Trần Kiến Hạ cắn chặt môi, chỉ sợ trong một khoảnh khắc không kìm chế được sẽ buột miệng thốt ra câu "Vì sao bây giờ cậu mới tới", khiến lòng tự tôn bị hủy diệt.
Hoá ra cô vẫn chưa cam tâm, vẫn đang chờ đợi.
Cô từ một con mọt sách ngơ ngác quê mùa bị Lý Nhiên dùng thời gian hai năm chiều chuộng tới mức sinh ra bệnh công chúa, ngay đến Vương Hiểu Lợi cũng tìm cách để lợi dụng, làm sao có thể không ngóng trông cậu sẽ từ trên trời rớt xuống?
Chính bởi như vậy nên oán khí mới ngùn ngụt trào dâng.
Trần Kiến Hạ cúi đầu, biết rõ không thể khống chế nổi những giọt nước mắt tí tách rơi, động tác trên tay không ngừng, vơ hết đề thi thước bút trên mặt bàn nhét bừa vào cặp, hung hăng như thể quỷ ập tới thôn.
Cô tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không thèm để ý tới cậu.
"Cậu đừng vội, từ từ thu dọn thôi, mình ở đây đợi cậu, sẽ không đi mất."
"Đi cái đầu nhà cậu! Ai vội hả? Cậu nghĩ là tôi đi tìm cậu sao? Tôi đi tìm cậu sao? Cậu cho rằng tôi thu dọn đồ đạc là vì sợ cậu đợi? Cậu là ai cơ chứ? Tiểu một bãi rồi tự soi lại chính mình đi, cậu là ai cơ chứ?"
Xong rồi.
Trần Kiến Hạ ảo não ngồi sụp xuống băng ghế, nằm gục ra mặt bàn che mặt.
Quả nhiên bùn loãng không đắp nổi tường.
Buổi chiều ở cầu thang hãy còn giả bộ nhìn thấu hồng trần, từ nay sẽ tâm tàn ý lạnh, toàn bộ dựa vào bản thân.
Đảo mắt đã bảo người ta tự tiểu một bãi rồi soi lại chính mình...!Cô muốn gọi Vương Hiểu Lợi quay lại, nói với cậu ra rằng, không phải bởi cậu ta ngốc, mà bởi chất lượng dạy học của Nhất Trung quá kém.
Cô ở đây một tuần, không những trí thông minh giảm sút nghiêm trọng mà ngay đến lời lẽ thô tục cũng có thể lôi ra mắng người rồi.
Cô cảm nhận được Lý Nhiên đang kéo tay áo của mình, không dám dùng lực mạnh, chỉ khẽ khàng lay động, giống như chú chó mà hồi nhỏ họ hàng cô nuôi, muốn được cô xoa đầu liền rên ư ử, giơ vuốt lên không ngừng cào cào vào tay áo của cô, bên trong đôi mắt long lanh tràn trề hi vọng.
Xuyên qua kẽ hở giữa những ngón tay, Trần Kiến Hạ nhìn thấy Lý Nhiên đang nửa đứng nửa quỳ bên cạnh bàn của cô, cằm đặt lên mặt bàn, đôi mắt chớp chớp.
Nếu như có thêm một chiếc đuôi thì nhất định nó đang vẫy tít thò lò.
"Cậu có nhớ mình không?" Lý Nhiên khẽ khàng hỏi.
"Nhớ cái đầu nhà cậu! Tưởng mình ngon nghẻ lắm à? Quan hệ giữa hai chúng ta là gì thế! Vì sao tôi phải nhớ cậu, nhớ cậu có tác dụng gì không? Mẹ cậu cũng đã nói rồi, cậu chỉ muốn thử chơi bời một lúc, tôi không phải là người đầu tiên, dẫu sao trong những loại chuyện kiểu này con gái vẫn là người chịu thiệt, cậu sợ cái gì chứ.
Cậu ở đây thêm vài tháng nữa là được gia đình đưa ra nước ngoài rồi, tóm lại cậu ngũ hành không khuyết tiền, mà là khuyết đức, còn dám dỗ dành tôi đi Nam Kinh, dỗ dành tôi đi Nam Kinh..."
Kiến Hạ lần nữa bùng nổ.
Cô căn bản không thể khống chế nổi, đã đứng dựng cả lên, hét đến mức khiến tường nhà sắp sửa nứt ra, sau đó nói năng lộn xộn, cuối cùng bị nghẹn, một chữ cũng không thốt ra được.
Lý Nhiên ngồi xổm trên nền đất, nước mắt của cô dường như đang rơi lên gương mặt cậu.
Cậu không nói năng gì, chỉ đứng dậy, dịu dàng kéo cô vào lòng, mặc kệ cho cô giãy dụa thế nào cũng không chịu buông ra.
Vì sao lại thành ra như thế này? Người mà cô thầm muốn băm vằm thành trăm ngàn mảnh trong đầu, thời khắc này lại không thể nào xuống tay được nữa.
Dẫu cậu có thực sự chỉ là một tên lãng tử chơi bời khốn nạn, cô cũng muốn được ôm thêm dù chỉ một giây.
Tình yêu không dạy cho cô cách chiến thắng mà không đổ máu.
Tình yêu chỉ dạy cho cô cách nhìn cậu mà rơi nước mắt.
Bởi vậy nên cứ khóc đi.
Từ trước đến nay những đêm sâu luôn là lúc những âm thanh bi thương cất lên, có thêm cô cũng chẳng khác biệt gì.
Trần Kiến Hạ khóc đủ rồi, quệt quệt nước mũi, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 9 giờ 40 rồi, vừa nghĩ tới việc bất cứ lúc nào bố mẹ cũng có khả năng xuất hiện ở cửa, da đầu cô liền tê dại.
Ánh đèn màu trắng tù mù khiến con người trở nên tỉnh táo.
Trần Kiến Hạ mặc áo khoác vào, xốc ba lô lên vai, không thèm liếc nhìn cậu, dịu giọng nói, cậu đi đi, đừng để bố mẹ mình nhìn thấy.
Lý Nhiên giằng lấy ba lô của cô, nhẹ nhàng sắp xếp ngay ngắn lại chỗ đề thi và sách vở ban nãy vừa bị cô bừa bãi nhét vào, những chỗ bị gấp mép đều vuốt phẳng, làm xong mới ngẩng đầu lên, hệt như một đứa trẻ phạm lỗi, rón rén khép nép.
Đó là ánh mắt lần đầu tiên xuất hiện trên khuôn mặt cậu.
Lý Nhiên từng sợ cô nhắc tới Lăng Tường Xuyến và Vu Ti Ti, đó cũng là sự vô lại, nghịch ngợm, bất đắc dĩ, thế nhưng chưa bao giờ áy náy và sợ sệt giống như lúc này.
"Vậy mình đưa cậu về nhà."
Trần Kiến Hạ lạnh mặt, cố gắng kìm nén nước mắt đang lần nữa chực trào ra.
Đi được vài bước, Trần Kiến Hạ quay đầu lại nhìn cậu, kinh ngạc: "Sao lại gãy chân rồi?"
Lý Nhiên nghẹn họng không nói lời nào, chỉ lắc đầu.
Trần Kiến Hạ xoay người chặn đường cậu.
"Không nói thì chúng ta đừng đi nữa!"
Bởi thế cô bèn trông thấy cậu ngốc nghếch nở nụ cười: "Vậy thì mình càng không thể nói."
Trần Kiến Hạ lườm nguýt: "Bị bố đánh gãy chân rồi à? Mình còn tưởng bố mẹ cậu sớm đã quá quen, sẽ không đánh cậu cơ."
Cô khích bác cậu như vậy, Lý Nhiên lại cắn chặt răng không nói lời nào, chỉ yên lặng ra ý với cô, tới lúc nên về nhà rồi.
Thị trấn rất nhỏ.
Trần Kiến Hạ bước đi rất chậm giống Lý Nhiên, còn cố tình chọn con đường xa hơn để không gặp phải bố mẹ, thế nhưng vẫn chỉ sau 20 phút là đi tới bên ngoài tiểu khu.
Suốt quãng đường, cả khuôn mặt Lý Nhiên đều vùi sâu vào khăn, không nói chuyện.
Khăn quàng.
Trần Kiến Hạ làm bộ như căn bản không hề chú ý tới kia chính là chiếc khăn rẻ tiền tích tĩnh điện mà mình tặng cho cậu.
Song cô lại không mang khăn kẻ ca-rô mà Lý Nhiên tặng.
Lúc cần thiết, người lại không thấy đâu, khăn có ích gì cơ chứ, chẳng thà ngửa mặt hít gió lạnh, khiến bản thân tỉnh táo một chút, đừng để bị lừa nữa.
Thế nhưng càng về gần tới nhà, trái tim Trần Kiến Hạ càng thêm nặng nề.
Nói đi.
Nói những lời giống như Lý Nhiên trước đây hay nói.
Ngang ngược bất cần nói, Trần Kiến Hạ, cuối cùng mình cũng tìm thấy cậu rồi, mau đi theo mình.
Nói, đây là cái chốn rẻ rách gì thế, mau theo mình quay về Thành phố nào.
Nói, không phải mình lừa cậu, mình không đi Anh, là mẹ mình lảm nhảm linh tinh đó thôi.
Mặc dù mình sẽ đều phủ nhận những điều này, mặc dù mình sẽ không đi cùng cậu, mình sẽ bị cậu cười nhạo là hèn nhát, thế nhưng, cậu vẫn nói gì đi chứ.
Cuối cùng, tiểu khu đã hiện ra ở nơi còn cách một con phố.
Toàn bộ phòng tuyến của Trần Kiến Hạ sụp đổ.
"Lý Nhiên," cô lạnh lùng nhìn cậu, "Nếu cậu muốn nói xin lỗi, thì nói đi."
Lý Nhiên sững sờ.
"Cậu không cần phải thế này, đau buồn như thể mình chết rồi không bằng ấy.
Mình chịu đựng được.
Cậu tới tìm mình không phải để cho bớt day dứt sao? Không cần thiết đâu, cậu muốn đi đâu thì đi đi, mình sẽ không đeo bám cậu, không cần phải thể hiện rằng bản thân rất khó xử, mình có thể hiểu được mà."
Cô cố gắng đè nén sự tàn nhẫn và sắc nhọn trong giọng nói của mình, đè nén tới mức toàn thân run rẩy.
"Xe mình đã thuê xong cả rồi." Lý Nhiên nhẹ nhàng nói.
Lần này tới lượt Kiến Hạ ngây ra.
"Mình đã thuê xe, đã tìm bạn bè mượn tiền, muốn đưa cậu đi.
Thế nhưng tới phòng học rồi, mình nhìn thấy cậu và bạn cùng bàn đang làm đề luyện tập.
Các cậu thảo luận xem muốn thi vào trường Đại học nào, nỗ lực như vậy...!Mình đột nhiên cảm thấy bản thân thật ấu trĩ."
Ngọn đèn đường xòe một chiếc ô ấm áp trên đỉnh đầu Lý Nhiên, mái tóc dày của chàng thiếu niên phát sáng trong đêm tối.
"Thực ra mình có thể làm được cái gì cơ chứ," cậu tự cười trào phúng, "Mình có thể đánh Lương Nhất Binh, có thể gây trở ngại cho điểm cộng của Vu Ti Ti, có thể chửi mắng giáo viên của các cậu, có thể tự cho rằng mình đúng đắn mà giúp cậu xả giận.
Thế nhưng đây đều là những việc hư hỏng.
Những chuyện quan trọng, mình chẳng làm được cái nào hết.
Mình không thể chuyển cậu về lại Chấn Hoa, bố mẹ không cho tiền tiêu, thì mình chẳng còn là cái thá gì cả.
Kiến Hạ, mình là một phế vật."
Trần Kiến Hạ mấp máy môi, Lý Nhiên đột nhiên nở nụ cười, lắc lắc đầu với cô, ra hiệu cho cô nghe cậu nói hết.
"Thực ra mình nên tới từ sớm.
Nhưng mình lại bị ngã gãy chân," thiếu niên xấu hổ gãi gãi gáy, "Bố nhốt mình lại, ở trên tầng 3, mình liền trèo cửa sổ.
Nhưng chẳng ngờ chất lượng của ga giường kém như thế, vừa trèo được xuống tầng 2 thì cái nút mình buộc bị đứt, may là bên dưới là thảm cỏ, có điều cũng đang bị đóng băng, khiến mình ngất xỉu hôn mê.
Ngày thứ hai mình dưỡng bệnh, ông nội đã qua đời."
Giọng nói của Lý Nhiên bắt đầu run rẩy.
"Trước đây ông từng nói với mình, con người chỉ khi có chuyện mình thực sự muốn làm, mới phát hiện ra bản thân bất lực.
Mình có thể giúp cậu xả giận, có thể mời cậu đi ăn, có thể dẫn cậu đi chơi, có thể tiêu tiền của bố mẹ, nói rằng cậu đi đâu học Đại học thì mình theo đó.
Mình từng nói với cậu, hãy coi mình như một chiếc khăn, lúc lạnh thì quàng vào, lúc nóng thì cởi xuống.
Thế nhưng, khi cậu vì mình mà không thể tiếp tục học ở Chấn Hoa được nữa, khăn có ích gì chứ? Chiếc khăn không phải là đôi cánh, nhưng mình biết cậu muốn bay."
Mình biết cậu muốn bay.
Trần Kiến Hạ bước tới, ném tất cả lo lắng và oán hận ra khỏi đầu, ôm chặt lấy Lý Nhiên.
Nếu như lúc này mà bị bố mẹ nhìn thấy.
Thì cô sẽ nói với bọn họ, đây chính là sự lựa chọn của con.
Dẫu có bị đánh chết, con cũng sẽ không buông tay.
------------
Tạm ngưng.
Chờ tác giả ra tiếp