Đuổi Theo Con Sóng


Buổi tối, khi ra ngoài ăn cơm, tai Ninh Lan vẫn còn nóng.
Lục Khiếu Xuyên và Phương Vũ đều lái xe, Tùy Ý cũng có xe.

Bảy người đi ba xe vẫn thoải mái.
Phương Vũ vẫn đang ghét bỏ Tùy Ý, không muốn cho hắn đi cùng.

Nhưng chỗ ngồi phía sau xe hắn lại rộng nhất, vì để bà được ngồi thoải mái, cậu ta đành chịu đựng, không nói nữa.
Bọn họ đi tới Vọng Giang Lâu ở trung tâm thành phố.

Ninh Lan một mực muốn làm cá om dưa chua cho Phương Vũ, đang định chạy tới quầy lễ tân hỏi mượn bếp thì bị Phương Vũ kéo lại: “Ai da, sau này còn cơ hội khác mà, hôm nay anh muốn dẫn cậu tới để hưởng thụ!”
Ninh Lan 囧: “Tôi lớn hơn cậu đấy.”
Phương Vũ bóp mặt cậu, ép Ninh Lan nở nụ cười: “Có lớn hơn thì cũng là bảo bối nhỏ của tôi thôi.”
Nghe bọn họ trò chuyện, Tùy Ý bỗng nhớ Ninh Lan đã từng nói với mình: “Cậu cũng lớn hơn tôi mà, có thể chăm sóc, đối xử tốt với tôi một chút không?”
Ninh Lan rất ít khi hạ mình trước hắn, đó là một trong những lần hiếm hoi.

Đáng tiếc khi đó hắn không hiểu điều Ninh Lan thực sự muốn là gì.

Hắn nhìn ra sự tủi hờn của cậu, nhưng không phát hiện nỗi thống khổ cậu đang âm thầm chịu đựng.
Bảy người ngồi quanh bàn tròn, bên trái Ninh Lan là bà Trương, bên phải vốn là của Phương Vũ.

Nhưng cậu ta vừa đi ra toilet, vị trí đó đã bị đổi chủ.
Trong lúc ăn cơm, Phương Vũ gầm gừ muốn đòi lại chỗ ngồi của Tùy Ý: “Một bàn đầy đồ ăn thế này, cậu có biết món Lan Lan thích nhất là gì không?”
Tùy Ý bị hỏi mà cứng họng, Ninh Lan chưa bao giờ thể hiện rõ sở thích của mình trước mặt hắn.

Hắn khiêm tốn thỉnh giáo: “Tôi không biết, là gì vậy?”
Phương Vũ lấy đũa chỉ vào món rau xanh không bắt mắt nhất ở chính giữa: “Cậu ấy thích ăn hạt đậu que này nhất.”
Tùy Ý chăm chú nhìn món ăn kia một lúc rồi vươn đũa gắp.

Hắn không gắp thẳng vào bát Ninh Lan mà đặt đậu que vào một cái đĩa sạch, dùng đũa vất vả tách, gắp những hạt đậu bên trong ra.
Ninh Lan dồn toàn bộ sự chú ý lên người bà, chỉ lo gắp đồ ăn lấy thêm nước cho bà.

Nghe Phương Vũ nói, cậu còn cười bảo cậu ta nghịch ngợm, không thể ngờ Tùy Ý thật sự sẽ tách “hạt đậu que” cho mình.
Đợi đến khi một núi hạt đậu nhỏ được xếp trước mặt, cậu mới giật mình hoảng hốt, hai tai lại bắt đầu ửng hồng, nhiệt độ vất vả lắm mới hạ xuống được lại bắt đầu dâng lên.
Cố Thần Khải cắn đũa, cười trêu: “Móa, đãi ngộ kiểu này thì về sau tôi phải gọi cậu là chị dâu hay bảo bối đây?”
Lục Khiếu Chu đang uống nước thì bị sặc, quay đầu đi liều mạng ho khan.

Vẻ mặt Tùy Ý lạnh băng, ánh mắt buốt giá: “Bảo bối là cho mình tôi gọi, mấy cậu đừng gọi em ấy như vậy.”
Các thành viên AOW đã tách ra solo hơn hai năm nhưng địa vị và sự uy nghiêm của trưởng nhóm đại nhân vẫn còn nguyên.
Sau khi trở về, Phương Vũ mới lén nhắn tin cho Ninh Lan: “Bảo bối à, cậu sẽ không vì hai tiếng “bảo bối” cùng một đĩa đậu que mà đã chấp nhận cậu ta đấy chứ?”
Ninh Lan không biết nên trả lời thế nào, Phương Vũ nôn nóng, nói tiếp: “Cứ như vậy mà đồng ý thì tôi cũng thấy không cam lòng hộ cho cậu.

Cứ dày vò cậu ta thêm một thời gian nữa, để cậu ta nếm trải những đau khổ năm đó của cậu một lần!”
Ninh Lan dở khóc dở cười, những lời này của Phương Vũ không hẹn mà trùng với điều Tùy Ý từng nói đêm đó.
Nhưng cậu vẫn rất mê mang.

Yêu có lẽ là sự dây dưa ngang bằng đến từ hai phía, hận cũng là như vậy sao? Biết rõ những tối tăm, đau khổ trong cuộc sống của mình không chỉ do hắn mà cũng có phần do chính bản thân, nhưng lẽ nào chỉ vì hắn dang tay đón nhận mà cậu liền chuyển dời phong ba bão táp ngày một tồi tệ hơn lên người hắn, như vậy có thật sự đúng chăng?
Ninh Lan giơ tay che mắt, không dám nghĩ thêm nữa.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu lại nhận được tin nhắn từ dãy số vô danh kia: “Ngày mai em muốn ăn gì?”
Giờ phút này, tinh thần Ninh Lan đã căng thẳng đến mức thần hồn nát thần tính.


Chút ngượng ngùng trong bữa tối đã hóa hư không, thay vào đó là cảm giác nặng nề như đá đè lên ngực.
Lòng tham của con người là vô hạn, hưởng qua chút ngon ngọt đã vọng tưởng chiếm được hết thảy.

Tật xấu này đã bén rễ, ăn sâu vào người cậu từ lâu mất rồi.
Ninh Lan cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, cậu nên để người ấy rời đi.
“Cậu quậy đủ rồi chứ?” – Đây là tin nhắn đầu tiên cậu trả lời dãy số vô danh.
Đối phương đáp lại rất nhanh: “Không.”
Thẳng thắn đến mức khiến người ta sợ hãi.
Ngón tay đặt trên bàn phím của Ninh Lan như bị đóng băng, không thể gõ thêm chữ nào.
Lý trí nói với cậu rằng nên đẩy hắn ra thật xa, để hắn tránh xa thế giới đen tối này.
Ngay sau đó, đối phương trả lời: “Nếu em cảm thấy đây là quậy, anh sẽ quậy em cả đời.”
Ninh Lan hít sâu một hơi, cuối cùng không kiềm chế được, vươn ngón cái vuốt ve hai chữ cuối cùng.
Cả đời dài đến nhường nào, Ninh Lan cũng không rõ.

Cậu vẫn thường nghĩ chỉ ngay giây tiếp theo, mình sẽ tan thành tro bụi, nhưng lại vẫn kéo dài hơi tàn đến bây giờ.
Cậu chỉ biết rằng, lớp vỏ giáp bọc kín quanh mình đã bị đánh vỡ, nứt ra thành vô số mảnh, trong phút chốc, tưởng chừng như có vô số tia sáng ùa vào.

Ninh Lan cuộn chặt chăn, muốn trốn thật kĩ, nhưng thứ ánh sáng kia đã chiếu đến người cậu, hun bỏng làn da cậu.
Cậu mơ màng nhớ lại, chính người này, chính hắn là người đầu tiên khiến cậu cảm nhận được mình còn sống, da thịt vẫn còn độ ấm, trái tim trong lồng ngực vẫn đang đập.
Vậy nên, trước đây cậu không kháng cự được, giờ cũng chẳng thể chống lại.
Tùy Ý không nhận được câu trả lời của Ninh Lan.
Những việc hắn làm gần đây đều đầy bất ngờ, không thể dự đoán kết quả, điều này hoàn toàn đi ngược lại thói quen cẩn thận của hắn.

Tuy nhiên, dù không thể nói là đang hưởng thụ, ít nhất hắn vẫn có thể bình tâm đối diện với mọi chuyện.
Nói hắn quậy cũng được, vờ ngớ ngẩn cũng chẳng sao, tóm lại vẫn phải thử một lần mới biết có kết quả hay không.
Qua đêm tại phòng nghỉ tạm, Tùy Ý xoa phần cổ đau nhức, xuống dưới lầu, đến chỗ máy bán hàng tự động mua cà phê.

Trên đường, hắn nhận được điện thoại của thầy.
“Nghe bác sĩ Triệu nói em ngủ ở phòng nghỉ? Đừng bướng bỉnh, để thầy bảo họ sắp xếp phòng, em vào đó nghỉ đi.”
Trước đây Tùy Thừa đã từng khám chữa tại bệnh viện này.

Trong lúc nằm viện còn thỏa thuận xong chuyện hợp tác, để nhân viên tới đây khám sức khỏe.
Tùy Ý khui cà phê, uống một ngụm lớn, nói: “Không cần đâu ạ, phòng nghỉ ngay gần, cũng không dễ bị phát hiện, em không muốn em ấy có thêm gánh nặng.”
“Hừ, thầy phát hiện cha con hai người rất giống nhau.” Thầy giáo cảm thán.
Tùy Ý cau mày: “Giống chỗ nào?”
“Đều thích sử dụng khổ nhục kế.”
Mặt Tùy Ý tối sầm lại: “Đây không phải khổ nhục kế mà thầy.”
“Được rồi được rồi, là tình yêu và sự thành tâm.” Thầy giáo cười, nói: “Nếu em cần hỗ trợ gì thì cứ gọi thầy bất cứ lúc nào, gọi cho bố em cũng được, tiện thì giao lưu chia sẻ kinh nghiệm luôn.”
Tùy Ý không gọi cho Tùy Thừa mà gọi cho người đại diện Vương Húc.
“Anh Vương, phiền anh sắp xếp giúp em, em muốn nghỉ phép nửa năm.”
Dạo gần đây Vương Húc khá nhàn rỗi, lúc này vẫn còn đang ngủ.

Nghe thấy câu này, hắn lập tức ngã lăn từ trên giường xuống đất: “Nửa nửa nửa nửa nửa năm? Cậu như thế khác gì lui khỏi showbiz!”
Tùy Ý nghiêm túc tự hỏi rồi nói: “Không được, em vẫn còn phải kiếm tiền.”
Vương Húc vỗ ngực, dường như không thể bình tĩnh nổi: “Giời ơi, sớm muộn gì cũng có ngày tôi bị đại thiếu gia cậu dọa đến tim ngừng đập mất thôi.”
Trải qua một hồi cò kè mặc cả, cuối cùng Vương Húc cũng đồng ý sẽ cố gắng tranh thủ giúp hắn.

Điều kiện là trong nửa năm, hắn phải nhận ít nhất ba quảng cáo, hoạt động của thương hiệu và các buổi lễ cuối năm đều phải tham dự.

Ngoài ra, một bộ phim hắn quay hồi đầu năm sẽ phát vào tháng 9.


Với tư cách là nam chính, ít nhất Tùy Ý phải tới tham dự buổi họp báo đầu tiên.
“Tôi cũng đang tìm cho cậu vài kịch bản, tất cả đều bấm máy sau nửa năm nữa, cậu xem có cái nào ổn không.

Điện ảnh khác với phim truyền hình, chuẩn bị càng sớm càng tốt.”
Tùy Ý đồng ý.
Vương Húc tính tình nóng vội, vừa cúp điện thoại đã gửi luôn mấy kịch bản sang, Tùy Ý vừa đi vừa xem.

Hiện giờ tất cả tinh lực của hắn đều dồn trên người Ninh Lan, không có tâm trạng xem kịch bản, đồng ý cũng chỉ vì muốn kéo dài thời gian.
Uống xong ngụm cà phê cuối cùng, Tùy Ý ném lon vào thùng rác.

Lúc quẹo vào phòng nghỉ, hắn bất ngờ phát hiện Ninh Lan đang đứng ở ngay gần đó.
Cậu ôm thảm, đối mặt với hắn trong trạng thái hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý.

Không đến hai giây sau, cậu vội vàng dời mắt, nghiêng người bước nhanh qua.
Tùy Ý không ngờ Ninh Lan sẽ xuất hiện ở đây, ngay khi kịp phản ứng lại, hắn lập tức đuổi theo cậu: “Em tới tìm anh à?”
Ninh Lan không đáp, chỉ chăm chăm bước thật nhanh.

Tùy Ý cho rằng cậu chưa nghe thấy, đuổi theo phía sau gọi lớn – “bảo bối”.
Điều dưỡng đi bên cạnh ngoái lại nhìn, đánh giá hai người bọn họ bằng vẻ mặt kì lạ.

Ninh Lan hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Sau khi rẽ qua khúc quanh vào phòng bệnh, cậu đưa tay đóng sầm cửa lại.

Dưới tình thế cấp bách, Tùy Ý vội vươn tay kéo cậu, nhưng người còn chưa bắt được, tay đã bị kẹp vào cửa.
Năm phút sau, Ninh Lan cầm Vân Nam Bạch Dược, phun lên tay Tùy Ý, còn định thổi nhẹ hai cái theo thói quen lên vết thương.
Sau khi đậy nắp bình, thấy Tùy Ý vẫn giơ tay, Ninh Lan hỏi: “Còn đau sao?”
Thật ra cũng chẳng đau đớn gì nhưng Tùy Ý vẫn dối lòng gật đầu.
Ninh Lan lo lắng: “Đi chụp X-quang đi, nhỡ xương bị gì thì sao.”
“Không, xương không sao.” Tùy Ý không giỏi nói dối, suýt nữa đã lỡ miệng: “Xịt thêm một ít thuốc là ổn thôi.”
Ninh Lan nửa tin nửa ngờ, lại mở nắp bình thuốc ra, xịt thêm vài cái, sau đó cúi đầu cẩn thận thổi.
Tùy Ý cảm thấy mĩ mãn, da mặt dày lên không ít, hoàn toàn ngó lơ sự ghét bỏ và xua đuổi của bà.

Bà đo nhiệt độ cơ thể, hắn giúp bà ghi nhớ thời gian.

Bà xuống giường đi lại, hắn giúp bà đỡ chai nước muối.

Ninh Lan đột nhiên trở nên rảnh rỗi.
Đến buổi tối, bà kéo màn xuống, quyết tâm mắt không thấy tim không phiền.

Ninh Lan tắm rửa xong bước ra, thấy Tùy Ý ngồi trên ghế sa lông ngủ gà ngủ gật bèn đi tới đẩy hắn: “Tỉnh tỉnh, đừng ngủ ở đây.”
Tùy Ý ôm đầu, lảo đảo đứng lên, híp mắt, thấp giọng nói: “Anh đi trước, ngủ ngon nhé.”
“Này.” Ninh Lan giữ hắn lại.
Có thể do mấy ngày nay ngủ không ngon, Tùy Ý vẫn mơ hồ, động tác quay đầu chậm hơn bình thường hai nhịp.
Hắn thấy Ninh Lan chỉ vào phòng nghỉ của người nhà: “Trong đó có một cái giường gấp, nếu cậu không ngại…”
Tùy Ý không chỉ không ngại, mà còn ở liền một tuần.
Ngày phẫu thuật, hắn và Ninh Lan cùng đẩy bà tới cửa phòng giải phẫu, hộ sĩ đi theo nói: “Bà ơi bà hạnh phúc quá, có hai cháu trai đi theo chăm sóc.”
Bà nghe vậy thì vẻ mặt bừng sáng, hiếm khi không chèn ép Tùy Ý.


Vỗ nhẹ vào tay Ninh Lan, bà nói: “Bảo bối đừng sợ, bà sẽ ra ngay thôi.”
Ninh Lan cũng phải trầm trồ vì khả năng tiếp thu của bà.

Đến khi cửa phòng giải phẫu bị đóng lại, Tùy Ý còn chưa kịp làm gì thì đã bị cậu lườm bằng ánh mắt đầy tức giận.
Bốn tiếng sau, bà được đẩy ra, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí.
Bác sĩ mổ chính nói ca phẫu thuật vô cùng thành công, đã loại bỏ được phần lớn ổ bệnh, tiếp theo chỉ cần yên tâm tĩnh dưỡng.

Nếu tốc độ khuếch tán của tế bào ung thư không quá nhanh, bà có thể điều trị kết hợp hóa xạ trị, không phải phẫu thuật bụng nữa.
Đến đêm, bà được tháo mặt nạ dưỡng khí.

Ba ngày sau khi phẫu thuật, bà hừng hực khí thế nói muốn xuống giường hoạt động, nhưng bị Ninh Lan lấy lí do “miệng vết thương chưa lành hẳn” ngăn lại trên giường.

Cậu cũng nhờ y tá trông bà 24/24.
Bà hồi phục rất tốt, tâm trạng của Ninh Lan cũng theo đó mà tốt dần lên.
Hôm nay Tùy Ý có việc, từ sáng sớm hắn đã đeo khẩu trang đi ra ngoài.

Ninh Lan nhờ y tá để mắt đến bà rồi bớt chút thời gian về Tuyền Tây.
Quầy bán quà vặt không mở cửa suốt nửa tháng, cư dân ở ngã tư đều nhớ thương một lớn một nhỏ nhà họ Trương.

Nghe nói bà Trương bị ốm phải nằm viện, bọn họ sôi nổi mang quà tới thăm.

Ninh Lan không kháng cự được sự nhiệt tình của bọn họ, đành nhận một sọt trứng và một con gà mái già.

Thím Khương hàng xóm cũng mang tới đủ loại rau dưa trồng trong sân nhà mình, tiện thể còn đưa cậu một quyển nhạc phổ: “Đây là đồ cậu nhóc kia để lại, thím đọc không hiểu, sợ cậu ấy cần dùng gấp.

Ninh Ninh, cháu đưa cho cậu ấy nhé.”
“Cậu nhóc kia” chính là Tùy Ý.
Nhờ vậy Ninh Lan mới biết Tùy Ý đã trọ ở nhà thím Khương.

Hắn lúc thì ở nhà tắm, lúc lại nằm trên ghế dài, thực sự giống như sẽ bị đuổi đi bất cứ lúc nào.
Nhân lúc hầm canh, Ninh Lan xử lý nốt sổ sách và đơn hàng.
Khi chuẩn bị đóng cửa, cậu chần chừ một lát rồi vào nhà, nhét tập nhạc phổ kia vào hộp đàn, sau đó tay trái ôm cặp lồng giữ nhiệt, tay phải xách hộp đàn, ngồi xe bus đi vào thành phố.
Vừa đến bệnh viện, Ninh Lan lại trùng hợp gặp được Tùy Ý trong thang máy.
Thấy Ninh Lan đưa hộp đàn, vẻ mặt Tùy Ý tối sầm xuống.

Hắn tưởng Ninh Lan muốn đuổi mình đi.
“Hiện giờ, sức khỏe của bà đã tương đối ổn định.

Bắt đầu từ ngày mai, buổi sáng tôi sẽ về Tuyền Tây trông cửa hàng, buổi tối lại vào với bà.”
Một lúc sau, Tùy Ý mới hiểu ý Ninh Lan.

Hắn chủ động đề nghị hỗ trợ đưa đón cậu nhưng Ninh Lan nói đi xe buýt rất tiện.

Tùy Ý ủ rũ, dáng vẻ như bị vứt bỏ.
Đi vào phòng bệnh, Ninh Lan mở cặp lồng giữ nhiệt, múc ra hai chén canh gà, một cho bà, một cho Tùy Ý.
Tùy Ý kinh ngạc nhận lấy, nghe thấy Ninh Lan nói: “Nếu… tôi nói là nếu, ban ngày cậu có rảnh thì nhờ cậu chăm sóc bà giúp tôi.”
Từ đó, hai người trải qua những ngày tháng thay ca.
Mỗi sáng Ninh Lan sẽ bắt xe về Tuyền Tây, khi trời tối lại quay về bệnh viện.

Tùy Ý xót cậu bôn ba mệt mỏi, đề xuất đủ loại phương án.

Nào là thuê người trông tiệm, thuê tài xế, thuê một người chăm sóc đáng tin,… Tất cả đều bị Ninh Lan từ chối.
Hôm nay, khi đang ở trên xe buýt, Ninh Lan đọc được tin nhắn mới của Tùy Ý.

Hắn muốn đưa xe cho cậu lái.

Ninh Lan trả lời: “Tôi không có hộ chiếu.”
Bởi vì đi sớm về trễ, mỗi ngày khi quay về phòng bệnh, Ninh Lan đặt lưng xuống là ngủ.


Trong tuần Tùy Ý cũng có vài ngày phải ra ngoài làm việc.

Thời gian hai người ở chung giảm xuống trầm trọng, chỉ có thể giao lưu qua tin nhắn.
Tùy Ý: “Anh làm tài xế cho em.”
Ninh Lan dở khóc dở cười, vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn quay trở về điểm xuất phát.

Cậu dùng lí lẽ để thuyết phục đối phương, liệt kê ra đủ sự bất tiện.

Tùy Ý hiện giờ gần như là cậu nói gì nghe nấy, hắn nhanh chóng thỏa hiệp nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, nhắn thêm một câu: “Ngày mai anh phải đi tới nơi khác, hôm nay có thể tới đón em không?”
Ninh Lan rất muốn phân tích sự liên quan giữa “ngày mai anh phải đi tới nơi khác” và “tới đón”, nhưng ngay sau đó Tùy Ý đã nhắn tiếp: “Không trả lời coi như chấp nhận.”
Ninh Lan nhìn những dòng chữ kia đến ngẩn người, cuối cùng thở dài một hơi.
Trời vừa xẩm tối, một chiếc SUV màu đen đã đỗ trước cửa hàng.
Trên đường đi, Ninh Lan phát hiện Tùy Ý bóp trán vô số lần, vẻ mệt mỏi trên gương mặt không thể che giấu.

Cho dù mệt đến vậy, hắn vẫn hăng hái kể lại kết quả kiểm tra hôm nay của bà cho Ninh Lan nghe.
Ngồi ăn cơm tối trong phòng bệnh xong, Ninh Lan đứng dậy thu dọn bát đũa, vừa quay lại đã thấy Tùy Ý ngả lên ghế sa lông ngủ thiếp đi.

Cậu quay đầu, ra hiệu “suỵt” với bà, phát hiện bà cũng đang đặt ngón tay bên miệng.
“Để về với con, cả đêm nó không ngủ.” Bà ghé vào tai Ninh Lan, thủ thỉ: “Đừng gọi nó dậy, lấy chăn đắp cho nó đi.”
Hai người không hẹn mà có cùng một suy nghĩ.

Sa lông cũng khá rộng rãi, Ninh Lan đặt hai chân Tùy Ý lên ghế, đắp chăn cho hắn, tắt đèn, sau đó rón rén quay về phòng nghỉ.
Ban đêm, giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, Ninh Lan cảm thấy mắt cá chân trái mình nóng bừng, giống như có thứ gì đó áp lên.
Nghe tiếng sột soạt mỗi lúc một gần, cậu ngồi bật dậy, đầu đụng phải một thứ gì đó rất cứng.

“Cốp” một tiếng, cậu vừa định hô lên thì một bàn tay ấm nóng đã phủ lên môi cậu.
“Suỵt, là anh.”
Một lúc sau, Ninh Lan dần quen với bóng tối, nhận ra bóng dáng quen thuộc trước mắt, cậu cứng ngắc gật đầu.

Hai người trưởng thành cụng trán đúng là có chút xấu hổ.
Tùy Ý quỳ một chân, chân còn lại tì dưới đất.

Hắn chống một tay trên giường, cúi thấp người, dường như đang ôm trọn Ninh Lan vào trong ngực.
Mãi đến khi bàn tay trên miệng rời đi, Ninh Lan mới nhận ra tư thế của Tùy Ý.
“Cậu… dán gì lên chân tôi?” Câu hỏi đến bên miệng rồi lại đổi hướng.
Cổ họng Tùy Ý khô khốc, hắn đáp: “Cao dán, nghe nói rất hữu dụng với vết thương viêm khớp do chấn thương.”
“A.” Ninh Lan không biết nên nói gì.

Không gian mờ tối yên tĩnh khiến cậu khẩn trương không rõ lý do.
“Chỗ còn lại anh để đầu giường, nhớ dùng mỗi ngày.”
Ninh Lan lại “a” một tiếng, bỗng nhớ ra mình chưa từng nói chuyện đau chân cho Tùy Ý.
Tùy Ý càng bứt rứt với tình huống trước mặt hơn Ninh Lan, tim hắn như muốn nhảy lên tận cổ họng.

Trong bóng đêm, hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của cậu, một đôi mắt đen long lanh ánh nước, chỉ thoáng chuyển động cũng khiến tim của hắn đập thật mạnh.
Hai người yên lặng đối mặt hồi lâu, Tùy Ý bất ngờ hỏi: “Đau không?”
Ninh Lan giật cổ chân: “Không đau.”
“Anh hỏi trán ấy, đau không?”
Đoạn hội thoại này hình như hơi quen.
Tim Ninh Lan tê rần, như có cái gì đó mục rữa đang bị hút ra, thay vào đó là một thứ khác, tươi mới đầy sống động.
Như bỗng nhiên có thêm dũng khí, cậu lựa chọn vâng theo con tim: “Đau… Đau.”
Tùy Ý không đáp.

Hắn chậm rãi tiến lại gần, bàn tay to lớn vòng qua mạng sườn, chuẩn xác đặt sau cổ Ninh Lan.

Thấy không bị cự tuyệt, hắn lại tiếp tục nhích lên, đến khi đôi môi chạm vào vầng trán căng bóng của cậu.
“Xin lỗi em.” Hắn nói: “Sau này sẽ không để bảo bối bị đau nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận