Tùy Ý đã đi được ba ngày, cục u trên đầu Ninh Lan vẫn chưa xẹp xuống.
Bà Trương rảnh rỗi không có gì làm liền kiếm quả trứng luộc lăn trán cho cậu, vừa lăn vừa chê “lớn như vậy rồi mà đi tiểu đêm cũng không biết bật đèn”.
Ninh Lan nói dối bà là bất cẩn bị đụng đầu lúc đi vệ sinh.
Tùy Ý rời đi khi trời còn chưa sáng nên bà không phát hiện ra, nếu không chắc bà sẽ lải nhải cả ngày.
Lần này Tùy Ý tới thành phố S để quay quảng cáo và chụp ảnh bìa cho một tạp chí.
Ninh Lan không dùng điện thoại thông minh, đáng lẽ sẽ không biết chuyện này.
Nhưng người nào đó cứ nhắn tin cho cậu từ sáng đến tối, nào là “Hôm nay trời mưa”, rồi lại “Nắng gắt cuối thu thật đáng sợ”, hoặc “Hôm nay nhiệt độ tự nhiên giảm mạnh, may là anh mang áo khoác theo”, hay là “Gà rán dưới lầu khách sạn không ngon bằng em làm” đủ thứ linh tinh.
Cứ thế, Ninh Lan bị ép nắm rõ hành trình của người nọ.
Hôm nay Tùy Ý nhắn tin bảo mình bị cảm, cậu bèn trả lời: “Mua thuốc, đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng.”
Khó khăn lắm mới được Ninh Lan trả lời tin nhắn, Tùy Ý vội nói: “Không, ngày mai anh sẽ về!”
Về thì sẽ khỏi bệnh à?
Bấy giờ Ninh Lan mới hiểu tên kia nhắn tin cho mình không phải để xin lời khuyên mà chỉ muốn làm nũng lừa mình trả lời thôi.
Ngày hôm sau, vừa xuống máy bay, Tùy Ý đã lập tức trở về bệnh viện.
Hành lý của hắn không nhiều, chủ yếu là quà cho Ninh Lan và bà Trương.
Chẳng biết hắn nghe ngóng được sở thích của bà từ chỗ nào, mua cho bà một cái khăn len màu đỏ thẫm, chất mềm màu đẹp, khiến bà nhìn không rời mắt.
Còn cả cốc giữ nhiệt, máy đo huyết áp điện tử, đèn xông hương, thậm chí hắn còn tha cả một cái gối sức khỏe (1) về, bảo là tốt cho cột sống.
(1) Hình minh họa:
Bà Trương rất thích, bảo Ninh Lan nhanh chóng thắp đèn xông hương, đổi gối đầu, không ồn ào đòi xuống giường nữa mà vui vẻ nằm xem TV.
Vào phòng nghỉ dành cho người nhà, Tùy Ý đã lường trước việc Ninh Lan đòi “trả tiền” nên nhanh chóng đưa một cái túi giữ nhiệt qua cho cậu: “Bánh bao chiên (2), mua trên đường tới sân bay, em bảo muốn ăn mà.
Để lò vi sóng một lát là ăn được.”
(2) Hình minh họa:
Ninh Lan suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ có một buổi tối, Tùy Ý nhắn tin kể rằng đang ăn bánh bao chiên.
Lúc ấy cậu đang ngồi xe rảnh rỗi, tiện tay trả lời một câu “ngon nhỉ”, sau đó người nọ liền hỏi cậu có muốn ăn không.
Ninh Lan chưa trả lời, dựa vào cửa kính xe ngủ gật, khi tỉnh lại thì hoàn toàn quên mất chuyện này.
Tùy Ý thật sự coi “im lặng” là “chấp nhận”, thực hiện vô cùng nghiêm túc.
Cũng may chỉ là đồ ăn, không có gánh nặng gì lớn nên Ninh Lan liền nhận lấy, buổi tối mang đi hâm nóng rồi đặt cạnh mấy bát cháo ở trên bàn.
Tùy Ý lặng lẽ bưng bát ra ghế sa lông ăn.
Bình thường bà Trương chỉ mong hắn cút ra xa, thế mà giờ lại gọi: “Tiểu Tùy lại đây đi, cùng ăn.”
Tùy Ý lắc đầu: “Cháu bị cảm, sẽ lây cho mọi người.”
Thảo nào từ lúc về đến giờ, hắn vẫn luôn đeo khẩu trang, Ninh Lan thầm nghĩ.
Buổi tối, Tùy Ý ôm chăn chuẩn bị ra phòng chờ bệnh viện ngủ một đêm, Ninh Lan bỗng giữ hắn lại: “Ở đây đi.”
Tùy Ý đương nhiên không muốn rời đi, song vẫn miễn cưỡng nói: “Ngộ nhỡ lây bệnh cho em…”
“Tôi và bà đều uống thuốc phòng cúm rồi, không sao cả.”
Tùy Ý dao động, lon ton theo Ninh Lan vào buồng trong.
Thấy đầu giường để một cốc nước và mấy viên con nhộng, sắc mặt hắn lập tức xấu đi.
“Uống thuốc, nhanh.” Ninh Lan nói.
Lúc nhỏ Tùy Ý từng bị nghẹn thuốc viên nên vô cùng ám ảnh với việc uống thuốc.
Hắn đổi hướng, chuẩn bị chuồn ra bên ngoài, nhưng lại bị Ninh Lan vươn tay chặn cửa.
“Uống thuốc.” Vẻ mặt Ninh Lan cực kỳ nghiêm túc, nhưng nửa câu sau lại mềm đi rất nhiều: “Uống xong sẽ có… có thưởng.”
Tự chủ của Tùy Ý rất mạnh, nhưng đối với sự cám dỗ của Ninh Lan, dù là lớn hay bé, hắn đều không từ chối được.
Lúc uống thuốc, hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của người kia, thầm nghĩ lần trước hôn trán không phản kháng, có khi lần này… biết đâu…
Gian nan nuốt hai viên thuốc con nhộng xuống bụng, Tùy Ý nhìn Ninh Lan bằng đôi mắt sáng quắc.
Ngay sau đó, người kia thò tay vào túi lấy ra một viên kẹo sữa Thỏ trắng (3), bảo: “Đây, thưởng.”
(3) Hình minh họa:
Tùy Ý bị “lừa” cũng không nản chí, dỗ Ninh Lan cho mình thêm vài viên kẹo nữa, đặt trong lòng bàn tay áng chừng, cảm thấy số lượng tương đối rồi mới bày kẹo thành hình trái tim trên tay ghế sô pha, chụp một tấm ảnh đăng Weibo.
Bình thường hắn rất ít khi lên mạng, một lòng hướng tới hình tượng cool ngầu, Weibo đều do bộ phận tuyên truyền của công ty đăng, gần như không có ảnh tự chụp và trạng thái.
Thế nên tấm ảnh trái tim bằng kẹo sữa thỏ trắng vừa được đăng lên, bình luận đã hơn chục nghìn.
Mới đầu đám fan còn kích động vì “idol nhà mị cũng biết đùa”, nhưng sau khi ngẫm lại, bình luận nhanh chóng đổi chiều.
Nguyên nhân là trong video đặc biệt mừng thất tịch ba ngày trước, blogger “Không biết chiên cánh gà” mà Tùy Ý follow kia mới dạy mọi người dùng thật nhiều kẹo sữa để làm một cái kẹo sữa siêu to khổng lồ.
Mà nguyên liệu người nọ dùng chính là kẹo sữa thỏ trắng nổi tiếng.
Thoáng chốc, tin đồn vô căn cứ bị ép xuống nhờ việc xóa bài bỗng tro tàn lại cháy.
Lần này cư dân mạng còn đào bới kỹ hơn.
Có người so sánh bàn tay vô tình lọt vào ống kính lúc nấu nướng của blogger với tay của cựu thành viên nhóm nhạc AOW – Ninh Lan, đưa ra kết luận “rõ ràng là cùng một người”.
Đa số fan của Tùy Ý đều tỏ vẻ không tin, nói nước nhà cả tỉ dân, tay giống đã là gì, ngay cả mặt giống cũng có vài người đấy.
Sau đó cư dân mạng lại nhắc đến chuyện Tùy Ý hôn hạt châu đỏ đeo trước ngực trong concert hồi tháng 6, cả tấm ảnh do một người qua đường chụp ở Tuyền Tây.
Fan only cãi là trùng hợp, fan CP Cao Hoa bảo nhóm trưởng follow blogger ẩm thực kia vì Tiểu Hoa follow trước.
Tùy Ý debut năm năm có lẻ, nhưng đây là lần đầu tiên fan only của hắn và fan CP Cao Hoa đứng cùng chiến tuyến.
Dù người khác nói gì, dùng bằng chứng gì vả mặt, họ vẫn kiên quyết một lời – đây không phải Tùy Ý, đây không phải Ninh Lan, các người đừng có đoán mò, câm miệng hết đi!
Trên mạng ồn ào huyên náo, nhưng hai đương sự lại không có thời gian để ý.
Ngày thất tịch, bà Trương tiến hành hoá trị lần đầu.
Ninh Lan đi cùng bà từ đầu đến cuối.
Tùy Ý ra ngoài mua hai bó hoa.
Lúc nhìn thấy hoa, bà còn cười trách hắn lãng phí, nhưng không lâu sau thì bắt đầu nôn mửa.
Hai người luống cuống tay chân, Ninh Lan suýt ném bó hoa đi, bà lại ngăn cản, uể oải nói: “Không phải do hoa, để đó đi, thấy hoa, tâm trạng bà cũng rất tốt.”
Buổi tối, Ninh Lan ngồi trên ghế sa lông trông bà, Tùy Ý cũng ở bên cậu.
Trước khi tiếng chuông 12 giờ vang lên, hắn lấy thanh socola đã mềm cất trong túi áo ra.
Từ cái đêm chuẩn bị tiến hành hóa trị, Ninh Lan đã vô cùng căng thẳng.
Giờ bà Trương ngủ rồi, cậu mới hơi buông lỏng tinh thần, uể oải dựa vào ghế sa lông.
Tùy Ý ôm vai cậu, nhẹ nhàng để cậu gục đầu lên vai mình.
Hắn bẻ socola đưa tới bên miệng Ninh Lan.
Đối phương nhắm mắt, ngoan ngoãn há miệng, vừa nhai lầm bầm gì đó.
Tùy Ý ghé sát lại, loáng thoáng nghe thấy mấy tiếng: “Ưm… ngọt quá.”
Lần hóa trị thứ hai, phản ứng của bà không còn dữ dội như đợt đầu, nhưng vẫn váng đầu và khó chịu, cơm trưa cũng không ăn hết được.
Giữa buổi chiều, Tùy Ý phát hiện sắc mặt bà Trương không ổn, thân nhiệt bất ngờ tăng cao.
Hắn nhanh chóng cùng hộ sĩ đi gọi bác sĩ.
Ninh Lan ở lại trông bà mà lòng nóng như lửa đốt.
Nghe có tiếng động vang lên ngoài cửa, cậu tưởng Tùy Ý đưa bác sĩ tới, nhưng vừa quay đầu lại phát hiện đó là hai người trung niên lạ mặt.
Hai người trông giống một đôi vợ chồng.
Người đàn ông bỏ đồ trên tay xuống, đưa danh thiếp cho Ninh Lan: “Cậu là cậu nhóc bà Trương nhận nuôi sau này nhỉ.”
Đối phương trông có vẻ lịch sự, nhưng lăn lộn trong xã hội đã nhiều năm, cũng va chạm đủ loại người rồi nên vừa nhìn Ninh Lan đã nhận ra sự kiêu căng trong thái độ và sự hèn mọn trong ánh mắt hai người vừa tới.
Vất vả lắm bà Trương mới tỉnh lại, nhưng vừa nhìn thấy hai người này, bà đã chộp lấy cái cốc ở đầu giường ném qua: “Mày tới làm gì? Cút! Cút cho tao!”
So với thái độ đuổi Tùy Ý “cút” lúc trước, lần này đúng là quyết liệt hơn nhiều.
Bà Trương thở gấp, lồng ngực phập phồng như nổi gió bên trong.
Vì động tác quá mạnh, kim truyền trên tay bà tuột cả ra, Ninh Lan vội vã lấy bông đè lại cho khỏi chảy máu.
Tùy Ý quyết đoán mời hai người nọ ra ngoài.
Đôi vợ chồng trung niên lại lởn vởn ngoài cửa mãi không chịu đi, đòi nói chuyện với bà Trương.
Ninh Lan nhờ Tùy Ý chăm sóc bà, bản thân ra ngoài tiếp chuyện họ.
Trở lại phòng bệnh khi bà đã ngủ, Ninh Lan nhận chiếc khăn mặt Tùy Ý đưa, nhẹ nhàng lau bàn tay gầy guộc của bà.
Hai người đi vào phòng nghỉ, Ninh Lan kể cho Tùy Ý đầu đuôi sự việc.
“Người đàn ông kia chính là đứa trẻ bị bỏ rơi được bà nhận nuôi lúc trẻ.
Sau khi lên Đại học không lâu, ông ta liền nhận tổ quy tông, vì cha đẻ của ông ta bỗng nhiên phát tài, trở nên giàu có.”
Vài câu nói ngắn ngủi đã giải thích rõ xuất xứ của hai người kia.
Tùy Ý nhíu mày, hỏi: “Vậy bây giờ ông ta tìm tới để làm gì?”
Ninh Lan im lặng thật lâu rồi mới chậm rãi mở miệng: “Căn nhà của bà ở Tuyền Tây, ông ta nói ông ta có quyền kế thừa thứ nhất.”