Đuổi Theo Con Sóng


Tùy Ý bắt taxi ở ven đường.

Khi chiếc xe ra tới đầu đường đèn hoa rực rỡ, hắn mới cảm thấy hơi hoảng sợ.
Hắn gọi điện cho Ninh Lan, bên kia không có người nghe máy.

Lúc hắn định bảo tài xế quay đầu thì nhận được một tin nhắn: “Tôi không sao.”
Một lát sau, lại có một tin nhắn được gửi tới: “Thuốc giả.”
Tùy Ý yên tâm.

Đến điểm quay quảng cáo, hắn tìm một khách sạn gần đó, thu xếp mọi thứ xong thì vọt vào phòng tắm rồi lên giường chuẩn bị ngủ.

Hắn vốn định rời đi vào hôm nay, sáng mai sẽ bắt đầu quay quảng cáo.

Công việc này kéo dài khoảng hai ngày, quay xong hắn còn phải tới trường Đại học từng ghi hình bộ phim thần tượng trước đó để bổ sung vài cảnh.
Nằm trên giường, Tùy Ý thở mạnh một hơi, cảm giác nặng nề ở lồng ngực không hề giảm bớt.

Một đêm xảy ra quá nhiều chuyện, mà mỗi chuyện hắn đều chưa từng tưởng tượng đến.

Hắn không thể ngờ Ninh Lan sẽ sa đọa hết lần này đến lần khác, càng không thể ngờ mình sẽ mất khống chế tới mức này.
Tùy Ý nhắm mắt, trong đầu lập tức hiện lên gương mặt tươi cười đẫm lệ của Ninh Lan.

Tim hắn đau nhói, cảm giác phiền muộn khiến hắn không sao ngủ được.

Hắn đi rửa mặt, lại nằm xuống giường, phải một lúc lâu, cơn mệt mỏi mới chiến thắng thần kinh căng thẳng.

Hắn dịch người sang bên phải, ôm chăn vào trong ngực, tựa như đang ôm một người đang ngủ say nào đó.
Quá trình quay bổ sung diễn ra trong khoảng một tuần.

Trước khi rời khỏi địa điểm quay phim, Tùy Ý nhận được điện thoại của An Lâm.

Đối phương nói đã đặt vé máy bay tối mai cho hắn, Ninh Lan cũng sắp hoàn thành công việc ở đoàn phim rồi, bảo hai người bọn họ cùng về.
Thực ra Tùy Ý hơi không muốn chạm mặt Ninh Lan.


Mấy ngày nay, hắn không liên lạc với người kia nữa, vì thế hắn nói với An Lâm hai người không ở gần nhau, hắn muốn về luôn trong hôm nay.
An Lâm lên tiếng nhờ vả: “Vé máy bay hôm nay có khi đắt gấp đôi ngày mai, hơn nữa… Ninh Lan quay phim bị thương rồi, phiền nhóm trưởng đại nhân hỗ trợ chăm sóc một chút.”
Tùy Ý trở nên căng thẳng: “Cậu ấy lại bị thương?”
“Thì bong gân lần trước đấy, đã khỏi hẳn đâu.

Đoàn phim sợ chậm tiến độ, hoàn thành cảnh quay của cậu ấy trước, nhưng cậu ấy thì hay lắm, ở lại học diễn đến nghiện luôn, tôi không hỏi, cậu ấy cũng chẳng đề cập đến chuyện trở về.”
Nghe đến đây, Tùy Ý cảm thấy hơi lo lắng.
Hắn về khách sạn thu dọn đồ đạc, trả phòng, bắt xe tới trường quay Thông Giang.
Tùy Ý tới nơi khi những tia nắng cuối cùng nơi chân trời bị bóng đêm nuốt chửng.

