Đường Chân Trời FULL


Sau ngày hôm ấy, cái tên Dụ Thanh đã biến mất trong miệng của chúng tôi.

Kết thúc cùng với đó, còn có tình bạn ba năm của tôi và Lâm Tử Tiêu.

Bởi vì trong một lần tôi chạy tới quán bar mua say vào đêm khuya, chẳng biết Lâm Tử Tiêu từ đầu tới, giơ tay cướp lấy chai rượu trọng tay tôi.

"Cậu có nhất thiết phải hủy hoại bản thân mình như thế này không?"
Tôi còn nhớ có lẽ khi ấy tôi mỉm cười, hơn nữa nụ cười ấy vô cùng chấm chọc, tôi nói: “Cậu hiểu cái rắm, cậu từng thích người nào chưa? Cậu có hiểu cảm nhận của tôi không?"|
Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi thấy Lâm Tử Tiểu nổi giận, cậu ta nói: “Liên Vị Chi cậu thực sự không rõ sao?"
Có lẽ là gió bên ngoài quá lạnh, hoặc có lẽ bị câu nói thẳng thừng của cậu ta làm thức tỉnh.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt cậu ta, đau thương, phẫn nộ, cuộn trào trút xuống đầm nước sâu thằm.

Tôi không rõ sao?
Thực ra tôi hiểu rõ, những thứ tốt đẹp độc nhất vô nhị kia, những dịu dàng chỉ dành cho một người, không phải tôi không hiểu, chỉ là tôi không dám hiểu.

Vậy nên tôi chỉ có thể nói: “A Tiêu, tôi xin lỗi.

"
Sau buổi tối hôm ấy, chúng tôi ăn ý không liên lạc với đối phương.

Tôi có thể vô cảm ở bên cạnh Kỳ Ngôn ba năm, nhưng không có cách nào cho Lâm Tử Tiêu thứ mà cậu ta muốn.

Hoặc là lòng tôi mang một trái tim sợ hãi sau khi bên nhau sẽ đánh mất đối phương, nhưng cũng chính bởi tâm thái như vậy, khiến chúng tôi dần trở nên xa cách.

Mãi đến bảy năm sau, Lâm Tử Tiêu xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, dường như quá khứ chỉ là mây bay.

Thế nhưng cậu ta mở miệng, đối mắt đỏ ứng giọng nói run rẩy, đều đang chứng minh rằng trong bảy năm này cậu ta chưa từng buông bỏ, giống như tôi, cũng chưa từng buông xuống vậy.

Tôi cho rằng câu chuyện giữa tôi và Lâm Tử Tiêu sẽ đứt đoạn hệt như bảy năm trước.

Thế nhưng sáng sớm ngày hôm sau, tiếng chuông điện thoại vang bên tai tôi, tôi nhập nhèm nhận điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nói già nua.

"A lô, là Tiểu Liên sao?"
Sáng sớm chưa tỉnh táo khiến tôi chưa thể phản ứng ngay lại được, giọng nữ đầu bên kia dường như đang bỏ điện thoại ra nói chuyện với người bên cạnh, “Số này là của Tiểu Liên thật hå?"
Ngay sau đó, giọng nói của Lâm Tử Tiêu truyền tới, giọng điệu của cậu ta có chút bất lực, “Bà nội ơi, là của cậu ấy thật đó.

"
Nghe thấy xưng hô này, hốc mũi tôi bỗng cay xè.

"Bà nội, mấy năm nay bà có khỏe không ạ?"
Bà vui vẻ cười khà khà, “Tốt lắm, tốt lắm, chỉ có con nhóc cháu bao nhiêu năm rồi không biết tới thăm bà thôi, bánh xốp bà nội làm cũng không có ai ăn cả.

