Đuổi Theo Con Sóng


Ninh Lan có một giấc ngủ ngon hiếm có.
Cậu ngủ chập chờn đã thành quen, một đêm thường tỉnh giấc vô số lần, vậy mà giờ mở mắt ra, ánh sáng lọt qua các khe hở của tấm rèm lại là màu trắng.
Trời đã sáng.
Đầu óc vẫn rất mơ hồ, Ninh Lan cố chớp mắt mấy cái mới dám xác định mình không nhìn lầm.
Một giọng nói chợt vang lên bên tai: “Dậy rồi à?”
Ninh Lan quay đầu, đối diện với gương mặt của người nằm nửa bên kia giường, sững sờ tại trận.
Tùy Ý vươn tay vuốt tóc cậu.

Lúc đầu ngón tay ấm áp của đối phương lướt qua trán, Ninh Lan lập tức rụt cổ theo bản năng.
Hai người đã từng có khoảng thời gian vành tai mái tóc chạm nhau thế này, chỉ là quá ít, ít đến mức mỗi lần nhớ lại, cậu đều hoảng hốt cho là mình đã nằm mơ.
“Là tôi, đừng sợ.” Tùy Ý cong khóe miệng, nở một nụ cười đầy trấn an.
Ninh Lan mím môi, ký tức tối qua như nước triều, nháy mắt tràn vào đại não.
“Tôi ở đây, tôi không đi đâu cả, không đi đâu, đừng sợ… Đừng khóc.”
Âm thanh vang lên bên tai cùng cảm giác đau rát ở vành mắt nhắc nhở cậu – hôm qua cậu khóc – trước mặt Tùy Ý.
Ninh Lan nhắm đôi mắt lại, vừa ảo não lại vừa chẳng biết phải làm sao.
Mọi chuyện đều bị cậu làm cho bung bét cả.
Lúc bà Trương bưng đồ ăn vào, Ninh Lan đang ngồi trên giường, nhìn chằm chằm bông hoa hướng dương in trên mặt thảm mà ngẩn người.
Tùy Ý bước tới định đỡ đồ trong tay bà, nhưng lại bị bà né tránh: “Đây là của Ninh Ninh, không có phần của cậu.”
Tùy Ý hậm hực rụt tay về.

Đương nhiên hắn biết mình không có phần, hắn chỉ muốn đút cho Ninh Lan thôi.
Bà Trương bưng bát cháo lên, múc một thìa đưa tới bên miệng Ninh Lan.

Ninh Lan xấu hổ không muốn phiền bà chăm sóc, dịch người ra sát mép giường để tự ăn.

Nhưng cậu vừa vươn tay chạm vào cán thìa, cái thìa sứ đã rơi thẳng xuống đất, gãy thành hai đoạn.
Tùy Ý nhanh tay nhặt cái thìa hỏng lên, đi vào phòng bếp lấy cái mới.
Bà lẩm bẩm hai lần “đổ vỡ là điềm lành” rồi mới cầm bàn tay đang run của Ninh Lan mà xoa xoa nắn nắn: “Kéo áo thằng nhóc kia cả đêm không thả, giờ biết tê rồi đúng không?”
Hiện giờ, các đốt ngón tay của Ninh Lan hoàn toàn không có sức, tê cứng hệt như tay giả, điều này cho thấy “cả đêm” mà bà nói cũng không ngoa.
Cậu đành phải chấp nhận sự thật này, ngoài mắt và tay, đầu cậu cũng bắt đầu đau, chỉ hận không thể ngủ lại một giấc để biến tất cả những việc này thành một giấc mơ chẳng liên quan đến hiện thực chút nào.
Tùy Ý đưa thìa mới cho Ninh Lan.

Cậu rũ mắt nhận lấy, chầm chầm ăn từng thìa cháo trước đôi mắt sáng quắc của đối phương.


