Tôi cuống cả ngày trời không biết phải đi đâu về đâu, sắp mất dấu Thái tử rồi. Đắn đo mãi cũng đành chạy bộ đuổi theo nếu không sẽ bị bỏ rơi thật mất. Tôi cật lực đuổi theo đến tối mịt thì hoàn toàn mất dấu Thái tử, không thể nghe thấy hay nhìn thấy bóng dáng cậu ta nữa. Thôi rồi, tôi thực sự đã bị rớt lại, tôi cũng không còn sức mà đuổi nữa. Tên khốn Thái tử, dấu hiệu mà hắn nói là cái quái gì vậy, tôi sẽ phải đi tiếp thế nào đây? Cậu ta đối đãi với tôi sao lại tệ bạc thế?
Tôi thất vọng và mệt mỏi, toàn thân rã rời, đành ngả người vào một gốc cây cổ thụ, vừa lấy hơi vừa thầm than vãn. Tôi là người đã chết, Dương Dương và Vương tử sẽ không lo lắng cho tôi nữa, cũng sẽ không có chuyện quay lại đón tôi, tên Thái tử kia thì đương nhiên sẽ chẳng buồn nghĩ đến hoàn cảnh tréo ngoe của tôi. Giữa rừng hoang chỉ còn mình tôi rớt lại. Giờ mà có dã thú xuất hiện, tôi thì không có chút khả năng phòng thân nào, thế này thì chúng chỉ việc xuất hiện và xơi tái tôi là xong, rất dễ dàng. Trong lòng có chút tủi thân trỗi dậy, tôi tựa gốc cây ngủ thiếp đi. Nước mắt không biết từ lúc nào vương đầy trên mặt. Nhìn tôi lúc này không khác con mèo con bị bỏ rơi đến tội nghiệp.
Trải qua một đêm bơ vơ một mình, chỉ những lúc như này tôi mới thấm thía khoảng thời gian cô độc là thứ đáng sợ và uy hiếp nhất. Thời tiết lúc này lạnh hơn rất nhiều rồi, tôi cuộn người trốn tránh làn sương sớm còn vấn vương khắp rừng. Thật may đêm qua không có con dã thú nào xuất hiện. Có lẽ chúng đã tiệc tùng đâu đó nên bỏ quên tôi rồi. Đau khổ thật, đến dã thú cũng chê tôi, bỏ rơi tôi.
Than vãn cả buổi khi trời đã gần trưa tôi nghe có tiếng thứ gì đó đang di chuyển đến gần, bất giác tôi nín thở nghe ngóng. Tiếng bước chân này rất nặng nề, nghe không có vẻ gì là nguy hiểm. Không có dã thú nào di chuyển chậm rãi như vậy cả. Tôi tỉnh cả người khi nhìn thấy một con rùa to bự chảng đang chậm rãi bò về phía tôi, nó... thực sự rất chậm rãi. Từ từ từ từ từng bước một. Ở đâu ra con rùa quái dị này vậy, nó rất giống rùa nhưng chân nó lại có móng vuốt mãnh thú.
Thân hình nặng nề ấy bò từng chút một tới chỗ tôi, càng đến gần càng thấy nó to kinh khủng, ngoài cái mai sáng bóng có vân uốn lượn hình sóng bên trên, những bộ phận lộ ra ngoài đều có vảy rất kiên cố, có dùng kiếm chém cũng chưa chắc bong một cái vảy. Tôi không chắc nó có thật là rùa không nữa. Nó nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt xanh thẫm quen thuộc, giống màu mắt con rắn hóa thạch trong hang đá dạo trước, rồi nó nói, phải, tôi vô cùng chắc chắn để khẳng định, nó đang nói: "Thái tử bảo tôi dẫn đường cho cô."
Tôi cứng họng không nói được lời nào. Thái tử bảo nó đẫn đường cho tôi á? Đây là dấu hiệu mà cậu ta nói đấy sao? Là con rùa bự chảng ỳ ạch lại còn biết nói chuyện? Đùa tôi chắc. Tôi còn chưa kịp chửi rủa tên Thái tử điên rồ xong xuôi thì con rùa đã quay lưng bỏ đi. Lại còn thái độ hống hách y xì tên Thái tử đó nữa chứ.
Tôi đứng đực ra một lúc mà tự nuốt cục tức xuống ruột. Không còn cách nào khác tôi đành hậm hực đi theo. Tôi không muốn ở lại trong rừng thêm một đêm nào nữa, đêm qua bọn dã thú bận đi tiệc tùng chứ đêm nay chưa chắc chúng bỏ quên tôi lần nữa.
Đi theo cả buổi mà tôi không còn đủ kiên nhẫn. Dần dần tôi phát cáu. Con rùa bự chảng này đi quá chậm, không biết tôi và nó ai mới là người dẫn đường nữa. Chỉ đi một lúc là tôi lại bỏ nó sau lưng một đoạn rồi, tôi phải đứng chờ nó ỳ ạch đuổi kịp rồi mới có thể đi tiếp, thật muốn làm tôi nổi điên mà, đi cả ngày trời cũng chỉ được đoạn đường ngắn. Tôi đau khổ trong lòng mà không nói ra được, nó cũng chẳng buồn để ý đến tôi, vẫn rất bình thản dạo mát, thậm chí tôi có la lối um sùm cũng chưa chắc nó hiểu hết. Với vận tốc như này thì bao giờ mới đến nơi chứ? Tên Thái tử đáng ghét đó cố tình chơi khăm tôi mà.
Đêm đến tôi nằm ườn lên lưng con rùa mà lòng đầy chán nản. Cả ngày tôi mất sức trầm trọng, không phải vì đi đường xa vất vả mà vì cáu bẳn hậm hực quá độ. Được cái con rùa này không hề biết mệt, tôi ặt ra một lúc rồi mà nó vẫn tiếp tục di chuyển không hề dừng lại. Vẫn bước đều, bước đều đều. Kệ nó cứ muốn đi đâu thì đi, tôi yên trí ngủ trên lưng nó.
Tôi duỗi cẳng hết cỡ để nằm thật thoải mái. Con rùa này to thật, mai của nó bằng phẳng và rộng phải đến hai mét chứ không gồ lên như rùa bình thường. Tôi cứ thế nằm ngủ mà chẳng muốn suy nghĩ gì nữa, bình thường tôi ít ngủ nhưng giờ tôi thấy ngủ là cách giết thời gian duy nhất và tốt nhất. Trong một thoáng lòng tôi chợt nghĩ tới Dương Dương và Vương tử, không biết tình hình bọn họ thế nào rồi.
(...)
Mấy ngày sau tình trạng vẫn như vậy, con rùa di chuyển rất chậm rãi, tôi có cố gắng giục giã cũng không giải quyết được gì, thành ra tôi lười, cứ ngồi khoanh đùi thong thả cưỡi rùa đi chu du. Nhìn dáng vẻ của tôi lúc này không khéo còn chơi nổi hơn cả đám thanh niên cưỡi dàn siêu xe đắt tiền. Tôi thực vô cùng đặc biệt oách.
Tâm trạng chán nản của tôi dần chuyển sang khấp khởi. Con rùa bự chảng thì cứ thế di chuyển liên tục không nghỉ chút nào, cũng chẳng nói thêm lời nào với tôi. Cứ thế cắm đầu đi một mạch. Tôi cũng chẳng buồn tiếp chuyện nó, đã kiêu căng với tôi thì tôi cũng làm thinh với nó đến cùng.
Dù đã rất chú ý quan sát dọc đường tôi cũng không thấy bóng dáng hay dấu vết gì của đám Vương tử hay gã Thái tử hợm hĩnh để lại. Họ có lẽ cũng đi liên tục không nghỉ, gấp gáp đến nỗi chẳng buồn đi vệ sinh. Cũng có khi con rùa này đi đường tắt khác hoặc giả chính nó cũng không biết đường đi Bái Tử Long nên trên đường không phát hiện được dấu vết gì.
Đột nhiên tôi nghĩ đến việc mình phải kiếm thứ gì đó làm vũ khí, nhưng không biết thứ gì có thể làm vũ khí được, xung quanh toàn cành cây với đá, không thì cũng là đá và cành cây khô. Đường đi Bái Tử Long toàn rừng với đồi, rồi qua vài cái hồ nhỏ, chẳng có gì khả thi để làm vũ khí, may ra thì làm được mấy cái ná.
Tôi nghĩ mình có thể làm súng nhưng rồi lại tự gạt bỏ cái ý nghĩ điên rồ ấy. Người ở đây toàn dùng pháp lực, tôi chưa kịp bắn phát nào thì chắc đã bị văng đi đâu mất dạng rồi. Con dao găm tôi vẫn luôn mang theo người từ lúc bị Ngô Thông giả hạ sát cũng đã mất tích. Giờ tôi chẳng còn gì để phòng thân.
Tìm kiếm căng cả mắt cuối cùng thì tôi tìm được một loại cây có chút tiềm năng. Loại cây này rỗng ruột giống cây tre, nhưng dẻo dai, thân dày và chắc chắn hơn tre trúc bình thường rất nhiều. Kể ra có con dao nhỏ ở đây thì tốt, tôi có thể xử lý được. Tính tới tính lui tôi cũng đành mượn tạm vuốt của con rùa này thay dao.
Con rùa cũng không đến nỗi đáng ghét như tên Thái tử kia, tôi hấp háy ra hiệu với nó, nó cũng rất nhanh nhạy, hiểu ý tôi ngay. Chỉ một cú gạt là móng vuốt của nó đã cắt mấy khúc cây thành nhiều đoạn đều nhau, nhát cắt rất ngọt.
Tôi chọn lấy một khúc vừa với mình nhất rồi hì hục sáng chế ý tưởng của mình. Ngón chân rùa vừa đủ cho tôi nắm, vuốt nó thì quá tuyệt làm dao, tôi cứ mài mài khoét khoét, vót vót rồi cắt cắt. Bàn chân rùa ấn một nhát còn tạo thành lỗ trên ống cây rất đều. Quả thực rất đáng nể. Bàn chân đầy móng vuốt này còn thêm một công năng rất kinh ngạc khác là khi tôi đói nó chỉ cần một đạp vào thân cây là tôi ở dưới tha hồ mà bắt lấy trái cây không kịp.
Tác phẩm của tôi sau cả ngày đường hì hục đã thành công. Một cây sáo đứng hoàn hảo có một không hai ra đời. Nó không phải cây sáo bình thường. Với chất liệu đặc biệt của ống cây này thì làm gậy đánh nhau cũng đảm bảo khiến đối phương xây xẩm mặt mày. Tôi tuy không có sức mạnh nhưng vài chiêu thức phòng thân thì cũng biết chút ít. Nhìn thành quả của mình tôi không khỏi phấn khởi. Tôi nhìn con rùa cười đầy thỏa mãn. Tôi còn hào phóng thưởng cho nó cái tên là Đại Quy. Nó gật gù có vẻ ưng ý với cái tên ấy lắm. Cứ thế thấm thoắt chúng tôi đã đi được mấy ngày đường.
Đêm đó tôi ngồi vắt vẻo trên lưng rùa lôi cây sáo tự chế ra thổi, âm thanh quả nhiên không tệ, đã lâu không thổi sáo nhưng hầu như âm điệu tôi vẫn chưa quên chút nào. Tôi thấy Đại Quy có vẻ thích thú, cái đầu nó cứ ngúc ngoắc theo nhịp. Tôi đang cười khoái trá thì Đại Quy không nói không rằng đột nhiên lắc mạnh hất tôi ngã nhào ra đất, nó nhanh chóng dùng cái thân khổng lồ của nó bọc lấy tôi. Chưa kịp định thần thì toàn thân tôi đã bị úp kín.
Con rùa quái gở này định đè chết tôi sao? Tôi cố thò mặt nhìn ra bên ngoài xem có chuyện gì xảy ra thì Đại Quy đã rụt hết đầu và tay chân vào trong cái mai bự chảng của nó, tôi thì bị khóa chặt không thể nhúc nhích, chỉ có thể quan sát qua khe hở giữa mai rùa và mặt đất. Khi nhận ra “thứ” gì đó đầy đe dọa di chuyển qua tôi thầm an phận, đây quả là cách ngụy trang rất tốt và duy nhất lúc này.
Qua khe hở kín đáo và bóng tối tĩnh mịch, tôi nhìn rất rõ “thứ” vừa lướt qua, đó không phải ai xa lạ, chính là Linh Ảnh Anh Vũ. Càng giật mình hơn khi hắn bồng trên tay một người nữa, nhìn chớp nhoáng thôi nhưng cũng biết đó là Quận chúa. Cô ta đã hồi sinh, trên tay còn cầm Phụng Xà Tiễn. Tôi nín nhịn không dám thở như thể hơi thở của tôi sẽ bị phát hiện vậy.
Lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Quận chúa, tuy cô ta chùm khá kín đáo, nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp kia. Nhưng thật kỳ lạ, ánh mắt cô ta sao lại khó hiểu như thế? Nhìn tổng thể thì cô ta giống cái xác không hồn hơn là một thực thể sống. Cô ta rốt cuộc là thứ gì biến thành vậy?
Bọn họ cứ thế lướt qua chúng tôi, toàn thân phát ra luồng tà khí rất mạnh. Ánh mắt Quận chúa quét qua mắt tôi khiến tôi không khỏi rùng mình. Tôi tự dưng phản ứng co rúm người lại, trong lòng chợt dấy lên nỗi sợ hãi vô hình. Hai người họ đang đi đâu mà vội vã thế, không phải là cũng đi Bái Tử Long đấy chứ? Họ đã biết tình hình của nhóm Vương tử rồi sao?
Tôi cứ nín thở cho đến khi bóng dáng họ hoàn toàn biến mất.
Quận chúa sao lại xuất hiện ở đây? Cô ta làm cách nào thoát khỏi Tinh Kết Giới mà vẫn mang hình người thế kia? Anh Nhi đã từng nói Tinh Kết Giới sẽ giam giữ linh hồn và thể xác mãi mãi, không pháp lực nào đủ mạnh để phá hủy nó mà thoát ra ngoài. Không lẽ Quận chúa thoát ra được là nhờ Phụng Xà Tiễn? Ngô Thông giả giết tôi đêm đó là để mang Phụng Xà Tiễn đi mà không bị phát hiện, nụ cười quỷ dị trên mặt hắn lúc đó là vì thế sao?
Nếu cướp mạng sống của tôi chỉ vì Phụng Xà Tiễn thì thiệt thòi cho tôi quá, Quận chúa liệu còn mục đích nào khác nữa không? Nếu để đổ tội cho Thái tử về cái chết của tôi thì cũng không khả quan lắm. Thái tử cũng đâu biết trước được sẽ xuất hiện một Bảo Bình khác ngay lúc đấy để biến mất cùng tôi để rồi bị nghi ngờ là kẻ giết người bỏ trốn.
Nếu không tính toán kỹ thì bất kể ai trong nhóm Vương tử cũng có thể bị đổ tội đã ám sát tôi. Trừ phi pháp lực dùng để giết tôi là độc quyền của người nào đó và khi tôi chết người đó mới bị nghi là hung thủ. Quận chúa muốn lợi dụng cái chết của tôi làm cho đám Vương tử trở mặt với nhau và Thái tử vô tình là kẻ lọt bẫy.
Suy xét một hồi tôi lại thấy giả thiết vừa rồi có chỗ không hợp lý lắm. Nếu dùng pháp lực độc quyền thì Quận chúa ngay từ đầu đã chủ mưu gán tội cho một người rồi. Không có chuyện bất kì ai cũng bị nghi ngờ. Chẳng lẽ cô ta cố tình đổ tội cho Thái tử? Nếu ngay từ đầu cô ta nhằm vào Thái tử thì kế hoạch của cô ta là như nào mới được? Nếu Thái tử không biến mất cùng tôi thì cô ta làm sao đổ tội cho Thái tử được?
Chưa kể còn cả Ngô Thông giả nữa, làm sao lại sắp xếp cho hắn xuất hiện khéo thế, không sớm không muộn, lại ngay lúc tôi chết. Chuyện này thực quá hoàn hảo đến vô lý. Anh Nhi vốn rất thông minh, không có lý nào không phát hiện ra điểm bất thường của mưu kế này. Cái chết của tôi rõ ràng còn vì mục đích khác. Gã Ngô Thông giả kia cũng không thể truyền sai tin tức vì Anh Nhi có thể đọc được ý nghĩ của người khác. Hắn không thể nào qua mắt anh được.
Tôi cứ thấy có nhiều điểm sơ hở ở đây. Từ lúc Linh Ảnh Anh Vũ biến mất có rất nhiều chuyện hắn không biết. Làm thế nào Quận chúa lại biết tình hình của nhóm Vương tử rõ như vậy mà lập kế hoạch chu toàn đến vậy? Không lẽ Ngô Thông giả không phải xuất hiện từ lúc mất tích ở Nam Thành mà đã xuất hiện từ trước đó? Không lẽ... Thái tử đã nói dối tôi?
Phụng Xà Tiễn từ trước cũng chỉ Thái tử dùng một lần khi thoát khỏi động rêu, sau đó chưa ai dùng được nó cả. Linh Ảnh Anh Vũ làm cách nào dùng Phụng Xà Tiễn giải thoát Quận chúa khỏi Tinh Kết Giới? Chẳng lẽ cứ ai đội lốt Thái tử đều biết dùng Phụng Xà Tiễn? Linh Ảnh Anh Vũ vừa biến mất thì Thái tử thật xuất hiện, Thái tử thật biến mất thì Linh Ảnh Anh Vũ xuất hiện cùng Quận chúa. Hai người đó sao lại trùng hợp quá vậy, họ liệu có phải là một?
Tôi suy nghĩ đến muốn nổ tung đầu óc. Sao tôi lại đi nghĩ xấu về Thái tử như vậy. Biểu hiện của Thái tử mấy ngày trước đã quá rõ, tuy cậu ta đúng là rất khó ưa nhưng cậu ta cũng đối đãi với tôi không tệ, tuyệt nhiên không phải hạng tiểu nhân. Bụng dạ tôi càng ngày càng hẹp hòi, khiến phán đoán của tôi cũng phi lý theo. Tôi bây giờ cố chấp đến nỗi chính tôi cũng muốn ghét. Không lẽ bao phần tốt đẹp của tôi đã theo “tôi kia” xuống Suối Vàng hết rồi.
Tôi tự chất vấn lương tâm hồi lâu. Mãi sau Đại Quy mới chịu chui ra. Sao nó phải trốn kỹ thế chứ, không lẽ nó biết Quận chúa?
"Ngươi biết cô ta à?" Tôi tò mò hỏi.
Đại Quy có vẻ rất phản ứng với hai từ “Quận chúa”. Nó khẽ hất đầu ra hiệu với tôi rồi nói đầy khó hiểu: "Cô lên đi, cô ta xuất hiện ở đây là điềm chẳng tốt lành gì, quanh cô ta toàn tà khí, phải đi mau không thì không kịp."
Tôi lập tức leo lên lưng Đại Quy dù chẳng hiểu gì cả. Đúng là nó tiến bộ hơn, lần này nó không bò ì ạch như trước nữa, toàn thân nó cứ lướt đi rất nhanh trong gió, tuy không kịp với tốc độ của Quận chúa nhưng như này tôi thấy đã tốt hơn rất nhiều. Đi sau như này cũng cảm giác an toàn hơn, tôi không muốn giáp mặt Quận chúa, không rõ tại sao nhưng trong lòng tôi rất bất an. Đến lúc không còn kiên nhẫn tôi lại hỏi: "Đại Quy, ngươi biết gì về cô ta?"
Đại Quy im lặng một lúc rồi mới trả lời: "Cô ta đã bắt cóc rồi giam giữ Thái Tử Anh Vũ, không những thế, Linh Ảnh của cô ta còn đóng giả Thái tử đưa quân từ Bắc Thành về Nam Thành. Mấy ngày trước quân của Linh Ảnh đã bất ngờ tấn công Nam Thành, thương vong vô số, Nam Vương bị thương nặng phải rút về Vịnh Bái Tử Long, Nam Thành đã bị phong tỏa. Giờ đây thiên hạ đều cho rằng Thái Tử Anh Vũ đã dấy binh đoạt ngôi Vương, sát hại cha mình."
"Nam Thành đã xảy ra biến cố lớn như vậy à?" Tôi ngớ người, Quận chúa đưa chúng tôi tới hồ Lục Thủy là để rảnh rang đánh chiếm Nam Thành sao? Nếu như vậy cô ta thực quá thủ đoạn. Giờ cô ta lại tới Bái Tử Long, cô ta muốn gì đây?"
Đại Quy chợt thở dài: "Chúng ta tới đó bây giờ không khéo chỉ kịp thu xác Nam Vương và Thái tử thôi."
Tôi khẽ rùng mình, cái gì mà thu xác chứ, sẽ không có chuyện đó, còn Vương tử và Dương Dương nữa mà, họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn Quận chúa tác oai tác quái như vậy đâu.
Nghe Đại Quy nói thì tin tức về Nam Thành thì có vẻ đúng rồi. Thái tử oan ức cũng có vẻ đúng. Thái tử không thể nào là Linh Ảnh.
"Sao ngươi biết Thái tử thật bị Quận chúa giam giữ?" Tôi tò mò.
"Lão Tam Thủ Quy dưới hồ Lục Thủy cho tôi biết." Đại Quy chậm rãi trả lời.
"Ngươi đùa đấy à?"
Tôi ngớ người nhất thời không tin. Lão Tam Thủ Quy dưới hồ Lục Thủy đó không phải chính là lão Quy tổ của tôi sao? Sao lão Quy tổ lại truyền tung tích Thái tử thật ra ngoài trong khi bụng lão lại chứa toàn bẫy quyết đòi mạng tất cả bọn tôi. Lão có quan hệ gì với Đại Quy và Đại Quy thì có mối liên hệ thế nào với Thái tử? Cái vòng lẩn quẩn này rốt cuộc là sao?
"Đấy là sự thật!" Đại Quy khẳng định.
"Lão Quy tổ... à... lão Tam Thủ Quy có nói Quận chúa bắt Thái tử tới đó khi nào và bằng cách nào không?"
"Trước khi Bắc Thành xảy ra chính biến. Bằng cách nào thì không biết." Đại Quy nói.
Trước khi Bắc Thành xảy ra chính biến? Tôi càng mơ hồ. Nếu thế thì kẻ đâm Vương tử tại cung Gió Lạc khi đó không phải Thái tử xịn mà là Linh Ảnh Anh Vũ và Quận chúa Thu Sa. Thái tử vốn không ra tay hạ sát Vương tử như những hình ảnh đã thấy trong cầu ký ức, như tất cả bọn tôi vẫn tưởng, như chính Anh Nhi vẫn hoài nghi.
Hình ảnh đau thương vì bị phản bội của Vương tử bỗng chốc hiện lên trong đầu tôi. Cùng lúc bị hai người anh luôn yêu thương bảo vệ phản bội thì làm sao anh có thể chịu được cú sốc đó. Nếu đổi lại là tôi mà bị người tôi tin tưởng phản bội thì tôi nhất quyết sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đó, thậm chí tôi sẽ biến thành ác quỷ trong lòng chất chứa đầy thù hận và sát khí. Tôi sẽ tìm đủ mọi cách để trả thù.
Thực không dám tưởng tượng Anh Nhi sẽ biến thành kẻ như nào nếu không bị lấy cắp ký ức. Anh đã phải tranh đấu thế nào mới giữ cho tâm mình bản lĩnh đến vậy, không một chút hận thù hay tà khí trong tâm. Điều này vượt quá khả năng chịu đựng của một con người bình thường, phải là một cao tăng tu vi cao cường mới đạt đến cảnh giới không chút tạp niệm như vậy.
Lòng tôi rối như tơ vò, vô cùng hoang mang. Thực rất lo cho nhóm Vương tử và cả Thái tử. Hi vọng đừng có chuyện gì xấu xảy ra với họ. Cái xác vô hồn đầy tà khí và mưu mô đó sẽ lấy mạng họ mất. Tôi phải làm gì cứu họ đây, phải chi tôi còn sức mạnh thì giờ đã không bất lực thế này.