"
Tôi gần như là trả lời trong vô thức: “Mấy hôm nữa cháu có thời gian sẽ tới thăm bà"
“Không cần mấy hôm nữa, hôm nay luôn đi, bà kêu Hổ Hổ tới đón cháu"
Lâm Tử Tiêu nóng nảy chen miệng vào: “Cháu không! Ấy!"
Một tiếng cốc lên đầu vang dội cắt đứt phản kháng của cậu ta.

Bà lão đã thay đổi giọng điệu hiền từ vừa rồi, nói: “Hoặc là đi đón Tiểu Liên, hoặc là bà bảo ông cháu cho lính cấp dưới của ông kéo cháu ra ruộng luyện tập.

"
"Bà nội! "
Hổ Hổ đang làm nũng.

Hổ Hổ lại bị cốc đầu một phát nữa.

Tôi cố gắng đè nén tiếng cười của mình, mãi đến khi bà lão tiếp tục nói chuyện với tôi: “Hổ Hổ đi đón cháu rồi đó, vậy bà cúp điện thoại đây, bà với ông nấu cơm đợi cháu đến.

"

Tôi cười nói đưỢc, đứng dậy chọn một bộ váy xanh nhạt rồi bắt đầu làm vệ sinh cá nhân.

Bà lão là bà nội của Lâm Tử Tiêu, lúc nhỏ cậu ta leo tường trốn tiết không có chỗ để đi, lại sợ bị bố mẹ mắng thì chạy tới nhà ông bà nội.

Sau này, cậu ta kéo tôi trèo tường, dẫn tôi ra ngoài chơi, cũng tiện thể để tôi núp ở nhà bà nội.

Bà nội là một bà lão rất cởi mở, đối với hành vi vô công rồi nghề của Lâm Tử Tiêu không hề trách móc, mà còn nói:
"Trẻ con thích chơi thì chơi thôi, lẽ nào cứ phải giống hệt như bố nó, hồi nhỏ vùi đầu vào trong sách, lớn lên rồi cả ngày rúc đầu vào chuyện làm ăn, ngay cả thời gian về thăm ông bà lão này cũng không có mới gội là tốt sao?"
Câu nói này, nói có sách mách có chứng khiến ông bố đến túm cổ Lâm Tử Tiêu về không biết giấu mặt vào đầu, từ đó trở đi bèn mắt nhắm mắt mở đối với hành vi của cậu ta.

Bà nội đối xử với tôi rất tốt, bà nói bà sinh một đứa con trai, con trai lại sinh ra hai đứa cháu trai, cả ngày trong nhà chẳng có lấy một cô con gái nói chuyện với bà.

Bà cũng thích tự tay làm đồ ăn, tự ngầm rượu mơ, tự làm bánh xốp đào, lần nào cũng sẽ để dành một phần cho tôi ăn thử.

Chỉ đang tiếc khi ấy cắt đứt liên lạc với Lâm Tử Tiêu, tôi cũng không liên lạc gì với bà nội nữa, không ngờ cách nhiều năm như vậy bà vẫn còn nhớ tới tôi.

Lâm Tử Tiêu đã bỏ rơi con xe sặc sỡ kia của cậu ta, đổi thành một chiếc xe Jeep màu đen.

Khung cảnh ngượng ngập tối qua còn đang lượn lờ trong đầu, hai chúng tôi chẳng ai mở miệng nói chuyện.

Tôi vươn tay kéo cánh cửa phía sau, nhưng phát hiện không mở ra được, cuối cùng tôi tức tối chống nạnh nói: “Lâm Tử Tiêu cậu cso ấu trĩ hay không?"
Lâm Tử Tiêu cũng tức, “Cậu bị ngu hả, không biết kéo ghế trước à?"
Tôi thấy cậu ta đeo một chiếc kính mát, châm chọc nói: “Sao thế, chẳng lẽ tối qua khóc sưng mắt lên rồi?"
Thấy Lâm Tử Tiêu hít sâu một hơi, “Chống nắng, chống nắng cậu không biết hả?"
Cậu ta lườm tôi một cái, “Không giống người phụ nữ nào đó ngay cả trang điểm ăn diện cũng không biết, thô thiển hơn cả đàn ông.

"
Ngượng ngùng cái gì, yêu đương cái gì, hiện giờ trong đầu tôi tràn ngập ngôn ngữ muốn tấn công tên ngốc nhà giàu này thôi.

"Ha ha, ít nhất biệt danh của tôi không phải là Hổ Hổ.

"
“Liên Vị Chi!"
Gương mặt Lâm Tử Tiêu đỏ lựng lên.

Đây là vết thương nỗi đau mà cậu ấm này không muốn nhắc tới trước mặt người khác.

Tôi còn nhớ khi gặp bà nội lần đầu thấy bà gọi cái tên này, tôi có cố gắng thế nào cũng không nhịn được tiếng phụt cười.

Lâm Tử Tiêu đau khổ gọi: “Bà ơi, bà có thể đừng nhắc tới cái tên này trước mặt người khác không ạ.

"
Bà lão vỗ tay tôi cười nói, “Ôi chao, cái này thì có gì mà không nói được, ai mà chẳng có cái biệt danh chứ, phải không Tiểu Liên.

"
Tôi sắp cười không thở nổi rồi, vẫn liên tục đáp lại nói: “Phải đó ạ, đáng yêu biết bao chứ, Hổ Hồ.

"
Xe vừa dừng lại đã nhìn thấy bà nội đứng bên ngoài cổng lớn đợi từ lâu.

"Chẳng phải đã nói là cháu đi đón người, bà chỉ cần ngồi trong nhà đợi là được rồi sao ạ.

.

"
Lâm Tử Tiêu dựa vào cửa xe, lô ra vẻ bất lực nói.

Bà nội làm lơ cậu ta, đi thẳng tới bên cạnh tôi, kéo tay cười khà khà nhìn tôi.

“Đã trưởng thành rồi này.


"
Hốc mũi tôi cay xè, bảy năm qua đi, trên mái tóc bà lão đã có thêm mấy cọng tóc bạc, may mà tinh thần của bà vẫn minh mẫn.

Bà nội! "
“Không khóc, không khóc nhé, cháu gái bà xinh thế này, không được khóc nhè đâu.

"
Bà tôi nắm tay tôi kéo vào trong nhà, “Ông nội đang nấu cơm, ông ấy nghe nói cháu sắp tới, cố ý đích thân xuống bếp, cháu đừng thấy ngày
thường lão già này hay đanh mặt, thực ra cực kì thích cháu đấy.

"
Trong vườn có giàn dây nho, trên giàn có chiếc xích đu mà năm đó tôi và Lâm Tử Tiêu cùng làm.

"Cái này không đu được nữa, sắp gãy rồi.

" Bà nội giải thích.

Bước chân vào trong nhà, trên bàn tròn đã bày mấy đĩa đồ ăn, từng chiếc đĩa được đây vào tránh cho hơi nóng mất đi.

Bà nội gọi với vào trong bếp: “Tiểu Liên tới rồi, ông mau ra đây đi.

"
Một giọng nam già nua trả lời: “Tới đây! "
Rèm phòng bếp được kéo ra, ông lão bưng đĩa đồ ăn tới.

Đặt lên bàn, sau đó gọi tôi: “Tới đây, ngồi xuống đây, ăn cơm nào.

"
Lâm Tử Tiêu đứng bên cạnh bàn ăn, vươn tay lấy từng chiếc đĩa ra, “Hôm nay ông làm thịt kho tàu hả, này cũng phố trương quá rồi.

"
Bà lão đập một phát lên bàn tay đang ăn vụng của cậu ta, trợn mắt lên: “Đi rửa tay.

"
Đợi chúng tôi rửa xong, mấy chiếc đĩa úp trên bàn đã được lấy ra hết.

Bà nội dùng đũa chung liên tục gắp đồ ăn cho tôi.

"Tiểu Liên này, thịt kho tàu cháu thích ăn nhất:"
"Còn có cua bể nữa, đây là chú của cháu cố ý mang về đấy, nói là cái gid đặc sản! Ấy, để Hổ Hổ bóc vô giúp cháu đã.

"
"Thế nào hả?" Bà nội dùng ánh mắt mong đợi nhìn tôi.

Đồ ăn trong bát đã chất cao thành núi, tôi chỉ có vùi đầu vào ăn mới chạy kịp tốc độ gắp thức ăn của hai ông bà.

Trong miệng con đang nhai thịt kho, tôi chỉ có thể gật đầu “Vâng ạ".

Lâm Tử Tiêu ở bên cạnh vừa bóc cua vừa oán trách: “Thật không biết là ông bà của ai nữa"
Bà lão dùng giọng điệu rèn sắt không thành théo nói: “Cháu lo ăn đi.

"
Sau bữa ăn, tôi chủ động nhận việc rửa bát, nhưng bị bà nội đè tay xuống, “Bàn tay của con gái phải bảo vệ kỹ càng, để Hổ Hổ đi rửa.

"
"Bà nội làm bánh xốp cho cháu đấy, cháu đi theo bà"
Tôi đi theo bà lão vào trong phòng, bà mở một chiếc hộp bánh quy ra, bên trong xếp đầy các loại bánh xốp đường.


"Cái này là bánh xốp đào, cái này là bánh sữa! " Bà cầm một miếng đưa cho tôi, “Cháu ăn thử xem tay nghề của bà nội có thụt lùi hay không.

"
Tôi đưa miếng bánh vào trong miệng, nhưng nghe thấy bà lão cười hì hì nói tới chủ đề khác, “Tiểu Liên có người yêu chưa?"
Tôi ngây người một chút, “Chưa ạ"
Thì nghe thấy bà lão thở dài lẩm bẩm: “Lâm Tử Tiêu cái đồ không biết cố gắng này.

"
Tôi bỗng nghẹn lại, gương mặt nóng bừng vẫn không nhịn được bắt đầu ho khụ khụ.

Bà nội vừa vỗ lưng thuận khí cho tôi, vừa thở dài nói: “Tiểu Liên à, thực ra Hổ Hổ là một đứa bé tốt.

"
Tôi điều chỉnh lại hô hấp, nói: “Cháu biết ạ.

"
"Tuy bản tính của nó có hơi ham chơi một chút, nhưng nó không bắt nạt con gái đầu Tiểu Liên, bà nội nhìn ra được, Hổ Hổ nó thực lòng
thích cháu, nếu hai đứa ở bên nhau, chắc chắn nó sẽ đối xử tốt với cháu.

"
"Càng huống hồ, mấy năm nay chú cháu có giao mấy hạng mục trong công ty cho nó quản lý, nó cũng làm rất tốt, còn thành lập cái gì mà câu lạc bộ xe đua, bà nội già rồi không hiểu được mấy thứ của người trẻ, nhưng bà nghe chú cháu nói, kinh doanh gì đó cũng không tệ.

"
"Tiểu Liên à! "
Đang lúc tôi nghe thấy những lời này không biết nên phản ứng như thế nào, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, theo đó là tiếng gọi của Lâm
Tử Tiêu: “Bà nội ơi, mở cửa cho cháu, cháu cũng muốn ăn bánh xốp!"
Cuộc trò chuyện bị cắt ngang, bà lão tức đến nỗi xuýt hất tung hộp bánh, “Thằng nhãi này!"
Xách túi to túi ngỏ ngồi lên trên xe, tôi tạm biệt với ông bà đang đứng trước cổng, “Ông bà vào trong nhà đi, cháu với A Tiêu về trước đây a, hôm nào cháu lại tới thăm hai người.

"
“Nhớ nhé, nhất định phải tới thường xuyên đấy.

"
Xe hơi lao vụt đi, mãi đến khi bóng dáng của ông bà qua gương càng ngày càng nhỏ, Lâm Tử Tiêu mởi mở miệng nói:
"Có phải bà nội tôi vừa rồi lại nói với cậu mấy chuyện không đầu không?"
Tôi ngẩn người, “Sao cậu biết được?" nhưng tôi nhanh chóng tự phản bác, “Thực ra cũng không có gì! "
"Quên đi thôi, tôi còn không biết bà ấy sao? Tôi thấy căn phòng đỏ đóng chặt cửa, là biết ngay bà lại có lời bí mật muốn nói với cậu rồi"
Tôi cười rộ lên, “Cho nên cậu mới tới màn vừa rồi.

"
"Phải đó," Bỗng gương mặt Lâm Tử Tiêu có chút ấm ức sờ lên đầu mình, “Còn bị ăn đập một trận nữa.

"
"Lâm Tử Tiêu.

" Tôi đột ngột lên tiếng.

"Hử?"
“Tôi cảm thấy! "
Dường như cậu ta không nghe rõ,hai tay nắm chặt vô lăng, cơ thể hơi nghiêng về ghế phụ, “Cái gì?"
"Tôi nói! Tôi cảm thấy, cậu thật tốt.

"
Tôi và Lâm Tử Tiêu đều ăn ý không nhắc tới chuyện của buổi tối hôm ấy.

Thế nhưng cậu ta thường xuyên mặc áo thun quần ngố chạy tới tiệm cà phê kéo tôi đi ăn cơm, khiến cho mấy cô gái làm thêm trong tiệm cả quá trình đều đỏ mặt nhìn cậu ta.

Thế nhưng cũng khiến cho cửa tiệm mà tôi vốn không trông đợi có được bao lợi nhuận tăng thêm khá nhiều lượng khách.

Một bên khác, chẳng biết Kỳ Ngọc xin được wechat của tôi ở đầu, cũng dăm ba bữa gửi tin nhắn cho tôi, chỉ là không nhắc chữ nào tới chuyện của Kỳ Ngôn.

Em ấy nói: “Không cần biết thế nào, em đều cảm thấy làm bạn với chị là một chuyện rất tốt.

"
Có lẽ là Lâm Tử Tiêu cũng quen Kỳ Ngọc, không tỏ vẻ bài xích em ấy lắm, mà còn khuyên nhủ tôi thường xuyên ra ngoài đi lại.

Có một lần cậu ta nửa đùa nói với tôi: “Kỳ Ngọc không giống như những nữ sinh cấp ba khác, cô ta còn ngốc hơn cậu một chút, ít nhất người khác không lừa được cậu.

"

Tôi vứt cho cậu ta một ánh mắt sắc lẹm, hỏi: “Sao ngày nào cũng thấy cậu rảnh thế? Bà nội nói cậu mở một câu lạc bộ, lúc nào dẫn tôi đi tham quan hả?"
Lâm Tử Tiêu vội vàng từ chối, “Không được đầu, toàn là mấy anh đẹp trai mặc áo đua, ngộ nhỡ nhìn trúng cậu thì làm thế nào.

"
"Cậu nghĩ nhiều rồi.

"
"Là cậu không biết bản thân mình đặc biệt thế nào.

"
Tôi cảm giác như mặt mình nóng rực lên, tôi rút gối kê lưng ném qua chỗ cậu ta, “Ngậm miệng lại đi.

"
Mấy ngày sau, Kỳ Ngọc lại tới tìm tôi, ăn diện xinh xắn, nói muốn tôi đi dạo phố cùng em ấy.

Nói là để tôi đi cùng, thế nhưng vừa vào tiệm, em ấy đã nhét một đống quần áo vào tay tôi, vội nói, “Cái này thích hợp với chị, cái này cũng đẹp, chị mau thử hết đi.

"
Đợi tôi ra khỏi phòng thử đồ, Kỳ Ngọc đã quẹt xong thẻ đứng ở bên ngoài đợi rồi, quần áo được đóng gói xong đều nằm trong tay vệ sĩ.

Liên tiếp mấy ngày liên, hôm nay mua quần áo, ngày mai mua túi, thế nhưng chỉ cần tôi nhắc tới chuyện trả tiền lại cho em ấy, em ấy đều bày ra vẻ mặt đắc ý, sau đó nói:
"Làm ơn đi, em là ai chứ? Thiên kim duy nhất của nhà họ Kỳ có được không, cho dù em mua cả cái trung tâm thương mại này tặng cho chị cũng được nữa là.

"
Tôi bất lực, vừa định mở miệng nói có tiền cũng không phải tiêu như thế đầu.

Thì nghe thấy em ấy nói: “Huống hồ, tiền này còn là do anh trai em cho nữa! "
Em ấy ngẩn người, hệt như chiếc đĩa CD bị kẹt chậm chạp quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi cũng ngẩn người.

"Kỳ Ngôn?"
Kỳ Ngọc bỗng hoảng lên, “Chị nghe em nói đã, anh trai em sợ chị không chịu tiêu tiền của ảnh, cho nên mói!.

Nhưng em thật lòng thích chị mà, em không lừa chị đầu!"
Dường như em ấy đã nghiêm trọng hóa vấn đề quá rồi, hệt như cảm thấy tôi sẽ giận dữ vì chuyện này mà không để ý đến em ấy, càng nói càng kích động, hai mắt ngập nước nhìn tôi"
Tầm mắt của người đi đường đều đổ dồn vào chỗ này, tôi thấy vậy vội kéo em ấy ra chỗ không người.

"Chị không tức giận, em đừng khóc nữa được không?"
Kỳ Ngọc đã bắt đầu nức nở, “Thật sao ạ?"
Tôi thấy giọng nói của mình có chút bất lực, “Thật đó.

"
Dường như em ấy không quá yên tâm, vừa ngẩng đầu quan sát nét mặt của tôi, vừa xác nhận nói: “Vậy thì chị đừng vì chuyện này mà không để ý đến em nữa nhé.

"
Tôi nói: “Không đầu.

"
Lúc này em ấy mới lộ ra nét mặt nhẹ nhõm.

Sau đó, hơi xoắn xuýt mở miệng: “Có phải là em không được thông minh lắm không ạ?"
“Hử?"
"Anh trai em lúc nào cũng bảo em không thông minh lắm, hồi nhỏ em cũng không tới trường học, không có bạn bè, những cô gái bằng tuổi ở gia tộc thế giao cũng đều bận rộn học đủ các thứ, cho nên có những lúc em sẽ trốn ra ngoài chơi cùng mấy bạn nhỏ trên phố.

"
“Nhưng bọn họ đều không thích chơi cùng em, em sẽ mua cho bọn họ thật nhiều đồ ăn ngon, tuy bọn họ thường xuyên gọi điện bảo em đi thanh toán tiền, thế nhưng em cảm thấy rất vui, anh trai lại bảo em rất ngốc.

"
"Anh ấy nói những người chỉ thích tiêu tiền của em đều không phải là bạn bè thực sự, chỉ có người bằng lòng trò chuyện với em, không chế em ngốc, mới được coi là bạn của em.

"
"Cho nên em thực sự rất thích chị đó Liên Liên, lúc chị ở bên anh trai em cũng thích chị, không ở bên cạnh cũng thích chị, bởi vì trừ bố mẹ và anh trai em ra, chị là người trò chuyện cùng em nhiều như thế, kiên nhẫn dạy em làm điểm tâm"
Tôi đột nhiên nhận được lời tỏ tình khiến bản thân lúng ta lúng túng, nhất là còn đối diện với một cô gái.

Tôi chỉ đành vươn tay ra vuốt ve đầu em ấy, nói: “Sau này không cần biết chị và Kỳ Ngôn có quan hệ hay không, em đều có thể tới tìm chị, em vĩnh viễn là em gái của chị.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận