Đuổi Theo Gió FULL


Vợ sắp cưới?
Tùy An cảm thấy có lẽ mình bị ảo giác rồi, sao cô ta có thể là vợ chưa cưới của chú Giang chứ?
Bảo mẫu nghiêm túc nói với Tùy An, “Bình thường cậu chủ dạy dỗ cháu thế nào, nhìn thấy trưởng bối mà không chào à?”
Vẻ mặt Tùy An kinh ngạc, Hồ Hoàn ở bên cạnh nhân cơ hội nói, “Ôi chao, thôi được rồi, con làm trưởng bối, sao có thể chấp nhặt với tiểu bối được, bà à, bà đừng nói nữa.


Nhân viên ban quản lí cũng tỏ vẻ xấu hổ, thấy Tùy An không yêu cầu gì nữa thì nhanh chóng rời đi.

Sau khi ban quản lí rời đi, một cơn gió lùa qua khe cửa khiến cả người Tùy An phát run.

Bảo mẫu nghiêm khắc trách mắng Tùy An không biết điều, sau đó lại khen Hồ Hoàn hiểu chuyện, không tính toán với tiểu bối, còn kêu Tùy An gọi cô ta là thím.

Tùy An nghe vậy vừa lắc đầu vùa lui về sau.

Cô không hiểu, vì sao bảo mẫu lại đối xử với cô như vậy, rõ ràng tối qua vẫn còn thân thiện dễ gần, vậy mà hôm nay lại trở nên hà khắc như thế?
Bảo mẫu và Hồ Hoàn đứng về một phe, đầu bếp ở giữa rất khó xử, đành trốn vào bếp, không giúp ai cả.

Giờ phút này, Tùy An cảm thấy dường như cô đã đi vào ngõ cụt, một thân một mình.

Hồ Hoàn liếc nhìn Tùy An, chuông cảnh báo trong lòng vang lớn.

Da Tùy An vốn đã trắng, đứng dưới ánh đèn lại càng trắng hơn.

Lông mày đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn.

Cánh môi không cần tô son vẫn rất hồng hào khiến Hồ Hoàn ghen tỵ.

Hồ Hoàn cắn răng, cô ta lớn hơn Giang Hằng ba tuổi, phải trang điểm rất tỉ mỉ, không thể so sánh với khuôn mặt trẻ trung không cần trang điểm của Tùy An được.

“Bà à, con đói bụng.

” Hồ Hoàn vừa đánh giá Tùy An, vừa âm thầm công khai chủ quyền, “Con muốn ăn bánh hoa quế bà làm.


Bảo mẫu nghe vậy vội nói, “Được được được, bà đi làm liền.


Bảo mẫu nhìn Tùy An một cái rồi vội vàng vào phòng bếp, bắt đầu làm bánh hoa quế.

Hồ Hoàn ngồi trên sofa, kiêu ngạo noi với Tùy An, “Dù gì mày cũng được Giang Hằng đưa về đây, nể mặt anh ấy, tao có thể không làm khó mày, nhưng mà…”
Cô ta nhìn Tùy An một lúc, khinh thường nói, “Mọi thứ của Giang Hằng đều thuộc về tao, và con của tao sau này, mày nghĩ cũng đừng nghĩ, bất kể là người hay là tiền thì cũng đều là của tao.


“Nếu mày biết điều, có lẽ tao có thể cho mày ở lại đến khi tốt nghiệp đại học, nếu không, bây giờ tao có thể lập tức đuổi mày đi.


Tùy An rũ mắt, ngón tay nắm chặt vạt áo, cảm xúc của cô rất hỗn độn, cô ép mình bình tĩnh lại, không được rụt rè trước mặt Hồ Hoàn.

Một lát sau, khi Hồ Hoàn tưởng Tùy An không nói gì nữa thì Tùy An lại lên tiếng, “Cô nói đúng, tôi được chú Giang mang về, vì vậy, tôi đi hay ở lại cũng là chú ấy quyết định, cô không có tư cách đuổi tôi ra khỏi Thính Tuyết Lâu.


Hồ Hoàn nghe vậy thì bật cười, khuôn mặt trang điểm đậm lộ vẻ châm chọc, “Mày tưởng Giang Hằng thật lòng đối xử tốt với mày ư?”
Cô ta nói với Tùy An, “Chẳng qua Giang Hằng chỉ báo ơn mà thôi.


Thấy Tùy An ngẩng đầu nhìn mình, Hồ Hoàn vuốt ve mái tóc dài, nói bâng quơ, “Ba mẹ mày cứu Giang Hằng, anh ấy vì báo ơn mới đưa mày về nhà họ Giang, nếu không mày nghĩ vì cái gì mà Giang Hằng đưa mày về chứ, anh ấy là nhà từ thiện chắc?”
“Haizz, mấy đứa trẻ giống mày tao đã gặp nhiều rồi, chỉ là Giang Hằng quá tốt bụng nên mới giữ mày lại.


Hồ Hoàn đột nhiên cười quỷ dị, “Mày nói xem, nếu tao nói cho Giang Hằng biết chuyện mày thích anh ấy, mày nghĩ liệu anh ấy còn giữ mày lại không?”
Tùy An nắm chặt ngón tay, trong lòng ngập tràn suy nghĩ.

Hồ Hoàn tưởng mình đã bắt chẹt Tùy An, cô ta nói tiếp, “Tuy rằng mày khá xinh đẹp, cũng có thể coi như người tình, nhưng mà, tao không thích mày, mày tuyệt đối không thể ở lại bên cạnh Giang Hằng được.


Hồ Hoàn cố tình hạ thấp giá trị của Tùy An.

Nhưng Tùy An vốn không hề tức giận, cô nở nụ cười dịu dàng, “Không cần, cảm ơn ý tốt của cô Hồ.


Hồ Hoàn nghĩ là mình thắng, định châm chọc Tùy An tiếp thì nghe thấy Tùy An nói, “Nếu cô Hồ và chú Giang tiến tới hôn nhân thì người cháu gái như tôi đây sẽ đến chúc phúc.


Thấy Tùy An lấy điện thoại ra định gọi cho Giang Hằng, Hồ Hoàn vô cùng hoảng loạn, vội cướp điện thoại trong tay Tùy an, may là Tùy An đã phòng bị trước, đứng thẳng dậy rời đi.

Vẻ mặt Hồ Hoàn cứng lại, mất tự nhiên hất tóc, nói với Tùy An, “Cả thành phố Nam đều biết chuyện kết hôn của tao và Giang Hằng, chẳng lẽ mày không biết à?”
Tùy An không chịu lép vế, “Nếu chú Giang định hôn thì không thể không nói với tôi, cho nên cô đang nói dối.


Hồ Hoàn nhìn thoáng qua bóng người ở cửa phòng bếp, vội nói, “Bà mau qua đây.


Bảo mẫu đi tới bên người Tùy An, ánh mắt hiện vẻ áy náy, nhưng bây giờ Tùy An đã thất vọng về bảo mẫu rồi, nên cũng không để ý bà nghĩ gì.

Hồ Hoàn kéo tay bảo mẫu, nói, “Bà à, nó nói con và Giang Hằng đính hôn giả, bà mau nói cho nó biết rốt cuộc chuyện này có phải thật không đi, để cho cô ta chết tâm.


Bảo mẫu rơi vào thế khó xử, nhưng dưới sự thúc giục của Hồ Hoàn, bà quay mặt đi, nói, “Là thật đấy, cậu chủ và cô Hồ đã đính hôn rồi, từ giờ trở đi, cô Hồ chính là bà chủ của Thính Tuyết Lâu, An An, cháu phải nghe lời cô ấy.


Tùy An cắn chặt răng, cô không thể ngờ được, bảo mẫu sẽ đứng về phía Hồ Hoàn mà cảnh cáo cô.

Khóe mắt bảo mẫu liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc, khiếp sợ của Tùy An, lại nhìn Hồ Hoàn đang vui vẻ, bà cắn chặt răng nói, “An An à, cô Hồ thật sự có hôn ước với cậu chủ, hôn ước này do bà chủ quyết định, cháu nên nghe lời cô Hồ đi, như vậy mới tốt cho cháu.


Nghe bảo mẫu nói xong, Tùy an cười lạnh, “Mẹ chú Giang qua đời từ sớm, bà Giang hiện giờ chỉ là mẹ kế của chú ấy, lấy đâu ra quyền quyết định chuyện hôn nhân của chú Giang chứ?”
Sau đó cô đổi chủ đề, chất vẫn bảo mẫu, “Bà làm việc cho chú Giang thì nên đứng ở lập trường của chú ấy, bây giờ bà đang làm gì? Phản bội chủ à?”
Câu này của cô không nể tình chút nào, khiến sắc mặt bảo mẫu tái xanh.

Tùy An không phải quả hồng mặc người khác nắn, cô nhìn bảo mẫu giúp đỡ Hồ Hoàn, cũng hiểu ra hai người chắc chắn quen nhau.

Nhưng mà nói cũng kỳ, một bà lão hàng năm không ra khỏi cửa này sao có thể làm quen con gái nhà họ Hồ, hơn nữa quan hệ của họ lại thân thiết như vậy.

Tùy An không bỏ qua cảnh Hồ Hoàn khoác tay bảo mẫu, đối với kẻ phản bội, cô sẽ không mềm lòng.

Bởi vì cô đã từng chịu đựng chuyện này, cho nên sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa.

Bảo mẫu bị Tùy An nói vậy, sắc mặt vô cùng khó coi.

Hồ Hoàn ở bên cạnh lập tức giễu cợt, “Tao còn tưởng cháu gái trong miệng Giang Hằng là tiểu thư khuê các đấy, thì ra tình tính như vậy, đúng là vứt hết mặt mũi của nhà họ Giang, chẳng trách Giang Hằng chưa bao giờ đưa mày đi tham gia yến tiệc.


Tùy An mỉm cười ỏi lại, “Cô Hồ là tiểu thư khuê các, nhất định chú Giang đã đưa cô tham gia rất nhiều yến tiệc nhỉ, thật là ngưỡng mộ đấy.


Câu này khiến mặt mũi cô Hồ nhăn nhắn nhó nhó.

Bởi vì giới nhà giàu trong thành phố Nam đều biết, Giang Hằng không mang bạn nữ tham gia yến tiệc.

Tùy An nói thể chẳng khác nào đâm vào tim cô ta.

Hồ Hoàn hận không thể xé rách miệng Tùy an, để cô không thể trào phúng mình nữa.

Bảo mẫu duỗi tay ngăn Hồ Hoàn lại, bà liếc nhìn Tùy An rồi đưa Hồ Hoàn ra sân sau.

Sau khi Hồ Hoàn rời đi, tâm trạng Tùy An như rơi xuống đáy vực, cô cúi đầu nhìn màn hình, tin nhắn cô gửi cho Giang Hằng vẫn chưa thấy anh trả lời.

Tùy An thở dài, ủ rũ ngồi xuống sofa.

Đầu bếp thấy bảo mẫu đi rồi mới ra khỏi bếp, thấy Tùy An ngồi trên sofa, cô ấy do dự một lát, nói nhỏ, “An An, bảo mẫu là mẹ nuôi của Hồ Hoàn.


Một câu của đầu bếp đã giải thích rõ quan hệ của bảo mẫu và Hồ Hoàn.

Tùy An ngẩng đầu hỏi đầu bếp, “Chú Giang có biết không ạ?”
Đầu bếp lắc đầu, “Cậu chủ không biết.


Sắc mặt Tùy An trầm xuống, đầu bếp thở dài, nhìn về phía vườn sau, “Bà ấy hồ đồ quá!”
Tùy An không tiếp lời.

Đầu bếp lại nói tiếp, “An An à, cháu đừng chống đối cô Hồ nữa, nếu không cậu chủ quay về, cháu sẽ không thể ở lại Thính Tuyết Lâu được đâu.


Tùy An nghe vậy, trái tim đột nhiên lạnh bằng, cô ngẩng đầu hỏi đầu bếp, “Chẳng lẽ, chẳng lẽ chú Giang thật sự muốn cưới cô ta ư?”
Đầu bếp nói, “Bên bà chủ nói, cuối tháng sẽ đính hôn.


“Lời bà chủ nói, chắc là thật đó.


Tùy An bỗng đứng lên từ sofa, nói một câu cháu không tin, rồi vội vàng chạy lên lầu.

Đầu bếp thởi dài, cô ấy cũng mong không phải sự thật, bởi vì Hồ Hoàn không xứng.

Không nói đến tuổi tác, chỉ bàn về tác phòng của cô ta thôi cũng thấy không hợp với Giang Hằng chút nào.

Nhưng mà mấy chuyện này đâu đến lượt một đầu bếp như cô quyết định?
Đầu bếp thở dài một hơi rồi quay về phòng bếp, hôm nay bảo mẫu không tới giúp, cô ấy phải tranh thủ chuẩn bị cơm chiều.

Ban công lầu hai.

Tùy An ngồi trên bục cửa sổ, vẻ mặt uể oải, mấy câu Hồ Hoàn vừa nói ảnh hưởng không ít đến cô.

Mặt trời từ từ lặn xuống, đèn đường cũng sáng lên.

Tùy An ngồi đó cả chiều, không làm gì hết, cô đang suy nghĩ con đường tương lai của mình.

Tuy Hồ Hoàn nói rất khó nghe, nhưng không phải không có lý.

Sau khi cuộc thi nghệ thuật kết thúc, cô muốn đi học đại học ở tỉnh khác, ắt phải xa Giang Hằng, mà có thể trong thời gian học đại học, cô sẽ đến San Fran trao đổi sinh viên.

Tùy An chống cằm, cảm thấy con đường sau này của mình vốn vô cùng gian nan, giờ càng gập ghềnh hơn.

Giang Hằng là một miếng bánh ngọt, ai cũng muốn gặm trước, Tùy An thở dài, chú Giang quá hấp dẫn, lỡ như trong lúc cô học đại học, chú ấy gặp được người phụ nữ mình yêu thì cô khóc cũng không khóc được.

Tùy An hạ quyết tâm, muốn bắt lấy Giang Hằng trước khi vào đại học.

Nghĩ thì hay đấy, nhưng hiện thực thường tàn nhẫn gấp trăm ngàn lập.

Mãi đến bây giờ, tin nhắn Tùy An gửi đi Giang Hằng vẫn chưa trả lời.

Trong khung chat, từ đêm sinh nhật đó, Giang Hằng chưa từng trả lời tin nhắn của cô.

Hay là chú ấy xảy ra chuyện gì rồi?
Tùy An vừa mất mát vừa đau lòng, cô mở khung chat của Đồ Đóa ra, chỉ mải cúi đầu gõ chữ, hoàn toàn không phát hiện mình vốn chưa click vào khung chat với Đồ Đóa.

Tùy An: Đóa Đóa, cậu nói xem, có phải chú Giang xảy ra chuyện gì không?
Tùy An: Đóa Đóa, cậu cảm thấy mình có thể tóm được chú Giang không?
Tùy An: Haiz, mình thật sự rất thích chú Giang đó.

 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui