Đuổi Theo Con Sóng


“A, chẳng phải anh chính là người ở cửa hàng 4S ngày đó sao…” Anh bạn kẹo ngọt Cố Thần Khải chỉ vào Ninh Lan, ngạc nhiên nói.
Bấy giờ Ninh Lan mới hiểu, cậu không hề đổi vận mà chỉ từ cái ổ sói này rơi sang ổ sói khác mà thôi.
Đời này cậu chẳng bao giờ gặp may hết.
“Các cậu biết nhau à?” An Lâm hỏi.
Ninh Lan đang chưa biết giải thích thế nào, Tùy Ý đã lên tiếng: “Không, Tiểu Thần nhận lầm người.”
Bốn người cùng vào thang máy.

Cố Thần Khải vẫn quan sát Ninh Lan bằng ánh mắt hoài nghi, miệng thì thào “đúng là anh ta mà” nhưng không được ai đáp lại nên đành ngậm miệng.
Đến tầng 23, phòng 2306 ở ngay ngoài cùng bên phải.

Cố Thần Khải xách theo túi lớn túi bé chạy đi mở cửa, nói như đang hát: “Em~ về~ rồi~ đây~”
Ninh Lan đoán hẳn là thằng nhóc này đóng vai trò “ngốc bạch ngọt” trong nhóm.
An Lâm đứng ngoài cửa hỏi có tiện vào không, chờ khi nhận được câu trả lời đồng ý, cô mới dẫn Ninh Lan vào.
Vừa vào phòng khách, Ninh Lan đã thấy trên ghế sa lông toàn là quần lót và tất.

Cố Thần Khải bỏ đồ vừa mua xuống, cuống cuồng dọn dẹp cùng Vương Băng Dương.

Cao Minh ỷ trong phòng có hệ thống sưởi hơi nên cởi trần mặc quần cộc bước ra từ một gian phòng ngủ, thấy An Lâm thì lập tức quay vào, lúc trở ra lần nữa đã mặc quần dài và áo khoác bình thường.
Ninh Lan đoán đây là một nhóm toàn trai thẳng.
An Lâm như đã quen với mấy cậu trai trẻ qua loa này, vỗ tay bảo mọi người lại đây, tuyên bố: “Đây là thành viên mới của AOW chúng ta, Ninh Lan.”
Năm người tự giới thiệu làm quen.

Ngoài Tùy Ý và Cố Thần Khải chưa được công bố ra thì Ninh Lan đã thấy ảnh của Cao Minh cùng Vương Băng Dương ở trên mạng.

Người thật không khác ảnh chụp quá nhiều, đều là những cậu bé đẹp trai.
Cao Minh hỏi tuổi Ninh Lan.

Nhớ đến lời dặn của Trương Phạm, cậu nuốt mấy tiếng “hai mươi ba” vào bụng, đáp: “Mười tám.”
“Bằng tuổi rồi.” Cao Minh vỗ vai cậu: “Cậu sinh tháng mấy?”
“Ặc… Tháng mười một.” Nói dối khiến Ninh Lan không tự nhiên lắm, song cậu cũng chẳng đắn đo nhiều.
“Vậy cậu nhỏ hơn tôi rồi.” Cao Minh vừa nói, vừa kéo Vương Băng Dương bên cạnh tới: “Nào, gọi anh đi.”
Vương Băng Dương đến từ Đông Bắc, nhìn vừa đơn thuần vừa thẳng thắn, thoải mái gọi: “Anh!”
Cố Thần Khải và Vương Băng Dương đều 17 tuổi.

Cố Thần Khải còn sinh sau nên theo cách nói của An Lâm, cậu ta chính là “em út” của cả nhóm.

Cậu ta nhìn Ninh Lan bằng ánh mắt dò xét pha lẫn hoài nghi, bĩu môi, không chịu gọi “anh”.
Ninh Lan thầm nghĩ, thực ra các cậu đều phải gọi tôi là anh hết.

Khi anh đây tán gái trên đường, các cậu còn đang mặc tã khóc oe oe đấy.
Nhưng lời này cậu không dám nói, một lòng cố gắng hòa nhập vào tập thể.

Hiện giờ Lục Khiếu Xuyên – một trong hai thành viên được định hướng cool ngầu và một người tên Phương Vũ vắng mặt.

An Lâm nói hai người bọn họ có chỗ ở bên ngoài, bình thường rất ít về đây nên được bố trí ở trong gian phòng nhỏ nhất.

Còn lại hai gian phòng ngủ, Tùy Ý và Cố Thần Khải một gian, Cao Minh và Vương Băng Dương một gian.
Ninh Lan muốn ở phòng của hai thành viên không hay về ký túc, nhưng An Lâm lại tỏ ra hơi khó xử: “Thỉnh thoảng Lục Khiếu Xuyên vẫn về ở.

Cậu ta hơi… khó tính, không thích ồn ào.

Tôi phải nói rách mép cậu ấy mới đồng ý ở cùng Phương Vũ.”
Vì thế, Ninh Lan chọn ở cùng Cao Minh và Vương Băng Dương, ít ra thì hai người này trông khá dễ chịu.
Tất cả không có dị nghị gì.

An Lâm dặn Ninh Lan 9h sáng mai tới phòng luyện tập.

Cố Thần Khải sốt ruột về phòng sắp xếp quần áo mới, Tùy Ý cũng đi theo.
Ninh Lan được Cao Minh dẫn vào phòng ngủ.

Diện tích căn phòng này cũng không to hơn phòng trống là bao, bên trong có một giường đơn và một giường tầng, mặt tường phía tây có một chiếc bàn kê hai chiếc máy tính, tấm thảm yoga trải trên mặt đất khiến không gian căn phòng có vẻ chật hẹp hơn.

Cao Minh và Vương Băng Dương mỗi người chiếm một chiếc giường bên dưới, Ninh Lan chỉ có thể nằm giường tầng trên.
Vương Băng Dương dọn hết đống quần áo lộn xộn bày bừa trên giường trên, nhét xuống dưới gầm, xấu hổ nói: “Không ngờ anh Lan đến sớm thế, em còn chưa kịp dọn.”
Ninh Lan không để ý lắm.

Cậu từng học nội trú, biết có rất nhiều nam sinh bừa bộn, lôi thôi.

Cậu trèo lên giường, định đo kích thước để mua đệm về, nào ngờ vừa đặt một đầu gối xuống mặt giường đã nghe “rắc” một tiếng, toàn thân cậu trĩu xuống, xà giường tầng trên gãy đôi khiến giường bị sập.
Vương Băng Dương đỡ Ninh Lan xuống, hoảng sợ nói: “May là em không ở trên giường, nếu không có khi đã bị đè thành bánh thịt rồi.”
Ninh Lan không nói năng gì.

Cậu cũng không nặng lắm, rõ ràng cái giường cũ nát này đã không được gia cố từ lâu, cậu chỉ là cọng rơm cuối cùng đè sập nó thôi.
Hai người phòng bên nghe tiếng chạy sang.

Cố Thần Khải chỉ vào nửa thanh xà giường vắt vẻo trên không, cười đến chảy cả nước mắt.

Tùy Ý lên tiếng bảo mọi người giúp đỡ, thế là mấy người ba chân bốn cẳng gỡ cái xà kia xuống.
Không ngủ trên giường tầng được nữa, Ninh Lan đang tự hỏi ngủ đất có ổn không thì Tùy Ý nói: “Sang phòng tôi và Tiểu Thần ngủ đi, có giường trống.”
Cố Thần Khải lập tức ngừng cười, lầm bầm có vẻ không tình nguyện lắm.

Ninh Lan cũng không muốn ở với hai cậu ấm này, nhưng tạm thời không có biện pháp khác, đành phải đồng ý sang ở nhờ, chờ giường bên này sửa xong sẽ trở lại.
Thái độ của Tùy Ý không có gì khác lạ, Ninh Lan ôm hy vọng không chừng đối phương đã quên chuyện hôm đó rồi.


Dù sao cũng chỉ gặp một lần, thế giới bao la, người giống người vốn rất nhiều mà?
Nhưng cậu đã đánh giá thấp độ ấn tượng của khuôn mặt mình.
Tùy Ý rất có trách nhiệm của nhóm trưởng, chủ động nhường giường tầng dưới cho Ninh Lan, cuộn chăn chuyển lên giường trên.

Cố Thần Khải ở dưới căng thẳng bám mép giường: “Anh, hay là anh ngủ cùng em đi, em lo chất lượng cái giường này lắm.”
Ninh Lan ở bên cạnh không có việc gì nên lấy điện thoại ra chơi, nghe Cố Thần Khải nói thế thì thầm oán, xách Maybach lượn lờ khắp nơi mà còn tiếc tiền đổi hai cái giường tử tế chút?
Động tác của Tùy Ý rất nhanh, trải chăn xong thì lập tức nhảy xuống.

Lúc hắn đứng thẳng, Ninh Lan mới phát hiện đối phương cao hơn mình nửa cái đầu.

Điều này khiến cậu thấy hơi áp lực.
Ninh Lan nở nụ cười đầy chuyên nghiệp: “Cảm ơn nhóm trưởng, hôm nào sẽ mời cậu đi ăn.”
Tùy Ý khẽ lắc đầu tỏ vẻ không cần rồi hỏi: “Hành lý của cậu đâu?”
Ninh Lan: “Không mang, tôi sẽ mua sau.”
Bạn trẻ Cố Thần Khải không có hứng thú với Ninh Lan, mang quần áo mới ra ban công.

Trong phòng, Tùy Ý đứng yên không động đậy.

Ninh Lan còn tự hỏi có phải người này đang chờ mình mời cơm không thì hắn đã lên tiếng: “Chỉ lo trốn nợ, không kịp mang?”
Ninh Lan tái mặt trong nháy mắt.
Lúc còn ở dưới bãi đỗ xe, Tùy Ý đã nhận ra Ninh Lan rồi, vì bên phải cổ cậu có một cái nốt ruồi rất dễ thấy.
Hắn gặp Ninh Lan lần đầu vào năm ngoái.

Hoàn cảnh cũng là một bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Khi đó, Cố Thần Khải còn là vị thành niên nhưng lại muốn mua xe, mà Tùy Ý đã hứa với dì sẽ chăm sóc tốt cho cậu em họ này, sợ cậu ta nổi điên chạy ra đường trong tình trạng không bằng lái, nên mới đi mua cùng.
Cố Thần Khải giấu cha mẹ, cầm tiền mừng tuổi tiết kiệm suốt 17 năm đi mua xe.

Tuy số tiền trong thẻ không nhỏ, nhưng muốn mua xe xịn vẫn chưa đủ được.

Người bán xe thấy khách hàng một là vị thành niên một là vừa mới thành niên, đương nhiên không đồng ý cho mua trả góp.
Gặp tình huống này Tùy Ý cũng bó tay, hắn khuyên nhủ cậu nhóc đang tức giận về xe, vào xe lại khuyên thêm lần nữa, còn hứa chờ Cố Thần Khải thành niên, hắn sẽ cho cậu mượn xe lái đi chơi.

Khó khăn lắm mới nhận được cái gật đầu của em họ, lúc Tùy Ý vừa định khởi động xe thì một tiếng “rầm” thật lớn vang lên.

Có cái gì đó đập mạnh vào thân xe, khiến sàn con Maybach kiên cố cũng rung lên một chút.
Tùy Ý nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện một người đang dán lên mặt kính cửa sổ buồng lái.
Bảo “dán lên” cũng không phải nói quá, hình như người nọ bị đẩy mạnh vào chiếc xe, sau đó còn bị người ta bóp cổ.


Đối phương chậm rãi trượt xuống, hai má dán sát vào mặt kính, hơi thở ấm nóng phả lên cửa sổ tạo thành những vệt trắng mờ.
Cửa xe dán giấy kính một chiều, người bên ngoài sẽ không nhìn thấy bên trong, nhưng Tùy Ý ở trong lại thấy rõ cái nốt ruồi trên cổ người bị đè ép nọ.
“Đánh nhau à? Anh, chúng ta xuống xem đi.” Cố Thần Khải định xuống góp vui nhưng Tùy Ý đã vươn tay ấn nút khóa cửa lại.
“Đừng lên tiếng.” Hắn ngăn cản Cố Thần Khải.
Xe của bọn họ đang đậu ven đường quốc lộ ngoài cửa hàng 4S.

Ngoài kia không chỉ có hai người, giờ họ ra ngoài có khi cũng bị đánh.
Gã to con đang ấn người lên cửa xe nói: “Còn chạy, còn chạy, chạy đi đâu?” Nói một câu hắn lại dúi người kia một cái.
Người bị đánh trông nhỏ con hơn tên còn lại rất nhiều, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi, cổ áo còn mở rộng để lộ bả vai gầy gò.
Tùy Ý nghe người nọ nói: “Buông ra, tôi đã bảo sẽ trả rồi mà, thẻ căn cước cũng đưa ông Lưu rồi, còn muốn thế nào nữa?”
“Ông chủ Lưu cầm cái tờ giấy đã báo mất để làm cái mẹ gì! Ranh con gian dối, giờ chúng tao chặt một chân mày mang về, không trả tiền thì mày chặt một chân đi!”
Ninh Lan bị bóp cổ đến khó thở, đứt quãng nói: “Cái chân tàn của tôi, ông chủ Lưu cầm cũng… cũng không có tác dụng gì, thế chấp cái khác, được không?”
Gã to con bóp mãi cũng mệt nên buông tay.

Ninh Lan ôm cổ ho khan cả buổi mới ổn định được hơi thở, cố gắng đứng thẳng dậy.
“Mày nói xem, thế chấp cái gì?” Gã to con hỏi.
Ninh Lan nghiêng người, vỗ vào xe của Tùy Ý: “Con Maybach này đi.”
Trong xe, Cố Thần Khải vừa sợ vừa giận, muốn xuống xe dạy cho người kia một bài học song lại bị Tùy Ý ngăn cản.

Tùy Ý hơi tò mò, không biết người này định nhận vơ thế nào.
Gã to con bật cười: “Đừng đùa với tao, xe này của mày à?”
“Không phải.” Ninh Lan đổi sang vẻ mặt đắc ý, quay mặt về phía chiếc xe, hất hàm: “Của chồng tôi.”
“Chồng?”
“Đúng vậy, anh nghĩ tôi tới đây để làm gì? Đi bảo dưỡng xe cùng anh ấy đấy.

Người trong nhà giới thiệu, tuy hơi lớn tuổi nhưng rất có tiền, chờ đăng ký kết hôn xong thì tiền của anh ấy cũng là tiền của tôi.”
Lúc nói những lời này, Ninh Lan chẳng phải đắn đo nhiều lắm.

Cậu thật sự có đối tượng đang chờ đăng ký kết hôn.

Mẹ cậu đã bán cậu rồi.

Thậm chí để bán được giá hơn, bà còn sửa cho cậu nhỏ đi năm tuổi.

Hiện giờ thẻ căn cước của cậu đang nằm trong tay gã đàn ông kia, khiến vấn đề tìm việc của cậu trở nên khó khăn.

Lúc trước cậu vay tiền ông chủ quán rượu cũng là để chuộc thân cho mình.
Vay bên này đập bên kia nhưng vẫn không đủ nổi, cậu nghĩ có lẽ số mình đúng là vứt đi.
Gã to con lộ vẻ hoài nghi, vuốt cằm nhìn biển số xe: “Chồng mày mua xe đăng ký ở thủ đô à?”
Ninh Lan vã mồ hôi đầy trán: “Không được à, anh ấy có công việc gần đây, thuận tiện.”
“Anh ta đâu, cho bọn tao gặp.”
Ninh Lan tùy tiện chỉ tay: “Ở trong kia kìa, vừa rồi tôi chỉ ra ngoài hít thở một lát thôi, người mặc vest đen đấy, anh tự tìm đi.”
Gã to con tin thật, quay đầu đi về phía cửa hàng 4S.

Ninh Lan vừa định thừa dịp đối phương lơi lỏng để chạy trốn thì một đàn em của gã to con hô lên: “Đại ca, anh xem, kính chiếu hậu của xe này chuyển động!”
Trong xe, Tùy Ý không giữ Cố Thần Khải.

Vì không nhìn rõ tình hình nên Cố Thần Khải cố ý điều chỉnh kính chiếu hậu, không ngờ lại bị phát hiện.


Lúc này, cậu ta sợ cứng cả người rồi.
“Xem ra chồng mày đã ra ngoài rồi, đang ngồi trong xe nhỉ.” Gã to con cười lạnh, đi qua gõ cửa kính xe.
Tùy Ý ra hiệu bảo Cố Thần Khải không lên tiếng, hạ kính bên ghế lái xuống.
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, cuối cùng hắn cũng thấy rõ mặt mũi kẻ lừa đảo.

Khác với tưởng tượng của hắn, đối phương trông mong manh và thơ ngây hệt như một học sinh ngoan.
Đấy là nếu có thể bỏ qua hai dấu tay đỏ chói trên cổ…
Ninh Lan bị biến cố bất ngờ làm cho câm nín, liếc mắt nhìn quanh bốn phía, nhấc chân chầm chậm dịch sang bên.
Gã to con thấy Tùy Ý ngồi trên ghế lái, không nhịn được nở nụ cười: “Đây là con trai của chồng mày hả? Mày gả tới làm mẹ kế người ta à?” Hắn lại nhìn sang ghế phó lái: “Ô, còn tận hai đứa.”
Ninh Lan giả vờ nhìn vào trong xe mấy lần, cậu không ngờ người lái xe này lại trẻ thế, pha trò nói: “Có lẽ… nhận lầm, cũng loại xe, cùng loại xe… Ấy, chiếc kia mới phải!”
Dứt lời, cậu chỉ tay về phía đông, dẫn dắt tầm mắt của mọi người sang đó rồi chạy một mạch về hướng ngược lại.
Nhóm người của gã to phát hiện đã mắc mưu, lập tức đuổi theo.
Tùy Ý nhìn bọn họ đi xa, nâng kính xe lên, tiếp tục đỗ lại thêm một lát, đến khi trông thấy Ninh Lan thò đầu ra khỏi chỗ ngoặt cạnh cửa hàng 4S, có vẻ như đã cắt được đuôi mới khởi động xe, rời đi.
Vì chuyện này, hắn bị Cố Thần Khải trêu cả Tết âm lịch.

Cứ thấy hắn, cậu ta sẽ hỏi “cảm giác làm chồng người ta thế nào”, nhưng Tùy Ý chỉ cười không đáp.
Ai mà ngờ, kẻ lừa đảo không biết sống chết này lại có bản lĩnh trà trộn vào đây.
Tùy Ý thấy Ninh Lan tái mặt, chẳng hiểu sao lại thấy vui vui, nhưng hắn vẫn nhắc nhở đầy đứng đắn: “Vào đây thì đã là thành viên của AOW, hy vọng từ nay cậu cẩn thận lời nói việc làm, đừng có hành động sai trái gì.”
Ninh Lan có thể nói gì, chỉ đành ngoan ngoãn đồng ý.
Buổi tối, Cao Minh và Vương Băng Dương dẫn Ninh Lan tới siêu thị gần đó để mua đồ.

Mua một bộ chăn đệm đương nhiên tốn hơn hai trăm đồng, cuối cùng Cao Minh cho cậu vay tám trăm đồng rồi ba người cùng nhau mang đồ đạc về ký túc.
Trở về, Ninh Lan đun nước nấu mì.

Cậu định ăn trong phòng bếp, nhưng Cố Thần Khải lại ngồi xuống trước chiếc đàn dương cầm, vừa chơi nhạc vừa hát chẳng cần biết mọi người có cổ vũ hay không.

Ninh Lan nghe chỉ thấy đau đầu, bưng mì ra phòng khách ăn.
Mới ăn được vài miếng, Tùy Ý chẳng biết đi đâu về, liếc bát mì của cậu, nói: “Ăn xong nhớ vứt ra ngoài, thông gió trong phòng không tốt.”
Ninh Lan tự động coi giọng điệu lạnh băng không cảm xúc của đối phương là ghét bỏ, thầm nghĩ quản trời quản đất còn quản người ta vứt rác ở đâu, rich kid không ở biệt thự nhà mình lại chạy tới ký túc nhân viên chen chúc, đầu bị cửa kẹp rồi à?
Trên đường từ siêu thị trở về, Ninh Lan đã nghe Vương Băng Dương giới thiệu, Tùy Ý và Cố Thần Khải là anh em họ, cả hai đều là con nhà giàu.

Cố Thần Khải nổi lên trong một chương trình tìm kiếm tài năng, cũng tương đối có sức hút.

Tùy Ý mới vào công ty năm ngoài, vừa tới đã được phân làm nhóm trưởng.

Trước đó mọi người cứ nghĩ nhóm trưởng sẽ là Cao Minh.
Đối với vấn đề này, Ninh Lan thấy chẳng có gì để bất bình.

Cậu va chạm sớm hơn bọn họ, hiểu được cách sinh tồn trong xã hội này, nghề nào mà chẳng dùng tiền bạc cùng quyền thế để mở đường, có tài nguyên là xuất thân tốt thì sao lại không dùng đến chứ?
Huống hồ Tùy Ý còn đẹp trai như vậy.
Ninh Lan làm việc ở chốn ăn chơi hơn hai năm, trai xinh gái đẹp đã thấy rất nhiều, nhưng có thể đánh sâu vào tâm trí người đối diện ngay từ ánh mắt đầu tiên như thế vẫn chỉ có một.

Lúc ấy, ánh nhìn thoáng qua trước cửa hàng 4S đã khiến cậu suýt thì không di chuyển được.
Thanh niên cuồng sắc đẹp Ninh Lan ăn xong sợi mì cuối cùng, tự giác mang bát xuống lầu để vứt.

Lúc dựa vách tường thang máy, cậu no đến ợ một cái, thầm nghĩ, nếu mẹ cậu tìm cho cậu một “ông chồng” có ngoại hình như thế, có khi cậu sẽ chẳng chạy đâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận