Thái tử Anh Vũ là người được chọn...
Điều này quả thực là không tin nổi. Tôi không nghi ngờ tài năng của Thái tử. Ngay từ nhỏ Quốc vương đã rèn luyện cho Thái tử cách cầm quân và tham dự triều chính. Anh Vũ vốn thông minh lanh lợi, lại quyết đoán, tương lai rất đáng kỳ vọng. Tuy danh phận của cậu ta từ khi chào đời đã rất đặc biệt. Việc đăng quang Thái tử cũng là do nhiều bàn tay dàn xếp. Nếu nói đây là do số mệnh an bài thì có hơi miễn cưỡng. Ai cũng biết lẽ ra Thái tử là Vương tử Anh Nhi chứ không phải là Thái tử Anh Vũ. Nhưng vì do cung đấu và An Vương Phi bày trò mà số mệnh của cả hai người họ thay đổi hoàn toàn. Nếu bây giờ khẳng định Anh Vũ là Thái tử kế nhiệm thì rất khó chắc chắn. Giáng Long Vương dù tài trí đến đâu cũng là người thiên cổ, bà ấy nào có thể phán đoán chính xác được sự việc sau cả ngàn năm...
Vệ Môn Thần tồn tại là để bảo vệ Thái tử kế nhiệm, việc này không phải bàn cãi thêm nữa, cũng chẳng liên quan gì tới tôi. Bất kể kẻ nào rắp tâm chống phá hay mưu hại Thái tử đều bị thanh trừng. Có điều... Vệ Môn Thần liệu có biết, ở thời đại hiện tại, thì ai mới thực sự là Thái tử?
Đám Tâm Nhân Ảnh ở đây là do Quận chúa Thu Sa đưa tới. Rất có thể cô ta muốn phá rối Cửu Kỳ Môn Trận, và cũng đã thay đổi nó thành ra nấm mồ chết chóc như hiện tại. Cô ta có đủ khả năng biến Cửu Kỳ Môn Trận thành địa ngục trần gian lắm. Vệ Môn Thần đã nói rồi, Cửu Kỳ Môn có thể biến hóa bởi bất cứ thứ pháp lực nào tác động vào nó. Nhưng chắc hẳn trong Cửu Kỳ Môn Trận vẫn có thứ gì đó rất quan trọng, nên Quận chúa mới phải cất công dẫn dụ nhiều người lao vào chốn hiểm nguy này. Cả cô ta cũng phải đích thân tới trong bộ dạng không hồn phách chán ngắt như thế.
Quận chúa Thu Sa đã biết quá nhiều thứ, và cô ta rất mạnh. Việc cô ta giam giữ Thái tử trong bụng lão Quy tổ là có động cơ thấy rõ, nhưng liệu cô ta có biết Anh Vũ là người được chọn không? Cái này tôi không thể trả lời được. Tôi nghi ngờ việc Quận chúa Thu Sa để Anh Vũ sống là còn mục đích khác. Có thể là vì Phụng Xà Tiễn chưa hoàn chỉnh và người am hiểu về cung tiễn là Thái tử.
Khốn kiếp! Đáy huyệt đã thụt xuống sâu từ lúc nào làm gián đoạn cuộc nói chuyện. Tôi còn muốn hỏi thêm nhưng giờ thì tình hình quá tồi tệ rồi. Ước tính đáy huyệt giờ phải cách tôi tới hơn mười mét và vẫn nhào trộn liên tục. Kiểu cơ quan quái quỷ gì có thể hoạt động ác liệt như vậy, biến cái huyệt chôn xác thành hốc núi sâu hun hút chỉ trong vài phút?
Nhìn đáy huyệt sâu thẳm tôi bất chợt cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Trận yểm mà lại biến động thế này thì còn trấn được cái gì? Thông thường trận yểm phải được giữ nguyên, không gì có thể phá vỡ. Muốn phá giải trừ khi có thầy pháp cao tay, vô cùng am hiểu phép Huyền Môn, dùng trận yểm khác mạnh hơn trấn lại. Không có lý nào mộ yểm lại thay đổi được, nếu thế thì kết cấu trận đồ ban đầu sẽ bị phá vỡ, mọi thứ sẽ thành công cốc. Tôi thực không hiểu. Chẳng lẽ tất cả chỉ để lừa mắt?
Ngước mắt lên vẫn thấy Vệ Môn Thần thập thò phía trên. Tôi càng tò mò hỏi: "Việc cô được giải phóng khỏi phong ấn tượng Bí Hí chỉ để truyền lại thông điệp đó thôi sao? Nếu vậy thì Cửu Kỳ Môn Trận này đóng vai trò gì?"
"Ngươi không hiểu à? Xem ra gã Vương tử mù lòa kia là kẻ thông minh duy nhất ở đây. Hắn đã biết rõ và tính đường đi an toàn cho ta." Vệ Môn Thần nói vọng xuống, giọng có vài phần gấp gáp. Cô ta là đang bị phân tâm. Xem ra đúng là ở trên huyệt có gì đó bất thường rồi.
Vệ Môn Thần tiếp: "Cửu Kỳ Môn Trận vốn không thể biến đổi, và không quá nhiều nguy hiểm như hiện tại. Nó chỉ biến hóa khi Vệ Môn Thần ta được giải ấn. Khi đó Cửu Kỳ Môn Trận thực sự mới được kích hoạt. Cửu Kỳ Môn Trận hoạt động không tuân theo một quy tắc nào cả. Bởi vậy, các người có thể lọt vào đây bằng nhiều lối đi khác nhau, và bày đủ trò ma quái trong này. Nhưng... một khi các Vệ Môn Thần được hồi sinh và còn ở trong này thì Cửu Kỳ Môn Trận còn thay đổi, thậm chí, sẽ biến hóa phức tạp hơn thế nữa. Các ngươi không bao giờ có thể thoát khỏi đây."
"Cô chính là chìa khóa phá trận pháp Cửu Kỳ Môn?" Tôi bị bất ngờ khi nghe đến đây, chưa kịp hiểu ý nói của Vệ Môn Thần đã vội chen ngang. May là điều này không làm cô ả phật ý. Vệ Môn Thần nhếch môi cười mà tiếp:
"Không phải! Sự tồn tại của ta mới khiến Cửu Kỳ Môn Trận hoạt động. Ban đầu ta cũng không hiểu vai trò của mình, bởi tất cả Vệ Môn Thần đều không biết bên trong cánh cửa mình trấn giữ có chứa những cái gì. Nhưng gã Vương tử khi ở trong mật đạo tà khí đã đoán ra được cách thức hoạt động của Cửu Kỳ Môn Trận, nhưng hắn không nói cụ thể cho ta. Hắn quả thực có trí tuệ siêu phàm, không phải người thường. Nếu như hắn không phạm trọng tội giết Quốc Vương thì có lẽ hắn đã là bậc kì tài, xứng tầm quân sư đắc lực, phò tá cho Thái tử. Tiếc thay... Vương tử Anh Nhi lại tự hủy hoại thanh danh của mình. Nếu như Thái tử trọng dụng hắn, giữ hắn theo mình thì lòng dân Việt Quốc khó mà yên được. Sớm muộn gì dân chúng cũng nổi loạn, chống phá Thái tử, loạn đảng sẽ mọc lên như nấm sau mưa, cuộc chiến giành độc lập cho Việt Quốc và việc Thái tử đăng cơ chẳng có hồi kết."
Vệ Môn Thần đột ngột thở dài: "Ây dà! Những chuyện phức tạp trong giới chính trị, ta nghĩ, kẻ thiển cận như ngươi còn lâu mới hiểu được. Sao ta lại rảnh rỗi nói những điều này với ngươi nhỉ? Ngươi căn bản chẳng có chút tố chất nào cả. Nhưng Thái tử lại luôn đặt ngươi làm trọng. Ta thấy thật nực cười. Cười cho sự chân tình của ngài ấy."
Hửm! Cô ta dám nhạo báng tôi tùy tiện thế à? Có điều, nếu Vệ Môn Thần không nói những lời lẽ này thì có lẽ cả đời tôi sẽ luôn cho rằng Thái tử là kẻ ngang ngược, ích kỷ, chỉ biết chiếm đoạt...
Thái tử quả thực đã phải gánh rất nhiều trọng trách và áp lực. Cậu ta chắc hẳn đã dằn vặt rất nhiều. Vậy mà tôi lại chẳng hay biết gì cả.
"Ngươi, tự cảm thấy bản thân mình hèn mọn rồi phải không?" Vệ Môn Thần cười đểu.
"Gì?" Tôi cau có nói.
Vệ Môn Thần thái độ có chút thay đổi, lúc này cô nàng không nhìn xuống huyệt nữa, nhưng miệng vẫn nói, giữ nhịp đều đều: "Tuy gã Vương tử thân mang trọng tội, lại là vật ngáng đường lớn, ảnh hưởng đến tiền đồ của Thái tử, ta lẽ ra phải trừ khử hắn, nhưng hắn thực sự rất có tài năng. Hắn là một bậc kì tài hiếm thấy, hắn sẽ là trợ thủ đắc lực cho Thái tử."
Tôi thầm nghĩ trong đầu, trợ thủ cái khỉ khô, Anh Nhi thừa khả năng là một lãnh đạo tài giỏi, nếu như không bị tàn phế. Một điều quan trọng không kém, vì Vương tử không có khát vọng quyền lực mãnh liệt như Quận chúa, cũng không dễ bị người khác lung lay cho nên mới chấp nhận số phận mình như vậy.
Vệ Môn Thần vẫn đang nói, có vẻ như cô ta không quan tâm đến tâm trạng của tôi lắm: "... Gã Vương tử mắt mù đó còn nói với ta rằng, nếu như Quang Nhãn có thể giải mã được chút ít tà niệm của Long Phục Linh đang cư ngụ trong đầu ngươi, nhưng lại không thu được nhiều thông tin hữu ích, thì tốt nhất là cứ để Long Phục Linh dẫn đường."
Tôi ồ lên một tiếng, không khỏi choáng vì điều này. Nếu quả đúng những gì Vệ Môn Thần đang nói là lời nhắn của Vương tử thì há chẳng phải mọi chuyện đã nằm trong dự tính sẵn của anh. Vệ Môn Thần không phải là đang đùa tôi chứ? Nhìn vẻ mặt của cô ta nói đến đây cũng có vẻ đang nghĩ ngợi, cứ như đang tự kiểm nghiệm, không giống giả tạo, sau còn khá miễn cưỡng chấp nhận mà gật gù. Vệ Môn Thần chắc hẳn cũng không biết trước mọi chuyện sẽ thành ra mức này, cả cái việc đi cùng với kẻ ngoại đạo phiền phức như tôi tới tận lãnh địa của Tâm Nhân Ảnh. Lời căn dặn của Vương tử trước khi vào Cửu Kỳ Môn Trận đến thời điểm này đúng phải đến tám mươi phần trăm có thừa.
Sao mọi chuyện lại diễn tiến theo chiều hướng này? Anh Nhi sao có thể biết trước tất cả khi chưa hề đặt chân tới đảo Long Vĩ?
"... Đừng quá cố chấp!" Vệ Môn Thần tiếp. "Đôi khi, có những chuyện ngươi buộc phải chấp nhận nó, dù muốn hay không. Cứ cố tìm sự thật cho đến cùng thì ngươi sẽ bỏ sót nhiều thứ quan trọng. Đến cả ta cũng không muốn chấp nhận mọi thứ bị trong địa bàn của ta bị xáo trộn như thế này sau một giấc ngủ dài đằng đẵng. Sau mấy trăm năm bụi trần, ta đã lạc lối với chính thế giới của mình, không còn thiết tha cái gì ngoài nhiệm vụ cuối cùng Giáng Long Vương giao phó... Nên nhìn vào hiện tại và dùng cái đầu của mình để phán xét mọi thứ chứ đừng dùng cảm xúc hời hợt rồi tự bị đánh lừa. Cái tay mù lòa đó đã nói như vậy đấy. Ta phải thừa nhận, gã đó mới thực sự nguy hiểm."
Vệ Môn Thần nói đến đây thì bất chợt phóng đi. Tôi còn lờ mờ thấy vài bóng đen vụt qua miệng huyệt, đuổi theo Vệ Môn Thần.
Trên đó hình như có chuyện rồi.
Chết tiệt! Cả cái mớ hỗn độn như vậy thì tôi tiêu hóa làm sao kịp. Tôi không nghi ngờ khả năng của Vương tử. Anh ấy rất lợi hại, và luôn bí ẩn, chỉ hành động chứ không nói, không thể lường trước được đường đi nước bước của anh. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi khi ở mật đạo tà khí, Anh Nhi chắc chắn đã đọc được ký ức của Vệ Môn Thần và nhanh chóng lên kế hoạch và dàn xếp mấy việc cấp bách. Không thì anh ấy đã thấy gì đó về những chuyện đã xảy ra ở trên đảo Long Vĩ này trong mớ kí ức hỗn độn của Vệ Môn Thần.
Anh Nhi nói Long Phục Linh sẽ dẫn đường là ý gì? Không lẽ, từ khi đặt chân vào Cửu Kỳ Môn Trận, mọi hành động của tôi đều theo ý Long Phục Linh? Cả chuỗi ăn chơi của Thái tử cũng là nó muốn cho tôi thấy?
Đây là cái chuyện quái đản gì...
Còn trận yểm này nữa, rốt cuộc là thế nào?
"Bình kỳ nhân..."
Tôi nghe thấy giọng Bạch Nguyên gọi rất to ở phía trên.
"Bình kỳ nhân..."
Bạch Nguyên lại gọi, nghe tiếng là biết anh ta đang ở rất gần. Tôi vội đánh động:
"Tôi ở..."
Lời mới thoát qua kẽ răng thì dây leo đang buộc người tôi và Dương Dương đột ngột đứt phựt. Dương Dương vẫn chưa tỉnh lại, và anh rơi trước tôi. Tôi lúc này không còn kịp nghĩ gì nữa, chỉ biết hét toáng lên rồi lao theo Dương Dương.
Sức nặng từ tôi và Dương Dương vừa rời ra đã khiến mấy khúc Mộc Trụ mất thăng bằng mà trượt xuống thêm. Kéo theo đó là cả chuỗi âm thanh cào xé rồi va chạm mạnh tưởng như muốn long trời lở đất. Đất đá cũng theo đó mà đổ tàn bạo xuống người tôi làm tốc độ rơi càng nhanh hơn, tổn thương bên ngoài cơ thể càng thêm nghiêm trọng.
Có một khúc Mộc Trụ khổng lồ trượt chẳng theo quỹ đạo, rời khỏi gờ tường đất bở bục của mộ yểm mà rơi thẳng xuống đáy. Với trọng lượng của khúc Mộc Trụ này thì sẽ rơi nhanh hơn tôi. Thật may trên đường đi, nó không quét theo tôi và Dương Dương. Chỉ chưa đầy một phút nó đã chạm đáy rồi nhanh chóng bị lớp đất nháo nhào nuốt chửng, không để lại dấu tích nào.
Mấy khúc Mộc Trụ phía trên thì chèn ép nhau tụt xuống cùng nhiều tiếng rít rùng rợn. Nếu không phải đám cây leo đang cố móc nối với nhau, dồn sức siết mấy khúc Mộc Trụ đó thành một khối chặt cứng ngang huyệt, thì e tất cả đã thọc thẳng xuống đáy huyệt từ đời nào rồi.
Có vẻ như, càng sâu xuống thì đáy huyệt càng rộng thêm ra. Tôi cũng không thấy có tí rễ cây nào lẩn khuất trên bờ tường huyệt vừa lộ ra khi phần đáy tụt sâu xuống. Độ sâu hiện tại phải hơn ba mươi mét và không biết còn gì bên dưới nữa.
Cái đáy huyệt thì vẫn đang nhào trộn điên cuồng, chỉ cách chúng tôi với cự ly rất ngắn. Đầu tôi lúc này hoạt động hết công suất nhưng vẫn chưa nghĩ ra phương án nào để thoát thân. Tình thế này thì chúng tôi khác nào miếng ba-tê kẹp giữa, trên là mấy khúc gỗ to đùng, dưới là đáy huyệt cuộn sóng, đâu cũng là đường chết.
Tôi nghĩ thế là xong đời. Lần này là bị chôn sống thật rồi.
Tôi định nhắm mắt chấp nhận số phận an bài thì đột nhiên có bóng đen lù lù xuất hiện cạnh tôi. Dám khẳng định lại là người này bay cạnh tôi, ngay sát tôi, hơi thở kì dị của gã còn phả vào mặt tôi.
Một gương mặt lạ lùng, chưa thấy bao giờ, cũng không giống bình thường chút nào. Xét vẻ bề ngoài có vẻ như người này thuộc bộ tộc nào đó thiểu số như tôi, bởi cơ thể của hắn rất kỳ lạ. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tôi nhận ra hắn là một nam nhân, toàn cơ thể hắn cứ bị mờ ảo tựa như làn khói bay trong gió. Mái tóc của hắn cũng vậy, như hơi nước bị tan trong không khí lạnh mà đọng lại như sương mù.
Người này gây cho tôi có cảm giác tựa như tảng băng khổng lồ đang tan và bị gió cuốn đi. Cả cái mùi từ người hắn cũng rất đặc biệt. Y như cái mùi thơm thơm kỳ lạ tôi đã ngửi thấy từ lúc mới rơi vào huyệt.
Hắn đột nhiên liếc sang nhìn tôi. Ánh mắt hắn đang từ tĩnh lặng chuyển sang kinh ngạc.
Hắn có biểu tình đó là ý gì? Hắn nghĩ tôi không nhìn thấy hắn?
"Tu ta tu ti tu ta tu ti..." Hắn nói. Ánh nhìn hắn đổ về tôi vẫn đầy ngỡ ngàng.
Khốn! Giờ là cái thời khắc nào mà hắn còn nói ngoại ngữ với tôi. Tôi thì sắp bị chôn sống, cái tên quái đản này ở đâu nhảy ra rồi nói mấy từ nguy hiểm đó là muốn gì? Tôi có chết cũng không nhắm mắt nổi nữa.
Hắn nhìn vẻ mặt giận dữ của tôi rồi biểu tình trên mặt có chút giãn ra. Hắn chợt nhe răng cười.
... Tôi vốn định càu nhàu thì cả người tôi rơi tõm vào lớp đất đang nhào trộn điên cuồng. Đất cát sộc vào mặt tôi không một chút nhân nhượng. Chỉ thoáng chốc tôi bị đáy huyệt nuốt mất nửa người. Tôi vội nhìn sang Dương Dương xem tình hình anh thế nào rồi thì bắt gặp bộ mặt của tên hãm tài vừa xong lù lù ra đó. Hắn vẫn giữ điệu cười trên môi. Kì lạ là cả cơ thể hắn hầu như hòa trộn với lớp đất cát đáy huyệt. Đất cát bay tản quanh người hắn tựa như làn sương, rồi cuộn lại thành cơn lốc nhỏ, chuyển động rất nhẹ nhàng.
Hắn có nụ cười lệch vô cùng chướng mắt. Rồi hắn không thèm để ý tôi mà đổ ánh mắt sang nhìn Dương Dương. Lúc này, Dương Dương đang nằm an giấc, toàn bộ cơ thể bồng bềnh trên lớp đáy huyệt biến động. Mái tóc ánh kim của Dương Dương bay nhè nhẹ trên lớp đất đá, đôi mắt anh nhắm nghiền, tâm thái đầy ma mị.
Bản thân thì đang bị đáy huyệt vùi một cách thảm hại, nhưng tôi tâm trí đâu mà để ý mình đang thành cái giống gì rồi.
Mất vài giây tôi mới nhận ra Dương Dương 'nổi' được trên lớp đất đá chuyển động là do cái tên quái gở kia đang làm tà thuật gì đó. Điều khiến tôi không tin nổi là gã này lại đang ngắm nhìn Dương Dương vô cùng trìu mến, vẻ mặt mãn nguyện như đang chiêm ngưỡng một tuyệt tác, môi cười đầy tâm đắc. Sau hắn chẳng cần biết tôi có đang theo dõi bộ phim đam mỹ bất thình lình này không, liền khẽ cúi xuống, rắp tâm đặt môi hắn lên môi Dương Dương.
Tôi dám khẳng định nãy giờ không có tiếng sét ái tình nào đánh trúng gã quái đản này, nhưng hắn đang hành động như kẻ đã phải lòng Dương Dương ngay từ cái nhìn đầu tiên vậy...
Tôi chưa kịp phản ứng sao thì Dương Dương đột nhiên lên tiếng:
"Ngươi... định làm gì?"