Tác giả: Bát Nguyệt Trường An
Quả nhiên, kết quả của cuộc thi "12-9" là lớp (2) hào quang vô tận.
Tập thể lớp (1) tuy có chút hụt hẫng song suy cho cùng thì cũng chẳng có gì đáng để đau buồn.
Bầu không khí tiết tự học đầu tiên vẫn hơi nặng nề, vừa hết giờ, mọi người liền lập tức túm năm tụm ba chuyện trò, mấy nam sinh dãy cuối vẫn ra hành lang đánh cầu lông như thường, bị giám thị phát hiện vội vã trốn vào phòng học, tất cả cùng nói nói cười cười...!Thất bại giống như chưa từng xảy ra bao giờ, chẳng còn ai nhắc tới nữa.
Chỉ có Vu Ti Ti là ngoại lệ.
Khách quan mà nói, trong hội thi hợp xướng, Sở Thiên Khoát nhiều nhất chỉ đóng vai trò ổn định cục diện, Vu Ti Ti mới là đầu não thực sự, người tổ chức lo liệu tất cả.
Huống hồ ngày hôm nay, người tỏa sáng rực rỡ nhất lại đúng là Lăng Tường Xuyến.
Trần Kiến Hạ dùng gót chân cũng có thể đoán ra được tâm trạng của Vu Ti Ti.
Chỉ là cô cho rằng mọi thứ sẽ chỉ giống như vụ tờ giấy ngày trước, Vu Ti Ti vẫn thản nhiên nghênh đón được, chẳng ngờ lần này đối phương lại sầm mặt, vừa hết giờ đã dứt khoát đi ra khỏi phòng học, tới tận tiết tự học thứ hai cũng không thấy quay trở lại.
Sở Thiên Khoát ra ngoài đi tìm một vòng mà cũng công cốc, nửa dưới lớp mọi người bàn tán sối nổi, nửa đầu lớp vùi đầu học bài, căn bản chẳng hề chú ý tới việc một người sống sờ sờ trong lớp đã biến mất.
Lúc tan học, Trần Kiến Hạ chạy đến văn phòng của Du Đan nhận phần trợ cấp cho học sinh ngoại thành tháng này, đem tiền chia vào bốn chiếc phong bì khác nhau.
Du Đan vừa lật một cuốn tạp chí mẹ và bé vừa hỏi thoáng qua: "Tình hình các bạn lớp ta như thế nào?"
"Vẫn ổn ạ," Kiến Hạ ngẫm nghĩ, lại bổ sung thêm, "Vu Ti Ti rất buồn.
...!Bạn ấy đã vì cuộc thi mà bỏ ra rất nhiều, nếu là em thì em cũng khó chịu."
Dù hai người là địch thủ, Trần Kiến Hạ cũng vẫn nỗ lực giữ vững sự khách quan.
Du Đan nghe thấy vậy, dường như có suy nghĩ: "Còn Sở Thiên Khoát thì sao?"
Trần Kiến Hạ theo phản xạ định nói Sở Thiên Khoát còn lâu mới chịu ảnh hưởng gì bởi cái sự việc rẻ rách này, lời đã tới đầu lưỡi rồi lại vội vã sửa lại: "Lớp trưởng cũng không vui, nhưng vẫn cố gắng làm điểm tựa tinh thần cho mọi người.
Bạn ấy đi tìm Vu Ti Ti rồi ạ, có điều hình như vẫn chưa tìm thấy."
Cô cho rằng Du Đan đứng lên là vì muốn về lớp xem qua một chút, không ngờ Du Đan chỉ xách phích nước dưới chân mình lên, rót thêm ít nước vào cốc trà, sau đó lật trang tạp chí khác, mỉm cười với cô: "Cô hiểu rồi.
Em tiện thì qua khu hành chính một chuyến, phòng giáo vụ bên đó cần tư liệu của học sinh ngoại thành, em qua giúp cô điền vào tờ bảng biểu nhé."
Kiến Hạ cảm thấy bản thân càng ngày càng thích nghi với phái hành động của Du Đan rồi.
Cô nở nụ cười gật đầu vâng lời, xoay người bước về phía cửa văn phòng.
Điền xong bảng từ phòng giáo vụ đi ra, tiết tự học thứ hai đã trôi qua một nửa.
Khu hành chính cách khu giảng đường một khoảng cách tương đương, bên trong tòa nhà vô cùng yên tĩnh, giọng nói của nữ sinh trên đỉnh đầu đặc biệt rõ ràng.
Kiến Hạ không kìm chế nổi, rón rén bước lên vài bậc cầu thang, lén nghe tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền từ tầng 5 xuống.
"Cậu có cảm thấy mình thế này rất nực cười không? Đạt được thứ mấy, lớp chúng ta không một ai quan tâm, chỉ có mình để bụng." Là Vu Ti Ti.
"Đừng nghĩ thế.
Luôn phải có một người gánh vác trách nhiệm và áp lực mà, đổi lại là người khác cũng sẽ như vậy, cậu đã làm tốt lắm rồi."
"Thế nhưng vì sao mình lại không thể giống như cậu được? Cậu luôn làm mọi chuyện rất tốt.
Ngày trước ở trường THCS số 8 của chúng ta, mình thường xuyên nghe tới tên cậu, lúc ấy mình còn không phục, cảm thấy mình cũng chẳng thua kém gì cậu.
Sau đó lên đến lớp 9, cậu vẫn lần nào cũng thi được hạng nhất toàn khối, mình mới chịu phục.
Nhưng cũng chỉ phục về mặt thành tích mà thôi.
Bây giờ thì mình đã phục sát đất rồi, mình chưa từng gặp ai hoàn hảo như cậu cả, rất hối hận hồi cấp Hai chưa quen biết cậu," Vu Ti Ti ngừng lại, dường như đang mỉm cười trong nước mắt, trong giọng nói thấp thoáng một tia tinh nghịch, "Đương nhiên, bây giờ quen biết cậu cũng không muộn."
Tôi nhổ vào.
Trần Kiến Hạ hậm hực.
Phía Sở Thiên Khoát trầm mặc một lúc, bật cười: "Vậy thì mình không khiêm tốn nữa nhé."
Nói nhiều chẳng bằng nói hay.
Trần Kiến Hạ nghiền ngẫm câu đáp lại của Sở Thiên Khoát, cảm thấy kiểu thái độ mơ hồ này cực kì đáng để mình học hỏi, nên luyện tập để sử dụng điêu luyện.
"Phải rồi lớp trưởng, mình có thể nhiều chuyện một chút được không?"
"Chuyện gì?"
"Hôm nay lớp (2) đánh bại lớp chúng ta, công lao của Lăng Tường Xuyến là không thể phủ nhận, cậu xem mình khóc thành bộ dạng này rồi, không muốn giải thích gì với mình sao? Không phải là cậu thông đồng với địch đấy chứ?"
Ngữ điệu của Vu Ti Ti nhẹ nhàng thân thiết, nói ra những lời vô cùng tọc mạch, song lại không khiến người khác phản cảm hoặc muốn từ chối.
Không có gì bất ngờ, Sở Thiên Khoát ho nhẹ hai tiếng, giống như không khống chế nổi.
"Nói linh tinh gì vậy, con người cô ấy rất tốt, thế nhưng hai chúng mình chỉ là có quen biết mà thôi.
Tám chuyện cũng phải có chừng mực, đừng đưa chuyện bừa bãi."
"Thật sao?" Giọng nói của Vu Ti Ti cao lên vài phần, "Thân với cô ấy hơn hay thân với mình hơn?"
Trần Kiến Hạ nhẹ nhàng che miệng.
Vì sao Vu Ti Ti có thể nói ra những lời này một cách ngây thơ tự nhiên, không chút ẩn ý nào như thế được chứ?
"Đương nhiên là thân với các bạn lớp chúng ta hơn rồi," Sở Thiên Khoát khéo léo né tránh, nghe động tác thì có vẻ là vừa đứng lên, "Mình thấy cậu cũng gần ổn rồi, hồi phục hơn nữa thì sẽ tám hết chuyện về mười đời tổ tông của mình mất.
Mau về lớp tự học thôi!"
Trần Kiến Hạ vội vã xoay người rời đi, dài chân bước hai bậc cầu thang một lúc.
Thế nhưng câu tiếp theo khiến cô đứng khựng lại.
Vu Ti Ti nói: "Lớp trưởng, chuyện chiếc máy CD trước kia, có phải lòng cậu nghiêng về Trần Kiến Hạ không?"
Sở Thiên Khoát mỉm cười, "Trước tiên cậu nói cho mình, chuyện ấy là cậu cố ý gây khó dễ cho cô ấy phải không?"
"Mình sao có thể làm thế được chứ? Vì sao mình phải gây khó dễ cho cậu ta?" Vu Ti Ti kích động lên, ngữ khí chân thành đến mức có một khoảnh khắc Trần Kiến Hạ cũng phải dao động, "Đó chỉ là một hiểu lầm thôi, cậu cũng biết con người mình trước nay không bao giờ ghi thù tạc hận mà.
Thế nhưng sau đó thì sao? Cậu ta lại đem những lời khó nghe viết thành giấy trắng mực đen đem tới bôi nhọ mình, vì sao, vì sao cậu vẫn muốn nói giúp cho cậu ta?"
Vu Ti Ti òa khóc.
Sở Thiên Khoát lựa chọn im lặng là vàng.
Trần Kiến Hạ lần nữa tức giận tới run người, nhịn không nổi toan xông lên lí luận, đột nhiên khuỷu tay bị giữ lại.
Là Lý Nhiên, vừa nhìn cô cười, vừa lớn tiếng hét với lên tầng trên: "Tờ giấy đó là do mình viết, mình đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, sao mà cậu cứ không tin thế nhỉ?"
Trần Kiến Hạ đờ đẫn nhìn cậu lướt qua mình đi lên tầng, đứng ở chỗ giao nhau giữa cầu thang tầng 4 và 5, trước mặt Vu Ti Ti và Sở Thiên Khoát.
Trần Kiến Hạ đã nghe trộm lâu như thế mà không hề biết rằng chim sẻ rình sau *.
Cô dè dặt lùi về phía sau vài bước, không biết nên làm thế nào.
Đi sau Lý Nhiên vốn dĩ còn một nữ sinh, nhìn dáng vẻ cực kì không coi cô ra gì, bật lửa "cách" một tiếng, cúi đầu châm điếu thuốc, thư thái ung dung bắt đầu hút.
(* Đầy đủ cả câu: "螳螂捕蝉,黄雀在后" - "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau", câu thành ngữ xuất phát từ tác phẩm "Trang Tử - sơn mộc", ý nói chỉ quan tâm đến cái lợi trước mắt mà không nhận ra mối nguy hiểm lớn hơn đang rình rập ở phía sau.)
Trần Kiến Hạ đánh giá một chút, nữ sinh đó vừa gầy vừa nhỏ, nước da đen vàng, vẻ ngoài rất đại chúng.
Tóc để lòa xòa trên vai, phần mái bị nhuộm thành màu xanh, lưa thưa phủ lên đồng phục, vòng khói nhả ra rất hoàn chỉnh.
Không phải học sinh ngoan.
Trần Kiến Hạ rút ra kết luận.
"Cậu vẫn còn chưa cơ đi à?" Ngữ khí của nữ sinh không mấy thân thiện.
Trần Kiến Hạ không tiếp lời, hỏi ngược lại: "Cậu là gì của Lý Nhiên?"
Nữ sinh ngây ra, bật cười điên dại, Trần Kiến Hạ bị dọa tới mức co người lại một chút, chỉ sợ tiếng cười này sẽ kéo cả bọn Vu Ti Ti xuống đây.
"Yên chí đi," nữ sinh khinh miệt cười, thấp giọng nói, "Đi theo tôi, tránh gây thêm phiền phức."
Hai người băng qua khu giảng đường, dừng lại bên bệ cửa sổ khu thực nghiệm.
Nữ sinh cũng không lên tiếng, hút hết điếu này đến điếu khác, mở cửa thông gió ra, gió thổi tới mức Trần Kiến Hạ một bên sởn hết da gà dọc sống lưng.
Cô nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ: "Mình vẫn nên quay về lớp là hơn.
Bị giáo viên phát hiện thì không tốt cho lắm."
Nữ sinh thuận tay vứt đầu lọc ra bên ngoài rồi dùng lực lớn đóng cửa sổ lại, sau đó cởi đồng phục ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen mỏng mảnh bên trong, cúc cổ đã bị đứt mất mấy cái, để lộ ra mặt dây chuyền chữ thập to tướng giả cổ ở chỗ xương quai xanh.
"Trần Kiến Hạ nhỉ?" Nữ sinh nhảy lên bệ cửa sổ yên vị, "Tôi tên là Hứa Hội."
Chưa nói được hai câu, Hứa Hội lại rút một điếu thuốc nữa ra, ngẫm nghĩ rồi lại nhét trở lại vào bao, " Cậu có bị dị ứng với khói thuốc không?"
Trần Kiến Hạ gật đầu theo phản xạ, sau đó lại lắc đầu bừa, dáng vẻ này càng khiến Hứa Hội không để vào mắt.
"Được rồi được rồi, cứ bình tĩnh thôi," cô ấy mất kiên nhẫn ngăn Trần Kiến Hạ, "Tôi tự giới thiệu một chút.
Tôi là anh em của Lý Nhiên, quen biết hồi cấp Hai lúc đi đánh nhau.
Tôi không phải là người của trường các cậu, hôm nay qua đây chỉ vì đánh cược một phen với cậu ta, cược là tôi mặc đồng phục trường các cậu rồi lẩn vào đám đông tham gia tiết mục hợp xướng của lớp bọn họ, rốt cuộc có bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện ra hay không, kết quả là không.
Tôi thắng rồi."
Kiến Hạ chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ ra, đây chính là nữ sinh vỗ vào lưng của Lý Nhiên rồi bị Lý Nhiên cốc đầu ấy.
"Thị lực của chủ nhiệm lớp bọn họ không được tốt lắm nhỉ?"
Hứa Hội nở nụ cười: "Chủ nhiệm lớp bọn họ sợ xấu, không thích đeo kính, sợ đeo lâu cầu mắt sẽ lồi ra, bởi thế từ khoảng cách 5 mét trở lên là không nhận ra nổi ai nữa rồi.
Nhất là lớp bọn họ không giống với lớp các cậu, đều là bùn loãng không trát nổi tường, giáo viên cũng không buồn quản mấy.
Vật cược lần này của chúng tôi là cậu ta phải đáp ứng tôi một việc.
Bởi thế tôi bảo cậu ta đưa tôi đến nhìn cậu."
Trần Kiến Hạ kinh ngạc.
Hứa Hội nói tới đây, khoa trương nghiêng đầu xáp lại gần Trần Kiến Hạ, không đảo mắt nhìn chằm chằm: "Thực ra cậu cũng chỉ là một người bình thường thôi mà, chẳng có gì đặc biệt hết, nhan sắc cũng bình thường."
Trần Kiến Hạ không vui, không nhịn được phát cáu: "Vì sao lại tới nhìn mình?"
Hứa Hội không trả lời, ngược lại thản nhiên tiếp tục nói những gì cô muốn nói: "Vốn dĩ dự định là vào sau khi tan học, ai ngờ ngay lúc lang thang trong tòa nhà lại chạm mặt cậu, còn kịp chứng kiến một màn kịch hay nữa chứ.
Tôi nói mà, phàm là những nơi có Vu Ti Ti, đều không thể yên bình nổi."
"Cậu quen Vu Ti Ti?"
Hứa Hội cười lạnh: "Sao không quen được chứ, Lý Nhiên và Lương Nhất Binh chính là vì cô ta mới tan vỡ tình bạn."
"Mình chỉ biết Lương Nhất Binh thích Vu Ti Ti, còn tặng cậu ta máy CD khắc hoa hồng.
Những chuyện sau đó, Lý Nhiên không nói nữa." Trần Kiến Hạ bình tĩnh dẫn dụ Hứa Hội.
"Ngại mất mặt nên mới không nói đấy," Hứa Hội cười xấu xa, "Lúc mới đầu Lý Nhiên vui mừng lắm, còn tưởng rằng Lăng Tường Xuyến không đồng ý cậu ta, ông Trời bèn đền bù cho cậu ta một người khác, có sướng không cơ chứ!"
Trái tim Trần Kiến Hạ đột nhiên chìm xuống.
Cô chỉ cho rằng Vu Ti Ti thích Lý Nhiên, không ngờ, Lý Nhiên cũng từng vui mừng vì sự xuất hiện của Vu Ti Ti.
Vu Ti Ti là nữ sinh thông minh biết mấy cơ chứ, dựa vào chiếc hộp máy CD của Lương Nhất Binh mà tìm được Lý Nhiên ở cấp Hai Sư Đại, thế nhưng lại hoàn toàn không đề cập tới việc mình quen cậu bằng cách nào.
Tất cả đều giống như ngẫu nhiên, chỉ có điều sự xuất hiện của Lương Nhất Tân trong buổi tụ tập đã đặt dấu chấm hết quá sớm cho sự mờ ám giữa Lý Nhiên và cô ta.
Lý Nhiên bởi thế thẹn quá hóa giận, không biết Vu Ti Ti cuối cùng đã nói những gì với Lương Nhất Binh, Lương Nhất Binh nhận định rằng Lý Nhiên là kẻ đến đào chân tường *, hoàn toàn không cho cậu cơ hội giải thích nào, ngay cả máy CD cũng ném trả lại Lý Nhiên, không cần nữa.
(* Đào chân tường: Cách nói lóng của việc cướp người yêu của bạn bè.)
"Cái cậu Lương Nhất Tân thật là con mẹ nó kém cỏi, nếu không phải là ở trước mặt Lý Nhiên, bọn tôi đến lời cũng chẳng thèm nói với cậu ta.
Có điều cậu ta cũng chẳng thích nói chuyện với bọn tôi, người ta học giỏi, muốn thi vào cấp Ba trọng điểm, không buồn để ý tới bọn tôi."
Trần Kiến Hạ trầm mặc rất lâu mới đỏ mặt, rất nhẹ giọng hỏi: "Rốt cuộc là Lý Nhiên thích Vu Ti Ti hay Lăng Tường Xuyến thế?"
Lần này đến lượt Hứa Hội ngây ra, vài phút sau, tiếng cười ha hả của cô khiến cả hành lang khu thực nghiệm chấn động.
"Chả trách cậu ta cảm thấy cậu bị ma nhập, đưa cho tôi xem tin nhắn của cậu, nhờ tôi đoán xem cậu trúng phải cơn gió nào..." Hứa Hội vừa cười vừa nói không ra hơi, "Cậu đã biểu hiện rõ ràng thế này rồi mà cậu ta vẫn không hiểu, cậu nói xem có phải cậu ta rất ngốc không?"
Trần Kiến Hạ đờ người, quên bẵng mất soi mói sự hoang dại của Hứa Hội.
Hứa Hội cuối cùng cũng cười đủ, nhướng nhướng mày: "Tôi nói không sai chứ?"
"Cậu chính là...!đang giúp cậu ấy phân tích đấy à?" Trần Kiến Hạ khó nhọc cực độ hỏi, "Chính là nói với cậu ấy rằng, mình thích cậu ấy?"
Hứa Hội cố tình dừng lại một lúc mới trả lời.
"Không.
Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện của người khác, cũng chính vì là cậu ta, mới đồng ý dành thời gian nghe cậu ta lảm nhảm.
Ai bảo lần trước tôi lại nợ cậu ta nhân tình cơ chứ, hại cậu ta bị cảnh sát bắt."
"Là cậu? Cậu là bạn gái của người anh em đó? Các cậu vì sao lại đánh nhau?"
Khuôn mặt Hứa Hội xẹt qua một tia âm u, một giây sau lắc đầu: "Sao thế được, cậu nhìn tôi có giống thể loại được nam sinh giành qua giành lại không? Tôi tranh giành gái xinh so với bọn họ còn chẳng kém là bao đấy!"
"Vậy thì..."
"Quan tâm nhiều thế, lo lắng về chuyện của bản thân cậu đi! Thật không hiểu cậu ta nhìn trúng cậu ở điểm nào nữa."
Hứa Hội mắng mỏ, xoay đầu, nhìn thấy Lý Nhiên đã đi tới gần, có chút bối rối với sự ăn nói phóng túng của mình.
"Đang nói gì thế?" Ánh mắt Lý Nhiên quét rất nhanh qua Trần Kiến Hạ, không hề dừng lại, có chút hoang mang.
Hứa Hội không để ý đến cậu, cười lạnh một tiếng, ném chiếc áo đồng phục đang vứt trên bệ cửa sổ vào lòng cậu rồi bước lớn rời đi, trước lúc đi còn vung chân đá chiếc cột trụ giữa hành lang một cái.
Trần Kiến Hạ ngồi trên bệ cửa sổ, hai tay chống bên hông, ngước mắt lên nhìn Lý Nhiên: tóc cậu đã dài ra không ít, thời gian trôi qua thật là nhanh.
Vừa nãy Hứa Hội đã nói gì nhỉ? "Thật không hiểu cậu ta nhìn trúng cậu ở điểm nào nữa."
Cách biệt thời gian là một thứ đẹp đẽ biết mấy, sau một khắc cay đắng, mới cảm nhận được vị ngọt của lời nói.
Lý Nhiên toan mở lời, di động của Trần Kiến Hạ đột nhiên rung nhiên, nhận được tin nhắn đến từ một số điện thoại lạ.
"Trần Kiến Hạ phải không? Mình là Vương Nam Dục.
Mình tới Thành phố rồi, cuối tuần cậu ra ngoài ăn bữa cơm nhé?"
Kiến Hạ lúc này mới nhớ ra lần trước về nhà khi đợi bố trong quán KFC, lúc sắp đi đã cho Vương Nam Dục số di động.
Cô đánh mấy câu trả lời, nhìn Lý Nhiên đang thất thần ở một bên, trực tiếp gọi thẳng lại cho số điện thoại kia.
Lại là mùa Đông, sắp vào mùa du lịch Tết nguyên đán kéo dài, Vương Nam Dục đã xin nghỉ công việc ở quán KFC, tới Thành phố làm thêm cho một người họ hàng mở công ty du lịch, kết nối đường dây, chuyên phụ trách đưa khách du lịch lẻ tới sân trượt tuyết ở ngoại thành chơi.
Tiền hoa hồng một ngày không cao, nhưng khi quen việc rồi sẽ được thăng chức, dù thế nào vẫn có tiền đồ hơn so với việc làm ở quán KFC.
Trần Kiến Hạ rất vui mừng cho cậu, hai người nói chuyện qua điện thoại ngược lại còn thư giãn vui vẻ hơn mặt đối mặt.
Trước khi ngắt máy, Vương Nam Dục nghi hoặc hỏi Kiến Hạ cậu vì sao lại vui như vậy?
"Không biết." Cô mím môi, liếc nhìn Lý Nhiên sớm đã đặt mông ngồi xuống bên cạnh mình, thấy dáng vẻ không hài lòng của cậu, không nén nổi bật cười thành tiếng.
"Thật sự không biết.
Mình đơn giản là...!đơn giản là vui vẻ."
Lúc Trần Kiến Hạ quay về lớp, Vu Ti Ti và Sở Thiên Khoát đã ngồi ở chỗ.
Khi cô bước vào cửa, Vu Ti Ti liếc mắt một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Lý Nhiên đã nói với Kiến Hạ, cậu xông lên dọa sợ Vu Ti Ti chỉ là vì đối phương lại bắt đầu bôi nhọ cô, vốn dĩ cũng không định đối chất, huống hồ Vu Ti Ti vừa nhìn thấy cậu đã vừa xấu hổ vừa tức giận vội vã bỏ chạy, chỉ để lại mình Sở Thiên Khoát, ưu nhã gật đầu ra ý cho cậu một cái rồi cũng rời đi theo.
"Giả bộ cái gì cơ chứ!" Lý Nhiên tức tối.
"Lớp trưởng của chúng mình không giả bộ.
Cậu ấy trong ngoài thống nhất," Trần Kiến Hạ biện hộ thay Sở Thiên Khoát, "Hơn nữa cậu ấy cũng không cản trở chuyện của cậu, ngược lại cậu không được phép vì Lăng Tường Xuyến mà đến gây khó dễ cho cậu ấy."
Một tràng diễn thuyết khiến Lý Nhiên nổi điên: "Lại liên quan gì đến Lăng Tường Xuyến nữa thế?"
Trần Kiến Hạ không giải thích, cao ngạo ngẩng đầu rời đi, trong lòng lại có một tia tiểu nhân đắc ý, chờ Lý Nhiên đại não mờ mịt sương mù tự phải đi nghe ngóng.
Nửa tiết học cuối cùng trăm ngày như một.
Trần Kiến Hạ gối đầu lên tay rũ mắt nhìn sách Tiếng Anh trên mặt bàn, đã rất lâu trôi qua rồi chưa giở trang, lòng bàn tay dồn thịt gò má lên, nụ cười rạng rỡ bị bóp méo biến dạng, ở giữa phòng học yên tĩnh có cảm giác rất an toàn.
"Đang ngóng tan học à?" Dư Châu Châu rót nước uống từ bình giữ nhiệt, có chút ranh mãnh hỏi cô.
Kiến Hạ thoải mái gật đầu, không chút bối rối.
Dư Châu Châu nheo mắt: "Hẹn cậu ấy rồi hả?"
Đôi tay của Trần Kiến Hạ dường như không đỡ nổi nụ cười trên gương mặt, mâu thuẫn lắc đầu phủ nhận: "Mình không hẹn cậu ấy.
Là cậu ấy tìm mình, nhờ mình giảng bài cho cậu ấy."
Dư Châu Châu nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, lẩm bẩm: "Thế thì hôm nay tan học mình phải chuồn nhanh hết sức có thể, không lại biến thành bóng đèn mất."
Kiến Hạ đỏ mặt nằm bò ra bàn, không ngồi dậy nữa.
Gò má nóng bừng áp vào chất gỗ mát lạnh, ánh nhìn trôi dạt về phía cửa sổ kính, ánh mắt dừng lại rất lâu ở chiếc bóng đảo ngược của lớp học, mạch suy nghĩ đã bay trở về bệ cửa sổ của khu thực nghiệm.
Lý Nhiên nói, máy CD của mình vẫn còn ở chỗ cậu chứ? Dây sạc đã nằm trong cặp mình hơn nửa tháng nay rồi, vẫn cứ ngại đưa cho cậu.
Lý Nhiên nói, mình mang thêm hai album khác của Châu Kiệt Luân rồi đây, cùng nghe nhé.
Lý Nhiên nói, bảo cậu giảng bài thì giảng cho tử tế, không được phép như lần trước qua cầu rút ván đâu đấy.
Lý Nhiên nói, Trần Kiến Hạ, tan học xong đợi mình nhé.
Trần Kiến Hạ đột nhiên không còn cảm thấy hoang mang nữa.
Dẫu đã phải trải qua một trận hỗn loạn, tương lai thì chưa biết sẽ ra sao, thế nhưng ít nhất trong thời khắc này, khuôn mặt cô đã làm nóng cả nửa chiếc bàn rồi, vui sướng tới mức chỉ muốn bật khóc.
Tan học xong đợi cậu ấy.
Bởi thế hiện tại, cô đang đợi tan học.