Đôi mắt như bị keo dính lại, dù cô cố gắng đến đâu cũng tốn công vô ích. Buồn bã nhắm mắt, cô cố gắng buông bỏ mớ hỗn độn trong đầu.
Cơ thể giống như sợi bông, chất cồn làm đầu óc cô váng vất. Có một hơi thở quen thuộc từ xa tiến lại gần, gần đến mức giống như sắp hôn lên môi cô. Cổ cô hơi ngửa lên, nhưng hơi thở kia chậm chạp không chịu hạ xuống.
Cô duỗi tay, muốn quàng lấy cổ anh.
Ớ, hụt mất rồi.
Cô ra sức mở to mắt, hình ảnh như có như không của anh trong giấc mơ đột nhiên biến mất, hơi thở quen thuộc cũng tan đi theo, trước mắt cô là một không gian sáng sủa. Đôi mắt cô lướt qua khung ảnh ở đầu giường.
Thật là, cô còn tưởng giờ mình đang nằm trong phòng khách sạn. Cô nhớ rất rõ tối qua mình đã nói với Cao Vân Song là không muốn về nhà mà. Xem ra Cao Vân Song càng ngày càng to gan.
Tửu lượng cô không tốt, chỉ một ly cocktail nhỏ cũng có thể khiến cô say mèm. Cô nhớ tửu lượng của mình trước kia cũng không đến nỗi mà, tại sao tửu lượng lại tỉ lệ nghịch với tuổi tác như vậy? Trong lòng thầm than thở, nếu như nó là tỉ lệ thuận thì tốt rồi.
Đầu cô còn mơ hồ vọng lại giọng của mình tối qua, vừa to vừa the thé, "Tôi không muốn về".
Hả ---?
Một lần nữa cô lại nhìn tấm ảnh đầu giường, đó là Hứa Qua mười tám tuổi trên một cây cầu cũ ở Séc. Ngày hôm đó, Hứa Qua thả trôi chiếc khuyên chân mày đã gắn bó với mình ba năm. Người chụp hình cho cô ấy là Lệ Liệt Nông. Hứa Qua ngồi dựa trên thành cầu, còn anh cũng đứng trên cầu cách đó không xa. Sau khi chụp ảnh xong, cô ấy liền tháo khuyên xuống. Ngày hôm sau, Hứa Qua đội tóc giả, không trang điểm, bắt chuyến bay từ Séc đến Thổ Nhĩ Kỳ.
Bóng người trong bức ảnh chụp có ma lực khiến người ta khó rời mắt, muốn nhìn cô ấy nhiều hơn một chút, muốn ngắm kỹ hơn một chút, xem xem thứ đang lấp lánh ở đuôi mắt kia là cái gì hay đó là ánh nắng ban mai và tự hỏi "Cô gái, rốt cuộc cô buồn bã vì điều gì vậy?"
Cô nhắm mắt lại, vươn tay mở ngăn kéo đầu giường, bỏ tấm ảnh vào trong, đóng ngăn kéo lại. Động tác này cô đã làm vô số lần, nhưng cô biết, khi sáng mai thức dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt mình chắc chắn lại là tấm ảnh này. Người phụ trách dọn dẹp phòng sau đây sẽ đến và đặt lại bức ảnh lên tủ đầu giường như cũ.
Điều này khiến Liên Kiều rất bực mình, cô đã đổi rất nhiều người dọn phòng nhưng từ Mary đến Martha, lại đến Eri, tất cả các cô ấy đều cố chấp làm vậy. Sau đó, cô buồn bã phát hiện, ở đây từ quản gia đến tài xế đến người làm, tất cả chỉ nghe theo lời ông Lệ, lời bà Lệ nói trước giờ như gió thoảng bên tai.
Cô cũng nhiều lần nghĩ đến việc vứt bỏ, xé nát tấm ảnh kia. Nhưng mỗi khi gần đạt được mục đích, ánh mắt Lệ Liệt Nông lại khiến cô sợ bủn rủn từ trong ra ngoài.
Cô nằm trên giường, nhìn quanh bốn phía. Phòng được trang trí theo tông màu trầm, nếu không phải vì chiếc bàn trang điểm kia, người ta có thể chắc chắn đây đây là phòng của đàn ông. Hứa Qua từ nhỏ đã chán ghét mấy đồ vật hoa hoét loè loẹt, chán ghét những tấm thiếc bạc bọc chocolate.
Mặt trời chiếu đến mông rồi nhưng cô vẫn không dậy nổi. Cô lười biếng vươn vai, quay đầu sang nhìn chiếc gối bên cạnh. Gối làm bằng vải satin màu sáng, ánh mặt trời ở ngoài cửa sổ chiếu vào nhuộm cho chiếc gối một vầng sáng lung linh. Nếu chủ nhân chiếc gối này đang nằm đây, chắc chắn cô sẽ không thể rời mắt. Nhưng chiếc gối ấy vẫn luôn trống trơn như thế này.
Cô quay người qua chỗ khác.
Mở cửa phòng tắm, khuôn mặt trong gương có dính vài vết lem nhem. Trời ạ, tối qua thật sự cô không nên uống rượu. Cơ thể rướn về phía trước như muốn nhìn rõ chính mình hơn, nhưng thế nào lại hơi mờ, cô lại tiến s hơn nữa, rồi thẫn thờ nhìn khuôn mặt phản chiếu trong gương rõ ràng. Đôi mắt tròn xoe thật linh lợi, kết hợp với những đường nét còn lại toát ra một kiểu tâm trạng không có ai tâm sự, bầu bạn với.
Khoé mắt cong cong, nheo lại như đang cười vậy, nhìn đôi mắt như nghe thấy tiếng cười giòn tan, vang động khắp núi đồi. Rồi núi đồi vọng lại một tràng cười phơi phới, cô mơ hồ nhìn thấy một linh hồn khác.
Hứa Qua.
Cô thảng thốt lùi lại ba bước, lưng dán lên tường, mu bàn tay sờ soạn sau lưng, ngón tay chạm được một chiếc công tắc.
"Tạch" một tiếng, xung quanh cô sáng hẳn lên. Ánh sáng mạnh đột ngột khiến cô theo bản năng nhắm chặt mắt, cô cảm nhận được tim mình đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác này một chút cũng không xa lạ.
Chết tiệt, vừa mới rồi mình quên bật đèn.
Cô nhắm chặt mắt, chờ nhịp tim ổn định lại mới mở mắt, cố gắng thích nghi với ánh sáng rồi lười biếng đến trước bồn rửa tay, vùi mặt vào trong nước. Dòng nước lạnh lẽo làm thức tỉnh đầu óc úng cồn đêm qua. Cô lại ngẩng mặt lên soi gương. Thở một hơi thật sâu, cô vỗ vỗ mặt mình, nói với khuôn mặt trong gương: "Mày là Liên Kiều, không phải là Hứa Qua".
Nói xong, Liên Kiều nhướn mày với chính mình ở trong gương. Có một đôi mắt cười với một nụ cười toả nắng là Hứa Qua. Có một đôi mắt cười nhưng không thích cười là Liên Kiều.
Hứa Qua lớn lên từ cuộc sống loạn lạc ở Jerusalem, mà Liên Kiều thì lớn lên cạnh bờ biển đầy ánh mặt trời ở California. Một ngày nọ, ở Séc, trên cây cầu Charles cổ kính, Liên Kiều thấy một khuôn mặt giống mình y sì đúc. Khuôn mặt ấy ở bên kia cầu, cô ở bên này cầu, cô bối rối, hoảng loạn gọi một cuộc điện thoại.
"Ba, ba nói thật cho con biết có phải con có một người chị em sinh đôi hay không?"
"Không thể nào, ba thề với trời con là bảo bối duy nhất của ba đi."
Hứa Qua có thể kéo tay Lệ Liệt Nông cười khanh khách không ngừng, còn Liên Kiều ở với Lệ Liệt Nông thì không khí trầm mặc bao trùm.
Về sau, cô cùng với Hứa Qua có khuôn mặt giống mình như đúc đến đây ở. Nơi này là do Hứa Qua chọn, đó là nơi đầu tiên họ ở sau khi hai người hoàn thành thủ tục đăng kí kết hôn ở Las Vegas.
Lệ Liệt Nông nói với cô vợ mới cưới: "Chờ anh trở về từ Somalia, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ."
Ngôi nhà ở Las Vegas này có tường trắng, mái ngói đỏ, là nơi họ hưởng tuần trăng mật, là nhà của bọn họ.
Nhà.
Nhưng hiện tại, người ở trong nhà này là Liên Kiều, không có ai ép cô cả. Cô từ bỏ công việc của mình, mang theo ít hành lí, cam tâm tình nguyện theo Lệ Liệt Nông đến đây. Cho dù không ai nói ra nhưng tất cả đều biết rõ, thân phận của cô cũng chỉ là một thế thân thôi.
Hồi ức đến đây đột nhiên bị cắt ngang. Liên Kiều nhớ đến người phụ nữ mình gặp trong nhà vệ sinh hôm qua. Lúc biết chuyện, đầu tiên Liên Kiều thấy buồn cười, vừa phi lý vừa buồn cười. Tại sao phải tốn công tìm một thế thân hộ một thế thân khác? Lệ Liệt Nông đúng là vừa biến thái vừa thừa tiền mới có thể làm cái chuyện này.
Nhưng nghĩ một lát, Liên Kiều có thể hiểu tại sao Lệ Liệt Nông làm vậy. Mặt mũi và dáng người của cô và Hứa Qua như chung một khuôn đúc ra, trong khi cô gái kia cùng lắm chỉ giống được tới 60% thôi. Nếu phải so sánh, có thể nói Liên Kiều là thành phẩm, còn Lâm Thư Nhã là bán thành phẩm.
Khi ấy, Kim Nguyên nói cô gái ấy tên Lâm Thư Nhã, cái tên này nghe hơi quen quen nhỉ? Vài ngày sau, Liên Kiều nhớ ra, hẳn là cô ấy, Lâm Thư Nhã là con của Lâm Tú Linh. Mà Lâm Tú Linh là bạn học của Liên Hách, cũng là người được Liên Hách giúp đỡ rất nhiều. Điều này khiến Liên Kiều không thể ngồi yên làm ngơ được.
Lúc gặp Lâm Thư Nhã trong toilet, cô cảm giác như lịch sử lặp lại. Liên Kiều nhìn thấy chính mình khi xưa ở Lâm Thư Nhã, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, thậm chí còn...
Một cơn đau đầu nhói lên, khiến Liên Kiều như mất đi sức lực. Có lẽ vì những việc cô đã làm, vì những lời nói linh tinh trước đây mà giờ bị bệnh quật vào người. Đợi một lúc, cô vỗ vỗ mặt mình, mong bản thân sớm tỉnh lại từ những hồi ức ấy. Liên Kiều đã rất lâu rồi không nhớ về những ngày xưa, có lẽ là do cơn say rượu hôm qua.
Tối hôm qua cô không nên uống nhiều rượu như vậy. Chỉ vì tối qua cô vui quá, vì đội vệ sĩ bị cô cắt đuôi, nhờ thế cô có thể tới những nơi đông người, những nơi cô yêu thích mà bị cấm bén mảng tới như mấy cái sòng bạc, trường đua ngựa và những câu lạc bộ theo chủ đề. Nghe qua ai cũng nghĩ chúng rất bình thường phải không? Nhưng ở Las Vegas thì một địa điểm phục vụ giải trí như vậy có cả mấy trăm loại phong cách khác nhau.
Las Vegas chính là tụ điểm số một thế giới về vui chơi giải trí. Nơi này thậm chí còn có nhiều công ty cung cấp dịch vụ quản lý. Chỉ cần bạn đăng ký hội viên ở đó, họ sẽ phân một người quản lý riêng đưa bạn vi vu những chốn phù hoa ở Las Vegas. Người này dựa vào phân tích mọi mặt như tâm trạng, thể chất cũng như những bài kiểm tra rất khoa học để chọn ra nơi giải trí phù hợp nhất cho riêng bạn, với một điều kiện duy nhất: Bạn đủ tiền.
Đương nhiên đó là , ai biết có thật không.
Nói ra hơi xấu hổ nhưng Liên Kiều cũng là hội viên kim cương của một công ty kiểu này. Lúc mới tới Las Vegas, Liên Kiều từng nghe qua loại dịch vụ này, nhưng cô khi đó tự tin răng mình chẳng bao giờ dính vào mấy thứ đó. Khi đó, cô đang tràn đầy niềm tin về cuộc sống của một người phụ nữ gia đình, đảm đang, nấu cơm, đeo cà vạt cho Lệ Liệt Nông.
Lại... lại nữa rồi.
Lần này, người kéo cô ra khỏi hồi ức chính là quản gia thông minh trong phòng tắm. Quản gia thông minh nhắc nhở cô rằng người quản lý đang để một lời nhắn thoại.
Hơn một tháng này khiến Liên Kiều nghẹn hỏng rồi.
Rửa mặt trải đầu xong, Liên Kiều kêu quản gia mang cơm trưa lên tận phòng.
Quản gia của họ tên là Vivian, bà là người Đan Mạch, đã 50 tuổi. Là một người nề nếp và quy củ, bà không bao giờ muốn Liên Kiều ăn cơm trong phòng ngủ. Chính vì bà không thích nên Liên Kiều càng khoái chí. Phòng ăn quá lớn, bàn ăn lại làm bằng đá cẩm thạch nên mọi thứ đều bóng loáng chói mắt. Món ăn trên bàn thì loè loẹt, dù nhiều ghế như thế nhưng chỉ một mình cô đơn độc ngồi ăn.
Sau khi mang cơm lên phòng, người phụ nữ Đan Mạch đứng khép tay ở một bên, một người làm còn lại đứng ở bên còn lại của bàn. Liên Kiều ngồi thẳng xuống tấm thảm trên sàn, trước mặt cô là một bàn thức ăn kiểu Nhật, trước bàn ăn là TV, còn điều khiển từ xa thì nằm trong tay người làm kia.
TV ở Las Vegas chỉ có mỗi kênh của địa phương, kênh này tận dụng vô số chiếc camera an ninh ở mọi ngóc ngách thành phố nên không gì qua được mắt nhà đài. Ai đến ai đi, chính khách cao cấp ở khách sạn nào, minh tinh nào vừa hôn nhau đều bị chộp lại.
Đôi tay giao nhau trên đỉnh đầu, đầu cô hơi ngửa lên, lưng dựng thẳng, bắt chước theo động tác của các diễn viên múa ballet để vươn vai.
Vivian nửa quỳ trên mặt thảm, một số đĩa thức ăn ở quá xa, lúc này quản gia cô được phát huy nghiệp vụ. Chỉ cần cô dùng dĩa chỉ về đĩa nào, quản gia sẽ lấy một ít thức ăn ấy cho vào đĩa nhỏ rồi để xuống trước mặt cô.
Còn người giúp việc phụ trách chiếc điều khiển từ xa phải tập trung quan sát cử chỉ tay cô, nếu cô vẩy tay thì tức là chuyển kênh, ngón tay chỉ lên trên nghĩa là tăng âm lượng, ngón tay chỉ xuống là giảm âm lượng.
Nghe rất giống phong thái một bà chủ lười biếng đúng không? Thì đúng rồi, Lệ Liệt Nông lao đầu kiếm tiền ngày đêm thì bà Lệ cũng phải cố làm tròn bổn phận bà chủ chứ. Đôi lúc, Liên Kiều bị chính kiểu suy nghĩ này doạ sợ, vì nó là của Hứa Qua. Chỉ cần liên quan đến Hứa Qua thì dù có vô lí đến đâu, Lệ Liệt Nông cũng nuông chiều hết.
Quả nhiên làm thế thân một thời gian dài thì cốt cách cũng bị thay đổi trong vô thức. Trước đây khi làm việc văn phòng, cô còn phải vắt óc nghĩ cách che đậy thân phận con gái của Liên Hách.
Đôi mắt nhìn chằm chằm TV, cô cũng không biết mình đang nhai cái gì trong mồm. Dần dần Liên Kiều bị tin tức trên TV hấp dẫn không rời mắt. Tiệc ngọt của trường quân đội năm nay được tổ chức ở Las Vegas.
Ngôi trường danh tiếng đó có bề dày truyền thống hơn 200 năm (0). Những người tốt nghiệp ở đây có Eisenhower (1), Joe DePinto (2), và rất rất nhiều những người nổi tiếng khác. Năm 2016, một doanh nhân, cựu sinh viên của West Point đã giành được giải nhất cuộc thi The Apprentice 2 (3), cuộc thi có ứng cử viên chức Tổng tống Mỹ, Donald Trump làm giám khảo. Vợ của anh ta suốt ngày khoe khoang lên xuống. Chẹp, Liên Kiều nghĩ, cô chắc cũng có tư cách khoe khoang như bà vợ kia rồi, vì ngài Lệ cũng tốt nghiệp từ trường này ra. Nhưng hồi ấy, những người biết anh chỉ có một, hai người.
Lệ Liệt Nông mỗi năm đều quay về trường cũ, tham dự buổi lễ chào mừng tân sinh viên. Thành phần tham dự đều là những người có vai vế và danh tiếng. Dù Lệ Liệt Nông đã từng cho Mỹ một vố nhớ đời nhưng không vì thế mà anh thành cái gai trong mắt họ. Hơn thế, anh còn có một nhóm bạn kín chơi rất tốt.
Thế giới này vĩnh viễn không có kẻ thù nào là mãi mãi, chỉ có lợi ích.
Năm nay nhất định Lệ Liệt Nông sẽ tham dự buổi tiệc. Liên Kiều tưởng tượng lãnh đạo tổ chức 1942 được chào đón nồng nhiệt như thế nào sau khi chiến thắng bọn khủng bố kia. Mà tiếc ghê, đài truyền hình chỉ nhắc đến địa điểm tổ chức là ở Las Vegas, chả nói chi tiết là ở đâu. Nếu được, Liên Kiều nhất định sẽ tìm mọi cách để trà trộn vào bữa tiệc ấy. Gì chứ, có tiền là có tất cả.
Bà Lệ đã rất lâu rồi không gặp ông Lệ. Ngón tay cô xoè ra, Liên Kiều nhẩm tính, mình đã ba tháng không nhìn thấy Lệ Liệt Nông rồi. Cũng may đài truyền hình còn có chút lương tâm, tiết lộ qua về thời gian, chỉ còn ba ngày nữa. Nói không chừng ông Lệ bận trăm công nghìn việc nhất định sẽ có thời gian về gặp bà Lệ rồi. Cho dù anh không có ý định gặp nhau, cô cũng sẽ tìm mọi cách để bắt anh tới gặp mình. Liên Kiều ngẫm nghĩ, có thể lúc ấy cô sẽ tặng cho ngài Lệ một món quà bất ngờ.
- -
(0) Trường đại học được nhắc đến là Học viện Quân sự Hoa Kỳ (tiếng Anh: United States Military Academy), cũng được biết đến với cái tên West Point hoặc tên viết tắt USMA, là một vị trí của Lục quân Hoa Kỳ đồng thời cũng là một học viện quân sự. West Point trở thành vị trí quân sự đầu tiên dưới sự chỉ huy của Benedict Arnold. Được thành lập vào năm 1802, nó là trường học viện quân sự lâu đời nhất của Hoa Kỳ. Các sinh viên được gọi là các thiếu sinh quân (cadet). Theo Wikipedia
(1) Dwight D. Eisenhower là một vị Thống tướng Lục quân Hoa Kỳ và là Tổng thống Hoa Kỳ thứ 34 từ năm 1953 đến 1961.
(2) Joe DePinto là giám đốc điều hành của 7-Eleven
(3) The Apprentice là một trò chơi truyền hình thực tế Mỹ đánh giá khả năng kinh doanh của một nhóm thí sinh. Chương trình gắn liền với ông trùm bất động sản, doanh nhân và ngôi sao truyền hình Donald Trump.
- -