Tám giờ tối, Chu Lâm đỡ Nhật Đông đã say khướt về nhà.
Đứng trước cửa, một tay đỡ Nhật Đông, một tay nhấn chuông.
Một lát sau, cánh cửa mở ra.
Nhật Dương nhíu mày nhìn cậu, ánh mắt lướt qua cậu em trai mặt mũi đỏ bừng, toàn thân đều mùi rượu:
- Đỡ nó vào nhà.
Chu Lâm gật nhẹ đầu với anh, đỡ Nhật Đông vào trong.
Lúc đi ngang qua phòng khách, thấy An Vy ngồi đó, ngạc nhiên trong chốc lát, anh gật nhẹ đầu xem như chào hỏi với cô, rồi đỡ Nhật Đông vào phòng.
Vừa thấy Chu Lâm, An Vy không được tự nhiên cúi đầu xuống.
Nhật Dương theo Chu Lâm vào phòng, thấy cậu đã đỡ Nhật Đông nằm ngay ngắn trên giường, không tiến tới giúp đỡ, đứng ngoài cửa lạnh nhạt hỏi:
- Sao nó biến thành thế này?
- Cậu ấy có chuyện buồn.
Đợi cậu ấy tỉnh lại, anh hỏi sẽ rõ hơn.
- Nhiều chuyện riêng tư Nhật Đông rất ngại nói cho anh mình biết, vả lại chuyện lần này nếu nói không tốt sợ rằng Nhật Dương sẽ vì Nhật Đông mà gây chuyện với Trác Nhã.
- Được rồi.
Cảm ơn cậu.
Nhật Dương quay người ra phòng khách, nói với An Vy:
- Chuyện đó tôi sẽ xử lý giờ cô về đi.
Chu Lâm, đưa An Vy về hộ.
Chu Lâm thoáng sững người, sau đó nhanh chóng gật đầu đáp ứng, vẻ mặt không lộ ra cảm xúc bất thường gì.
Ngược lại, An Vy luống cuống từ chối:
- Không cần đâu.
Em có thể tự về!
- Không an toàn! - Nhật Dương chặt đứt suy nghĩ của cô, đôi mắt nghiêm nghị không có phép An Vy kháng nghị.
Anh nói đúng, An Vy không có cách nào từ chối.
Trong thời gian này, điều quan trọng chính là cô phải bảo vệ bản thân mình.
- Đi thôi!
- Ừm.
An Vy chào Nhật Dương rồi đi theo sau Chu Lâm ra về.
Suốt cả quãng đường xuống bãi đỗ xe, hai người không nói với nhau lời nào.
Lên xe, thắt dây an toàn, An Vy tựa đầu vào cửa, mắt nhìn ra ngoài.
Chu Lâm lướt ánh mắt qua người cô rồi chuyển về đằng trước, khởi động xe, tập trung vào công việc của mình.
Bầu không khí trong xe yên tĩnh lạ thường, ngột ngạt, áp bức.
Đôi mắt tĩnh lặng nhìn ra khung cảnh bên ngoài nhưng đáy lòng lại khẩn trương.
- Cô sợ tôi?
Chu Lâm đột nhiên hỏi khiến An Vy giật mình, ngơ ngác nhìn cậu lắc đầu.
Không phải cô sợ anh, ngược lại...!Chu Lâm là bạn thân của Nhật Đông từ hồi cấp hai, khi đó, là thanh mai trúc mã của Nhật Đông, hai người cũng có mấy lần gặp nhau.
Nhưng lúc ấy, An Vy một lòng muốn Nhật Đông chú ý tới một mình mình, vì thế đã xuất không ít thủ đoạn, Nhật Đông không biết nhưng bạn cậu ấy biết, vì thế họ không thích cô, đặc biệt là Chu Lâm.
An Vy cảm nhận được điều đó...!nhưng mà hết cách rồi...!ở trong cái gia đình ấy, nếu cô không có quan hệ tốt với công tử, tiểu thư thế gia nào đó, cô sẽ bị vứt bỏ như một miếng giẻ rách.
Cho đến tám năm trước, vì để chia cách Nhật Đông, cô đã tổn thương Trác Nhã mà Chu Lâm...!lại thích Trác Nhã vì vậy An Vy biết cậu ghét cô.
Mỗi khi hai người gặp nhau, ánh mắt băng lạnh của anh khiến cô rùng mình sợ hãi.
Sau khi nói hết sự thật cho Nhật Đông biết, An Vy đã suy sụp bởi vì cô nghĩ rằng quan hệ giữa cô và Nhật Đông sẽ chấm dứt, cô sẽ bị gia tộc vứt bỏ, huống chi lúc đó cô còn bị bệnh, bị gia tộc vứt bỏ đồng nghĩa với cái chết.
Lúc đó, người mà cô nghĩ rất ghét mình lại là người...!an ủi cô, giúp đỡ cô.
Tuy rằng thái độ của anh vẫn luôn lạnh nhạt, lúc xa lúc gần...!An Vy nghĩ cô không sợ Chu Lâm mà là có một loại tình cảm khác với anh.
Cô sợ tình cảm đó, bởi vậy mới không muốn gặp Chu Lâm, kể từ sau khi điều trị trở về cô không gặp một lần.
Cô sống để trả thù, không nên có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
Chu Lâm đột nhiên dừng xe.
- Chờ tôi một lát!
Nói xong, anh mở cửa xe ra ngoài.
An Vy nhìn thấy anh chạy vào một quán ăn ven đường.
Anh đói sao?
An Vy ngồi an tĩnh trong xe nhìn người đàn ông thân hình cao ngất, dung mạo anh tuấn đoan chính.
Hình như Nhật Đông nói Chu Lâm là đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Công việc này...!quả thật rất hợp với anh.
Nghĩ miên man một hồi, Chu Lâm vào xe lúc nào An Vy không hay.
Cô ngửi thấy mùi bánh bao thơm nồng.
- Ăn đi!
An Vy tròn mắt nhìn chiếc bánh bao nóng hổi trước mặt.
- Cho...!tôi.
Cái này...!tôi không đói.
- Tôi đói! - Chu Lâm đặt chiếc bánh bao vào tay cô rồi lấy một chiếc khác ra ăn.
An Vy nhìn anh rồi nhìn bánh bao trong tay mình, suy nghĩ lời nói của anh.
Không lẽ anh ngại ăn một mình? An Vy lén lút nhìn sườn mặt của Chu Lâm, tuy rằng nhìn anh như đang ăn như động tác cứng ngắc cùng đôi lông mày nhíu lại chứng tỏ anh không được tự nhiên.
An Vy nhớ tới bộ dáng say mèm của Nhật Đông được Chu Lâm đưa về, xem ra anh bị Nhật Đông làm phiền, chưa kịp ăn gì.
Nghĩ thế, An Vy bắt đầu ăn bánh bao đồng thời mắt liếc nhìn Chu Lâm, quả nhiên động tác ăn của anh thả lỏng tự nhiên hơn.
Mặc dù không cảm thấy đói lắm, An Vy vẫn từ từ ăn hết phần của mình.
Là một người cảnh sát mẫu mực, Chu Lâm không vừa lái xe vừa ăn.
Ăn xong xuôi, anh mới khởi động xe.
Tạm thời, An Vy dọn ra khỏi Đỗ gia, mua một căn hộ gần chỗ làm cho thuận tiện.
Bây giờ cô đã tiến vào tập đoàn Đỗ thị, nhờ gia thế cùng với năng lực chẳng bao lâu đã lên làm giám đốc kế hoạch.
Nhưng đây chỉ mới là bước đầu trong kế hoạch của cô mà thôi.
Tới nơi, An Vy chào tạm biệt đồng thời cảm ơn Chu Lâm xong thì về nhà.
Chu Lâm nhìn bóng cô khuất dần, tầm mắt chuyển lên trên, đánh giá tòa chung cơ một vòng.
Đây là một nơi tốt.
Ngồi ở trong xe nhìn tòa chung cư chừng năm phút, Chu Lâm khởi động xe về nhà của mình.
An Vy lên tới căn hộ, bật đèn xong, đi tới chỗ cửa sổ, nơi có thể nhìn xuống bên dưới.
Thấy bên dưới trống vắng, chiếc xe đưa cô về có lẽ đã rời đi ngay sau đó, An Vy mất mát kéo rèm cửa lại..