Quả tim ác quỷ trong tôi phút chốc đã bị cái bộ mặt trơn bóng kia dọa cho khiếp đảm, dừng đập mất mấy nhịp. Có khi vài phần hồn vía cũng vì quá hoảng sợ mà chạy biến mất rồi. Giờ chỉ còn cái thân xác vô hồn là tôi đứng chình ình mà... run. Quang cảnh xung quanh tôi cũng như bị bất động đồng loạt, im lìm trong nỗi sợ.
Thế quái nào mà Dương Dương lại biến thành Tâm Nhân Ảnh chỉ trong chớp nhoáng? Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra? Chỉ mới chưa đầy năm giây, Dương Dương còn tựa lưng tôi thảo luận, chớp mắt đã mọc ra cái cổ dài ngoằng...
Cái mặt trơn bóng kia không ngừng ngúc ngoắc trên cái cổ uốn lượn. Lúc thì nó vươn dài ra sát mặt tôi với khoảng cách không thể gần hơn, nó đang cố đánh hơi cái gì đó từ tôi, âm thanh từ cái cổ dài kia phát ra tiếng khè khè hãi hùng. Được một lúc thì nó lại ngửa ra như kiểu chẳng có gì trước mặt, hoặc giả tôi là kẻ đang vô hình trước nó. Trong vài giây tôi sợ đến nỗi phải nín thở, không dám nhúc nhích, và liều lĩnh gây ra bất cứ một tiếng động nào dù chỉ là nuốt nước bọt, nỗi kinh khiếp đã vượt ngưỡng chịu đựng. Tôi cũng không hiểu lũ Tâm Nhân Ảnh hành động như này là thế nào. Rõ ràng chúng đang bao vây tôi, mấy cái gương mặt trống trơn đang không ngừng ngong ngóng sục sạo, nhưng tôi lại như kẻ tàng hình trước chúng vậy.
Dưới ánh trăng mờ mịt, mấy cái cổ dài cứ đung đưa như những con rắn đang thập thò sau nơi ẩn núp, còn mấy gương mặt trơn bóng kia là ma trơi lúc ẩn lúc hiện, ánh sáng chỉ chiếu được một góc của chúng, thành thử trông vào khó tránh được cảm giác hãi hùng.
Tôi lúc này không dám nghĩ ngợi lung tung, chỉ cần một giây manh động là lũ Tâm Nhân Ảnh sẽ đánh hơi thấy và tôi sẽ bị xơi tái ngay lập tức.
... Tôi thầm nghĩ cứ cố chịu đựng chỉ thêm chút nữa là bọn Tâm Nhân Ảnh sẽ bỏ đi, và tôi sẽ an toàn. Tiếc thay là dưới chân tôi đang diễn ra cái việc tôi không muốn nghĩ tới nhất. Sâu dưới tầng lớp lá rụng đang có thứ gì đó di chuyển cùng nhiều âm thanh loạt xoạt loạt xoạt dội tới. Dù đã dặn lòng không được phân tâm, phải hết sức bình tĩnh, nhưng cái thứ đang di chuyển kia quá thường, toàn thân tôi cư nhiên phản xạ nổi da gà. Tôi không thể nhìn ra đó là cái gì nhưng tốc độ của nó rất nhanh, và không có vẻ gì muốn dừng lại, khốn thay là nó đang hướng thẳng về phía tôi. Từng đợt sóng lá rụng cứ trồi lên rồi lặn xuống như nhịp tim muốn đập rồi muốn ngưng của tôi. Cái thứ này xem chừng chẳng phải tốt lành gì rồi.
Cuối cùng thì “nó” chồm lên chân tôi, liếm láp rồi khẽ khàng cuộn lấy. Tôi thất kinh khi thấy dưới chân mình một thứ nhơm nhớp, đỏ lòm, loang loáng vệt máu sau lớp lá rụng. “Nó” là một cái lưỡi khổng lồ, dài, ghê tởm, có nhiều gân chằng chịt chạy bên dưới, và nó chỉ có một đoạn, kết thúc cuống lưỡi là nhát cắt vô cùng sắc cùng ụ máu đã khô.
Tôi không chịu đựng nổi cái thứ tởm lợm đang cuộn lấy chân mình, chỉ muốn nhảy lên mà đá bay “nó” ra thật xa. Nếu không phải đang bị Tâm Nhân Ảnh tiếp xúc quá gần, thì có lẽ tôi đã làm cái việc đó ngay lúc này rồi, bất kể cái lưỡi đó là loại yêu thuật gì. Tôi thầm chửi trong lòng, mắt nhắm tịt, cố nghiến răng thật chặt. Cái lưỡi bị cắt đứt này ở đâu ra, là của loài yêu quái gì và tại sao lại ở đây?
Đầu lưỡi với nhiều mô sần sùi không ngừng cọ cọ vào chân tôi như đang cảm nhận mùi vị thơm ngon của con mồi. Điều tệ hại hơn là nó bắt đầu mon men trườn lên trên ống chân, qua đầu gối và liếm liếm đùi tôi. Phần cơ nhầy nhẫy của nó đi đên đâu là khiến tôi gai người đến đó.
Sự kinh tởm nén thành cục to tướng trong não bộ của tôi. Dù đã cố gắng kiềm chế để không bị lũ Tâm Nhân Ảnh đánh hơi thấy bất cứ cái gì cả, nhưng rồi tôi lại chẳng phải kẻ đủ bản lĩnh như thế khi cái thứ đỏ lòm gớm ghiếc đang cực lực liếm láp chân tôi, tôi bất giác hét lên và co giò bỏ chạy. Bất kể khe hở nào còn chỗ trống tôi đều liều mạng tông qua và bỏ chạy thục mạng. Tất tần tật hệ thống từ não bộ trung ương đến các cơ quan đều bị tôi dồn hết vào tốc độ của mình. Có khi cả Long Phục Linh trong người tôi cũng bị đánh thức mà bơm thêm nội công cho tôi chạy. Bị tán lá rừng cùng tầng cỏ dày khộp sắc nhọn táp cho xây xước hết cả nhưng cũng không làm giảm được tốc độ của tôi. Tôi cứ thế chạy mà không biết là đang chạy đi đâu, bất kể trước có là vực tôi cũng sẵn sàng bay qua, vì phía sau tôi, những cái tay ma quái đang không ngừng vươn ra hòng bắt lấy tôi.
Bên tai tôi liên tục dội tới thứ âm thanh ghê rợn khi những cánh tay dài ngoằng kia không ngừng táp đổ hết cây cối. Cánh trái cánh phải đều thấy từng khúc hoặc mảnh gỗ lớn sắc nhọn văng tứ tung. Chỉ một giây sơ sẩy tôi đều có thể bị những cành nhánh gãy rời đó văng trúng, buộc lòng, tôi phải vừa chạy vừa nhảy hết góc này sang góc khác để bảo toàn tính mạng. Đôi lúc quá cấp bách, tôi còn phải đu cả lên chính những cành cây đang vô định bay kia để tạo đà nhảy. Sự hung hãn của đám quái đản kia không chỉ dừng ở đó, đến cả những thân cây cổ thụ to hơn hai người ôm cũng bị chúng đâm bục từng nhát một, sau dần thì bị đốn ngã thô bạo mà đổ rầm rầm xuống đất. Chẳng mấy chốc lộ ra cả mảng rừng trống toang trống hoác sau lưng tôi, cây cối nghiêng ngả đến thảm hại.
Nếu không phải mắt tôi tương đối ổn định thì với sức tấn công này tôi không thành con nhím thì cũng thành con sâu bị đè chết.
Còn bây giờ tôi không khác gì con sóc nhỏ bé, cố gồng sức chạy khỏi sự nổi giận của rừng xanh.
Tôi cũng không rõ mình đang chạy theo hướng nào. Cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy. Chạy với tất cả sức lực của mình. Vốn dĩ cảm giác sợ hãi trong tôi không mãnh liệt đến mức như thế, nhưng tốc độ của tôi thì đúng là đã cải thiện rõ rệt. Đến cả chân mình đang cuồng như nào tôi còn không biết.
“Tốc độ của em đáng kinh ngạc thật.” Dương Dương đột nhiên xuất hiện và chạy song song cùng tôi.
Gương mặt Dương Dương còn hơi bị nhiễu nhiễu do tốc độ của tôi co kéo không gian. Mái tóc ánh kim bỗng chốc như dài ra cả thước. Tôi còn tưởng mình đang nhìn thấy ảo ảnh nếu Dương Dương không lên tiếng.
“Đó là điều anh có thể nói khi bỏ tôi lại rồi biến mất ấy hả?” Tôi cáu nhưng vẫn không giảm tốc độ.
“Ta thấy ngược lại mới đúng.” Dương Dương nhăn nhó. “Em đột nhiên bỏ chạy thục mạng, bỏ lại ta ngây ngốc mất một lúc mà chẳng hiểu chuyện gì.”
Tôi ớ người không hiểu Dương Dương đang nói cái quỷ gì mà nhảm nhí quá. Chính anh đã biến mất trước, bây giờ lại nói tôi bỏ chạy trước. Anh ta đang giỡn tôi chắc?
Nãy giờ tôi chạy trốn thừa sống thiếu chết chẳng nhẽ là do ảo tưởng. Còn cái lưỡi ma quái dưới chân tôi xuất hiện lúc đó nữa, nó vẫn còn đang siết chặt lấy chân tôi đây, bằng chứng không thể chối cãi.
“Em đang làm gì thế?” Dương Dương nhăn mặt khi thấy tôi đột ngột giảm tốc độ, tự giơ cái chân của mình lên nhìn ngắm rồi đờ đẫn như kẻ điên.
Tôi sao có thể bình thường được khi chẳng có cái lưỡi gớm ghiếc nhơm nhớp nào dưới chân tôi cả. Chỉ có bùn đất, nhựa cây, máu từ những vết bị cào xước thấm qua lớp vải tả tơi... còn đâu, chân tôi hoàn toàn chẳng có gì đúng như suy nghĩ lúc này.
Tôi cứng đờ cả người không hiểu chuyện này là thế nào. Nãy giờ tôi đang làm cái trò hề gì không biết? Bỏ chạy điên loạn khỏi một thứ vốn không tồn tại ư? Làm sao mà có thể xảy ra những chuyện sống động và chân thực đến vậy? Cái lưỡi ma quái đó, lũ Tâm Nhân Ảnh hung hãn, sự biến mất đột ngột của Dương Dương, và cả khung cảnh khu rừng sau lưng tôi vẫn tĩnh mịch như chẳng có một trận phá hoại điên cuồng nào cả... là thế quái nào?
Dương Dương sau đó không nói thêm gì cả. Thấy bộ dạng toàn thân cứng đờ của tôi là anh liền hiểu hồn phách tôi còn chưa về đủ, đành làm thinh chờ đợi. Dù anh có muốn tôi giải thích gì đi nữa thì cũng vô ích mà thôi.
Cả cánh rừng im phăng phắc. Lúc này trời vẫn còn tối, bầu không khí rơi vào trạng thái vô cùng đáng ngờ. Chỉ có tiếng sương đêm, lá cây đung đưa, và nhịp tim đập hỗn loạn của hai người bọn tôi. Khu rừng này cũng vô cùng quái đản, dù có cây cối và các yếu tố môi trường, nhưng lại chẳng có loài động vật nào sinh tồn. Trong không gian yến ắng, tuyệt nhiên không thấy tiếng ve hay tiếng dế kêu. Đến cả tiếng cú đêm ma quỷ hay tiếng gầm gừ của thú hoang cũng hoàn toàn không có. Chẳng lẽ tất cả động vật trong rừng đều bị Tâm Nhân Ảnh xơi tái hết rồi?
Dương Dương buông ánh nhìn khó hiểu vào tôi, sau đó không nói không rằng mà cắp lấy tôi. Cái cảm giác toàn cơ thể bị kéo dãn ập đến, đầu óc như muốn nổ tung khiến tôi nhận ra ngay Dương Dương đang dịch chuyển rất nhanh. Tiếp thêm vài giây nữa tôi đã có mặt ngay chỗ chín cái cây đại thụ đang quỳ phục vừa nãy. Do dịch chuyển đột ngột nên tôi bị sốc, không chịu nổi mà nôn ra chút dịch vị. Ruột gan tôi tưởng như vừa bị là phẳng giờ lại nở căng, vô cùng khó chịu.
“Em ổn chứ?” Dương Dương lo lắng hỏi. Nãy giờ anh chưa dám rời tay khỏi tôi. Có lẽ anh đang âm thầm truyền cho tôi cái thứ mà người ta vẫn gọi là “Tiên khí” nên lưng tôi cứ thấy âm ấm. Tôi không muốn mở miệng trả lời, chỉ khẽ gật gật cho xong. Cái vị đắng ngắt trong cổ họng cùng cảm giác đầu óc quay cuồng chưa chịu rời đi. Thêm một lúc tôi mới thấy khá hơn.
“Anh không... biến thành Dương Ma là tôi cám ơn trời đất lắm rồi.” Tôi thều thào nói.
Lúc này quả nhiên tôi thấy sợ. Nỗi sợ không rõ nhen nhúm từ lúc nào, nhưng đã chiếm gần hết tâm trí tôi. Tuy cứng miệng nhưng tay tôi chưa phút nào thôi níu chặt áo Dương Dương. Tôi sợ nếu rời tay ra thì không hiểu chuyện quái đản gì sẽ xảy ra nữa, mình sẽ bị bỏ mặc lại, với những thứ còn tởm lợm hơn cái lưỡi đỏ hỏn ban nãy.
Tôi không khéo bị sang chấn tâm lý mất rồi. Nhưng tôi đâu có đến mức yếu bóng vía, dễ bị tổn thương thế này. Tôi bị làm sao thế nhỉ?
“Đừng lo. Ta sẽ ở cạnh em.” Dương Dương để yên áo cho tôi níu, nhẹ nhàng trấn an tôi, và cứ để nguyên như thế. Anh nhìn ngó xung quanh một lúc, suy nghĩ gì đó, sau tự nói: “Kỳ lạ thật!”
“Chuyện gì?” Tôi ngơ ngác.
“Chín cái cây vừa quỳ lễ ở đây giờ đâu mất rồi?” Dương Dương vẫn chăm chăm quan sát, và khẳng định chắc chắn. “Ta không thể dịch chuyển sai chỗ.”
Lời Dương Dương nói quả không sai, chín cái cây lâu niên đang quỳ đã biến đâu mất, không còn thấy bóng dáng chúng đâu. Khung cảnh này tôi không khó nhận ra, bởi cái xác của cây Kim Giao cáu kỉnh vẫn nằm chềnh ềnh ở đó, lẫn đi đâu được. Quanh nó còn nhiều vết tích ẩu đả do lũ Tâm Nhân Ảnh để lại. Và hiện trường chỗ tôi bị lũ quái đản đó bao vây vẫn còn nguyên. Dấu chân tôi đây, và dấu chân này là của Dương Dương. Quả đúng là chỉ có dấu chân tôi di chuyển, dấu chân của Dương Dương lúc chúng tôi tựa lưng vào nhau vẫn còn. Sau khi tôi bỏ chạy, Dương Dương đã dùng phép đuổi theo tôi nên hiện trường không có dấu chân di rời.
Dương Dương lúc đó không bỏ đi, nhưng vì sao anh lại biến mất?
Điều kỳ lạ hơn là lũ Tâm Nhân Ảnh đông như vậy lại không có dấu chân nào. Ở hiện trường lúc này chỉ có dấu chân hỗn loạn của tôi và dấu chân chắc nịch của Dương Dương. Tôi đã nhìn cách thức lũ Tâm Nhân Ảnh di chuyển, cả cái kiểu sục sạo của chúng, không có vẻ gì là chúng không có chân, nhưng chuyện này phải giải thích thế nào? Chúng chỉ lướt trên không trung chứ chân không hề chạm đất ư?
Dương Dương lắc đầu tỏ ý cũng không hiểu gì hơn tôi. Chuyện anh bị biến mất trong mắt tôi anh cũng không lý giải được. Bởi rõ ràng chỉ mới vài giây sau khi anh dứt lời tôi tự nhiên bỏ chạy thục mạng, lũ Tâm Nhân Ảnh liền điên cuồng đuổi theo, bỏ lại mình anh. Còn sau đó nữa thì chuyện gì đã xảy ra với chín cái cây đang quỳ phục khi chúng tôi đã rời đi thì chỉ có trời biết.
Chúng tôi cũng đã đặt ra giả thiết những cái cây đó tự mọc chân chạy mất, nhưng như thế phải còn vết tích nham nhở trên nền đất bùn. Phải có đến chín cái hố sâu đủ cho mấy người nằm vừa ấy. Ở đây hoàn toàn không có cái hố lổn nhổn đất đá như thế. Sau đó chúng tôi nghĩ những cái cây biết quỳ bị biến mất do nơi này bị từ trường hay pháp lực thần bí nào đó tác động. Giống như cái việc Dương Dương đột nhiên biến mất, và tôi thì bị cái lưỡi ma quái quấy nhiễu. Điều tai hại hơn là giờ chúng tôi không thể xác định nổi vị trí cũ của chín cái cây đang quỳ phục đó, quang cảnh xung quanh bỗng chốc giống nhau đến lạ, cây cối mang đậm chất hoang sơ.
Sự hiện hữu của chín cái cây quỳ lễ lúc này trở lên thần bí hơn bao giờ hết. Và thực cảnh đang diễn ra cứ như tất cả mọi chuyện chỉ là do tôi và Dương Dương ảo tưởng hoặc bị ám thị mà thành.
Khó hiểu hơn nữa là ở vị trí này, tôi không nhìn thấy Thái tử cùng Bảo Bình cổ dài. Nhìn đâu cũng chỉ thấy cây và cây, tán lá dày cùng tầng tán xếp tầng lên tít phía trên, tối tăm, ẩm ướt.
“Sao chúng ta không quay lại chỗ nghỉ chân hôm qua?” Tôi bất lực nhìn Dương Dương, buông giọng mệt mỏi. “Chúng ta cũng phải tìm Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần nữa chứ. Không biết bọn họ ra sao rồi?”
“Chúng ta?” Dương Dương lộ rõ vẻ mặt ngạc nhiên.
“Có vấn đề gì trong hai từ đó?” Tôi líu ríu hỏi.
Dương Dương chẳng nói gì nữa, chỉ mỉm cười rồi gật gù liên tục. Tôi chẳng muốn hiểu tâm trạng kỳ quặc của Dương Dương, đầu óc tôi đã quá hỗn loạn rồi.