Đuổi Theo Con Sóng


Tùy Ý phóng xe ra đường cao tốc một lần nữa.
Ban ngày xe cộ nhiều, chạy đến ngoại thành, đường mới quang một chút.

Cửa sổ xe hé ra một khe nhỏ, lúc xe chạy về hướng Bắc, gió lạnh gào thét xông vào, trong xe không mở hệ thống sưởi hơi, độ ấm cực thấp, nhưng dường như Tùy Ý không hề thấy lạnh.
Tới một chỗ vắng, hắn lấy điện thoại ra gọi cho bố mình.
Tùy Thừa biết Tùy Ý sẽ không vô duyên vô cớ gọi tới, vừa nghe máy đã đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện gì?”
Tùy Ý cũng chẳng vòng vo: “Con muốn số điện thoại của Tần Ngụy Vũ.”
Phía bên kia im lặng một lát rồi mới nói: “Lại vì thằng nhóc đó à?”
“Không cho, con tự nghĩ cách.” Tùy Ý lạnh lùng đáp.
Tâm trạng Tùy Thừa có vẻ rất tốt, ông bật cười, nói: “Có bảo không cho đâu, rời nhà hai năm chẳng học được bản lĩnh gì, ngược lại càng thêm nóng nảy.”
Tùy Ý lưu số, Tùy Thừa lại hỏi: “Lần này định lấy gì ra trao đổi?”
Tùy Ý im lặng: “Bố nói đi.”
Hắn đã xác định sẽ bị gây khó dễ, nào ngờ Tùy Thừa chỉ bảo hắn có rảnh thì về nhà ăn một bữa cơm.
Tùy Ý nghĩ chọn ngày không bằng gặp ngày, giữa trưa lập tức lái xe về nhà.
Thấy hắn, thầy giáo vô cùng vui vẻ, vừa vội vàng bảo nhà bếp làm thêm món ăn, vừa oán giận hắn sao về mà không gọi điện báo trước một câu.

Tùy Thừa trở lại, thấy Tùy Ý cũng không ngạc nhiên, gật đầu nói “về rồi à” cứ như con trai chưa từng bỏ nhà ra đi.
Thầy giáo tự xuống bếp giúp người làm chuẩn bị đồ ăn.

Tùy Ý không có việc gì, lại không muốn ở cạnh Tùy Thừa nên cũng mò xuống bếp tìm việc để làm.

Thấy hắn rửa tay, lấy thớt cầm dao chuẩn bị thái khoai, thầy giáo sợ đến hoảng hồn: “Mau bỏ xuống mau bỏ xuống, sao con có thể cầm dao? Cắt trúng tay thì phải làm sao?”
Từ lúc Tùy Ý bắt đầu biết ghi nhớ, tay hắn đã là bộ phận quý giá nhất trên cơ thể.

Thầy không cho hắn vào phòng bếp, không cho hắn chơi bóng, thậm chí mùa đông cũng không cho phép hắn đi ném tuyết cùng những đứa trẻ khác.

Ngày chưa hiểu chuyện, hắn thường quấy khóc và giận dỗi, nhưng mỗi lần như thế, thầy sẽ hỏi “con có muốn học đàn không”, hắn trả lời “muốn”, thầy liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp lời: “Vậy đừng đi, phải yêu quý chính đôi tay mình.”
Hắn chưa từng hoài nghi những gì thầy giáo nói, tính đến năm 17 tuổi, điều phản nghịch duy nhất hắn làm chính là bỏ vi-ô-lông để gia nhập làng giải trí.
Hắn lệch khỏi quỹ đạo thẳng tắp như chỉ cần liếc mắt là thấy được điểm cuối con đường, bước sang một hướng hoàn toàn khác, gặp một đám người vốn không thể xuất hiện trong cuộc đời mình.


Khi hắn đập đàn, vẻ khiếp sợ cùng thất vọng của thầy lộ rõ trên gương mặt, nhưng hai năm trôi qua, hắn chợt bắt đầu hoài nghi, chẳng biết lựa chọn của mình có chính xác hay không.
Ăn cơm xong, Tùy Ý lên lầu, vào phòng mình.
Hơn hai năm không có người ở, căn phòng vẫn hệt như trong trí nhớ.

Hắn đi đến chỗ chiếc tủ kính cao đặt cạnh bàn học, nhìn những chiếc cúp và giấy chứng nhận giành được trong các cuộc thi trong và ngoài nước, dần ngơ ngẩn.
Thầy giáo gõ cửa, bước vào, đứng cạnh hắn, cười nói: “Có phải rất tự hào về bản thân mình lúc trước không?”
Tùy Ý lắc đầu: “Không.”
Hắn chẳng có gì để tự hào.

Quá khứ đã là quá khứ, huống hồ hắn nghĩ nỗ lực của mình chỉ chiếm một phần rất nhỏ, thành tích có được chủ yếu là để ghi nhận sự kiên trì dạy dỗ mười mấy năm của thầy.
“Còn nhớ cái này không?” Thầy giáo chỉ vào tấm giấy chứng nhận đạt hạng ba cuộc thi Violin dành cho thanh thiếu niên quốc tế trên tầng cao nhất của tủ kính: “Năm đó con 12 tuổi, không giành được hạng nhất, xuống sân khấu liền bật khóc, nói về sau không bao giờ kéo đàn nữa.”
Thực ra Tùy Ý không nhớ lắm.

Lúc chưa hiểu chuyện, hắn thường xuyên nói mấy câu giận lẫy kiểu “không chơi đàn nữa”, cuối cùng, dưới sự khuyên nhủ mềm mỏng của thầy, hắn lại cảm thấy không thể chịu thua, cứ thế tiếp tục kiên trì.
“Nói cho con biết một bí mật.” Giọng của thầy giáo rất ôn hòa: “Thực ra mỗi lần an ủi con, thầy cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Thầy rất sợ con thật sự bỏ đàn, sợ tất cả những nỗ lực lúc trước của con đều thành vô nghĩa.”
Tùy Ý quay đầu nhìn ông, trong mắt dâng lên kinh ngạc.
Thầy giáo cười cong mắt: “Giật mình lắm đúng không? Tất cả bình tĩnh của thầy đều là giả vờ thôi, thực ra thầy là người sợ hãi hơn bất cứ ai.

Năm đó thầy cho rằng thầy sợ con bỏ lỡ nhiều năm cố gắng, tự phá hỏng tương lai, cho rằng mọi chuyện mình làm đều vì muốn tốt cho con.”
Dứt lời, thầy giáo đưa tay so sánh chiều cao của mình và Tùy Ý, cậu nhóc từng chỉ cao đến thắt lưng ông, giờ đã cao hơn ông rất nhiều rồi.
“Hai năm con không ở nhà, thầy dần nghĩ thông, không phải chỉ kéo đàn mới chứng minh được năng lực và giá trị của con, cái mà thầy không buông xuống được, thực ra chính là công sức của bản thân và kỳ vọng thầy áp đặt lên người con.

Nhưng đường đời con phải tự bước đi, dù làm gì, chỉ cần có thu hoạch thì đều đúng.

Ý chí của con rất mạnh mẽ, đáng lẽ thầy không nên làm bộ là người từng trải, vây con ở đáy giếng, ngăn con tự bước ra thế giới bên ngoài.”
Nói xong lời cuối cùng, thầy giáo bỗng trở nên vui vẻ: “Cuộc đời của mỗi con người, khó có được nhất chính là tự do, có thể làm việc mình thích mà không hề do dự, như vậy cũng tốt, thầy vẫn luôn rất tự hào về con.”

Lúc Tùy Ý rời đi, Tùy Thừa cũng theo ra cửa, thầy giáo lên tiếng gọi ông, dịu dàng khoác thêm khăn ấm: “Cột sống của anh không tốt, không thể chịu lạnh được đâu.”
Tùy Ý thấy gai mắt, nhanh chân bước ra ngoài.
“Tùy Ý.” Thầy giáo ở phía sau gọi hắn: “Sắp đến Tết rồi, thầy và bố con ở nhà chờ con.”
Tùy Ý không đáp, lại nghe bố nói: “Gọi nó về làm gì? Xem trên TV chưa đủ à? Hừ, cả ngày bị một đám nhóc con vây quanh gọi ông xã này ông xã nọ, chẳng biết xấu hổ.”
“Đấy là bản lĩnh của thằng bé, anh đừng cằn nhằn nữa.” Thầy giáo đẩy Tùy Thừa vào, cao giọng nói với Tùy Ý đã gần ra đến cửa: “Mang thêm người về cũng được, không cần báo trước với chúng ta đâu.”
Tùy Ý lập tức nghĩ đến Ninh Lan, rồi lại cảm thấy có lẽ mình đã điên rồi.

Hắn mở cửa lên xe, giẫm ga phóng thẳng ra ngoài.
Hắn biết bố gọi mình về chỉ vì muốn thầy được vui.

Tuy cảm giác về nhà cũng không khó chấp nhận như trong tưởng tượng, nhưng hắn vẫn không bước qua được ngưỡng cửa trong lòng mình.
Tết năm ngoái, hắn vốn định ở lại ký túc một mình, song Cố Thần Khải và dì liên tục gọi điện cho hắn, không có cách nào, hắn đành tới nhà họ Cố đón năm mới.

Thực ra ngày lễ truyền thống này chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì với hắn, so với một đám ồn ào, hắn thà đọc sách trong không gian riêng đầy tĩnh lặng.
Một cái Tết nữa lại sắp đến, giờ này năm ngoái, Ninh Lan đã về nhà, nhưng hai người vẫn luôn nhắn tin WeChat cho nhau.

Đêm giao thừa, đối phương còn canh giờ chúc mừng hắn nữa…
Tại sao lại nghĩ đến đối phương rồi?
Tùy Ý phiền muộn mở cửa kính xe, sau đó gọi điện cho Cố Thần Khải.
Một tiếng sau, hắn dừng xe gần nơi Cố Thần Khải vừa nhắn, xuống xe đi tìm một vòng, cuối cùng phát hiện một cái cầu thang sắt thông xuống dưới ở cuối con hẻm nhỏ.

Đi xuống khoảng mười bậc, đẩy cánh cửa duy nhất trước mặt ra, hắn liền bị tiếng nhạc ầm ầm đập thẳng vào mặt.
Tùy Ý chỉ tới những quán bar nhạc nhẹ, đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện ở loại bar ngầm buôn bán suốt 24 giờ này.

Hắn đi vào bên trong.

Không gian nơi đây quả thật có thể khiến người ta quên đi đêm ngày.
Hai, ba giờ chiều, quầy bar và ghế lô chỉ thưa thớt vài người.


Tùy Ý băng qua sàn nhảy, thấy một thiếu niên tóc xám kính đen đang ngồi trước quầy bar.

Hắn giơ tay vỗ vai người nọ.
Cố Thần Khải quay đầu lại, hoảng sợ nói: “Nhanh thế! Em còn tưởng anh không tìm thấy chỗ bí mật thế này, đang định ra ngoài đón anh đây.”
Tùy Ý ngồi xuống bên cạnh cậu ta, đảo mắt về phía những chai rượu rực rỡ muôn màu bày trong tủ kính, lại nhìn cái cốc trong tay Cố Thần Khải, bảo: “Uống ít thôi.”
“Cái này không nặng, còn rất dễ uống, anh, hay anh nếm thử một chút đi?” Cố Thần Khải nhiệt tình mời mọc.
Tùy Ý lắc đầu, gọi một cốc bia.
Cố Thần Khải nhìn lướt qua vai hắn, cẩn thận quan sát: “Chỉ có mình anh thôi à?”
“Không thì còn ai nữa?”
Cố Thần Khải gẩy mấy lọn tóc giả không đúng nếp, cười hì hì, nói: “Em biết rồi, đàn ông ấy mà, thỉnh thoảng sẽ muốn trốn người yêu ra ngoài uống rượu.”
Tùy Ý nhìn Cố Thần Khải bằng ánh mắt kỳ quái: “Cậu uống quá nhiều rồi.”
“Đâu ra.” Cố Thần Khải vươn ngón trỏ, chỉ ra sau lưng Tùy ý: “Anh nhìn chị gái ngực bự kia đi, em cá là chị ta đang nhắm vào anh đó.”
Tùy Ý không có tâm trạng đánh cuộc mấy thứ nhàm chán này.

Hắn giật lấy cái cốc trên tay đối phương, quay đầu sang chỗ khác, uống cạn một hơi.
“Rượu của em mà!” Cố Thần Khải kêu rên, cướp cái cốc về, ngửa đầu đổ vào nhưng trong cốc chỉ còn sót lại hai giọt cuối cùng.

Cậu ta liếm môi như thể chưa đã thèm, nhìn chị gái xinh đẹp đang đến gần ông anh họ mình, gục mặt xuống bàn, ấm ức tự cắn cổ tay áo.
Hai anh em ngồi trong quán đến khi trời tối đen như mực.
Tiếng chuông 0 giờ vang lên, âm thanh trong quán đã ở mức ồn ào nhất.

Đa số mọi người đều vui vẻ lao vào sàn nhảy hò reo, chúc mừng một ngày lễ có lẽ cũng chẳng liên quan gì đến họ.
Cố Thần Khải nấc lên vì men rượu, gạt phần tóc giả lòa xòa trước mắt ra, vươn tay đẩy Tùy Ý cũng đang nằm gục xuống bàn.
“Anh… anh, dậy đi, lễ tình nhân đến rồi…”
Lúc này, kính râm của Cố Thần Khải đang ở trên mặt Tùy Ý.

Hắn hơi nâng cái đầu nặng trĩu của mình lên: “Lễ tình nhân thì sao?”
“Anh… Anh không gọi điện cho… cho…” Cố Thần Khải lại nấc thêm cái nữa, tiếng hò hét bất chợt vang lên của DJ khiến cậu quên mất mình định nói gì, đơn giản đổi đề tài: “Anh, đêm nay chúng ta… chúng ta ngủ ở đâu?”
Nhà nhất định là không thể trở về, Cố Thần Khải nửa tỉnh nửa say đề nghị quay về ký túc.

Tùy Ý lập tức từ chối, sau đó đỡ cậu tới khách sạn gần đó thuê một phòng đôi.
Một giấc ngủ thẳng đến chiều.
Tùy Ý tỉnh lại trong tình trạng đầu đau như muốn nứt ra, thầm nghĩ cái trò mượn rượu tiêu sầu đúng là gạt người.


Hôm qua hắn uống nhiều như vậy nhưng đầu óc vẫn cực kỳ tỉnh táo, men say chẳng những không làm thần kinh của hắn tê dại mà còn khiến toàn thân hắn khó chịu muốn chết.
Hắn vọt đi tắm rửa, lúc trở ra, hắn thấy Cố Thần Khải đang mờ mịt ngồi trên giường, vẻ mặt có hơi chán nản: “Tại sao lại là anh.”
Đầu Tùy Ý vẫn rất đau.

Hắn cầm di động, nhìn thoáng qua, thấy không có cuộc gọi nhỡ cũng như tin nhắn thì bèn ném nó cùng khăn lau tóc xuống ghế: “Không thì cậu nghĩ là ai?”
Cố Thần Khải mếu máo: “Chị gái xinh đẹp…”
Thế mà thằng nhóc này thật sự tới quán bar để tán gái.

Tùy Ý phát bệnh gia trưởng, xách đối phương lên dạy dỗ một hồi, làm Cố Thần Khải khóc hu hu, thầm nhủ anh có lớn hơn em bao nhiêu đâu, chẳng phải cũng tới quán bar tìm vui đấy à.

Nhưng đương nhiên cậu không dám nói suy nghĩ này ra.
Cuối cùng, Cố Thần Khải giơ tay đầu hàng, ngoan ngoãn nhận sai, hứa lần sau sẽ không tái phạm.

Lúc tắm xong đi ra, cậu thấy Tùy Ý đang nghịch di động, không khỏi nhướng cao lông mày, hớn hở nói: “Anh đang chờ điện thoại à?”
Tùy Ý đặt máy xuống bàn: “Không.”
Hắn cảm thấy mình quá rảnh rỗi rồi, không có việc gì tự nhiên đi sờ di động.

Không có điện thoại, cũng chẳng có tin nhắn đến, nhưng trong lúc vô tình, hắn lại thấy bài báo nói Kỷ Chi Nam và đối tượng kết hôn bí ẩn ngoài giới giải trí công khai quan hệ, đính kèm hình chụp Tần Ngụy Vũ và Kỷ Chi Nam sóng vai đối mặt với phóng viên.

Bọn họ không hề sợ hãi, ngược lại còn rất thản nhiên và ấm áp.
Tùy Ý khẳng định mình đã buông tay rồi, nhưng lúc thấy ảnh chụp và bài báo này, hắn vẫn buồn man mác.
Giờ này hôm qua, vì chuyện đăng ký kết hôn của Kỷ Chi Nam bị công bố, hắn và Ninh Lan đã cãi nhau một trận, hoặc nói đúng hơn là hắn đơn phương trút giận lên đầu đối phương, còn nói ra những lời lẽ nghĩ lại mới thấy là quá đáng.
Ngày hôm qua, lúc lái xe trên đường cao tốc, Tùy Ý đã gọi điện nói chuyện với Tần Ngụy Vũ về vụ việc này, người nọ hẳn sẽ không tìm Ninh Lan gây phiền toái, nhưng lòng hắn vẫn có chút bất an.

Cảm giác bứt rứt khiến hắn không thể kết luận mọi việc một cách rõ ràng, uống say cũng không có tác dụng, hắn thực sự không biết còn có làm gì để giải tỏa thứ cảm xúc rối rắm hiện giờ.
“Về thôi anh.” Cố Thần Khải nói: “Còn có người đợi anh ở ký túc cơ mà?”
Tùy Ý không muốn về nên mới lang thang ở ngoài.

Nghe Cố Thần Khải nói thế, hắn cũng không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn sắc trời ngày một tối đi ở ngoài cửa sổ.
Cố Thần Khải rũ áo khoác mấy cái, ngửi thấy mùi thuốc lẫn trong hơi rượu liền bĩu môi đầy ghét bỏ, nói tiếp: “Năm sau Ninh Lan đi rồi, hai người các anh còn không tranh thủ khoảng thời gian này…”
Cậu còn chưa nói hết lời, Tùy Ý đã vội vàng lên tiếng: “Đi? Cậu ấy đi đâu?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận