Xuống đến chỗ ngoặt ở cầu thang, Tùy Ý đụng phải một người đi từ dưới lên.
Người đàn ông đối diện có nước da ngăm đen, vóc dáng cao to, râu ria xồm xàm, miệng còn ngậm một điếu thuốc.
Cầu thang chật chội, hai người chẳng ai chịu nhường ai.
Người đàn ông nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cánh cửa vừa đóng lại của nhà Ninh Lan, rồi đảo ánh mắt hung tàn không hề che giấu một lượt từ đầu đến chân Tùy Ý, thô lỗ nói: “Ông chủ mới của Lan Lan à?”
Tùy Ý vốn định nghiêng người xuống lầu, nhưng nghe người nọ nói thế mới nhận ra hắn chính là kẻ vừa gọi điện cho Triệu Cẩn San.
Nhớ đến đoạn trao đổi dơ bẩn qua điện thoại vừa rồi, Tùy Ý dừng bước, liếc nhìn hắn: “Anh là ai?”
Tạ Thiên Hào phun điếu thuốc đã tàn, híp mắt nói: “Vậy chúng ta là người chung đường rồi.”
Hắn nở nụ cười nhạt nhẽo đầy giả dối, vươn tay định bắt tay Tùy Ý.
Tùy Ý không nhúc nhích, Tạ Thiên Hào cũng không tức giận, đút tay vào túi áo, cà lơ phất phơ nói: “Mà này, tôi để ý thằng nhóc Ninh Lan kia trước, các cậu đều là kẻ đến sau.”
Hai tiếng “các cậu” khiến Tùy Ý khó chịu theo bản năng, hắn trầm giọng nói: “Anh làm gì cậu ấy rồi?”
Tạ Thiên Hào nhổ một ngụm nước bọt, tỏ ra hung dữ: “Mẹ kiếp, tôi có thể làm gì? Thằng ranh ấy quá cứng đầu, mẹ nó đã bán nó cho tôi, nhưng tôi mới sờ vài cái nó đã chơi trò cắn lưỡi tự sát, cuối cùng tự cởi dây thừng bỏ chạy, trước khi đi còn trộm tiền trong túi áo tôi, cậu nói xem có tức không?”
Tùy Ý không tiếp lời.
Từ lúc ra khỏi nhà Ninh Lan, hắn đã cảm thấy lồng ngực hơi nhức nhối, trong đầu bất giác hiện lên những hình ảnh hắn chưa từng thấy trước đây – Ninh Lan nhận giấy khen học sinh giỏi hàng năm khi còn nhỏ, Ninh Lan bỏ lỡ cuộc thi vì một trận mưa to, Ninh Lan vác ba lô lên thủ đô tìm việc, và cả Ninh Lan bị mẹ đẻ đem bán, bị bắt trói trong một căn phòng tăm tối…
Mỗi hình ảnh đều vô cùng xa lạ, nhưng áp lên người Ninh Lan lại hợp lý cực kỳ.
Cậu nhìn có vẻ mềm mỏng song thực ra lại rất bướng bỉnh, kiên cường.
Cậu chưa từng tỏ ra yếu thế, cũng không dùng quá khứ thê thảm để tranh thủ tình thương.
Cái mà cậu am hiểu nhất chính là dùng nụ cười vô tâm của mình để che giấu tất cả đớn đau cùng yếu ớt, không cho bất cứ ai nhìn thấy.
“Nếu nó chưa trả tiền thì có đánh chết ông đây cũng không tha cho nó.” Tạ Thiên Hào oán giận xong, quay sang hỏi Tùy Ý: “Ê, có phải cậu ăn nằm với nó rồi không? Cho nó bao nhiêu tiền thế? Thích chứ?”
Thấy Tùy Ý vẫn im lặng, hắn lại nhếch miệng cười xấu xa: “Nếu chơi chán rồi, hay là nhượng lại cho tôi đi? Khi thằng điếm đấy đến tay cậu, hẳn là đã bị chơi nát rồi nhỉ? Không bằng… Đệt mợ!”
Còn chưa nói hết, Tạ Thiên Hào đã bị Tùy Ý đấm cho lệch mặt, trượt chân khỏi bậc cầu thang, lộn nhào xuống dưới đầy chật vật.
Tám – chín giờ tối, máy bay đáp xuống thủ đô đúng lịch trình.
Lục Khiếu Xuyên lái xe đến đón Tùy Ý.
Mặt Tùy Ý có vết bầm, khẩu trang cũng không che được mảng xanh tím ở đuôi mắt.
Lục Khiếu Xuyên hỏi hắn có muốn tới bệnh viện không, hắn lắc đầu, nói: “Về ký túc xá đi.”
Nhìn vẻ mặt của hắn, rõ ràng là chuyến đi không có kết quả gì, Lục Khiếu Xuyên im lặng, khởi động xe.
Trên đường, Tùy Ý lại hỏi: “Phương Vũ đâu?”
Lục Khiếu Xuyên biết hắn muốn nghe ngóng tin tức của Ninh Lan, nói: “Cậu ấy nhờ họ hàng kiểm tra camera trên đường, phía sân bay, khách sạn, nhà ga cũng có người để ý, chỉ cần Ninh Lan dùng thẻ căn cước, chúng ta sẽ biết trong vòng mười phút.” Ngừng một lát, hắn lại tiếp lời: “Cậu đừng lo lắng quá, Ninh Lan không sao đâu.”
Tùy Ý “ừ” một tiếng, lát sau lại hỏi: “Em trai cậu đâu?”
Lục Khiếu Chu là người cuối cùng nhìn thấy Ninh Lan, đương nhiên sẽ bị mọi người truy hỏi đầu tiên.
Cậu ta nói, ngày đó, sau khi Tùy Ý rời đi, cậu ta đã vào phòng ngồi với Ninh Lan trong chốc lát, nhưng Ninh Lan luôn ngồi dưới đất không nói năng gì.
Lát sau, cậu ta xuống lầu mua đồ ăn, lúc về cửa đã bị khóa, gõ hồi lâu cũng không có ai ra mở.
Cậu ta cho rằng Ninh Lan đi ra ngoài nên lòng vòng quanh cửa một lát rồi cũng rời đi.
“Hôm nay em tôi về Mĩ rồi, trước khi đi nó còn dặn nếu có tin của Ninh Lan thì phải báo ngay cho nó, tôi nghĩ nó thật sự… thật sự không biết.”
Nhìn thoáng qua người bạn mỏi mệt ngồi bên cạnh, Lục Khiếu Xuyên cảm thấy lời này đúng là có hơi tàn nhẫn.
Mấy ngày nay Tùy Ý không hề nghỉ ngơi, bỏ ăn bỏ uống miệt mài tìm kiếm Ninh Lan, người khác không biết, nhưng hắn lại chứng kiến từ đầu đến cuối.
Nghe xong câu trả lời của Lục Khiếu Xuyên, vẻ mặt Tùy Ý vẫn vô cùng bình tĩnh.
Hắn nhắm mắt lại, vài giây sau mới mở ra, đèn hoa rực rỡ của phố phường xuyên qua cửa kính xe in vào mắt hắn nhưng lại chẳng mang đến chút sức sống nào.
Hắn thản nhiên nói: “Cảm ơn các cậu.”
Trở về ký túc, Tùy Ý đóng hết cửa sổ trong phòng, nhìn lướt qua căn phòng chẳng có gì thay đổi so với lúc mình rời đi, ngồi xuống chiếc giường của Ninh Lan, từ từ nằm vật xuống.
Hắn đã để gối đầu của mình ở trên giường cậu, trong lòng ấp ôm hy vọng lúc trở về sẽ thấy cái gối bị ném lên giường trên trong tiếng oán giận pha lẫn làm nũng của người nọ: “Giường tôi đầy gối rồi, cậu đừng bỏ gối của cậu xuống nữa, chật chội, không có chỗ đâu.”
Ninh Lan dùng gối ôm và gấu bông fan tặng để gối đầu, từng cái từng cái được cậu bày ngay ngắn trên giường.
Lúc ngủ chung, Tùy Ý thấy vướng nhưng cậu nhất quyết không chịu ném đi, dù gấu bông chất lượng kém thế nào, cậu cũng đều coi chúng như bảo bối.
Có một lần, hai người “giao lưu” trong hưng phấn, khiến một cái gối ôm bị rơi xuống đất, Ninh Lan vội vã định nhặt lên.
Tùy Ý đen mặt, tóm thắt lưng cậu đâm vào rút ra như bão táp khiến nửa người trên của cậu bị thúc trượt khỏi giường, phải vội ôm lấy hắn vì sợ ngã.
Tùy Ý bóp mặt cậu, để cậu nhìn thẳng vào mắt mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn tôi hay muốn mấy thứ rách nát kia?”
Ninh Lan hiếm khi nghe thấy lời thô lỗ từ miệng hắn, bỗng chốc cười không nhịn được.
Tùy Ý khó thở, banh rộng chân cậu, hung hăng đâm vào nơi sâu nhất, mỗi lần đều cọ vào điểm mẫn cảm của Ninh Lan, bấy giờ người nọ mới ngừng cười, vùi mặt vào ngực hắn, cắn môi khẽ khàng rên rỉ.
