Tâm trạng của mẹ tôi ngày một trở nên tốt hơn, nhưng bệnh tình ngày một xấu đi.
Bác sĩ nói cho dù nhập viện, có lẽ cũng chỉ sống thêm được hơn một tháng nữa thôi, cũng chỉ một tháng.
Tôi nén nước mắt thu dọn hết đồ đạc trong bệnh viện, cùng chú Lưu đưa mẹ tôi về nhà.
Tâm trạng của mọi người đều có chút u ám, thế nhưng bà lại rất vui vẻ, kéo tôi đi xem cây cối trồng trong vườn, còn có bể cá chép nữa.
Dưới tán cây có một chiếc ghế mây, bà ngồi trên ghế mây đung đưa hệt như một bà lão luống tuổi, bà nói Tiểu Liên à, cuộc đời này của mẹ không còn điều gì tiếc nuối nữa, con không cần khổ sở vì mẹ.
“Nhưng mẹ hi vọng cuộc đời của con, cũng có thể không để lại điều nuối tiếc.”
Chú Lưu nói phía sau núi không xa có trồng một hàng đào, đợi thu đông qua ddi xuân tới, hoa đào sẽ nở, đợi cây đào kết quả, những quả đó vừa chua vừa chát, thế nhưng mẹ cháu rất thích ăn loại quả ấy.
Khi ông nói chuyện, trên gương mặt xuất hiện nụ cười nhớ nhung, trong đầu tôi bỗng vang lên tiếng cười của mẹ, bà nói: “Chú Lưu của con những năm này, thực sự đã chăm sóc cho mẹ rất tốt.”
Chỉ đáng tiếc mùa thu vừa qua đi, chưa kịp đợi xuân về, người phụ nữ chảy chung dòng máu với tôi kia vĩnh viễn nằm ngủ trên chiếc ghế mấy không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Mùa đông những năm trước chỗ chúng tôi không bao giờ rơi tuyết, thế nhưng năm nay đã rơi một trận to, hoa tuyết che lấp khu vườn, cây cối, ghế mây, trắng xóa một vùng.
Chú Lưu dẫn tôi và Lâm Tử Tiêu ra sau núi, ông chỉ vào hàng cây đào trông đã khô héo kia nói: “Chính là chỗ này, cháu hãy nhớ hằng năm dâng lên cho mẹ cháu mấy quả, nếu như ngày nào đó chú không còn nữa….Cũng đừng quên.”
Nói đến đây, tôi mới trông thấy người đàn ông đứng xoay lưng với chúng tôi có chút hốt hảng giơ tay lên lau nước mắt.
Trên đường xuống núi, tôi nhìn bóng lưng già nua đi nhiều kia, nói: “Người đi cùng ông ấy đã không còn nữa, có lẽ ông ấy rất cô đơn nhỉ.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
2.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3.
Cuộc Sống Của Một Omega Sau Khi Sống Lại
4.
"Đau Bụng" Là Thật Đó!
=====================================
Lâm Tử Tiêu không nói gì, chỉ giơ tay ra, dùng ngón út của cậu ta móc lấy ngón tay út của tôi..