Đôi mắt Tùy Ý như ngưng tụ bởi đắng chát, bên trong ẩn hiện chút cảm xúc không thể bộc lộ.
Tiền, đây là đề tài hắn và Ninh Lan đề cập đến nhiều nhất trong hai năm đó.
Bọn họ chưa từng nói chuyện quá khứ tương lai, cũng không bàn về sở thích hay sở ghét.
Trong mối quan hệ dị dạng ấy, một người dần rung động chân tình nhưng lại vì ấn tượng khó chịu giấu nơi đáy lòng cùng vài phần kiêu ngạo đến nực cười mà không thừa nhận; người còn lại đã sớm rơi vào tình ái, nhưng lại bị nỗi tự ti cùng tự tôn hằn sâu vào máu thịt khiến cho không dám nói ra.
Bọn họ giống vô số kẻ đeo chiếc mặt nạ giả dối trên thế giới rộng lớn này, một bên trả tiền, một bên bán rẻ tiếng cười.
Quan hệ của cả hai bắt đầu bằng tiền, lại bất ngờ kết thúc khi chiếc thẻ ngân hàng kia bị trả lại.
Giờ muốn buộc lại đoạn dây đã đứt, dù thế nào cũng không thể để chữ “tiền” xuất hiện ở đây.
“Bộ quần áo này vốn không cần nữa, cậu cứ vứt nó đi đi.” Tùy Ý không quen nói dối, cũng may trời sinh giọng điệu hắn đã thản nhiên, rất khó nghe ra sự gượng gạo ẩn giấu bên trong.
Tuy đang đối mặt nhưng khoảng cách giữa cả hai vẫn khá xa.
Ninh Lan im lặng bác bỏ đề nghị của đối phương, lấy một xấp tiền ra khỏi ví, nói: “Đưa ngài một nghìn trước, tôi sẽ tới cửa hàng hỏi giá rồi bổ sung sau.”
“Không cần.” Tùy Ý vội vàng từ chối.
Một suy nghĩ chợt lóe trong đầu, hắn tiếp lời: “Là fan tặng, không phải mua trong cửa hàng.”
Ninh Lan nhớ ở cổ tay và cổ áo của bộ đồ kia đều không có nhãn mác, cũng tin bảy, tám phần, lông mày cậu nhíu lại, bắt đầu khó xử.
“Chờ lần fan meeting tới, tôi sẽ hỏi xem cô ấy mua ở chỗ nào, lúc đó cậu hãy đền cho tôi.” Tùy Ý nói dối trong hoảng loạn, dứt lời lại thử thăm dò: “Cậu thấy như vậy… có được không?”
Ninh Lan không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, rơi vào đường cùng đành gật đầu đồng ý.
Mấy lọn tóc rơi trước trán che khuất đôi mắt đẹp của cậu.
Tùy Ý muốn giúp cậu vuốt lên nhưng vừa vươn tay lại chợt nhớ tới phản ứng chống cự của đối phương vào buổi sáng, hắn không khỏi nắm chặt tay, từ bỏ ý định này.
“Khuya rồi, vào ngủ đi.” Tùy Ý nói.
Chờ đợi đã ba năm có lẻ, cũng không cần vội vã vào lúc này.
Quầy bán quà vặt đóng cửa hai ngày thì trở lại buôn bán bình thường.
Bánh xe thời gian tiếp tục dịch chuyển về phía trước, tất cả vẫn diễn ra như ngày thường, nhưng nếu tinh ý sẽ nhận ra một chút khác biệt.
Ví dụ như nhà tắm cách vách sửa mái hiên còn thừa vật liệu nên tiện tay giúp quầy bán quà vặt làm một cái mái che; ví dụ như cửa sắt lâu năm không bảo dưỡng, vừa mượn dụng cụ ở hàng sửa xe định tự tra dầu thì phát hiện cửa mở ngon lành rồi, chốt trơn cứ như là còn mới; lại ví dụ như đi mua mướp đắng, ông chủ còn tặng thêm rau hẹ, mua nửa cân thịt còn được khuyến mại một cân sườn…
Tuyền Tây thôn quê dân dã, người người hòa hợp với nhau, đương nhiên cũng thường xuyên tương trợ, chuyện may mắn kiểu này không phải chưa thấy bao giờ, chỉ là không quá thường xuyên, gần như vừa gặp chút phiền toái, chẳng cần làm gì đã giải quyết xong xuôi.
Trưa nay, Ninh Lan thừa dịp nhân viên đổ buôn hàng chưa đến, đạp xe hơn năm cây số ra siêu thị lớn mua nguyên liệu làm bạch tuộc viên.
Một chai sốt teriyaki, một chai sốt salad, một túi katsuobushi, một bịch rong biển cắt nhỏ, những thứ này vốn không mua được ở vùng lân cận.
Lúc tính tiền, thần may mắn bí ẩn bỗng xuất hiện thêm lần nữa – siêu thị tổ chức sự kiện rút thăm trúng thưởng cho mỗi đơn hàng.
Ninh Lan thò tay vào bốc một lá thăm, mở ra liền thấy: một chiếc xe đạp điện.
Tốn chưa đến sáu mươi đồng đã đổi được một cái xe đạp điện, người khác nằm mơ cũng có thể cười tỉnh, nhưng Ninh Lan lại xâu chuỗi việc này với những may mắn khó tưởng tượng lúc trước, nhanh chóng cho ra một kết luận khiến chuông báo động trong lòng liên tục kêu vang.
Cậu không nhận chiếc xe đạp điện, đạp xe chạy vội về nhà.
Lúc này, xe tải chở hàng đã dừng ngay trước cửa, giao hàng vẫn là anh nhân viên quen thuộc mọi khi.
Nhưng thay vì vội vã để hàng xuống đất rồi rời đi như bình thường, anh ta lại kiên nhẫn bưng từng thùng vào bên trong, xếp gọn gàng ở cạnh tường, vừa không gây vướng lối, vừa không ảnh hưởng đến mỹ quan.
Ninh Lan nhanh chóng đưa ra quyết định, cậu dạo quanh quầy bán quà vặt một vòng, vừa vặn chặn được Tùy Ý mới rẽ vào ngõ cụt.
Tùy Ý như vừa hoàn thành bài tập thể lực, cả người vã đầy mồ hôi, tóc cũng dính bết vào trán, một bên tay áo xắn lên vai, để lộ cánh tay rắn chắc, lồng ngực phập phồng kịch liệt theo nhịp thở.
Dù mệt đến thế, hắn cũng chừa từng bỏ khẩu trang ra.
Ngày trước, mỗi lần tập nhảy đến mệt, hắn cũng sẽ xắn tay áo lên vai để giải nhiệt như thế.
Khi đó, Ninh Lan cực kỳ thích dáng vẻ đổ mồ hôi của hắn, bảo hắn hay là mặc áo ba lỗ đi, nhưng chưa chờ hắn trả lời, cậu đã vội lắc đầu bảo thôi, không thể để người khác nhìn thấy hắn như vậy được.
Ninh Lan lia mắt sang chỗ khác, hỏi: “Cậu đang làm gì đấy?”
Tùy Ý: “Chạy bộ, đi ngang qua.”
“Nhân tiện giúp nhân viên giao hàng chuyển đồ à?”
“Ừ.”
Ninh Lan tức đến muốn bật cười, nhưng khóe môi nhếch lên lại không ra độ cong của một nụ cười.
Cậu lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc là cậu muốn gì?”
Ngõ nhỏ không có người khác, Tùy Ý kéo khẩu trang xuống dưới cằm, để lộ gương mặt đẹp trai gần như không hề thay đổi so với ba năm trước, hé đôi môi mỏng, đáp: “Muốn cuộc sống của cậu tốt hơn.”
Câu trả lời này khiến Ninh Lan ngẩn ra trong chốc lát, nhưng ngay sau đó, ánh mắt cậu đã lấy lại được vẻ tỉnh táo bình thường.
“Tôi bây giờ tốt lắm.” Ninh Lan nói: “Phiền cậu thu lại sự thương hại nhàm chán của mình, tôi không cần bất cứ sự trợ giúp nào.”
Nhất là từ cậu.
Tùy Ý nhanh chóng nhận được tiền.
Thím Khương khó xử nói: “Ninh Ninh nhất quyết đưa cho tôi, thằng bé bướng bỉnh cỡ nào chắc cậu cũng biết rồi, tôi đã bảo không cần nhiều như thế nhưng nó bỏ xuống bàn rồi chạy mất luôn, tôi không đuổi kịp…”
Sự “tính toán chi li” của Ninh Lan, không ai hiểu rõ hơn Tùy Ý.
Buổi tối, Tùy Ý gọi điện cho thầy giáo của mình.
Thầy giả vờ tức giận nói: “Không tìm được người để kể khổ nên mới nghĩ đến thầy à?”
Tùy Ý nằm trên cái giường nhỏ chỉ cần cử động nhẹ đã vang lên từng trận cót két trong phòng thuê của nhà thím Khương.
Hắn buồn bực trong lòng, không rảnh để ý đến chuyện thân hay không thân, quyết đoán coi “cố vấn qua điện thoại” này thành cọng rơm cứu mạng: “Cậu ấy không chịu để ý đến em, không chấp nhận ý tốt của em, em… em phải làm gì đây?”
Thầy “xì” một tiếng: “Em gọi nhầm điện thoại rồi, việc này phải hỏi bố của em.”
Lúc này Tùy Ý không bị chọc cười.
Hắn nhìn trần nhà loang lổ, trong mắt toàn là lo âu.
Trong ba năm Ninh Lan rời đi, hắn đã lập ra rất nhiều kế hoạch, nên đối xử với cậu tốt thế nào, phải nâng niu yêu thương cậu ra sao.
Nhưng tất cả những kế hoạch này chỉ thực hiện được khi trong lòng đối phương vẫn còn có hắn.
Giờ Ninh Lan không để ý đến hắn, chẳng những phớt lờ hành vi bồi thường của hắn mà còn dùng đủ mọi cách để cắt đứt quan hệ.
Chuyện này quả thật vượt xa dự tính của hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác nắm quyền sinh sát trong tay, chỉ có thể ngồi chờ chết trong bất lực.
Có trời mới biết mấy ngày nay, khi lén nhìn Ninh Lan từ một nơi bí mật, hắn muốn bắt cậu về bên cạnh cỡ nào, muốn khiến cậu cả ngày kề cận bên mình, không được đi bất cứ nơi nào khác.
Hắn thật sự rất sợ.
Hắn sợ Ninh Lan biến mất thêm lần nữa, sợ mình biến thành một kẻ điên chẳng rõ đầu đuôi.
“Vẫn đang nghe máy chứ?” Thầy giáo ở bên kia điện thoại cất tiếng gọi.
Tùy Ý kéo bản thân ra khỏi cơn lốc xoáy sâu không đáy, thở mạnh một hơi, đáp: “Vẫn ạ.”
“Thầy cảm thấy, đây lại là một cơ hội tốt.” Thầy giáo tiếp tục nói: “Hay là em đổi một thân phận khác, làm người theo đuổi, nghiêm túc theo đuổi cậu ấy một lần đi.”
Sáng sớm hôm sau, Ninh Lan dụi mắt ngồi dậy, nhìn thấy một đóa hoa hồng tươi đẹp đặt ngay trên cửa sổ.
Cậu không phải con gái, chẳng có cảm tình đặc biệt với hoa, cầm nó đi đến trước thùng rác lại không đành vứt xuống, cuối cùng dứt khoát ném lên bàn bếp.
Vào ban đêm, cư dân mạng tinh mắt phát hiện một đóa hoa hồng trong video làm bạch tuộc viên do blogger ẩm thực “Không biết chiên cánh gà” đăng tải, chạy đến khu bình luận điên cuồng truy hỏi có phải bạn trai tặng hay không.
Bên dưới một đống người gào thét, cảm thán anh trai ngoan hiền biết nấu ăn đều bị trai lạ cuỗm đi hết rồi, chó FA chỉ đành vừa đun nước úp mì vừa nuốt lệ vào tim thôi.
Hôm sau, Lỗ Băng Hoa đến ăn bạch tuộc viên, thấy hai bông hoa bà Trương tiện tay cắm vào trong lọ, cũng cho rằng có người đang theo đuổi Ninh Lan, bèn ôm chân cậu gào khóc, xin cậu nhất định phải trở thành chị dâu mình.
Ninh Lan không hề dao động, đến lúc màng nhĩ bị gào phát đau cậu mới lấy một viên bạch tuộc nhét vào miệng cậu ta.
Lỗ Băng Hoa rướn cổ nhìn quanh, hỏi: “Ể, sao không thấy cái người lởn vởn trước cửa nhà anh mấy hôm trước nữa?”
“Đi rồi.” Ninh Lan đáp.
“Ồ… Chán vậy.” Lỗ Băng Hoa nuốt miếng bạch tuộc cuối cùng, quệt miệng, nói: “Anh, anh không định về nhà thật đấy à?”
Ninh Lan sửng sốt trong chốc lát, cúi đầu buông chén đĩa trong tay, nói: “Nơi này là nhà của anh.”
Lỗ Băng Hoa híp mắt, vui rạo rực: “Vậy ngày mai, em và anh trai có thể đến nhà anh ăn ké một bữa không?”
Ngày hôm sau, Ninh Lan rời giường xem lịch mới muộn màng nhận ra hôm nay là sinh nhật mình.
Buổi sáng bà nấu cho cậu một bát mì trường thọ, ăn xong không bao lâu, Lỗ Băng Hoa vui vẻ chạy tới, lúc thì bảo cậu nhìn lên trời, lúc lại bảo cậu ngó phía sau, ý đồ tung hỏa mù gây tò mò rất rõ ràng.
Cuối cùng Ninh Lan không chịu nổi, đứng lên bảo dẹp đi, Lỗ Băng Hoa mới lấy một bộ bát giấu ở sau lưng ra, đặt lên quầy hàng cho cậu xem, đắc ý nói: “Về sau dùng cái này quay video đi, dù gì cũng là blogger ẩm thực 200000 follow, là CEO quầy bán quà vặt lớn nhất Tuyền Tây, phải có thể diện chứ!”
Trước bữa cơm trưa, Ninh Lan nhận được một bó hoa do Phương Vũ gửi tới, bưu thiếp cũng được gửi tới cùng:【Tôi tặng chính mình cho cậu đó, sinh nhật vui vẻ, Tiểu Lan Lan của tôi!】
Gần đây Phương Vũ vẫn liên hệ với cậu, nói dạo này bận thu album mới, chờ xong việc sẽ tới chơi.
Tâm trạng vui vẻ hiếm thấy, Ninh Lan bỏ mấy bông hồng cắm trong lọ cũ ra, thay hoa mới vào, xong mới gửi cho Phương Vũ một tin “moazzz moazzz moazzzz”.
Chạng vạng, Lỗ Hạo mang bánh ga tô tới.
Ninh Lan và bà cùng chuẩn bị một bàn thức ăn, bốn người ăn đến nỗi bụng căng tròn.
Lỗ Băng Hoa nhớ thương cái bánh ga tô, đòi cắt cho mỗi người một miếng.
Ninh Lan ăn đến muốn ói cả ra, đứng dậy ra sân đi dạo.
Lỗ Hạo cũng ra cùng, nhắc nhở cậu đi chậm một chút, cẩn thận bệnh cũ lại tái phát.
Ninh Lan nghe lời giảm tốc độ, cùng Lỗ Hạo dạo trong mảnh sân chưa đầy năm mét vuông để tiêu cơm.
Mới đi được một vòng, hai người suýt giẫm phải chân nhau, Lỗ Hạo cười, nói: “Chúng ta ra ngoài một chút đi, ở đây không tiện.”
Gió đêm mang theo hơi lạnh thổi vào từng lỗ chân lông vô cùng dễ chịu.
Ninh Lan vừa đi vừa đá vài viên sỏi, qua câu cầu nhỏ tên Tuyền Tây thì nhấc chân đá nó xuống sông.
Lỗ Hạo rất nể mặt vừa vỗ tay vừa hô “đá hay lắm”.
Ninh Lan cong khóe miệng, ánh trăng phủ một tầng sáng mỏng lên đường nét mềm mại trên gương mặt cậu, khiến ánh mắt vốn trong suốt của cậu tỏa sáng như sao.
Không phải Ninh Lan không cảm nhận được sự rung động và hành vi thăm dò của Lỗ Hạo.
Trên đường trở về, tay hai người bất cẩn chạm nhau mấy lần nhưng cậu đều vội vã né đi.
Cậu thầm hối hận vì đồng ý ra ngoài cùng Lỗ Hạo, chỉ sợ anh sẽ nói những câu khiến cậu chẳng thể đáp lời.
Có lẽ Lỗ Hạo cũng nhận ra sự cảnh giác của Ninh Lan, tới gần quầy bán quà vặt, anh mới hỏi: “Cuối tuần có rảnh không?”
“Hả? Có… Có rảnh.”
“Dành ra nửa ngày theo tôi tới bệnh viện đi.”
Nghe thế, thần kinh đang căng thẳng của Ninh Lan bỗng nhiên thả lỏng, cậu lập tức tỏ vẻ khổ sở: “Phải đi thật à?”
“Thật.” Lỗ Hạo nói: “Bạn nhỏ nghe lời mới có kẹo ăn.”
Ninh Lan bĩu môi: “Tôi thấy anh hợp làm bác sĩ khoa nhi hơn đấy.”
Lỗ Hạo từ chối cho ý kiến.
Đi tới cửa, vừa cắm chìa khóa vào ổ, Ninh Lan chợt nghe người phía sau nói: “Trong mắt tôi, cậu vĩnh viễn là bạn nhỏ cần được bảo vệ.”
Đêm khuya, Ninh Lan trằn trọc không ngủ được.
Câu nói cuối cùng của Lỗ Hạo còn làm cậu sợ hơn cả lời yêu.
Cậu biết mình không thể đáp lại tình cảm của đối phương, nhưng cậu lại cực kỳ khao khát được yêu thương, được bảo vệ.
Cũng như cậu biết mình và bà Trương không có quan hệ gì, nhưng lại tùy tiện đón nhận tình mẹ của bà.
Cũng như cậu biết Tùy Ý là người kiêu ngạo, bị mình lạnh nhạt như thế, đối phương chắc chắn sẽ không chịu nổi rồi bỏ đi, nhưng vẫn muốn mở cửa sổ xem hôm nay hắn còn tặng hoa cho mình nữa không.
Bà Trương ở cách vách đã ngủ say, Ninh Lan đi chân trần xuống giường, đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở cánh cửa ra.
Trăng treo giữa trời, trên cửa sổ, đóa hồng với những cánh hoa mỏng manh đã bắt đầu cuộn lại, còn có một vật nhỏ hình chữ nhật, bề mặt nhẵn bóng phản xạ ánh trăng.
Là một cái bút ghi âm.
Trước kia, khi tham gia phỏng vấn cùng các thành viên trong nhóm cậu, đã từng thấy nó.
Ninh Lan do dự trong chốc lát, cuối cùng cầm hai thứ hoàn toàn khác biệt kia lên, ngồi xuống giường, buông hoa, cầm bút lên xem kỹ.
Cậu không bật đèn, không biết cái nút kia là ghi âm hay phát âm.
Định luật Murphy (1) luôn có hiệu quả vào thời điểm then chốt, càng không dám ấn, ngón tay lại càng bất cẩn ấn xuống.
Ngay sau đó, một âm thanh như mang theo dòng điện nhè nhẹ truyền vào lỗ tai.
Ninh Lan luống cuống tay chân muốn tắt đi, nhưng chưa tìm được nút ấn đã nghe được một giai điệu chậm rãi chảy ra từ chiếc bút.
(1) Định luật Murphy là một câu ngạn ngữ hay điển tích thường được phát biểu như sau: “Bất cứ điều gì có thể sai sẽ trở thành sai lầm.”
Là tiếng đàn vi-ô-lông.
Ninh Lan tự nhận mình là một người quá bình thường, cố gắng lắm mới phân biệt được âm thanh của những loại nhạc cụ khác nhau, đoạn nhạc này dường như cậu đã từng nghe, lại như chưa bao giờ nghe thấy.
Nhưng cậu có thể nghe ra giai điệu tuyệt đẹp của nó, nhẹ nhàng lại an tĩnh hệt như những gợn sóng lăn tăn khi viên đá rơi xuống mặt hồ.
Vô thức nghe hết khúc nhạc, Ninh Lan cảm thấy hơi ảo não, cậu vốn không định nghe mà.
Lúc này, bút ghi âm truyền đến một tiếng “cạch” rất nhỏ, hẳn là tự động chuyển sang bản ghi sau.
Trong đêm tối, Ninh Lan vẫn không thể tìm được nút tạm dừng, ngược lại còn khiến âm lượng bị chỉnh to lên.
Cậu nghe thấy giọng người kéo đàn: “Lan Lan, sinh nhật vui vẻ.”
Trái tim cậu như ngừng đập ngay khi câu nói cộc lốc kia kết thúc.
Chiếc bút ghi âm ghi lại tiếng hít thở của người nọ thật rõ ràng.
Có lẽ người kéo đàn sợ cậu không muốn nghe tiếp nên giọng nói dịu dàng không thể che giấu vài phần luống cuống.
Sau khi gửi tới cậu một câu “sinh nhật vui vẻ” mà bất cứ ai cũng có thể nói với cậu vào hôm nay, người kéo đàn mang theo chút lòng riêng, ghé môi lại gần máy ghi âm, dùng âm thanh còn chân thành và dễ nghe hơn cả tiếng đàn, nhẹ nhàng nói: “Tôi yêu em.”