Xong việc, Tùy Ý ngồi dậy chuẩn bị đi tắm.
Ninh Lan ôm hắn không buông.
Tùy Ý không gỡ được tay cậu liền hỏi cậu muốn làm gì.
Ninh Lan mệt đến không mở được mắt, mỉm cười để lộ hai lúm đồng tiền bên má, mềm giọng đáp: “Muốn cậu, chỉ muốn cậu, cậu là đại bảo bối của tôi.”
Vậy mà hiện giờ, những bảo bối kia cậu chẳng để lại một cái nào, chỉ để lại một mình Tùy Ý.
Tùy Ý nằm thêm một lát, lần tay xuống dưới gối lấy ra một cái thẻ ngân hàng.
Cái thẻ này Ninh Lan kẹp trong quyển sách của hắn trước lúc rời đi.
Hơn một năm trôi qua, hắn đã quên mình còn có một cái thẻ như thế, lúc nhét vào cây ATM, đến mật khẩu cũng suýt nhập sai.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình cho Ninh Lan bao nhiêu tiền, nhưng khi nhìn số dư trên thẻ, hắn thật sự phải giật mình.
Cảm giác bàng hoàng chầm chậm qua đi, thay vào đó là chán nản cùng đau khổ.
Ninh Lan đã trả tiền cho hắn từ lâu.
Vì khoản tiền kia, cậu cố gắng tranh thủ vai diễn, chịu đựng vết thương bước lên sân khấu, bình thường ăn tiêu tiết kiệm, hai năm gần như không mua quần áo mới, một cái áo len cũ nát mặc đi mặc lại biết bao lần.
Trước đó hắn chỉ biết Ninh Lan thiếu tiền, rất thiếu tiền, rõ ràng hắn đã cho không ít song người nọ vẫn chẳng đủ tiêu.
Thậm chí hắn còn hoài nghi, có phải cậu sa vào cờ bạc hoặc nghiện ngập gì rồi không, nhưng sau một thời gian âm thầm quan sát, hắn mới loại trừ hai khả năng đáng sợ này.
Hắn còn châm chọc hỏi cậu có phải ngủ một lần tính tiền một lượt không.
Khi đó, hắn hoàn toàn không ngờ, Ninh Lan đang tiết kiệm để “chuộc thân” cho mình.
Ngay từ lúc sinh ra, cuộc đời của Ninh Lan đã tràn đầy gian khó, nhưng cậu chưa từng bỏ cuộc, cũng chưa bao giờ bị vấy bẩn.
Giữa hoàn cảnh ác liệt nhường này, cậu vẫn muốn có được tự do.
Tùy Ý kiểm tra sao kê tài khoản, trước khi hắn về nước một ngày, Ninh Lan mới nạp tiền vào trong thẻ.
Hẳn là khi ấy người kia vẫn còn ấp ôm hy vọng, có lẽ định chờ lễ tình nhân sẽ trả thẻ cho mình, thoải mái nói: “Giờ cậu không còn là đại gia bao nuôi của tôi nữa rồi.” Không chừng, đối phương còn đưa ra một hộp socola, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Thế cậu có muốn thăng cấp từ đại bảo bối của tôi lên thành bạn trai của tôi không?”
Ninh Lan của hắn, đáng lẽ phải tự do tự tại, tựa như lúc cả hai mới gặp nhau, dù quần áo của cậu tả tơi nhưng đầu vẫn ngẩng cao, ánh mắt vẫn đầy tự tin chẳng hề sợ hãi.
Ninh Lan của hắn, đáng lẽ không nên như buổi sáng ngày hôm đó, sợ hãi rụt rè, chần chừ do dự, kéo góc áo hắn xin hắn ở lại ăn sáng rồi hãy đi, còn bị hắn tùy tiện “vứt cho” người khác mà chẳng cãi nổi một câu nào.
Trước đây hắn cảm thấy Ninh Lan quá khó hiểu.
Hắn hoàn toàn không biết người nọ đang nghĩ gì, cũng không biết khi nào đối phương mới có thể “cải tà quy chính”.
Hắn luôn dùng tiêu chuẩn “người tốt” của bản thân để soi mói cậu, song lại chưa từng đổi một góc độ khác để tiếp cận và lý giải cậu.
Ninh Lan dùng một lớp vỏ xù xì nhem nhuốc để bảo vệ bản thân, hắn lại bị bề ngoài dơ bẩn che mắt, lùi bước theo bản năng mà không hề biết dưới lớp vỏ kia chính là nội tâm trong sáng, thuần túy vô cùng.
Tùy Ý cảm thấy cổ họng mình bị một đôi tay vô hình bóp ngày càng chặt, chặt đến mức không thở nổi.
Hắn giơ tay xoa mạnh mặt mình, lúc buông tay, đầu ngón tay vô tình cọ qua vách tường, cuối cùng dừng trên một món đồ cưng cứng.
Hắn lấy món đồ kẹp trong khe hở giữa mạn giường và vách tường ra, là một cái ống nhựa màu trắng, dài chưa đầy một mét.
Thứ này xuất hiện trên giường quả thật vô cùng kỳ quái.
Tùy Ý ngồi xuống, phát hiện hai đầu ống được quấn băng keo rất kín, hình như bên trong còn có gì đó.
Trong đó, có một đầu đã bị rạch một đường gọn gẽ, Tùy Ý thò tay vào, chậm rãi kéo ra một chiếc túi dài.
Bên trong là một cây vĩ.
Tùy Ý học đàn hơn mười năm, dùng thử rất nhiều cây vĩ, đây chỉ có thể tính là một cây tương đối bình thường.
Chất gỗ phổ thông, chế tác phổ thông, nước sơn phổ thông, chỗ cầm tay để phô bày sự xa xỉ duy nhất cũng chỉ là da rắn phối với chỉ bạc thông thường, quy cách đến hơi lạc hậu.
Nhưng nghĩ đến chuyện người nọ định tặng nó cho mình, hắn bắt đầu thấy trái tim run rẩy, cả bàn tay cũng chầm chậm run theo.
Cây vĩ mới tinh, không đánh nhựa thông nên không có cảm giác dính tay, nhúm lông ngựa bên hông bị đứt vài sợi cho thấy có người từng mở ra xem không chỉ một lần nhưng tay chân vụng về không cất vào cẩn thận được.
Miết ngón tay trên thân cây vĩ, đột nhiên Tùy Ý phát hiện một chỗ lõm.
Trái tim như ngừng đập, hắn lật cây vĩ lại.
Sau đó, hắn thấy vài con chữ nhỏ, xiêu vẹo đến khó nhận ra nhưng từng nét khắc đều rất sâu, nếu không phải gỗ mà là một tờ giấy, có lẽ sẽ để lại vết hằn thật rõ ở mặt sau.
Tùy Ý vội đứng lên, đặt cây vĩ xuống mặt bàn, mở đèn quan sát kỹ.
Hắn dùng ngón cái chầm chậm mơn trớn từng chữ bên trên.
Tôi – yêu – cậu.
Tùy Ý mờ mịt mất vài giây, lập tức nhớ tới việc mình hờn dỗi vì không nhận được quà của Ninh Lan vào hôm sinh nhật.
Khi giấu cây vĩ đi, mặc nội y tình thú mình đưa lên người, người nọ đã có tâm trạng gì? Lúc thấy mình chơi đàn trở lại, tâm trạng người nọ ra sao mà lại lén khắc xuống ba chữ kia?
Ninh Lan gửi tất cả tình yêu không dám nói vào mỗi ánh mắt, mỗi cái ôm, mỗi nụ hôn, giấu chân tình không dám tiết lộ vào dao bấm, từng đường từng đường khắc xuống, sâu đến khó có thể phai mờ.
Rốt cuộc là hắn bị làm sao? Tại sao lại cảm thấy Ninh Lan khó hiểu, cảm thấy cậu là một tên lừa đảo chỉ biết dối gạt?
Kết quả, chỉ có câu “tôi không thích cậu” kia là nói dối.
Đó là chút tự tôn cuối cùng còn sót lại sau khi người nọ phải chịu đủ lại giày vò.
Thực chất, chỉ cần hắn dùng một chút ấm áp bao bọc đối phương, người kia sẽ lập tức tan chảy, sẽ để lộ mặt ôn hòa mềm mại nhất, sẽ toàn tâm toàn ý hiến dâng cho hắn mà chẳng giữ lại chút gì.
Nhưng hắn lại không làm như vậy.
Vì hắn keo kiệt, thiếu cảm thông và nhiều thành kiến, cũng vì hắn ngây thơ lại già mồm át lẽ phải, cuối cùng bỏ lỡ một trái tim nóng bỏng, chân thành.
Tùy Ý dùng hai tay che mặt, chậm rãi gục xuống bàn.
Giữa khe hở của những ngón tay, lông mi hắn đang run rẩy.
Hắn liều mạng đè nén cơn phập phồng nơi lồng ngực, hít sâu vài cái để đuôi mắt khô hơi nước và gân xanh trên trán lặn dần đi.
Cuối cùng, hắn đứng dậy, mở hộp đàn, cẩn thận đặt cây vĩ trên bàn vào.
Mang nó theo bên người, không chừng Ninh Lan sẽ sớm quay lại.