Ăn được một nửa, cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện, mở miệng hỏi bà: “Anh Lỗ đâu ạ?”
Bà nói: “Cậu ấy rời đi từ đêm qua, còn dặn nếu con tỉnh lại thì gọi điện cho cậu ấy.”
Ăn xong, Ninh Lan buông bát, lấy hai lọ thuốc ra khỏi ngăn kéo, dùng nước sôi để nguội để uống hai viên rồi mới rút cái điện thoại đời cổ to bằng nửa bàn tay cất dưới gối ra, bấm số của Lỗ Hạo.
“Alo, anh Lỗ… Tôi không sao, vẫn ổn… Uống rồi, ừm, uống sau ăn… Hôm qua đã bảo sẽ mời anh ăn cơm, kết quả lại ngủ mất… Tối nay anh có rảnh không?… Tôi làm xong sẽ mang qua… Không sao, tôi rảnh ấy mà… Ừ, được, trưa gặp.”
Bà Trương thu dọn bát đũa, đợi cậu dập máy mới cười tủm tỉm, nói: “Định làm cơm trưa cho Đại Lỗ à? Sắp tám giờ rồi, nhanh lên không muộn.”
Ninh Lan xuống giường, mở tủ lấy quần áo sạch.

Lúc đi qua người Tùy Ý, cậu nói: “Chuyện hôm qua cảm ơn cậu, nếu không ngại thì ở lại ăn bữa cơm đi.”
Tùy Ý thức trắng cả đêm, gương mặt nhuốm màu mỏi mệt, nghe Ninh Lan nói thế, hắn mới hơi có tinh thần.
Đồ ăn là những thứ đã mua ở siêu thị ngày hôm qua, bí đao thái miếng dày, cho sườn vào nấu chín; dưa chuột bỏ hai đầu, thái lát mỏng, xào với trứng; cá sơ chế xong thì ướp gừng tỏi rồi hấp lên, cứ thế, ba món đã thành hình.
Ninh Lan mở hai bếp cùng một lúc, thành thạo cho nước với gia vị vào nồi, dùng đũa quấy nhanh.

Tay ngừng thì cá cũng chuẩn bị xong, cậu liền đặt xửng lên bếp, chỉnh nhỏ lửa đến khi bốc khói, tắt bếp để nguội.
Tùy Ý vào buồng vệ sinh rửa qua mặt mũi rồi đứng ở cửa bếp, muốn chen vào giúp một tay nhưng không tìm được cơ hội thích hợp.
Ninh Lan cho nồi vào tủ lạnh, định lấy quả dưa hấu mua hôm qua ra chuẩn bị.

Có lẽ vì không tìm được chỗ phù hợp nên tối qua Lỗ Hạo đã cất quả dưa lên tầng cao nhất, khiến cậu phải kiễng chân một cách gian nan.

Thấy thế, Tùy Ý bèn đi qua hỗ trợ.

Hắn kéo nửa thân trên của người nọ vào trong ngực mình, vươn tay lấy quả dưa ra rồi giao cho cậu.
Ninh Lan ôm dưa hấu lùi về phía sau hai bước, nói bằng giọng điệu khô cứng: “Cảm ơn.”
Hơn mười giờ, quầy bán quà vặt nhà họ Trương dọn cơm trưa sớm.
Ninh Lan ăn vài miếng rồi buông đũa, lấy thớt ra bổ dưa hấu, dùng muỗng tròn khoét từng viên, bỏ vào một cái hộp trong suốt, đậy lại.

Cạnh đó còn có một cái hộp nhiều tầng khác, các tầng theo thứ tự là cơm trắng, trứng xào dưa chuột, sườn nấu bí đao.

Cuối cùng, cậu gắp cây lạp xưởng hấp trong nồi cơm ra, cắt lát vừa ăn rồi xếp trên mặt cơm.

Hai hộp thức ăn riêng biệt được đặt cẩn thận trong túi xốp.
Trên bàn không có lạp xưởng, chỉ có món cá mà Tùy Ý không thích ăn.

Cây lạp xưởng kia hiển nhiên là chuẩn bị cho riêng Lỗ Hạo.
Tùy Ý như mắc nghẹn, bà Trương còn ở bên cạnh vừa lầm bầm vừa trợn mắt với hắn, dù là cơm do chính tay Ninh Lan nấu, hắn cũng ăn không thấy vị.
Vội vàng và hết bát cơm, Tùy Ý đứng lên, định ra ngoài cùng Ninh Lan.

“Cậu đi làm gì?” Bà Trương lớn tiếng hỏi.
“Đưa em ấy.”
Tùy Ý tông cửa xông ra, lấy chìa khóa xe cất trong ví tiền, lên xe, khởi động động cơ, một loạt động tác vô cùng trơn tru nhanh gọn.
Hôm qua mưa đến nửa đêm thì tạnh, mặt trời vừa ló rạng, nước trên mặt đất đã nhanh chóng bốc hơi.
Tùy Ý lái xe đi từ từ sát ven đường, Ninh Lan thà phơi nắng cũng không chịu ngồi xe hắn.

Cảnh này tiếp diễn cho đến khi tới trạm xe bus, Tùy Ý tìm bãi đất trống để đậu xe rồi leo lên xe bus ngồi cùng cậu.
Phương tiện giao thông công cộng ở ngoại thành ít chuyến, đợi một lúc lâu mới có xe.

Ninh Lan quẹt thẻ lên xe, Tùy Ý theo phía sau, lấy tờ một trăm đồng ra khỏi ví.

Tài xế không kiên nhẫn xua tay với hắn: “Không có tiền lẻ.”
Ninh Lan vốn đã ngồi xuống, cuối cùng vẫn đứng lên, tới cửa quẹt thẻ cho người kia.
Lúc trở lại chỗ ngồi, bà thím cũng lên xe ở trạm Tuyền Tây ngồi ghế bên cất tiếng hỏi: “Bạn cháu à Ninh Ninh?”
Tùy Ý mới lên xe, tài xế đã vội vàng nhả phanh cho xe chuyển bánh.

Hắn bị quán tính làm mất thăng bằng, suýt không đứng vững, phải vịn tay vào lưng ghế của Ninh Lan mời ngồi được vào hàng ghế sau.

Đúng lúc này, hắn chợt nghe Ninh Lan nói với bà thím bên cạnh: “Đồng nghiệp cũ.”
“Đồng nghiệp cũ” Tùy Ý cố giữ bình tĩnh, theo Ninh Lan vào nội thành, xuống xe, rồi lại lên xe điện ngầm cùng cậu.
Tới quầy dịch vụ đổi tiền lẻ rồi ra mua vé, quá trình này cũng khá mất thời gian.

Lúc tàu điện chuẩn bị đóng cửa, Tùy Ý mới vội sải đôi chân dài, chen vào đứng cạnh Ninh Lan.
Chuyến tàu này chật ních từ sáng đến tối, cũng may hành khách trên xe chỉ lo cúi đầu xem điện thoại, không ai phát hiện có một ngôi sao sáng chói bên cạnh hàng ghế của người già.
Sau khi xuống tàu, Tùy Ý vẫn nhắm mắt theo đuôi Ninh Lan.

Lúc tới chỗ rẽ vào bệnh viện, Ninh Lan rốt cuộc không nhịn được nữa, quay đầu lại nói: “Cậu đi theo tôi làm gì?”
Tùy Ý dừng bước, trong phút chốc không thể tìm được câu trả lời thích hợp.
Ninh Lan cũng không mong đợi hắn trả lời, còn nói: “Tôi đã uống thuốc rồi, sẽ không phát bệnh, cậu không cần đi theo.”
Nghe đến hai tiếng “phát bệnh”, ánh mắt Tùy Ý bỗng se lại, bước chân cũng chậm đi nhiều.

Hắn nhìn Ninh Lan bước vào thang máy, ngồi cạnh một bồn hoa ở lầu một để chờ cậu.
Cứ thế, hắn chờ đến giữa buổi chiều.

Tùy Ý vào tìm bác sĩ Lỗ mấy lần, nhưng luôn được các y tá trả lời là “Bác sĩ Lỗ đang làm phẫu thuật”.

Tùy Ý chạy khắp lầu trên lầu dưới, nhưng vẫn không tìm thấy Ninh Lan, bèn gọi điện tới nhà thím Khương.

Thím Khương sang quầy bán quà vặt xem thử, trở về báo hắn: “Ninh Ninh đã quay lại rồi, vừa mới vào nhà!”
Tùy Ý thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ chán nản.
Hắn đừng ngoài cửa đợi Lỗ Hạo phẫu thuật xong.
Thấy hắn, Lỗ Hạo cũng không ngạc nhiên, còn mời hắn vào văn phòng, mang hai hộp thức ăn trống không đi rửa rồi ngồi xuống nói chuyện với hắn.
Tùy Ý lên tiếng trước hòng giành ưu thế: “Lan Lan bị bệnh gì?”
Lỗ Hạo nhướng mày: “Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng, rốt cuộc cậu đã làm gì mà lại khiến cậu ấy thành ra như vậy?”
Tuy trạng thái tinh thần của Ninh vẫn luôn không tốt lắm, nhưng biểu hiện chỉ có mất ngủ và suy giảm trí nhớ, chưa từng mất khống chế giống đêm qua, nói gì cũng không nghe lọt, gần như đã đến mức tâm thần, một mực lôi kéo Tùy Ý, khóc lóc cầu xin hắn đừng đi.
Bác sĩ tâm lý nói đúng, sự sáng sủa của Ninh Lan đều là giả vờ thôi.

Nội tâm vốn kiên cường của cậu đã bắt đầu thối rữa và sụp đổ rồi.

Nếu hôm qua Ninh Lan không biểu hiện ra như vậy, có khi một năm sau anh vẫn không tìm thấy vấn đề thật sự của cậu.
“Trước kia, tôi… không tốt với em ấy.” Tùy Ý thấp giọng nói, ánh mắt lộ vẻ hổ thẹn: “Tôi không biết em ấy bị bệnh, nếu biết tôi đã…”
Nếu hắn biết? Ninh Lan sẽ không bỏ đi ư?
Không, cậu vẫn sẽ đi thôi.

Vì hắn chưa bao giờ cho cậu niềm tin, chưa bao giờ thử lý giải cậu, thậm chí cả vứt bỏ tâm thế của kẻ nằm quyền khống chế trong tay để nói chuyện đàng hoàng với cậu, hắn cùng chưa từng.
Nếu hôm qua không xảy ra chuyện bất ngờ, có lẽ bọn họ sẽ lại một người nghĩ một đằng nói một nẻo, một người do dự chần chừ, ma xui quỷ khiến mà bỏ lỡ biết bao thời gian như lúc trước.
“Đều là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi.” Tùy Ý lặp lại lời nói lúc ôm Ninh Lan hôm qua, ngẩng đầu hỏi Lỗ Hạo: “Phải làm sao mới chữa được bệnh của em ấy? Cần uống thuốc gì? Đi bệnh viện nào thì tốt? Tôi… có thể làm gì đây?”
Chỉ cần Ninh Lan mạnh khỏe, cái gì hắn cũng bằng lòng.
Vẻ mặt Lỗ Hạo rất nghiêm trọng, lại mãi không chịu nói gì.

Đang lúc Tùy Ý bất an vì nghĩ bệnh tình của Ninh Lan rất khó chữa, anh bỗng mở miệng: “Cậu chẳng cần làm gì hết.” Anh hít sâu một hơi, như vừa hạ quyết tâm lớn: “Cứ ở bên cạnh cậu ấy là được.”
Lỗ Hạo tự nhận bản thân là một người kiêu ngạo từ trong máu, nếu gặp Ninh Lan sớm hơn, chưa chắc anh đã chủ động buông tay trong ấm ức thế này.

Nhưng tạo hóa trêu người, anh muốn cản gió che mưa cho cậu, đáng tiếc cậu lại cần thanh niên non nớt, tay không thể cản gió, cánh không thể che mưa trước mặt đây.
Buổi tối, khi quầy bán quà vặt đóng cửa, vị khách cuối cùng vẫn còn đang uống cà phê.
Ninh Lan lau quầy một lượt, lúc ném khăn lau xuống bàn nhỏ, Tùy Ý chỉ dịch cốc cà phê vào bên trong, không hề có ý định rời đi.
Lau bàn xong, Ninh Lan gọi với vào trong: “Bà ơi, ăn cơm thôi.”
Trong nhà chỉ có một già một trẻ, mùa hè thường mang đồ ăn lên bàn gấp trong cửa hàng, vừa hóng gió đêm vừa ăn thạch, vô cùng thư giãn.
Nhưng thoải mái và sung sướng này đương nhiên không có phần của Tùy Ý.

Hắn bị bà Trương dùng chổi đuổi đi, suýt thành “người rác”.
“Bữa cơm trưa nay là Ninh Ninh trả nợ ân tình cho cậu, ranh con nhà cậu còn ngồi lì không đi? Nhanh cút, cút đâu thì cút đi.”
Bà Trương chỉ che chở cho đứa nhỏ nhà mình, với người ngoài có thể gọi là “qua cầu rút ván”.


Tùy Ý không chịu đi, bà liền ném túi rác ngay chân hắn, ghét bỏ nói: “Cút cùng rác rưởi đi.”
Trong phòng, Ninh Lan đã nấu cơm xong, đổi điện thoại phát video làm thạch.
Trong nhà không có wifi, cậu giơ di động khắp phòng, tìm chỗ sóng khỏe.

Khi video up được 95%, cậu bỗng đá phải một thứ gì đó, xách ra mới thấy là một hộp đàn.

Đầu óc cậu không còn tốt như lúc trước, nhưng lại nhớ rõ hình dáng của chiếc hộp này.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, người nọ vẫn ở đây.
Ninh Lan ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy đây có khả năng là một âm mưu, quyết định sáng mai sẽ ném nó ra ngoài.
Kết quả lăn lộn nửa đêm trên giường, bật quạt thấy ồn, tắt quạt lại vã mồ hôi, Ninh Lan bực bội đến không ngủ được.
Cậu quyết đoán đứng dậy, chuẩn bị thừa dịp đêm khuya thanh vắng, vứt hộp đàn kia ra ngoài.
Cửa sau đối diện với con ngõ cụt, cậu không dám đi lối đó, bèn rón rén băng qua sân trước đi vào trong quán, mở khóa, đẩy cửa.

Lạ thay, cửa không mở được.
Ninh Lan tưởng cửa sắt lại bị nước mưa làm cho rỉ sét, dùng đầu gối đẩy mạnh hơn.

Ngay sau đó, lực cản kỳ lạ kia đột nhiên biến mất, thay vào đó là một tiếng động trầm đục càng cổ quái hơn.
Ninh Lan hơi sợ hãi, thò nửa khuôn mặt ra xem, thấy Tùy Ý ngồi ngay dưới đất, ôm trán ngẩn ngơ nhìn mình.
“Cậu ở đây làm gì?” Ninh Lan thốt ra.
“Ở bên em.” Tùy Ý buông cái tay đang đỡ trán xuống, một chân lấy đà đứng lên, xấu hổ bổ sung: “Ngủ gật mất.”
Ninh Lan biết hôm qua hắn cả đêm không ngủ, nên càng không hiểu hành động của hắn hiện giờ.
“Hôm qua tôi thất thố, xin lỗi.” Ninh Lan đi ra ngoài, đưa hộp đàn cho Tùy Ý: “Tôi sẽ không tóm chặt cậu không buông nữa, cậu đi đi.”
Tùy Ý vươn tay nhận lấy hộp đàn, tiện thể nắm chặt tay của Ninh Lan.
Ninh Lan run lên, toàn thân như bị điện giật, lập tức muốn rút tay về.

Tay trái của Tùy Ý quanh năm ấn dây đàn, ngón tay vừa dài vừa tràn đầy sức mạnh, dễ dàng bao bọc toàn bộ bàn tay của người kia.
“Không phải em giữ chặt anh không buông.” Hắn nói: “Mà là anh không muốn buông em.”
Cuộc đời của hắn vốn nên theo quỹ đạo được định sẵn từ trước, dù đặt chân vào giới giải trí vàng thau lẫn lộn cũng không quên ước nguyện ban đầu, kiên định bước từng bước chân.
Với hắn, Ninh Lan là một tồn tại trái với lẽ thường.

Bọn họ không hề giống nhau.

Từ nhỏ hắn đã được cả thế giới vây quanh, mà Ninh Lan lại liều mạng chạy trốn khỏi sự rượt đuổi của thế giới.
Có lẽ cũng vì khác biệt nên mới hấp dẫn lẫn nhau, một lực hấp dẫn long trời lở đất hệt như mũi thuyền đâm thẳng vào núi băng.

Chờ hắn lấy lại tinh thần, muốn quay bánh lái để đổi hướng, đã không còn kịp.
Hắn từng chống cự, từng giãy dụa, từng không kìm được lòng, cũng từng tổn thương đối phương bằng việc nghĩ một đằng nói một nẻo.
Cuối cùng, Ninh Lan chậm rãi buông lỏng bàn tay nắm ở vạt áo hắn ra, nhưng lại gắt gao nắm chặt lấy trái tim hắn.
Nỗi đau in hằn thật sâu trong tâm trí đó vẫn luôn từng giờ từng phút nhắc nhở hắn rằng, tất cả mọi thứ trên thế gian đều không quan trọng, chỉ có tay của Ninh Lan, suốt đời suốt kiếp hắn cũng không thể lại buông ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận