Đuổi Theo Con Sóng


Ninh Lan đứng dậy, cơ thể vô thức trở nên căng thẳng.

Cậu siết chặt hai nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, liều mạng kìm nén kích động muốn lùi về phía sau.
Tạ Thiên Hào vốn có gương mặt dữ tợn, lúc cười lên lại càng đáng sợ: “Hơn một năm không gặp, nhớ chết tao rồi.”
Ninh Lan vừa liếc khung cửa phía sau hắn, vừa âm thầm tính toán – cửa đang đóng, cậu phải dùng ít nhất năm giây mới hoàn thành chuỗi động tác chạy tới, mở cửa rồi chạy ra ngoài, không những thế, tốc độ của cậu còn phải nhanh hơn phản ứng của Tạ Thiên Hào.
Cậu khá có kinh nghiệm trong việc chạy trốn, cố giữ nụ cười, nói: “Năm mới vui vẻ, anh Tạ.”
Tạ Thiên Hào vuốt cằm, chậm rãi tới gần: “Vui vẻ? Cả một năm chỉ có thể nhìn thấy Tiểu Lan Lan của tao ở trên TV, mày nói tao có vui vẻ được không?”
Ninh Lan hoảng hốt: “Tiền đã trả, chẳng phải chúng ta đã thanh toán xong rồi sao?”
“Thanh toán xong?” Tạ Thiên Hào nhếch miệng, đi tới nắm cằm Ninh Lan: “Ai nói thanh toán xong rồi, tiền lãi đâu, chưa kể mẹ mày…”
Ninh Lan đẩy tay hắn ra, thừa dịp hắn kinh ngạc, sải chân chạy ra ngoài.

Nhưng khi còn cách cửa ra vào chừng ba mét, cậu lại bị đối phương tóm cổ lôi về.
“Thằng điếm, còn dám làm trò trước mặt ông mày, không muốn sống nữa à?” Tạ Thiên Hào nổi giận, bóp cổ Ninh Lan lôi vào phòng: “Hôm nay phải để ông mày sung sướng đã, chờ ông vui vẻ sẽ để mày đi.”
Hắn dùng một bàn tay thô ráp khác kéo áo khoác của Ninh Lan lên, sờ soạng da thịt cậu.

Ninh Lan bị hắn bóp cổ đến đầu váng mắt hoa, cắn chặt răng, cố hết sức giơ tay, nện cái ống nhựa ra sau.

Tạ Thiên Hào không đề phòng, bị cái ống đập mạnh xuống đỉnh đầu.

Hắn đau đớn kêu lên, lập tức thả lỏng tay.

Ninh Lan nhanh nhẹn tránh thoát, chạy vội ra ngoài cửa.
Lúc ra đến cửa, cậu bị vấp chân nhưng vẫn bất chấp đứng lên, chạy chối chết.

Đến cầu thang, cậu bắt gặp Triệu Cẩn San, không nói một lời đã kéo bà cùng chạy đến ngã tư đường đông đúc cách nhà hơn một cây số rồi mới dừng lại.
“Ôi ôi, chạy cái gì mà chạy, xương cốt già yếu của mẹ mày cũng bị mày lôi cho rụng rời hết cả.” Triệu Cẩn San dựa vào tường, luôn miệng oán giận.
Ninh Lan há miệng thở dốc, mặt trắng như tờ giấy.

Đợi đến khi hơi thở ổn định, đại não được bơm đủ máu, cậu mới chợt nghĩ đến một chuyện, vội quay người thọc tay vào túi áo Triệu Cẩn San.
“Ấy ấy, Lan Lan con làm gì?” Triệu Cẩn San ôm túi không cho cậu động vào: “Mẹ không có tiền, con tìm gì?”
Ninh Lan không để ý tới bà, kiểm tra tất cả túi áo của bà một lượt, sau đó nhìn bà, hỏi: “Chìa khóa của mẹ đâu?”
Triệu Cẩn San trốn tránh: “Hả… Hả? Chìa khóa, mẹ nghĩ là… để ở nhà rồi…”
Mặt Ninh Lan càng tái hơn, mồ hôi vã ra còn chưa kịp khô khiến làn da cậu gần như trong suốt.

Cậu không thể tin được, hỏi: “Mẹ đưa chìa khóa cho Tạ Thiên Hào?”
Triệu Cẩn San bắt đầu lắp bắp: “Không… Không… Đâu có? Hắn vừa nói thế? Hắn nói bậy, sao mẹ có thể… có thể làm ra chuyện loại này?”
Tim loạn nhịp một lát, Ninh Lan nhếch miệng: “Thế sao mẹ biết con vừa gặp hắn?”
Triệu Cẩn San hoảng sợ che miệng rồi lại chậm rãi bỏ tay xuống, giữ chặt cánh tay Ninh Lan, cười nịnh nọt: “Ôi chao, thực ra cũng chẳng có chuyện gì, hai hôm trước ông chủ Tạ bảo mẹ là rất nhớ con, cũng không muốn kết hôn với con đâu, chỉ muốn, chỉ muốn…” Bà ta hơi xấu hổ, lập tức đổi chủ đề: “Con đấy, đừng tưởng mẹ không biết, ở thủ đô con bám được kẻ có tiền chứ gì? Không thì mấy vết đỏ trên eo kia ở đâu ra? Lần trước, lúc con thay quần áo, mẹ thấy cả rồi.”
Đồng tử trong mắt Ninh Lan co lại, môi run rẩy khẽ đến không thể nhận ra.
Triệu Cẩn San thấy cậu dao động, tiếp tục nói: “Ông chủ Tạ tử tế biết bao.

Hắn đã đồng ý cho chúng ta một căn hộ cho người thu nhập thấp.

Con cũng không nỡ để mẹ mình ở cái nơi đầy gián chuột kia đâu, đúng không? Con cho hắn… cho hắn sờ chút là được, đàn ông con trai có thiệt gì? Cũng như con hầu hạ ông chủ ở thủ đô vậy.”
Càng nói, Triệu Cẩn San càng thấy vụ làm ăn này rất có lời, thấy mình tính toán cực kỳ có lí.

Bà ta vỗ mặt Ninh Lan: “Con nói xem, vẻ ngoài của con chẳng phải đều là mẹ cho sao? Cơm trời ban sẵn, ai mà không hâm mộ?”
Ninh Lan yên lặng lắng nghe, cuối cùng cũng bắt đầu có phản ứng.

Cậu hừ một tiếng, hỏi lại: “Hâm mộ?”
“Chứ còn gì nữa.” Triệu Cẩn San dũng cảm tiếp lời: “May là con giống mẹ, nếu giống thằng cha chết sớm của con thì sao có thể lên TV làm ngôi sao được? Sao có thể được người ta để ý? Sao có…”
Đầu Ninh Lan ong ong từng trận, cậu không muốn nghe gì cả, giựt mạnh tay áo khỏi tay Triệu Cẩn San.

Người phụ nữ kia bị bất ngờ, ngã ngồi xuống đất, cắn môi gào khóc: “Ôi ai đến mà xem, con trai đánh mẹ ruột rồi…”
Ninh Lan ngồi xổm xuống, đôi mắt đen kịt nhìn thẳng vào mắt bà ta.

Triệu Cẩn San sợ tới mức tắt tiếng, dịch về sau như sợ bị đánh đến nơi.
Bọn họ giằng co ở đầu con ngõ nhỏ, giữa phố xá đông đúc, chung quanh dần có người tụ lại xem náo nhiệt.

Vẻ mặt Ninh Lan vô cảm, ánh mắt trống rỗng tột cùng, trông hệt như một con rối gỗ, chỉ có từng cuộn khói trắng tản ra từ mũi miệng cậu theo mỗi hơi thở chứng minh cậu là người sống.
Mấy phút trôi qua, cậu mới mở miệng, gằn từng tiếng: “Từ nay, ngoài phí sinh hoạt cố định hàng tháng, đừng mong tôi cho bà thêm một xu nào.”
Triệu Cẩn San nổi nóng: “Vậy… vậy sao được, sức khỏe của mẹ không tốt, cần… cần khám bệnh, khám bệnh cần rất nhiều tiền…”
Ninh Lan nhìn người phụ nữ có quan hệ máu mủ gần gũi nhất ở ngay trước mắt.

Một giây trước, cậu còn cảm thấy gương mặt này thật thân thiết, nhưng ngay giây tiếp theo, cậu đã có cảm giác xa lạ như cách trăm núi ngàn sông.

Cậu rất ít khi tự hỏi có nên đối xử tốt với người phụ nữ này không, hay bà có đáng để cậu đối xử tốt không, vì cậu tin chí ít vào giây phút quyết định sinh ra cậu, chắc chắn bà có thương yêu cậu.
Cho tới tận bây giờ, những gì cậu muốn, quả thật không nhiều.
“Nếu chê ít thì đừng lấy nữa.” Cậu lạnh lùng nói.
Triệu Cẩn San vội lên tiếng: “Lấy, lấy, thịt ruồi thịt muỗi cũng là thịt…” Dứt lời, bà ta còn tỏ ra ấm ức, đôi mắt long lanh ánh nước: “Vậy… vậy nếu mẹ bệnh, hoặc bị bắt nạt, con… con cũng chẳng quan tâm à?”
Ninh Lan chậm rãi đứng lên, ngồi xổm lâu khiến cậu lảo đảo không vững mất mấy giây.
“Nếu tôi chết thì sao? Nếu tôi chết, ai quan tâm tới bà?” Giọng cậu còn bình tĩnh hơn nét mặt cậu.
Triệu Cẩn San ngẩng đầu nhìn Ninh Lan.

Cậu đứng ngược sáng, mặt trời lấp ló ở đằng đông tỏa một luồng sáng bao trùm thân thể gầy gò của cậu, hắt ra một chiếc bóng mong manh tựa như bất cứ cơn gió nhẹ nào cũng có thể cuốn bay.
Trong phút chốc, Triệu Cẩn San chợt co rúm cả người, há miệng thở dốc, cuối cùng không nói nữa.
Ninh Lan không trở về nhà, một mình đi bộ về phía trước.

Thành phố rất nhỏ, băng qua mấy con đường, cậu đã thấy nhà ga.
Từ khi bị Triệu Cẩn San trộm thẻ căn cước, cậu đã hình thành thói quen luôn mang theo giấy tờ bên người.

Đến cửa xếp hàng mua vé, cậu rút điện thoại, tháo ốp lưng lấy thẻ căn cước và ba trăm đồng tiền mặt cất ở trong ra.
Mãi đến lúc lên tàu, nhìn cảnh sắc tiêu điều của mùa đông lướt qua bên khung cửa, Ninh Lan mới có chút cảm giác tha hương.
Cậu thực sự không muốn tiếp tục ngốc ở nơi đó, muốn nhanh chóng rời đi, dù là đi đâu.

Lúc mua vé, đầu óc cậu vẫn vô cùng hỗn loạn, đích đến chỉ nói đại trong lúc mơ hồ, giờ nghe loa thông báo mới biết, đoàn tàu này đang ngược về phía Bắc, trạm cuối chính là thủ đô.
Ninh Lan thong thả giơ tay che mắt.
Giây phút nghèo túng, khổ đau nhất, cậu chỉ nghĩ đến hắn, thói quen này không tốt, phải bỏ thôi.
Sáng hôm sau, cậu đặt chân tới thủ đô.

Khi xuống tàu, nhân viên nhà ga đã kiểm tra cái ống nhựa cậu mang theo một lần.

Việc đeo cây ghita trên vai rồi chạy tới chạy lui rất hay gặp, song ôm một cái ống đựng cây vĩ tung tăng khắp chốn lại chẳng có mấy ai.
Ra khỏi nhà ga, Ninh Lan lập tức được chào đón bằng một trận gió lạnh.

Cậu ôm chặt ống nhựa, thứ này chẳng những là món đồ có giá trị nhất trên người cậu mà còn là bảo bối đã cứu cậu một mạng.
Ninh Lan hít mũi, thầm nghĩ, hình như cậu bắt đầu không nỡ tặng nó cho Tùy Ý rồi.
Cậu dùng những đồng cuối cùng trên người để ngồi tàu điện về ký túc.

Đến dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên lại phát hiện trong nhà tối đen, đi lên gõ cửa, hiển nhiên cũng không có ai trả lời.
Cậu không mang chìa khóa, đành đứng ngoài cửa gọi điện cho Phương Vũ.

Bắt đầu từ ngày nghỉ, tên kia đã không liên lạc gì với cậu, nhắn WeChat không trả lời, giờ gọi điện cũng không bắt máy, chẳng biết chạy tới đâu chơi rồi.
Ninh Lan đứng thêm một lát, bấm số Tùy Ý.
Sau vài tiếng bíp vang lên mới có người nghe máy, nhưng lại không phải Tùy Ý mà là một người đàn ông xa lạ.

Giọng đối phương rất ôn hòa: “Tìm Tùy Ý à? Cậu ấy ra ngoài rồi, tôi sẽ nhắn cậu ấy gọi lại cho cậu.”
Đến khi Tùy Ý gọi lại, Ninh Lan đã bị bảo vệ đuổi xuống dưới lầu.

Cậu là khách thuê, không phải chủ căn hộ, lại vì đặc thù công việc nên mỗi lần ra vào đều bịt kín như bưng.

Giờ không đào đâu ra chìa khóa, bảo vệ chẳng những thấy cậu không quen mắt, mà còn cho rằng cậu là kẻ lang thang trốn vào tránh rét.
Ninh Lan cúi đầu nhìn chiếc áo bông cũ nát trên người, đúng là rất giống một kẻ lang thang đầu đường xó chợ.
Điện thoại được kết nối, Tùy Ý là người lên tiếng trước: “Alo, cậu tìm tôi à?”
Khoảnh khắc nghe được giọng nói của đối phương, Ninh Lan chợt thấy sống mũi cay cay, cực kỳ muốn khóc.
Cậu nuốt mạnh một ngụm nước miếng, ngẩng đầu ép nước mắt chảy ngược về, nhanh chóng tìm một nơi khuất gió, nói: “Ừ.”
“Có chuyện gì?” Tùy Ý hỏi.
Trong mười mấy phút ngắn ngủi vừa qua, cậu đã nghĩ đến rất nhiều điều muốn nói, như là đang ở đâu, sáng ăn gì, năm mới có vui không, tăng được mấy cân rồi, đoán xem tôi đang ở chỗ nào… Cả ba chữ lần trước gõ xuống nhưng không nhắn đi, cậu cũng muốn nói với hắn.
Thế nhưng khi hắn thật sự gọi tới, cậu lại chẳng thốt nên lời.
Nghĩ cũng thật buồn cười, cậu còn hy vọng có một ngày, mình và Tùy Ý sẽ bước vào một mối quan hệ ngang hàng, cho nên hiện giờ việc duy nhất cậu có thể làm chính là không tỏ ra quá yếu thế.
“Tôi có thể mượn cậu ít tiền nữa được không?” Ninh Lan cảm thấy yết hầu đắng chát, lời nói ra cũng hết sức gian nan: “Chờ lấy được cát xê đóng phim…”
Tùy Ý không kiên nhẫn nghe cậu nói hết, dứt khoát hỏi: “Cần bao nhiêu?”
Điện thoại có tin báo nhận được tiền chuyển khoản, Ninh Lan lên mạng mua vé, sau đó không lập tức rời đi mà tiếp tục ngồi xổm ở cổng chung cư thêm một lúc.

Mãi đến khi di động lóe lên luồng sáng cuối cùng trước lúc hết pin, cậu mới nhét nó vào trong túi, đứng lên đi về phía nhà ga.
Cậu hơi nuối tiếc, đồng thời cũng có cảm giác ăn may.

Nếu vừa rồi Tùy Ý hỏi cậu có chuyện gì, tại sao lại muốn vay tiền, không chừng cậu sẽ nóng đầu, kể hết ấm ức chất đầy ruột gan với hắn.
May là hắn không hỏi.
Lúc Ninh Lan lên xe lửa lần thứ hai trong ngày, Tùy Ý đang nhìn bố mình bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Hôm qua, khi thầy gọi tới, hắn còn tưởng hai người lại giở thủ đoạn gì, thi nhau sinh bệnh với ngất xỉu.

Nhưng lúc nghe thấy tiếng ho khan không kìm được của Tùy Thừa trong điện thoại, hắn mới nhận ra tình hình nghiêm trọng rồi.
Hắn lái xe tới bệnh viện trong đêm, tìm đến phòng bệnh mà thầy nhắn.

Trong phòng, Tùy Thừa đang nằm lặng trên giường, ông gầy đi rất nhiều, tiều tụy hơn hẳn lần gặp dưới khách sạn đoàn phim thuê lần trước.
Không nhận những thứ ông cho, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ bỏ mặc ông trước lằn ranh sống chết.
Đèn phòng phẫu thuật sáng lên, Tùy Ý đỡ thầy cũng đang đau bệnh về phòng rồi quay lại chờ đợi.

Mấy tiếng sau, bác sĩ đi ra nói cho hắn biết ca phẫu thuật rất thành công.

Kế đó, hắn lại đợi nhóm hộ sĩ đặc biệt đến rồi mới rời đi.
Trên đường, trong xe mở bài hát của AOW.

Nghe thấy giọng Ninh Lan, Tùy Ý mới hoảng hốt nhớ ra, sáng nay người nọ gọi điện cho mình.
Hắn hơi lo lắng, tranh thủ lúc dừng đèn đỏ lấy điện thoại ra gọi cho đối phương, nhưng cả ba cuộc đều không liên lạc được.
Tùy Ý nhếch môi nở một nụ cười đầy giễu cợt.

Tên kia mở miệng là tiền, đạt được mục đích đương nhiên chẳng dư hơi để ý đến mình nữa.
Nét cười đọng trên mặt hắn vài giây rồi biến mất không còn bóng dáng.

Tùy Ý một đêm không ngủ, tiện tay ném điện thoại lên mặt taplo(1), nhéo mi tâm đầy mỏi mệt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui