường, ảnh đăng trên Weibo cũng sẽ bị xóa bỏ kịp thời.”
Ninh Lan thấy người kia không giống như đang nói dối, tinh thần mới dần buông lỏng.

Nhưng nghĩ tới động cơ của cô bé kia, cậu vẫn thấy khổ sở, nhỏ giọng hỏi: “Tôi thật sự… đáng ghét tới vậy sao?”
Lời này không giống đang hỏi mà như là tự hỏi, thậm chí người hỏi còn tự dán cho mình một cái mác “cực kỳ đáng ghét”.
Tùy Ý chưa từng thấy Ninh Lan tỏ ra yếu đuối trước mặt mình.

Dù bị thành viên trong nhóm xa lánh, bị động tay động chân hay khi túng thiếu đến cùng đường, cậu vẫn dựng thẳng sống lưng như chẳng biết sợ là gì.

Đây là lần đầu tiên cậu lộ ra mặt yếu ớt của mình, thế mà lại thật khiến người ta thương xót.
“Không đáng ghét, rất nhiều người thích cậu.” Tùy Ý nói: “Weibo của cậu có hơn hai triệu fan cơ mà.”
Ninh Lan vẫn cúi đầu, cười khẩy, nói: “Một nửa được chuyển giao, một nửa do công ty mua, số lẻ còn lại mới là fan thật.

Nhưng thấy dáng vẻ chật vật của tôi hôm nay, chắc họ cũng thoát fan rồi.”
Cậu nói rất thoải mái, nhưng Tùy Ý lại cảm thấy khó chịu, nói mà không hề suy nghĩ: “Cậu còn có tôi mà.”
Ninh Lan giật mình, khẽ nâng mí mắt đang run nhè nhẹ.

Tùy Ý đang ngồi xổm trước mặt cậu, từ đầu đến cuối đều nhìn cậu bằng ánh mắt chân thành, không hề lảng tránh.

Trong đôi con ngươi màu hổ phách của hắn chỉ có một người là cậu.
Một lúc lâu sau, Ninh Lan mới dang tay, nói: “Nhóm trưởng, thế cậu có thể cho tôi một cái… ôm cổ vũ không?”
Tùy Ý thấy người nọ cười cũng mỉm cười theo.

Hắn đứng lên, kéo Ninh Lan đang ngồi vào ngực mình.
Ninh Lan hít sâu một hơi, ra sức đè nén nỗi kinh hoàng cùng xúc động đang cuồng quay trong lòng.
Cậu cảm thấy có thể mình đã điên rồi, vậy mà lại muốn dựa vào một cậu trai chưa đầy hai mươi tuổi.
Hoặc có lẽ là hơn thế nữa.
Ninh Lan ôm chặt thắt lưng Tùy Ý, cúi đầu thấp hơn.

Như vậy sẽ không ai phát hiện đáy mắt cậu tràn ngập sương mù..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận