Đuổi Theo Con Sóng


Sau khi dính mưa, Tùy Ý liền ốm nặng.
Tố chất cơ thể của Tùy Ý rất tốt.

Hắn chưa bao giờ ngưng chạy bộ và luyện tập thể lực dù chỉ một ngày.

Ba năm qua, đừng nói tới sốt, ngay cả cảm cúm hắn cũng chưa từng mắc.

Lần ốm này có lẽ do tích tụ lâu ngày, ầm ầm ập đến, khiến Tùy Ý nằm trên giường suốt mấy ngày.
Mễ Khiết chủ động gánh vác trọng trách của một trợ lý sinh hoạt, phụ trách việc mua thuốc cùng đưa cơm.

Tùy Ý sốt nhưng không muốn tới bệnh viện, nên cô lấy miếng dán hạ sốt chị gái mua cho cháu trai tới để hắn dùng.

Vật vã mất hai, ba ngày, cuối cùng cơn sốt cũng dứt.
Hôm nay, lúc đi trên đường, Mễ Khiết mới nhớ ra đã quên mang chìa khóa.

Lúc quay về, lên lầu rồi gõ cửa, cô nghe thấy phía sau cánh cửa vọng ra một loạt tiếng động ồn ào, sau đó là những tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần.

Cửa bật mở, lồng ngực Tùy Ý phồng phập vì thở dốc, chưa thấy rõ người trước mặt đã gọi “Lan Lan”.
Thấy ánh sáng trong mắt Tùy Ý nhanh chóng lụi tàn, Mễ Khiết cũng cảm thấy khó chịu.

Cô đương nhiên biết người Tùy Ý gọi là ai, cũng biết vì sao hắn vẫn luôn ở lại ký túc xá AOW, không rời đi.
Hắn vẫn ôm niềm hy vọng mong manh, cố chấp ở lại nơi này, ngóng trông một ngày nào đó Ninh Lan sẽ trở về.
Sau khi vào nhà, Tùy Ý nói: “Nói với anh Vương là mai tôi sẽ đi làm trở lại.”
Anh Vương là người đại diện hiện tại của Tùy Ý.
Mễ Khiết đang soạn bát đũa, nghe vậy bèn dừng tay: “Nhanh vậy sao? Cậu nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi?”
Tùy Ý lắc đầu: “Không cần đâu, tôi ổn rồi.”
Mễ Khiết nhìn Tùy Ý lấy điều khiển bật TV, chăm chú xem “Lật ngược giang sơn” mà các đài chiếu lại mỗi dịp hè, thầm nghĩ, đây mà là “ổn” sao?
Buổi chiều, sau khi Mễ Khiết rời đi, Tùy Ý thấy trên bàn cơm có một chiếc USB.

Hắn tưởng Mễ Khiết để quên, nhưng vừa cầm lên lại thấy mẩu giấy được chèn bên dưới: Xem cái này đi.
Tùy Ý mở máy tính, cắm USB vào, bên trong có một video tổng hợp những phân cảnh Ninh Lan xuất hiện trong “Lật ngược giang sơn”.

Ninh Lan trong video mặc một bộ trang phục màu đen, ngẩng đầu ưỡn ngực, khi giơ roi quất ngựa, ánh mắt cậu lộ vẻ sắc bén, đến khi bật cười to lại mang khí phách hăng hái tiêu sái, dáng vẻ hào sảng của thiếu niên.
Năm đó, khi bộ phim vừa được công chiếu, vai diễn tiểu thị vệ của Ninh Lan đã được một nhà phê bình phim ảnh có tiếng khen ngợi “hoàn toàn không giống lần đầu đóng phim”, thậm chí còn nói “theo thời gian, chắc chắn tương lai sẽ rộng mở”.
Trương Phạm nói đúng, Ninh Lan rất có thiên phú diễn xuất, hoặc nên nói vì cậu thông minh nên học gì cũng rất nhanh.
Bao gồm cả việc học làm sao để che giấu bản thân.
Tùy Ý mở Weibo, super topic của AOW đã trở nên heo hút, rất lâu mới có thêm bài viết mới.

Có fan cũng xem “Lật ngược giang sơn” chiếu lại rồi cảm thán: “Thật ra Ninh Lan rất biết diễn đấy chứ, không biết bây giờ cậu ấy đi đâu rồi?”
Phía dưới chỉ lác đác vài bình luận, tất cả đều thổn thức cảm thán thời gian như thoi đưa, giờ hồi tưởng lại, trong trí nhớ chỉ còn những kí ức tốt đẹp.
Ba năm trước, khi Ninh Lan vừa rời đi không lâu, Tùy Ý không để ý tới công ty, tự đăng trạng thái trên Weibo: “Mọi chuyện không giống như những gì mọi người nghĩ, Ninh Lan sẽ trở về, tôi mãi chờ cậu ấy.”
Chỉ một giây sau, số lượng bình luận đã vượt quá mười nghìn.

Đa số cư dân mạng đều chỉ trích hắn, nói rằng hình tượng Ninh Lan xây dựng đã sụp đổ, dù Ngọc hoàng có hạ phàm cũng không thể “tẩy trắng” cho cậu ta.

Có người còn nghi ngờ tài khoản của Tùy Ý bị công ty khống chế, cố tình tạo dư luận cho Ninh Lan vì “Lật ngược giang sơn” sắp phát sóng, dù sao cậu mới chỉ rời nhóm chứ không chấm dứt hợp đồng với công ty.
Thấm thoắt ba năm đã trôi qua, những kẻ hứa hẹn “dành cả đời để ghét Ninh Lan” lúc ấy đã không thấy đâu, trái lại còn có fan tiếc thay cho cậu.

Họ cảm thấy bị đóng băng ba năm quá tàn nhẫn, đời nghệ sĩ được mấy lần ba năm đây?
Fan thường hay quên, Tùy Ý hy vọng Ninh Lan cũng giống như bọn họ, sống không lo không nghĩ, sớm quên đi những ký ức không vui.
Chỉ cần đừng quên mất đường về là được.
Gián đoạn vài ngày vì ốm, sau khi quay lại, ngày nào Tùy Ý cũng chạy bộ trong sân vận động Kinh Giao.
Tiện nghi quanh khu vực này rất đơn sơ, hắn lại đang trong chế độ giảm cân cho buổi concert, lúc diễn tập chỉ uống mỗi nước khoáng, lâu dài khó tránh khỏi cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Hắn nhớ cửa hàng kia có máy pha cà phê, nhưng Mễ Khiết đã bị tổ nghệ thuật sân khấu gọi tới hỗ trợ.

Dù sao cũng không bận, nên hắn bèn dựa theo ấn tượng đi bộ đến cửa hàng hôm đó.

Đi khoảng mười phút, Tùy Ý thuận lợi tìm được cửa hàng nhỏ không có tên tuổi.
Bà lão nằm ngủ trên chiếc ghế dựa sau quầy, Tùy Ý vừa đến gần, bà đã tỉnh, híp mắt hỏi hắn muốn mua gì.
Tùy Ý chỉ về phía máy pha cà phê, hỏi: “Hôm nay có cà phê không ạ?”
Bà lão quay vào bên trong gọi: “Nhóc con, ra đây!”
Bà gọi vài tiếng nhưng không nhận được câu trả lời, vừa đứng dậy vừa lẩm bẩm: “Oắt con kia muốn hành chết bà lão này đây mà”.

Nói rồi bà ném quạt hương bồ, lấy cốc cà phê duy nhất từ tủ bát xuống, để dưới vòi nước.


Loay hoay một lúc vẫn không tìm được chốt mở ở đây, bà mất kiên nhẫn hung hăng đập một phát vào chiếc máy kia.
Tùy Ý sau khi được cho phép liền vòng ra sau quầy, tìm ra chốt mở, thu hoạch được một ly cà phê đầy.

Trong lúc đó, bà lão lại đang đau đầu vì không biết nên lấy của hắn bao nhiêu tiền.
Tùy Ý lấy ra một tờ 100 tệ để lên quầy: “Cháu đưa trước ngần này, lần sau cháu ghé, thừa thiếu thế nào thì tính tiếp ạ.”
Ngay khi hắn vừa rời đi, phía sau có một người xốc rèm bước vào.

Người nọ đầu tóc như ổ gà, vừa ngáp vừa vươn vai, vặn người thành một đường cong: “Bà gọi gì cháu thế?”
Bà lão lấy cái quạt đập lên đầu cậu: “Lúc gọi mi không xuất hiện, giờ ra làm gì? Lăn vào lăn vào đi.”
“Cháu không sốt mà, nằm nữa lông dài cả ra mất.” Ninh Lan né đòn công kích từ cây quạt trong tay bà, vòng ra trước quầy, thấy tờ 100 tệ mới tinh thì hai mắt sáng lên: “Hôm nay khai trương ạ?”
Bà lão lầm bầm, ngồi lại trên ghế: “Mua cà phê, không biết bao nhiêu tiền, nói gửi đó lần sau thừa thiếu tính tiếp.”
Ninh Lan cầm tờ tiền lên thổi, cười cong cả mắt: “Còn có người như thế sao? Lần sau người ta tới bà cứ bảo 200 một ly nhé.”
Bà lão cầm cây quạt định đánh tiếp: “Oắt con, tiền gian tiền dối bà đây không thể kiếm!”
“Cháu biết mà, cháu nói đùa thôi.” Ninh Lan gấp tiền bỏ vào túi: “Cháu sẽ phát thẻ cho người ta, 100 tệ 5 ly, có thẻ hội viên được tặng thêm một ly, như vậy được rồi đúng không bà?”
Nói xong, cậu lấy một thùng nước từ trên kệ xuống rồi đi ra ngoài: “Cháu tới chỗ Băng Băng đây, buổi tối chờ cháu về nấu cơm.”
“Nhớ bảo nó giặt cho sạch cái đầu mi đi!” Bà lão hô với theo.
Ninh Lan đẩy xe đi về phía đông, mặt trời chói chang làm da tay cậu đỏ bừng, nhưng cậu vẫn hồn nhiên không quan tâm, lúc thì nhẩn nha đẩy, lúc lại coi xe đẩy như ván trượt mà chơi.

Không lâu sau, tại góc ngã tư thứ hai, bốn chữ “Hair Salon Băng Băng” cực lớn đột nhiên đập vào mắt.
“Ông chủ, giao nước đây.”
Người chưa tới tiếng đã vang lên.

Lỗ Băng Hoa đang ngồi ngủ gà ngủ gật trên ghế cắt tóc, cánh tay không có điểm tựa nên mất thăng bằng, suýt nữa đã đập mặt vào đùi.

Cậu ta chùi nước miếng rồi nhìn ra ngoài, mơ màng nói: “Anh tới rồi đó à.”
Ninh Lan để nước lên mặt đất, không khách khí vặn ra một chai uống, uống xong dùng sức vỗ mạnh lên bàn: “Nhóc con, hormone giống đực đâu rồi? Không phải đã nói sẽ quyết tâm trở thành nhà tạo mẫu tóc số một Tuyền Tây sao? Thay đổi nhanh thế à?”
Lỗ Băng Hoa gãi đầu: “Không, không phải đâu, anh nhìn xem, chẳng phải là không có ai sao, nên em, em mới ngủ một lát.”
Trong lúc đợi cậu ta rửa mặt bằng nước lạnh để vớt vát lại chỉ số thông minh, Ninh Lan ngồi xuống ghế cắt tóc: “Nhuộm tóc anh về màu đen đi.”
Mặt Lỗ Băng Hoa nhăn tít cả vào: “Anh, không phải anh đã đồng ý sẽ quảng cáo cho em sao.”
“Trông anh thế này thì ai dám tìm cậu làm tóc nữa hả?” Ninh Lan nhìn vào gương, chỉ vào đầu mình, nói: “Cậu có biết bà Trương bảo anh giống gì không?”

Lỗ Băng Hoa hùng hồn: “CEO của cửa hàng bán quà vặt không thuộc chuỗi lớn nhất phố Tuyền Tây.”
“Cậu đừng mơ nữa.” Ninh Lan trợn trắng mắt: “Bà bảo đầu anh giống hệt quả dưa hấu, nhìn chỉ muốn lấy dao bổ ra.”
Lỗ Băng Hoa định nhịn mà không nổi, ôm bụng cười lăn lộn trên mặt đất, cuối cùng lau nước mắt, nói: “Lần trước nhuộm cho anh để quảng cáo nên không thu tiền, lần này thì không miễn phí được đâu, chỗ em ngày nào cũng tốn tiền điện tiền nước tiền ga…”
“Được rồi được rồi.” Ninh Lan đập tờ 100 tệ lên bàn: “Còn điện nước ga, chỗ cậu là khách sạn à?”
Lỗ Băng Hoa cầm tiền, vui vẻ mở ngăn tủ lấy thuốc nhuộm: “Em thề anh nhất định sẽ không hối hận vì đã đưa ngài Mao cho em đâu!”
Lỗ Băng Hoa làm việc cực kỳ lề mề, chỉ nhuộm cũng tốn hết ba tiếng.

Ninh Lan mơ thấy mấy giấc mộng kỳ cục, đến khi tỉnh lại tóc vẫn dính đầy thuốc nhuộm, đưa tay sờ đầu vẫn đầy màu đen.
Trước mắt tối sầm, Ninh Lan cả giận đứng dậy, Lỗ Băng Hoa lại đè cậu xuống, lấy một tờ bìa cứng mỏng từ trong túi ra, dâng lên như hiến của quý: “Anh nhìn xem cái gì này!”
Ninh Lan tức giận nhận lấy, ngón tay vừa sờ lên đầu dính đầy thuốc nhuộm để lại một vết đen trên ba chữ “buổi hòa nhạc”, sau đó, hai chữ “Tùy Ý” bất ngờ đập vào mắt cậu.
Cả người Ninh Lan cứng đờ, cậu há miệng thở dốc, đột nhiên không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Lúc này, tâm trạng của cậu cũng giống như ngày hôm đó, sau khi đưa nước ở hậu trường thấy được tấm áp-phích, biết người nọ có khả năng đang ở bên trong.
“Cậu Tùy gì đó này anh biết đúng không? Nghe nói đang hot lắm.

Chỗ anh trai em phát vé, anh cũng biết anh em không thích xem mấy cái ca hát nhảy múa này mà, anh em mình quá hời rồi.

Sáng này dì Thẩm ở cách vách hỏi mà em không đưa đâu đấy…”
Lỗ Băng Hoa ồn ào mãi chưa xong, Ninh Lan lại chẳng nghe lọt chữ nào.

Cậu đứng bật dậy, nhét lại vé vào trong ngực Lỗ Băng Hoa: “Gội sạch được không?”
Lỗ Băng Hoa không kịp phản ứng: “A?”
“Đầu ấy, anh hỏi có thể gội sạch được không?”
“Được được.”
Sấy tóc xong, Ninh Lan nhìn mái tóc đã trở về màu đen của mình trong gương, đột nhiên cảm thấy có phần xa lạ.

Cậu đứng lên, chậm rãi nói: “Anh về trước đây, bà còn đang chờ anh về ăn cơm.”
Lỗ Băng Hoa đưa vé cho cậu nhưng Ninh Lan không chịu nhận, cậu ta dậm chân nói: “Đây là hàng VIP đấy, oai lắm!”
Ninh Lan dở khóc dở cười: “Không phải… Anh thật sự không cần, cũng không biết đây là ai.”
Lỗ Băng Hoa tiếp tục nhét vé vào trong ngực áo cậu: “Vậy thì cầm về bán, em mặc kệ, dù sao đây là của anh.”
Trên đường về, Ninh Lan hoàn toàn không có tâm trạng để trượt ván.

Khi đi ngang qua trạm xe buýt, cậu nhìn thoáng qua tấm áp-phích đã được dán ngay ngắn trong trong hộp đèn rồi lại vội vàng thu hồi ánh mắt.
Mặt trời sắp lặn kéo bóng cậu đổ dài trên mặt đường, lúc đi ngang qua cửa hàng đồng hồ, tiệm may, tiệm massage, Ninh Lan đều chào hỏi chủ cửa hàng.
Tính ra, cậu đã yên lặng ở lại nơi như thế ngoại đào nguyên này được ba năm rồi.

Năm đó, cậu không dám ngồi xe, không dám đi máy bay, cùng đường nên mới lạc đến đây.


Nghe xong câu “nhóc con có phải không tìm được nhà không” của bà Trương, hai hàng nước mắt liền lăn dài trên mặt.

Ninh Lan vốn không nghĩ sẽ định cư ở đây, càng không ngờ bản thân sẽ có được một cuộc sống an nhàn đến vậy.
Tám mươi phần trăm dân cư nơi này là người già sống một mình, không ai biết “AOW Ninh Lan” là ai, hình thức giải trí mỗi ngày chỉ đơn giản là đọc báo, nghe hí khúc.

Bọn họ thậm chí còn không xem cả TV, thời gian dư dả đều để ngủ một giấc.

Người khác biệt duy nhất ở đây là Lỗ Băng Hoa, đứa nhóc trong thời kỳ phản nghịch này cũng chỉ mơ trở thành nhà tạo mẫu tóc mà ai trong con phố này cũng biết, không hề có hùng tâm tráng chí vươn mình ra bên ngoài.
Ninh Lan sống trong môi trường như vậy đã được ba năm, hoàn toàn coi nơi này như một thế giới khác, tự lừa mình dối người rúc vào trong kén, cậu không bước ra, người khác cũng đừng mơ tưởng tiến vào.
Về đến nhà, Ninh Lan cất vé buổi biểu diễn vào ngăn kéo có khóa.

Thấy bên trong đang để hai hộp trang sức, cậu chần chờ một lát rồi lại lấy vé ra, kẹp trong quyển sách để trên bàn.
Sự xuất hiện của cái tên này đã giáng cho cậu một đòn cảnh cáo, thế giới cậu vất vả xây dựng để ẩn mình đã xuất hiện khe hở, ánh sáng chói mắt len vào, tàn nhẫn bắt cậu đối diện với hiện thực.
Vậy nên phản ứng đầu tiên của Ninh Lan đương nhiên là trốn, trốn càng xa càng tốt.
Chạng vạng, Tùy Ý rốt cuộc cũng uống xong ngụm cà phê đã nguội lạnh cuối cùng.
Nói chung do chất lượng hạt cà phê không tốt nên hương vị cà phê pha ra thật sự khó có thể đánh giá.
Tùy Ý cảm thấy mình có thể kiên trì uống xong quả đúng là kỳ tích.

Hắn vứt cốc giấy, ngồi lên xe bảo mẫu.

Khi xe đi ngang qua cửa hàng bán cà phê, đèn đuốc bên trong vẫn sáng trưng nhưng trước quầy không có ai cả, chắc bà lão đã đi vào nhà ăn cơm.
Hắn không nhìn nữa, cúi đầu mở Weibo, vào tường nhà Phương Vũ qua bài phỏng vấn trực tiếp mới nhất trên trang chủ, xem động thái hôm nay của cậu ta.
Hai mươi phút trước, Phương Vũ đã nhấn “like” video của một blogger ẩm thực, vẫn là blogger lần trước làm cá om dưa chua.
Trên xe nhàn rỗi không có việc gì, Tùy Ý click xem, tiêu đề video là “Thịt xông khói cuộn thật hợp với ngày mưa”.

Video không lộ mặt, phong cách rất mộc mạc, không có bát đũa đẹp đẽ, chỉ thấy thớt và chảo lớn, cũng không có BGM, chỉ nghe thấy tiếng thái đồ ăn “rẹt rẹt” và xào nấu “leng keng”.
Món thịt xông khói cuộn của blogger này cũng rất đặc biệt, bên trong không nhồi nấm kim châm mà là cà rốt, dưa chuột bào sợi, thêm một ít giá đỗ, cuộn thịt đủ màu sắc trông rất bắt mắt.
Tùy Ý chưa từng thấy blogger ẩm thực nào tùy tiện như vậy, đồ muối dưa cũng là mấy chiếc bát hoa văn cá lớn bị mẻ.

Khi lấy thịt cuộn ra, có mấy cái tăm ghim không chắc bị rơi ra, blogger nọ liền lấy đũa khuấy, khiến chỗ nào cũng có tăm.
Đúng lúc đó, cánh tay cầm đũa của người nấu lướt ngang màn hình, Tùy Ý thoáng thấy trên mu bàn tay người nọ có dấu vết gì đó, vừa muốn nhìn lại thì nhận được điện thoại của thầy.
“Có khách của em tới nhà.” Thầy giáo nói.
Tùy Ý nhíu mày, hỏi: “Ai vậy ạ?”
“Bà ta tự xưng là mẹ của Ninh Lan, nói muốn gặp em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận