Nếu nói chuyện Ninh Lan “tẩy trắng” giống như ném một hòn đá nhỏ khiến mặt hồ gợn sóng, qua một thời gian, tất cả sẽ quay về trạng thái bình yên như cũ, thì việc Tùy Ý “tự thú” chẳng khác nào thiên thạch khổng lồ rơi từ trên trời xuống, khiến bọt nước văng tứ tung, trong vòng mấy ngàn cây số, không ai là không dính phải.
Sáng hôm sau, ngay cả mấy dì bán hàng ngoài chợ cũng bàn luận về chuyện này.
“Đứa bé Ninh Lan kia đáng thương quá, bị người nhà chèn ép đến mức như vậy, vất vả lắm mới thành ngôi sao lại bị người ta bôi nhọ, mắng mỏ.”
“Hừ, sao lại có kiểu mẹ ruột như vậy chứ.
Nếu con tôi vừa đẹp lại vừa có tiền đồ như vậy, tôi nâng niu trong lòng bàn tay còn chẳng kịp ấy chứ.”
“Bảo sao thằng bé phải trốn đi, nhìn nó xem, bị dồn đến bước đường nào rồi.”
Có cô gái nghỉ ở nhà, giúp mẹ đi chợ mua rau cũng góp chuyện: “Năm đó cháu đã nói Ninh Lan không phải loại người như vậy mà.
Cả đống người ùa vào nói xấu cậu ấy, chắc chắn có điều gì mờ ám, nhưng chẳng ai tin.”
“Cô bé này tinh mắt quá, giờ không phải ổn rồi sao.
Còn có thể làm sao ấy nhỉ… có thể quay lại!”
Cô gái sung sướng đứng chọn một đống đồ ở quầy của dì bán hàng nọ, nói: “Quay lại hay không còn tùy cậu ấy nữa, cậu ấy vui là được ạ.”
Dì bán hàng vừa cân đồ bỏ vào túi, vừa hỏi: “Cái cậu Tùy Ý đóng vai cảnh sát ấy, là gì của thằng bé nhỉ? Ra mặt giúp thằng bé, cũng là một đứa trẻ ngoan.”
Năm đó “Dạ tấu” nổi đến mức ai ai cũng biết, đưa Tùy Ý lên hàng thần tượng quốc dân.
Mấy năm gần đây, hắn vẫn luôn duy trì hoạt động sôi nổi trước mắt quần chúng.
Năm kia, trong một chương trình đi về nông thôn, biểu hiện khiêm tốn lễ phép, không sợ khổ không sợ mệt cùng việc hắn dạy đám trẻ trên núi đánh đàn đã khiến quần chúng gán cho hắn cái danh “thanh niên sinh ra trong gia đình giàu có nhưng không hề kiêu ngạo mà còn vô cùng cố gắng”.
Giờ đây, mọi người ở nhiều lứa tuổi và tầng lớp đều có thể gọi tên và có ấn tượng tốt về Tùy Ý.
“Là người thương của thằng bé, chẳng phải vừa nhìn đã đoán ra sao?” Dì bán trứng gà bên cạnh nở nụ cười mờ ám, quay sang hỏi như để tìm kiếm người cùng suy nghĩ: “Phải không cô bé?”
Cô gái cười cong cả mắt, gật đầu liên tục, nói: “Đúng, đúng ạ.”
Bên ngoài mọi người sôi nổi bàn tán, Ninh Lan ở trong bệnh viện lại chẳng hề biết gì.
Trong lần hóa trị gần nhất, bà xảy ra phản ứng nghiêm trọng, sốt đến gần bốn mươi độ, đầu óc không còn tỉnh táo, nói cũng không rõ ràng.
Ninh Lan vất vả ngày đêm, chăm sóc bà quên cả nghỉ ngơi, đến khi cơn sốt dứt đã là chuyện của hai ngày sau.
Ninh Lan buông lỏng tinh thần, nắm tay bà, ghé vào giường ngủ thiếp đi.
Tùy Ý nâng cậu dậy, bế lên giường.
Mới vừa đặt cậu xuống, tiếng chuông điện thoại kiểu cũ bên mép giường chợt vang lên.
Tùy Ý sợ đánh thức đến cậu, vội vàng ấn nhận.
Chất giọng vịt đực của Lỗ Băng Hoa lập tức vang lên: “Alo, anh Ninh Ninh, điều bọn họ nói có thật không? Trước kia anh là minh tinh thật à?”
Tùy Ý nhanh chóng bước ra bên ngoài, đưa điện thoại lên tai, đáp: “Đúng.”
Nghe ra đối phương không phải Ninh Lan, Lỗ Băng Hoa cẩn thận hỏi lại: “Anh là ai?”
“Tôi là Tùy Ý.”
Lỗ Băng Hoa hít sâu một hơi, sau đó hạ giọng: “Anh với anh Ninh Ninh, là… là thật sao?”
Tùy Ý không rõ cậu ta muốn hỏi về cái gì, chỉ nhắc cậu ta nếu muốn tốt cho Ninh Lan thì đừng tùy tiện hỏi chuyện này trước mặt cậu.
Lỗ Băng Hoa biết anh Ninh Ninh có tâm bệnh, lập tức đồng ý, cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa.
Tùy Ý cúp điện thoại, lấy điện thoại của mình ra, vào Weibo.
Hắn tiền trảm hậu tấu đổi mật khẩu, người của công ty không thể lên xóa bài đăng Weibo kia.
Dù là Vương Húc hay người của bộ phận Quan hệ xã hội gọi tới, hắn đều chỉ đáp hai tiếng – không xóa.
Từ khi debut tới nay, hắn chưa bao giờ tham gia vào các chiêu trò lăng xê, chỉ lúc này đây, hắn dùng độ nổi tiếng của mình giúp Ninh Lan tẩy trắng.
May mà hiệu quả đúng như dự đoán, Tùy Ý vô cùng vừa lòng.
Đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, đương nhiên sẽ nhận được những ý kiến trái chiều.
Ví dụ như “Năm đó không đứng ra, giờ lên tiếng làm gì”, “Có lẽ là họ Ninh kia muốn quay lại, nên công ty mới dàn xếp một màn kịch đấy chứ”.
Nhưng những người này mới vừa xuất hiện đã bị các fan phản bác.
Một người như Tùy Ý còn cần đánh bóng tên tuổi bằng chuyện của Ninh Lan sao? Hắn đứng ra giúp đỡ, đương nhiên xuất phát từ tinh thần trọng nghĩa.
Câu chuyện tiếp tục phát triển, có người bắt đầu suy đoán quan hệ giữa Tùy Ý và Ninh Lan.
Đặc biệt chạy đến tham gia lễ tang của mẹ người kia, đây không hề giống chuyện đồng đội cũ sẽ làm.
Hòn đá này vừa được ném ra, tất cả các nhóm fan liên quan đến AOW đều dậy sóng.
Một trạm fan CP Cao Hoa đã thành lập năm năm tuyên bố đóng cửa, fan only và fan CP kêu khóc thảm thiết ở super topic riêng, dùng tất cả vốn liếng văn chương để viết ra những bình luận lâm li bi đát nhất.
Sang đến ngày thứ ba, một fan only có tiếng của Tùy Ý đăng Weibo tuyên bố lập trường: “Đừng nháo nhào nữa, rốt cuộc mấy người là fan của cậu ấy hay là fan của một người do bản thân tưởng tượng ra? Nếu là trường hợp sau thì mấy người đừng làm fan nữa.
Nhà chúng tôi không sợ mất đi một lượng fan, Tùy Ý cũng chẳng kiếm cơm nhờ lưu lượng.
Tôi thành fan vì tài năng và nhân phẩm của cậu ấy, yêu ai yêu cả đường đi, cậu ấy thích ai thì tôi thích người đó.
Chắc hẳn các chị em ở đây đều từng mắng nhiếc Ninh Lan đúng không? Tôi cũng vậy! Idol tôi không trốn tránh, tôi cũng chẳng có gì phải sợ.
Tại đây, tôi chân thành gửi lời xin lỗi tới Ninh Lan, nếu có một ngày cậu muốn quay trở lại, tôi nhất định sẽ tới tận nơi ủng hộ cậu, only hay theo cặp, tùy cậu chọn.”
Thái độ cởi mở của vị fan này đã đánh thức rất nhiều người.
Fan only sau khi nghĩ thông suốt thì đều lấy lại tinh thần, bắt đầu chú tâm cày số liệu cho bộ phim mới.
Fan CP Cao Hoa đều thoát fan, chuyển sang only, dù sao hai vị chính chủ đều rất ủng hộ Ninh Lan, bọn họ muốn tìm chỗ trút giận cũng chẳng có.
Tiếp đó, dưới sự cố gắng của fan hâm mộ cùng tác động sau hậu trường của người nào đó, topic “Xin lỗi Ninh Lan” leo lên top ba hot search.
Chỉ cần click vào sẽ thấy tư liệu fan tổng hợp về những lần Ninh Lan bị bôi nhọ từ lúc debut cho tới giờ.
Cuối cùng, tất cả các trang báo chuyên về giải trí đều đưa tin về vụ việc này.
Từ đó, vấn đề bạo lực mạng lại được đưa ra thảo luận, câu chuyện của Ninh Lan được đưa ra trước tầm mắt của mọi người, vô cùng đáng chú ý.
Đến tận ngày sinh nhật trên danh nghĩa của mình, sau khi nhận được bánh ngọt từ y tá, Ninh Lan mới biết hóa ra mọi chuyện lại ồn ào đến vậy.
Trên mạng, có không ít người phát hiện ra việc cậu và Tùy Ý đang chăm sóc một bà lão tại bệnh viện này, có fan còn định trà trộn tới thăm.
Nhưng cũng may bệnh viện được quản lý nghiêm ngặt, có tính bảo mật cao, không ai có thể tới quấy rầy nên cũng coi như yên tĩnh.
Ninh Lan không hỏi thẳng Tùy Ý, chỉ lỡ buột miệng trong một lần ăn cơm: “Có phải vì ảnh hưởng của chuyện kia nên gần đây cậu không đi làm không?”
Tùy Ý trả lời không đúng theo thực tế, Ninh Lan không quá tin tưởng, tự lấy điện thoại lên mạng kiểm tra, thấy super topic của Tùy Ý vẫn xếp hạng đầu thì mới yên tâm.
Tùy Ý thấy cậu chịu dùng điện thoại thông minh thì vô cùng phấn khởi, không nhịn được hỏi dò: “Nếu anh hết thời thật thì bảo bối có còn muốn anh nữa không?”
Ninh Lan đang xem sổ sách, nghe vậy liền ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn.
Cậu cong môi, cười như không cười, chẳng nói năng gì.
Biểu cảm của cậu khiến Tùy Ý thấp thỏm lo âu.
Tuy hiện giờ Ninh Lan không bài xích hắn nữa, cũng dần chấp nhận sự quan tâm, chăm sóc của hắn, nhưng cậu vẫn chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng, cũng chưa từng nói là đã chấp nhận hắn.
Không chỉ thế, Ninh Lan cũng chẳng có bất kỳ phản ứng nào đối với việc cư dân mạng coi hai người là một đôi, giống như không hề để ý tới cái nhìn của người ngoài.
Không hẳn là cậu không để ý, mà có vẻ như cậu đã chết tâm rồi.
Nếu vậy thì càng không ổn.
Hắn thà rằng Ninh Lan hận mình còn hơn là cậu vô cảm, cũng chẳng có chút chờ mong.
Tùy Ý không lạc quan nổi nữa.
Buổi chiều, trong lúc kéo đàn cho bà nghe, hắn thường xuyên thất thần.
Người không có chuyên môn cũng có thể nghe ra hắn đã kéo sai vài nốt.
Thậm chí bà nghe xong còn phàn nàn thà đi nghe kịch Hoàng Mai (*) còn hơn.
(*) Hoàng Mai hí: Kịch Hoàng Mai (黄梅戏: Hoàng Mai Hí) là một trong 5 loại hình Kinh kịch lớn ở Trung Quốc.
Đây là loại hình Kinh kịch chính của địa phương ở thành phố An Khánh (安庆), tỉnh An Huy (安徽).
Ninh Lan rửa hoa quả xong bước vào, hỏi có phải cây vĩ này kéo không thuận không.
Tùy Ý tự hiểu bản thân không có tư cách đòi cậu tặng thêm một cây vĩ có khắc chữ “yêu” nữa, bèn kéo sang một khúc nhạc đơn giản khác.
Nghe được một lát, Ninh Lan đột nhiên ngừng tung trái táo qua lại giữa hai tay, nhíu mày, dường như rất mệt mỏi, nói: “Cái này nghe rồi, đổi bản nhạc khác đi.”
Tùy Ý ngẩn ra, sau đó mừng đến phát điên.
Ninh Lan nhận ra mình lỡ miệng, hai má phiếm hồng, vội đứng lên bỏ chạy.
Đây là bản nhạc Tùy Ý thu trong bút ghi âm rồi đặt lên bệ cửa sổ vào hôm sinh nhật Ninh Lan, bản “Bài ca trên mặt nước” (Auf dem Wasser zu singen) của Franz Schubert.
Dạo gần đây, chân Ninh Lan được chăm sóc cẩn thận nên đã phục hồi tương đối.
Cậu chạy ra ngoài rồi đi thẳng một mạch về Tuyền Tây.
Dưới sự thúc giục và cái nháy mắt của bà, Tùy Ý mặt dày chạy theo.
Ninh Lan kiểm hàng hắn lau bàn, Ninh Lan nấu cơm hắn nhổ hành, Ninh Lan đi đưa hàng hắn… hắn đứng chặn trước xe đẩy không cho cậu đi.
“Đưa địa chỉ cho anh, anh đi giao, em nghỉ ngơi đi.”
Hình ảnh Tùy Ý cao gần 1m9 đứng trước xe đẩy hàng thực sự rất buồn cười.
Ninh Lan không đạp nổi xe, khó thở nhấc chân đạp mạnh.
Bánh xe trượt đi, Tùy Ý đứng không vững suýt ngã sấp mặt nhưng vẫn nắm chặt tay cầm, không chịu buông.
Cuối cùng, Tùy Ý đạp xe, Ninh Lan ngồi sau chỉ đường, phía sau kéo theo một chiếc xe đẩy nhỏ, giao hàng đến từng nhà.
Trên đường, có người không nhận ra Tùy Ý, chỉ ghẹo Ninh Lan: “Làm ngôi sao nổi tiếng rồi có khác, giờ còn có cả phụ việc.”
Tùy Ý đeo khẩu trang, nghe vậy bèn bắt tay với vị khách hàng nọ, lịch sự nói: “Xin chào.”
Ninh Lan nhảy xuống ghế sau, đấm lên lưng hắn, thúc giục: “Đi nhanh lên, vẫn còn nhà khác nữa.”
Chở người lại chở thêm hàng suốt nửa ngày, Tùy Ý thật sự mệt đến kiệt sức.
Đến tối, hắn ngồi tê liệt trên ghế sô pha, nói chân mình rút gân, e rằng ngày mai không thể đi chụp quảng cáo.
Một bên nửa thật nửa giả, bên kia nửa tin nửa ngờ.
Ninh Lan không biết hắn đang nói thật hay đùa, dưới sự cằn nhằn của bà, cậu đành đi tới nhéo bắp chân hắn: “Có phải đau ở đây không?”
Mặt Tùy Ý lộ rõ vẻ thống khổ, Ninh Lan cuối cùng vẫn không đành lòng.
Cậu ngồi xổm xuống dán cao thuốc cho hắn, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp một lúc lâu.
Ngày hôm sau, Tùy Ý dậy sớm đi chạy show.
Chẳng biết bà không ngủ được hay mới vừa tỉnh mà giờ đang tựa người vào đầu giường đọc báo.
Tùy Ý rót nước ấm cho bà, cảm ơn bà hôm qua đã giúp đỡ.
Hôm nay sắc mặt bà không tệ, gương mặt với những nếp nhăn lộ rõ vẻ tươi cười.
Bà vui vẻ nói: “Hai đứa sống tốt, bà cũng an tâm.”
Tùy Ý không thể ngờ đây lại là những lời cuối cùng bà nói với mình.
Lúc nhận được điện thoại của bệnh viện, Tùy Ý mới bước ra khỏi lều.
Nghe máy chưa được đến ba giây, lỗ tai hắn đã ong ong, tim như ngừng đập.
Trên đường về bệnh viện, hắn mới từ từ tìm về nhịp hô hấp bình thường.
Bác sĩ giải thích: “Trong lúc ngủ đột ngột xuất huyết não, lúc phát hiện đã không thể cứu chữa.”
Hắn đi vào phòng bệnh.
Ninh Lan đang ngồi bên giường, quay lưng về phía hắn.
Bà nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng như vẫn nở nụ cười.
Đúng như những gì bác sĩ nói, bà đi rất an yên, không hề đau đớn.
Tùy Ý tự tay cầm vải trắng phủ lên mặt bà.
Ninh Lan vẫn ngồi yên, không hề nhúc nhích, giống như hoàn toàn mất đi phản ứng với thế giới bên ngoài.
Tùy Ý lấy ra một mẩu giấy từ trong tay cậu, trên đó có viết hai dòng chữ:
“Bà rất vui, đừng nhớ bà.
Bán căn nhà rồi đi cùng thằng bé đi.”
Sau đó, bọn họ mới biết, trong lúc hai người bọn họ tới thành phố G lo chuyện hậu sự cho Triệu Cẩn San, bà đã lén liên hệ với luật sư, lập một bản di chúc tỉ mỉ, trong đó bao gồm cả việc người thừa kế duy nhất của căn nhà tại Tuyền Tây là Ninh Lan.
Cả đời bà Trương đã nếm trải hết đắng cay ngọt bùi của thế gian, khi về già được tận hưởng những ngày tháng hạnh phúc, bà đã thấy đủ, thấy cuộc đời vô cùng viên mãn, không còn bất kỳ tiếc nuối gì rồi.
Bà tự biết mình đã là đèn cạn dầu, đến lúc nên rời đi, cũng không muốn kéo dài thời gian của mình bằng những đau đớn trong quá trình điều trị.
Với bà, rời xa thế gian trong lúc đang say ngủ lại là cái kết đẹp nhất.
Ngày đưa tiễn bà, Ninh Lan vẫn không hề rơi một giọt lệ nào.
Trong một khoảng thời gian ngắn, hai người thân có ý nghĩa quan trọng nhất với cuộc đời cậu đều lần lượt qua đời.
Cả hai đều là những người đã ban tặng sinh mệnh cho cậu.
Tùy Ý biết hiện giờ có nói gì cũng là sáo rỗng, hắn từng mất mẹ, nhưng cái hắn có thể “đồng cảm” có lẽ chỉ bằng 1% những gì Ninh Lan đang chịu đựng.
Tùy Ý vô cùng lo lắng.
Sau khi lễ tang kết thúc, hắn nắm tay Ninh Lan thật chặt, không rời cậu một phân, chỉ sợ cậu nghĩ quẩn, làm ra chuyện ngu ngốc.
Lúc ăn cơm, Ninh Lan tay phải cầm đũa, tay trái định đưa lên bưng bát thì phát hiện tay vẫn đang bị Tùy Ý nắm chặt.
Gương mặt tái nhợt không một giọt máu, cậu nở nụ cười: “Cậu làm gì đấy, tôi muốn ăn cơm.”
Rõ ràng cậu không hề khóc nhưng giọng lại khàn khàn.
Lòng Tùy Ý đau nhói, hắn từ từ buông tay Ninh Lan ra, nhìn cậu ăn từng miếng cơm nhỏ, không dám chớp mắt.
Đến tối, Tùy Ý đưa Ninh Lan về Tuyền Tây, cùng cậu vào nhà.
Cuối thu trời lạnh, Ninh Lan rửa mặt xong rồi đi nghỉ.
Tùy Ý đắp chăn cho cậu xong vẫn không chịu đi, cầm quyển sách ở cạnh giường, nói muốn đọc truyện cho cậu nghe.
Quyển sách hắn cầm là “Nghìn lẻ một đêm”.
Lúc không ngủ được, Ninh Lan cũng thường đọc sách.
“Cậu có biết từ đâu mà có câu chuyện “Nghìn lẻ một đêm” không?” Ninh Lan rúc trong chăn, hỏi hắn.
Tùy Ý bối rối lật sách, cảm thấy không có câu chuyện nào đủ tích cực, vừa lật vừa đáp: “Thời xa xưa, có một vị quốc vương mỗi ngày sẽ cưới một cô gái, đến sáng hôm sau sẽ giết chết cô ấy.
Đến lượt con gái nhà tể tướng, cô gái đó vô cùng thông minh, mỗi ngày cô sẽ kể một câu chuyện xưa cho quốc vương nghe.
Kể một ngàn lẻ một đêm, quốc vương vì muốn nghe chuyện nên đã không giết cô ấy.”
Ninh Lan hỏi tiếp: “Sao cậu biết vậy?”
“Lúc bé mẹ từng kể cho anh nghe.”
Nói xong, Tùy Ý liền giật mình.
Ninh Lan vừa mất đi hai người mẹ liên tiếp, thế mà hắn lại cố tình nhắc tới mẹ trước mặt cậu, đúng là càng sốt ruột càng dễ mắc sai lầm, dại dột không ai bằng.
Trong lúc Tùy Ý ảo não, Ninh Lan lại chẳng hề lộ vẻ đau thương.
Khóe môi cong cong, cậu nói: “Tôi không muốn nghe chuyện trong sách.” Cậu vươn tay ra kéo vạt áo Tùy Ý: “Tôi muốn nghe chuyện về mẹ cậu và cậu, được không?”
Tùy Ý kinh ngạc một lúc lâu, sau đó hắn lấy lại bình tĩnh, tựa vào đầu giường sắp xếp câu chữ rồi chậm rãi cất tiếng: “Mẹ anh… rất đẹp.”
Mới câu đầu tiên đã khiến Ninh Lan phải phì cười.
Cậu ngửa đầu nhìn Tùy Ý: “Tôi biết, nhìn cậu là biết rồi.”
Tùy Ý không khỏi đỏ mặt, hắng giọng một cái, hắn tiếp tục nói: “Mẹ anh… cũng được coi là một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, bà chưa từng chịu khổ, cũng không bao giờ suy sụp vì bất kỳ chuyện gì.
Lần suy sụp duy nhất… có lẽ là vì gặp bố anh.
Bố anh yêu người khác, mẹ anh lại không chịu thua, cố chấp không nghe ai khuyên bảo.
Bà tự phụ đã quen, muốn gì nhất định phải có bằng được.
Sau đó chính là sự giằng co suốt hai mươi năm.” Nói tới đây, Tùy Ý ngừng lại một lát rồi nói: “Em có thể tưởng tượng ra quá trình giằng co đó.
Mà anh chính là kết quả của việc bà nhất quyết không chịu thua, quyết đấu tranh bằng được.”
Ninh Lan chớp mắt, những khúc mắc của giới nhà giàu vốn chỉ xuất hiện trên tạp chí, cách cậu quá xa.
Hơn nữa, có lẽ vì cách Tùy Ý kể lại chuyện xưa này quá thoải mái, cậu chẳng thể tưởng tượng ra, cũng chẳng thấy chân thật.
Người Tùy Ý rất ấm, cậu không nhịn được nhích lại gần, hỏi nhỏ: “Hết rồi sao?”
“Hết rồi.” Tùy Ý thẹn thùng: “Anh chưa từng kể chuyện này với ai bao giờ.”
Ninh Lan im lặng vài giây, nói: “Tôi hỏi chuyện của cậu và mẹ cậu cơ mà, cậu lạc đề rồi.”
Tùy Ý càng thêm bối rối: “Anh và mẹ… không có chuyện gì để kể cả, giống như mẹ con bình thường, không có gì đặc biệt.”
“Mẹ con bình thường là như thế nào?” Ninh Lan hỏi.
Tùy Ý đưa mắt nhìn về xa xăm, dường như hắn đang suy tư, mãi một lúc sau mới trả lời: “Mẹ rất yêu anh và anh cũng rất yêu bà.”
Một câu nói đơn giản nhưng lại giúp Ninh Lan bình tĩnh lại.
Những tia sáng lay động trong mắt cậu lắng xuống, bàn tay nắm chặt áo Tùy Ý đột nhiên thả lỏng.
Tùy Ý thấy vậy, cho rằng cậu muốn buông bỏ mọi thứ, vội căng thẳng nói: “Bọn họ đều yêu em, có nhiều người yêu em như vậy, em phải sống thật tốt, phải sống thật tốt…”
Hắn càng nói càng vội, nói được một nửa thì im bặt.
Những suy nghĩ cố gắng giấu kín trong lòng suốt mấy ngày nay cứ vậy mà buột miệng nói ra.
Vẻ mặt Ninh Lan mờ mịt: “Sống thật tốt… nhưng sống để làm gì?”
Vốn từ của Tùy Ý nghèo nàn, hắn moi hết ruột gan ra để nói: “Em còn chưa trả thù anh, còn chưa bắt anh phải nếm trải đau khổ…”
Ninh Lan lắc đầu: “Tôi không có sức.”
Lúc này, Tùy Ý thà rằng Ninh Lan không tha thứ cho hắn, tốt nhất là cứ hận hắn thật nhiều, còn hơn là cậu chẳng còn lưu luyến gì với thế giới này.
Hắn thở gấp mấy hơi, dằn lại nỗi khủng hoảng đang chực chờ cắn nuốt, nắm chặt cánh tay đang duỗi ra ngoài của Ninh Lan, kéo cậu vào trong ngực, cưỡng ép nói: “Vậy anh chia cho em một nửa, một nửa sức lực, cả một nửa sinh mệnh, em muốn gì thì cứ lấy từ chỗ anh.
Em, vì em cầm đồ của anh rồi, nên mỗi ngày anh sẽ đi theo em, em đi đâu anh sẽ theo tới đó… Em đừng hòng thoát khỏi anh.”
Từng chữ đều nặng tựa ngàn vàng, hệt như bị nghiền nát trong cuống họng rồi lại mạnh mẽ bật ra khỏi kẽ răng.
Những lời này đương nhiên đã được sàng lọc kỹ càng dưới áp lực dồn nén, nhưng vẫn nghe ra nét ngây thơ xen lẫn điên cuồng từ những câu từ lộn xộn.
Ninh Lan run lên theo hắn, nhưng cậu không sợ hãi, cũng chẳng muốn né tránh.
Cậu nhớ tới ba năm trước, trong sinh nhật Tùy Ý, dù khi đó cả hai cách nhau muôn sông nghìn núi nhưng trái tim vẫn lặng lẽ quấn quýt.
Tùy Ý năm hai mươi tuổi bảo cậu ước một điều, hắn dõng dạc nói: “Tôi ước thiêng lắm, chia cho cậu một nửa.”
Tùy Ý của khi đó tràn đầy sức sống, kiệt ngạo tiêu sái.
Tùy Ý của hiện tại lại đau khổ, lo sợ không yên, hệt như lá gan đã hoàn toàn bị đông thành đá.
Cậu của khi đó, nghe xong chỉ coi là vui đùa, nhưng cậu của hiện tại lại muốn tin đây là thật.
Ninh Lan rướn cổ, cọ hai má vào cằm Tùy Ý, ngón tay hơi run đưa lên vén tóc trên trán hắn, để đôi mắt hổ phách phản chiếu gương mặt bàng hoàng của mình.
Cổ họng cậu rung rung rồi bật ra một âm tiết: “Được.”