Hắn gõ cửa vài cái, người bên trong mới chậm chạp ra mở cửa.
Vẻ mặt Ninh Lan vẫn như bình thường, thấy hắn cũng chẳng ngạc nhiên, như là đoán được hắn sẽ tới vậy.
“Đoàn phim tổ chức liên hoan, tôi không ăn cùng cậu đâu.

Buổi tối cậu muốn ăn gì?” Ninh Lan xoay người vào phòng, đưa lưng về phía người kia, chầm chậm cài cúc áo.
Tùy Ý từng thấy cậu mặc chiếc áo sơ mi kẻ lam nhạt này rồi, chẳng biết là quần áo biến dạng hay Ninh Lan gầy đi mà lần này nhìn chiếc áo rất rộng, tay áo không cài còn có thể nhét thêm một cánh tay nữa vào.
“Tôi ăn rồi.” Tùy Ý nói dối.
Hắn nhớ ngày đó Ninh Lan mua rất nhiều đồ ăn, chỉ là hắn không nhận, cũng không để cậu mang về.
Hình như có dâu tây, xoài, còn cả cái gì đó giấu trong ngực cậu nữa?
Ninh Lan cài cúc áo sơ mi xong, khoác thêm áo khoác, kéo khóa lên hết cỡ, che đi dấu răng còn chưa mờ trên gáy, lấy một tờ giấy to bằng cái danh thiếp trong ví ra, đưa cho Tùy Ý: “Đói thì gọi số này, rẻ hơn đặt hàng trên mạng.” Cậu ra cửa thay giày, đứng thẳng dậy, nói: “Gọi điện cho tôi cũng được.”
Tùy Ý “ừm” một tiếng, muốn nói gì đó nhưng thấy vẻ mặt Ninh Lan vẫn như thường nên cũng không cố tình nhắc lại những chuyện không vui, chỉ nhìn cậu ra ngoài, sau đó mở TV, nhàm chán đổi hết kênh này đến kênh khác.
Có một kênh đang phát lại buổi diễn live ca khúc thứ hai của AOW, Tùy Ý thả điều khiển xuống, ánh mắt không tự chủ được mà tìm kiếm hình bóng Ninh Lan ở giữa đám người.
Ninh Lan lên hình ít đến đáng thương, đa số đều đứng phía sau, nhưng có thể nhận ra lúc ấy cậu đang vui vẻ, từng động tác đều rất có tinh thần.

Ca khúc thứ hai này đòi hỏi rất cao về thể lực, cậu nhảy đến vã đầy mồ hôi.

Lúc giơ tay lau mồ hôi, cậu cũng không quên vén tóc để lộ hai chiếc khuyên trên tai trái, cười tươi trước ống kính, nốt ruồi nho nhỏ ở khóe mắt cũng vì nụ cười này mà trở nên rạng rỡ, tràn đầy sức sống.
Không hề giống với đêm hôm đó.
Cũng không giống Tiểu Tinh.
Tùy Ý đã từng cho rằng mình bị Ninh Lan hấp dẫn là vì cậu rất giống Kỷ Chi Nam, mãi đến đêm hôm đó hắn mới giật mình nhận ra hai người bọn họ không giống nhau chút nào.

Bấy lâu nay người hắn thương nhớ luôn là Tiểu Tinh rạng rỡ đáng yêu ngày bé, nhưng ai rồi cũng khác, nhất là những mộng tưởng hư ảo thời thơ ấu.

Năm tháng trôi qua, mỗi người đều có hướng đi cùng những vướng bận riêng, bước chân trên con đường hiện thực chắc chắn ngày càng xa cách.

Đây chính là lí do hắn chọn đứng xa quan sát chứ không tới quấy rầy cuộc sống của người kia, thấy đối phương sống tốt, vậy cũng đủ rồi.
Nhiều năm không gặp, Kỷ Chi Nam được bảo vệ rất tốt, nét ngây thơ vẫn chưa bị giới giải trí ăn mòn.

Mà Ninh Lan thì sao? Người này chỉ có gương mặt đơn thuần, tính cách lại hoàn toàn tương phản, ngả ngớn phóng đãng, cả người toàn gai.

Trừ lúc lên giường, bình thường chỉ cần chạm nhẹ cậu đã nhảy dựng lên, vô cùng hung dữ, chính là một con mèo hoang vờ làm chuột nhỏ đáng thương.
Ninh Lan và Kỷ Chi Nam rõ ràng là hai người hoàn toàn khác biệt, sao có thể so sánh được?
Tùy Ý tắt TV, ngồi trong gian phòng yên tĩnh mà suy nghĩ.

Lát nữa Ninh Lan trở về, hắn vẫn nên xin lỗi một tiếng.

Dù thuốc kia là giả, dù hắn có tức giận, cũng không nên thô bạo với cậu như vậy.
Còn vì sao Ninh Lan lại biết hắn thích Kỷ Chi Nam, Tùy Ý nghĩ có lẽ đối phương đã đoán được qua đủ loại hành động khác thường trước đó của mình.

Ninh Lan rất nhạy cảm, dù là cơ thể hay là tâm hồn.
Tùy Ý ngả người xuống giường, mùi sữa tắm trên người Ninh Lan vương lại mặt ga khiến hắn cảm thấy thoải mái.

Ngửi trong chốc lát, hắn bỗng nhớ đến mùi hương của Lục Khiếu Chu trên người Ninh Lan ngày đó, tâm trạng lại đột ngột chuyển xấu.
Mùi vị này giống như phải chia sẻ món đồ chơi mình thích cho người khác, đã thế còn là món đồ chơi tự giơ tay cầm về.

Tuy cách so sánh rất ngây thơ và ấu trĩ, nhưng Tùy Ý ngẫm đi ngẫm lại vẫn chỉ thấy mỗi loại giải thích này hợp với tâm trạng của mình.
Hắn không quan tâm phải tốn bao nhiêu tiền, chỉ cần món đồ chơi ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, trong lòng trong mắt chỉ có một người là hắn.
Nhưng Tùy Ý không ngờ, đồ chơi cũng biết làm phản.
Ninh Lan ra ngoài chưa đầy hai tiếng đã trở lại.

Khi cửa phòng vang lên tiếng gõ, Tùy Ý còn tưởng là người giao đồ ăn hắn vừa gọi cách đây 15 phút.

Hắn nhớ Ninh Lan thích ăn hoa quả, lăn lộn hồi lâu mới tìm được một cửa hàng bán đồ ngọt, gọi trà hoa quả kèm pudding xoài, cố ý không viết rõ số phòng, chỉ nhắn đối phương để ở quầy lễ tân khách sạn.
Từ lúc trở thành nghệ sĩ, Tùy Ý làm việc và sinh hoạt vô cùng cẩn thận.

Hắn không hỏi ai ở bên ngoài mà nhẹ nhàng đi tới cạnh cửa, thấy Ninh Lan qua lỗ mắt mèo mới mở cửa ra.
Ngay khi cánh cửa mở ra, Tùy ý đột nhiên bị đẩy mạnh.


Hắn còn chưa nhìn rõ, người nọ đã ngã vật xuống tấm thảm trên mặt đất.
Ninh Lan thì vạt áo mở rộng, áo sơ mi bên trong cũng bung mấy cúc.

Cậu ngông nghênh đi tới, nhấc chân đá cửa, vẻ mặt có thể gọi là thong dong.
Cậu cầm cốc nước trên bàn uống hơn một nửa, lồng ngực hơi phập phồng, dường như việc kéo người về đây đã tốn rất nhiều sức lực của cậu.
Tùy Ý ngửi thấy mùi rượu trên người cậu.

Não hắn đơ ra vài giây, lúc tỉnh táo lại thì vội ngồi xổm xuống nhìn người nằm trên mặt đất.

Người nọ đang thở dồn dập, hai má đỏ ửng, cơ thể mềm mại vặn vẹo không ngừng, chẳng phải Kỷ Chi Nam thì là ai?
Ninh Lan buông cốc, bình tĩnh nói với Tùy Ý: “Cậu ta uống ít thuốc, yên tâm, không chết được.”
Thuốc kia cậu đã tự thử rồi, ngoài khiến người ta khô nóng, đầu óc mơ hồ trong một thời gian thì cũng không có phản ứng tồi tệ nào khác.

Ngày đó bị nôn có lẽ vì cậu chưa ăn gì, dạ dày đột nhiên bị kích thích.

Trong bữa tiệc hôm nay, Kỷ Chi Nam đã ăn rồi, cậu chỉ bỏ một ít thuốc chẳng biết thật hay giả kia vào nước chanh, còn không bằng một phần năm lượng cậu từng uống, có vấn đề mới lạ đấy.
Thấy Kỷ Chi Nam choáng đến không đứng vững, Ninh Lan cảm thấy hơi buồn cười, thân thể yếu ớt như vậy, sao chịu nổi sức ép của Tùy Ý chứ.
À, không, Tùy Ý sao nỡ giày vò cậu ta.
Ninh Lan nhìn Tùy Ý lo lắng sờ trán Kỷ Chi Nam rồi ngẩng đầu hỏi cậu: “Cậu đưa cậu ấy đến đây làm gì?”
“Chẳng phải cậu thích cậu ta sao?” Ninh Lan nói.
Tùy Ý cảm thấy không thể tin được: “Cậu điên rồi à?”
“Tôi không điên.” Ninh Lan vịn thành ghế ngồi xuống, không cười mà nghiêm túc nói: “Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi.”
Tùy Ý cảm thấy Ninh Lan uống quá nhiều nên say khướt rồi, hắn không muốn nói gì thêm với logic của cậu.
Hắn đỡ Kỷ Chi Nam ngồi dựa lưng vào tường.

Người nọ không mở nổi mắt, chỉ nhả ra vài tiếng rên rỉ yếu ớt.

Từ nhỏ sức khỏe của Kỷ Chi Nam đã không tốt, gan cũng nhỏ, lại đặc biệt dễ tin người, có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến Ninh Lan dễ dàng lừa được cậu.
Nghĩ đến đây, Tùy Ý không khỏi lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Hắn cho rằng dù ích kỷ hám lợi đến đâu, Ninh Lan cũng sẽ không làm ra những chuyện hại người, nhưng giờ đối phương đang làm gì? Cho người vô tội uống thuốc bậy bạ, vì sao?
Mùi rượu tỏa ra từ từng lỗ chân lông trên người Ninh Lan, nhanh chóng lan tràn trong không khí.

Cậu nâng cánh tay ngửi, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, hình như mình cũng có uống nhiều lắm đâu.
Hôm nay là ngày 18 tháng 3, sinh nhật của Kỷ Chi Nam.

Từ sáng Ninh Lan đã bắt đầu chờ đợi.


Quả nhiên Tùy Ý đã không làm cậu thất vọng.

Rõ ràng ngày đó còn tránh mình như tránh tà, thế nhưng vì sinh nhật của người trong lòng, cuối cùng hắn vẫn đến.
Ninh Lan bỗng nở nụ cười, ánh mắt mơ màng nhìn Tùy Ý đang tới gần, lại nhìn hắn vươn tay lôi cổ mình khỏi mặt ghế, lớn tiếng chất vấn: “Cậu làm sao vậy? Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?”
Ninh Lan gian nan há miệng thở dốc, cổ họng phát ra vài âm thanh khản đặc và vụn vặt.
Chẳng phải cậu thích cậu ta sao? Thấy cậu ta, cậu không vui à?
Tùy Ý suýt cắn nát hàm răng, người này đã làm ra những chuyện điên rồ như thế, vậy mà hắn vẫn bị vẻ yếu ớt đau khổ của đối phương mê hoặc, vẫn sẽ xót xa khi đối phương dùng đôi mắt ngập nước nhìn mình.
Tùy Ý buông Ninh Lan ra, cậu ngã ngồi xuống đất, che miệng ho khan.

Chẳng biết rượu trong buổi tiệc là rượu gì, tác dụng vô cùng chậm, nhưng cũng không làm cho người ta trở nên mơ màng.

Đến giờ năm giác quan của cậu vẫn đầy đủ, tỉnh táo mà nhìn Tùy Ý đỡ Kỷ Chi Nam, dịu dàng hỏi đối phương khó chịu ở chỗ nào.
Kỷ Chi Nam mơ màng kêu nóng, Tùy Ý liền chạy vội vào nhà vệ sinh lấy khăn ướt cho cậu ta.

Tiếng nước róc rách vang lên, từ vị trí của Ninh Lan chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao to của Tùy Ý thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp kính mờ.
Ninh Lan đột nhiên nhận ra mình đã sai rồi, quá sai rồi.
Cậu rúc vào góc tường, cuộn tròn người lại, vùi mặt vào cánh tay, lầm bầm nức nở: “Cậu đối xử với tôi thế nào… Vì sao lại không nỡ đối xử với cậu ta như vậy?”
Cửa mở ra lúc nào, Kỷ Chi Nam rời đi ra sao, Ninh Lan không hề hay biết.
Cậu hệt như được bật chế độ tự bảo vệ, lặng lẽ giam mình trong một cái lọ kín mít, không truyền âm thanh ra thế giới bên ngoài, cũng không chấp nhận bất cứ tin tức nào truyền vào bên trong.
Ninh Lan tỉnh táo lại khi trời bừng sáng.

Cậu ngồi dậy, mờ mịt nhìn xung quanh một lúc lâu, thấy mình đang ở trên giường thì không khỏi thắc mắc sao mình không tỉnh lại cạnh bồn vệ sinh lạnh lẽo.
Đến khi ngoài cửa vang lên vài tiếng động, ánh mắt Ninh Lan mới có tiêu cự.

Cậu yên lặng nhìn người đi tới.
Cậu nghĩ Tùy Ý sẽ đánh mình, hoặc lại đổ thuốc vào miệng mình lần nữa, hay lôi ra ngoài hành hạ như hôm trước.
Cậu ngẩng đầu, im lặng chờ đợi.

Nhưng Tùy Ý còn chẳng buồn tháo khẩu trang, chỉ liếc cậu, nói: “Thu dọn đồ đạc, bảy giờ tối nay xuất phát.”
À, có lẽ ở ngoài không tiện, trở về sẽ xử lý cậu sau.
Thực ra Ninh Lan cũng chẳng có gì để thu dọn, mấy bộ quần áo ít ỏi đã để sẵn trong vali, nhét mấy thứ trên mặt bàn vào, kéo khóa là xong.
Thu xếp xong xuôi, cậu vào phòng vệ sinh, nhìn gương, tháo hai chiếc khuyên hình ngôi sao trên tai xuống.
Quay phim phải tháo khuyên nên giờ này động tác của cậu đã vô cùng thành thạo, chỉ là vẫn rất đau, dù cố gắng làm chậm song vẫn cứ chảy máu.
Ninh Lan vốc nước lạnh gột cho máu trôi đi.
Những chiếc khuyên này đã không thích hợp ngay từ khi chúng được đeo lên tai cậu, lâu vậy rồi mà vẫn thường sưng tấy nhiễm trùng, chưa từng yên ổn, dù có bôi bao nhiêu thuốc cũng chẳng ăn thua.
Trước đó cậu nghĩ do thời gian thích nghi chưa đủ, hoặc nhẫn nại của cậu không đủ, nhưng giờ cậu đã hiểu, nguyên nhân là do chúng vốn không thuộc về mình.
Cũng như Tùy Ý, hoàn toàn không thuộc về cậu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận