(Phiên ngoại cũng dài, huhu)
[Vật Nhỏ, ta muốn ăn cá trích] Đang yên đang lành nằm ngủ, Lão Hắc bỗng dưng lên tiếng.
[Cá trích?] Vật Nhỏ ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh thiêm thiếp bên cạnh, có chút khó hiểu hỏi lại.
(Nguyên liệu cho món cá trích đóng hộp sốt cà, hehe)
[Ừ, cá trích] Lão Hắc vẫn nhắm hai mắt lim dim, mấy sợi ria bạc màu bên mép rung rung theo từng cử động khép mở [Phải là cá trích tươi đấy]
[Thế nhưng với loại thời tiết này, ăn cá biển sẽ rất lạnh bụng, không tốt cho sức khỏe đâu, Papa] Vật Nhỏ không biết từ chối thế nào cho phải, cũng không thể nói thẳng ra ‘Papa, người đã không còn răng, sẽ ăn mấy con cá trích đầy xương đó như thế nào?’, bèn tùy tiện bịa ra một lý do có vẻ hợp lý nhất.
[Ta biết] Lão Hắc có chút uể oải đáp [Chỉ là mấy ngày nay quá mức mệt mỏi, ăn gì cũng không có khẩu vị, hiện tại thật muốn có được vài con cá trích thơm thơm béo béo, nhai cho đỡ buồn]
Vật Nhỏ không vội đáp ứng, trong lòng âm thầm tính toán. Hiện tại đã vào mùa đông, bởi vì thời tiết vô cùng khắc nghiệt, người dám dong thuyền ra khơi không nhiều, hơn nữa nơi này khá xa bờ biển, cá trích nếu có đem đến đây, cũng được chuyển thẳng vào nhà hàng sang trọng, không bán rộng rãi ra chợ bình thường, nó cũng không có khả năng xông vào cướp đoạt.
[Papa, hay là người ăn tạm cá trích đóng hộp?] Vật Nhỏ ướm lời đề nghị [Cũng rất thơm ngon]
[Thứ ta muốn là cá trích còn tươi] Lão Hắc meo meo hai tiếng, đầy ý cười [Chưa nói, ngươi có biện pháp mở được nắp hộp hay sao?]
Vật Nhỏ ủ rũ cụp tai, vốn dĩ, cá tươi hay cá hộp, cá sông hay cá biển, miễn là Lão Hắc muốn, nó đều có cách đem về. Chỉ là nếu đến tìm Hôi Lang, cả đi lẫn về đã mất gần trọn ba ngày, mà với tình trạng sức khỏe bây giờ của Lão Hắc, nó nửa bước cũng không dám rời đi, huống chi lại còn đi lâu đến thế.
[Không phải ngươi nói chủ của Hôi Lang buôn bán hải sản hay sao? Lần nào đến đó, ngươi cũng mang về rất nhiều đồ ngon] Lão Hắc chờ lâu không có đáp án, trong lòng sốt ruột, liền bồi thêm vào một câu [Đừng lo cho ta, hiện tại ta thấy khỏe hơn nhiều rồi. Ngươi nên nhanh đi tìm nó!]
[Nhưng mà…] Vật Nhỏ đau lòng nhìn Lão Hắc, con mèo xinh đẹp uy vũ mà nó hết mực yêu thương, rốt cuộc cũng đã đi gần đến cái đích của cuộc đời, tấm thân gầy gầy nhấp nhô theo từng nhịp thở khó nhọc, bộ lông xám đen óng mượt ngày nào đã dần chuyển sang bạc thếch, nhiều chỗ rơi rụng trụi lủi, ngay cả ánh mắt sáng ngời như đôi bảo thạch, cũng đã nhuộm màn sương khói.
[Nhưng mà… để Papa lại một mình, ta thật không yên lòng] Vật Nhỏ âu sầu khẽ đáp
[Việc đó thì có gì là khó?] Lão Hắc hơi chút nheo mắt nhìn nó [Cứ bảo Mèo Lông Xù Xám mỗi ngày sang đây thăm chừng ta mấy bận là ổn chứ gì!]
[Nhưng mà…] Vật Nhỏ vẫn còn lưỡng lự trong lòng
[Còn nhưng với nhị gì nữa!] Lão Hắc đầu hơi nhổm dậy, lớn tiếng gắt [Đi nhanh về nhanh, ta thèm chết mất]
Giằng co hơn nửa ngày, cuối cùng Vật Nhỏ cũng miễn cưỡng đáp ứng, sau khi dặn dò liên miên đủ điều, mới vội vã ly khai.
Tuy đã lâu rồi không đi thăm Hôi Lang, nhưng Vật Nhỏ vẫn không hề quên cách đi đến đó. Nó khéo léo nhảy lên một chiếc xe chuyên chở hàng liên tỉnh, chen chúc cùng đống hàng hóa, lắc lư gần cả ngày, cuối cùng cũng đến được nơi cần đến.
Nhanh chóng nhảy xuống xe lúc tại xế dừng tại trạm nghỉ để không bị phát hiện, nó ba chân bốn cẳng chạy một mạch đến con đường lớn dọc theo bờ biển rồi rẽ vào một cái hẻm nhỏ, đứng trước căn nhà cửa xanh đầu hẻm, gâu gâu sủa lên mấy tiếng.
Hiện tại trời vừa rạng sáng, theo như thông lệ, cậu chủ nhỏ sẽ dắt Hôi Lang ra ngoài tản bộ vài vòng, mua điểm tâm về ăn xong rồi mới đến trường. Chỉ là hôm nay trời trở lạnh đột ngột, hơi lạnh giá buốt nương theo gió biển ẩm ướt xuyên qua bộ lông đen dày, thấu đến tận xương, thời tiết như thế này không biết Hôi Lang có được ra ngoài hay không?
Vật Nhỏ ngồi xổm trước cửa nhà, thi thoảng sẽ gâu gâu mấy tiếng thật lớn, nghểnh cổ chờ đợi. Nếu không phải chuông cửa nhà này được đặt quá cao, nó đã không ngần ngại dùng vuốt nhấn ầm ĩ một hồi. Tuy rằng ngoài trời giá lạnh căm căm, thế nhưng trong lòng nó lại hừng hực lửa nóng, nỗi lo lắng khôn nguôi như đang giày xéo tim gan, nó sốt ruột đến mức chỉ muốn tông cửa xông thẳng vào nhà, khoắng sạch những gì có tên là ‘cá trích’.
[Papa, người nhất định không được xảy ra chuyện gì…]
Vật Nhỏ âm thầm lên tinh thần cho chính mình, vừa định sủa thêm một tràng nữa thì ‘cạch’ một tiếng, cánh cửa sắt bật mở, một tia sáng màu xám phóng vèo qua, mang theo khí tức của Hôi Lang.
[Hôi Lang!] Vật Nhỏ vội vã gâu gâu hai tiếng.
Tia sáng màu xám ngột dừng lại, hiện ra thân hình to tròn của Hôi Lang trong một cái áo len vừa vặn ôm sát, đang đứng vểnh tai ngay phía bên kia con đường.
“Hôi Lang!” Cậu chủ nhỏ tức giận quát to “Cái con chó ngu ngốc này!”
[A, bạn già!] Hôi Lang nhìn thấy Vật Nhỏ, cũng vui vẻ sủa lên, đuôi vẫy rối rít
[Già cái đầu ngươi ấy!] Vật Nhỏ nổi cộc, phát ra mấy tiếng gầm gừ nguy hiểm trong cổ họng. Động tĩnh này thành công thu hút sự chú ý của cậu chủ nhỏ của Hôi Lang, khiến cậu quay sang con chó lông đen đốm mắt vàng đang đứng bên cạnh.
“A, Hao Thiên Khuyển! Mày tới chơi sao?” Cậu chủ nhỏ hưng phấn vỗ đầu Vật Nhỏ bồm bộp.
Hao Thiên Khuyển: hay Khiếu Thiên Khuyển, con chó yêu của Nhị Lang Thần Dương Tiễn đó ^^
Mặt Vật Nhỏ vốn đã đen, hiện tại chính là đen không chút tì vết.
Có câu, chủ nào chó nấy, quả thật không sai, có người chủ não tàn như thế, chẳng trách sao Hôi Lang được thừa hưởng y đúc cái loại đức hạnh đấy.
[Hôi Lang, ta có chuyện vô cùng quan trọng, cần ngươi giúp đỡ!] Vật Nhỏ đã không nhịn được, hướng Hôi Lang nhanh chóng kể rõ đầu đuôi ngọn ngành, cuối cùng còn lải nhải mấy bận một câu [Ngay trong ngày hôm nay thôi, nhất định là ngay trong ngày hôm nay thôi!]
[Ngươi muốn cá gì cũng có, ta bao tất!] Hôi Lang hếch mõm, thái độ khoe khoang thấy rõ [Mấy con cá trích gì đó, hoàn toàn không thành vấn đề]
“Ây da, lạnh chết tao!” Cậu chủ nhỏ khịt khịt cái mũi đỏ ửng, nắm lấy sợi dây cổ của Hôi Lang, nhất mực lôi kéo “Tao biết hai đứa tụi bây tình cảm tốt, nhưng cũng không thể đứng mãi ở đây hứng gió lạnh chứ!”
[Đúng rồi, có chuyện gì cứ đợi về nhà rồi giải quyết, trước hết ta cần đi…] Hôi Lang chưa nói hết câu đã cong chân phóng lên phía trước, báo hại cậu chủ nhỏ bởi vì bị đột ngột lôi mạnh, lảo đảo mất thăng bằng, suýt chút nữa là té lăn quay ra đất.
“Hôi Lang!” Cậu chủ nhỏ tức giận đến đỏ mặt tía tai “Cái con chó ngu ngốc này!”
Một màn này đã quá nhàm mắt Vật Nhỏ, nó một chút phản ứng dư thừa cũng không có, tăng tốc đuổi theo bóng dáng nhảy nhót làm loạn của Hôi Lang.
Lúc Vật Nhỏ thành công lấy được một bọc cá trích tươi ngon mơn mởn như mình mong đợi, đã là chuyện của nửa ngày sau.
Nó cùng Hôi Lang hợp tác đồng diễn một màn vừa nhảy vừa tru theo giai điệu, dĩ nhiên là nó nhảy, còn Hôi Lang thì ngồi xổm bên cạnh, liên tục gâu gâu phụ họa.
Màn biểu diễn quá mức đặc sắc, quá mức kinh tài diễm tuyệt, nhượng cậu chủ nhỏ trợn mắt há mồm, ngây ngốc nhìn không chớp mắt, trong lòng âm thầm kinh hãi, mấy con chó này không phải là đã thành tinh hết rồi đi?
Có được thứ mình cần, Vật Nhỏ liền qua loa tạm biệt Hôi Lang, một đường bôn ba trở về ổ nhỏ.
Trời càng lúc càng thêm lạnh, phảng phất đã có tuyết rơi lấp kín mặt đường, Vật Nhỏ trong lòng bất an lo lắng, lạnh như thế này, không biết Papa có chịu nổi hay không?
Vật Nhỏ duỗi thẳng bốn chân, dùng hết tốc lực phi nhanh trên con đường đã phủ tuyết trắng, bọc cá trích lủng lẳng trước mõm đung đưa lợi hại cũng không làm ảnh hưởng đến tốc độ của nó chút nào.
May mắn một đường thuận lợi về đến ổ, nó nhanh nhẹn lách mình qua khe hở của tấm ván mục, lia mắt về phía miếng đệm, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Không thấy Papa đâu cả!
Nó thả phịch bọc cá xuống đất, kinh hồn hoảng vía sục sạo đánh hơi khắp cả căn phòng, mõm không ngừng gâu gâu gọi tên ‘Papa’, nhưng thủy chung không có tiếng đáp lại.
Bất chợt, có một cái bóng màu xám tròn vo phóng như bay vào, suýt nữa là đâm sầm vô nó.
[Ngươi về rồi sao?] Mèo Lông Xù Xám bộ dáng hấp tấp, liên tục đảo mắt dòm ngó xung quanh [Hắc gia gia đâu?]
[Câu này phải để ta hỏi ngươi mới đúng!] Vật Nhỏ cuồng nộ gầm lên.
[Ta… ta không biết…] Mèo Lông Xù Xám giật mình hoảng sợ, không tự chủ được thụt lùi từng bước ra sau [Hắc gia gia bảo ta đi tìm Mèo Tam Thể Đuôi Cụt cho bằng được, nói rằng có chuyện quan trọng cần phổ biến đến bầy mèo, lúc ta quay về thì không… không thấy Hắc gia gia nữa…]
Chỉ nghe đến đấy, đầu óc của Vật Nhỏ đã triệt để lâm vào hỗn loạn, đôi chân bắt đầu run rẩy, cái bụng lép kẹp vì nhịn đói hơn một ngày quặn lên từng cơn đau, đem chút lý trí còn sót lại của nó đánh tan tành thành nhiều mảnh vỡ.
Nó tru lên một tràng dài thê lương rồi lao vút ra khỏi phòng, điên cuồng đánh hơi xung quanh, bốn chân lảo đảo đạp lên nền tuyết dày mà đi tới, bất chấp gió lạnh gào thét bên mình. Đáng lẽ ra nó phải nhận thấy Papa so với ngày thường có nhiều điểm bất đồng. Đáng lẽ ra nó phải thẳng thừng bác bỏ yêu sách mà cứng rắn lưu lại bên cạnh Papa. Đáng lẽ ra nó phải làm cho Papa tin tưởng hơn nữa vào năng lực bảo hộ của nó…
Có quá nhiều thứ ‘Đáng lẽ ra…’, mà hiện tại, có hay không, đã quá muộn?
Tuyết trắng vùi lấp mọi thứ, vùi lấp cả chút dấu vết lưu lại trên những lối đi thường ngày, đem những manh mối xé vụn vỡ, theo gió rét phân tán đi khắp nơi.
Papa, người đang ở đâu?
Papa, vì sao người không từ mà biệt?
Papa, không phải người đã nói, thế gian này, người chỉ cần một mình ta hay sao?
Papa!
Papa…
“Anh Gia Nhạc, chờ em với!”
Một cô bé ước chừng năm, sáu tuổi, loạng choạng giẫm lên tuyết dày, hối hả đuổi theo một thân ảnh đang tất tả ở phía trước, đôi chân nhỏ có vẻ hơi quá sức, làm cho cô bé suýt ngã mấy lần.
Mà cậu trai được gọi là Gia Nhạc kia, bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn gương mặt của đứa em gái cùng mẹ khác cha với mình đang tái đi vì lạnh, đôi môi hoa đào xinh xắn không còn một chút huyết sắc, mới miễn cưỡng đình chỉ cước bộ.
“Gia Mỹ, có phải anh đã bảo, tốt hơn em nên ở nhà hay không?” Gia Nhạc nhịn không được, lên tiếng cằn nhằn.
“Nhưng mà… nếu em ở nhà, mẹ sẽ bắt em trông chừng nhóc con tiểu quỷ Gia Viện” Cô bé ngước đôi mắt to tròn nhìn anh mình, ánh mắt kia muốn có bao nhiêu đáng thương, liền có bấy nhiêu “Em không muốn đâu…”
“Tùy em” Gia Nhạc xoa xoa mi tâm “Nhưng phải nhanh lên một chút, dượng ở nhà chờ lâu sẽ sinh khí”
Gia Mỹ đáp ứng bằng một tiếng ‘dạ’ rõ to, rồi lon ton bám sát anh mình, gió lạnh làm cô bé rụt cổ vào trong áo lông, từ xa trông cô bé như một cục bông di động.
“Anh Gia Nhạc, anh xem kìa!” Gia Mỹ bất thình lình cao giọng hét lên
“Chuyện gì?” Gia Nhạc một lần nữa, hết sức bất đắc dĩ, quay đầu lại, nhìn theo hướng tay của Gia Mỹ
“Hình như có một con chó ngốc nằm ngủ giữa trời đông” Gia Mỹ cười khúc khích, đáp lời “Bị tuyết trắng lấp mất rồi kìa”
Gia Nhạc hơi nheo mắt nhìn một lát mới xác nhận được, đấy đích thị là một con chó, cũng không rõ hình dáng của nó ra sao, chỉ thấy thấp thoáng màu lông đen sau lớp tuyết dày bao phủ bên trên.
“Cẩn thận, coi chừng bị cắn” Gia Nhạc giơ tay ngăn cản cô em gái đang lăm le ý định xông tới nhìn tận mắt
“Nhưng mà chúng ta không gọi nó dậy, nó sẽ chết cóng ở đấy mất” Gia Mỹ dẩu môi, cố tình bày ra vẻ mặt phụng phịu.
“Em đứng yên ở đây, để anh xem thử trước đã…” Gia Nhạc một bên gật đầu đáp ứng, một bên cẩn thận nhích từng bước tiến lên phía trước, trong lòng lại thầm nghĩ ‘Làm gì có con chó nào ngốc đến nỗi đi nằm ngủ giữa khu công trường bỏ hoang ngay trong ngày đông rét mướt thế này?’
Thân ảnh của con vật kia vẫn im lìm nằm úp sấp, đầu chúi nhủi vào cái hố phía trước, không hề có chút động tĩnh, Gia Nhạc càng thêm tin tưởng vào trực giác của mình, tự dưng cảm thấy một cỗ đau xót đột ngột dâng lên. Cậu vốn luôn muốn nuôi một con chó, không cần yêu cầu xinh đẹp, thuần chủng, hay kỹ năng linh tinh gì, chó vẫn cứ nên là chó, thân thiện, trung thành, tràn đầy năng lượng, khiến cho ai tiếp xúc được cũng cảm thấy thêm vui vẻ, thêm yêu đời. Ngặt nỗi, điều kiện gia đình không cho phép, nguyện vọng của Gia Nhạc cũng chỉ là suy nghĩ xa vời.
“Anh ơi, có phải nó chết rồi không?” Gia Mỹ nhịn không được tò mò, len lén thò đầu ra nhìn từ phía sau lưng anh mình.
Gia Nhạc trầm mặc không đáp, cậu dùng một tay phủi phủi cho rơi bớt tuyết bám trên lông con vật, sau phát hiện hai mắt nó nhắm nghiền, lay thế nào cũng không nhúc nhích, liền biết, hai anh em cậu quả thật đoán không sai.
Lúc này, Gia Mỹ đánh bạo, tiến đến gần nhìn cho thật rõ, Gia Nhạc đang bận đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình, nên cũng không chú ý ngăn cô bé lại.
“Anh… anh ơi, nhìn hai chân của nó nè…” Gia Mỹ học theo anh mình, phủi đi mớ tuyết trên thân con vật, bỗng dưng kinh hoàng kêu lên.
Gia Nhạc lúc này mới bừng tỉnh, nhìn vào hai chân trước của con vật, cũng không ngăn được thảng thốt Hai bàn chân nó bê bết máu đã đông khô, móng vuốt không thấy đâu, trên mõm dính đầy bùn đất, lem luốc vấy bẩn, quả thật là một cảnh tượng đáng sợ.
“Anh ơi…” Vừa nãy còn cười đùa khí thế, mà hiện tại, Gia Mỹ đã bắt đầu sụt sùi rơi nước mắt “Nó làm sao vậy?”
“Anh không biết…” Gia Nhạc bùi ngùi lắc đầu, lại nhìn đến hiện trường, nhỏ giọng lên tiếng “Hình như nó muốn đào lỗ chui vào bên trong”
“Nhưng mà chui vào đó làm gì cơ chứ!” Gia Mỹ khịt khịt mũi, lấy ống tay áo quệt nước mắt “Sao lại ngốc như thế!”
Gia Nhạc cũng như cô bé, không tài nào hiểu nổi vì sao con chó kia lại muốn chui vào bên trong cái thứ kiến trúc kỳ quái đó. Khu công trường này bỏ hoang nhiều năm, nếu có vật sống nhiều lắm cũng chỉ là côn trùng, chim chuột, hay chó mèo hoang mà thôi, có thứ gì hấp dẫn nó đến độ liều mạng bỏ mình?
Bất thình lình, tiếng chuông tháp đồng hồ boong boong vang lên, làm Gia Nhạc giật mình, suýt nữa đánh rơi túi đồ trên tay, Gia Mỹ cũng bị hù cho nín khóc.
“Nhanh nhanh, về thôi!” Gia Nhạc lôi kéo em gái, vội vàng cất bước.
“Nhưng mà…” Gia Mỹ có chút ngẩn ngơ, ngoái đầu nhìn lại thân ảnh đen đen trên nền tuyết trắng
“Không nhưng nhị gì cả, nhanh về!” Gia Nhạc không hề khoan nhượng, gắt giọng “Hay là em muốn bị dượng đánh đòn?”
Gia Mỹ nhớ đến những trận đón roi rách da toét thịt kia, rùng mình ớn lạnh, liền không kỳ kèo thêm nữa, vội vã bám theo anh mình.
Tuyết vẫn không ngừng rơi, mỗi lúc một dày, cuối cùng cũng hoàn toàn che lấp cái túi lông đen đen với hai đốm mắt giả màu vàng đang nằm trơ trọi trên khu công trường hoang tàn lạnh lẽo kia.
Một ngày mùa đông, cứ thế trôi qua.