Tôi giao hai cửa tiệm ở thành phố A cho cô bé nhân viên quản lý.
Ngày lên chức, cô ấy mang theo biển hiệu “Cửa hàng trưởng” ngảy nhót sau lưng tôi, hưng phấn đến nỗi dường như đi đường cũng không bình thường được.
“Cửa hàng mới nhậm chức, em cũng có thể làm hoạt động giảm giá 20% chứ ạ?”
Tôi nói: “Được, được được, 50% cũng được, đừng làm chị lỗ vốn là được.
”
Tôi khoanh tay nhìn xung quanh một lượt, cố yd dùng giọng điệu lo lắng, “Đừng để đến lúc chị quay về, cửa hàng bị người ta bê mất đấy nhé.
”
“Sao có thể được ạ! Chị yên tâm đi, em nhất định sẽ kiếm bộn tiền cho chị!”
Tôi cười cười, tài xế đã dừng xe đợi bên ngoài, đang gọi điện thúc giục.
Tôi kéo va li hành lý của mình, chào tạm biệt: “Vậy chị đi đây nha.
”
Tôi đi rồi, không mang theo thứ gì cả, càng đừng nói chuẩn bị cẩm nang này nọ.
Tới mỗi một nơi, tôi đều sẽ gọi một chiếc taxi, bảo tài xế đưa tôi tới thẳng cảnh nổi tiếng nhất địa phương.
Tôi từng thấy qua non nước hữu tình, từng thấy ngư dân đứng thẳng tắp nơi đầu cầu, từng thấy trận tuyết lớn bay đầy trời, cũng từng gặp được những người muôn màu muôn vẻ.
Cuối cùng, trong một cuộc hành trình nào đó, tài xế đưa tôi đi không phải là người địa phương, mà lại nghe ra khẩu âm của thành phố A.
Ông biết tôi từ thành phố A tới, biểu hiện vô cùng nhiệt tình.
Rồi nghe nói tôi muốn đi tham quan các thắng cảnh nổi tiếng, vội xua tay nói: “Những nơi đó đều là lừa gạt du khách tới thôi, nếu cháu thực sự muốn xem, tôi khuyên cháu đi leo núi, ngắm bình minh ở nơi này là đủ rồi.
”
Tôi lặp lại lời ông nói: “Bình minh ạ?”
“Đúng đó, mặt trời mọc trên núi tuyết cháu từng thấy chưa? Đẹp tuyệt vời.
”
Ông đánh tay lái, chỉ sợ tôi không tin, bổ sung thêm: “Trường con trai tôi có đặt tạp chí địa lý trên đó có đánh dấu đó, tôi lừa cháu, nhưng sách không lừa cháu đâu….
”
Tôi nghiêng đầu nhìn bầu trời đẹp đẽ bên ngoài: “Vậy thì đi thôi.
”
Có lẽ bởi vì không nổi tiếng, du khách lên núi ít đến đáng thương, tôi thuê một chiếc lều, định qua đêm trên núi.
Ngày hôm sau, khi trời vẫn còn xám xịt, những du khách khác đã dậy chuẩn bị chào đón bình mình.
Trong không khí mang theo hơi lạnh, tôi siết chặt chiếc áo phao trên người, kéo chiếc ghế đẩu ngồi ngay trước lều của mình chờ đợi bình minh xuất hiện.
Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai tôi.
“Có thể ngồi chung không?”
Người đàn ông cũng xách một chiếc ghế đẩu, trên cổ còn quàng chiếc khăn len xấu đau xấu đớn, mang theo gương mặt đã đỏ ửng vì lạnh ngồi bên cạnh tôi.
“Cậu….
” Có lời muốn nói, nhưng không biết nói từ đâu.
Nhưng cậu ta chỉ lo ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn đường chân trời, “Tôi đến muộn rồi sao?”
Tầm mắt của tôi, cũng nương theo sườn mặt cậu ta nhìn về nơi xa xôi.
“Đâu có, vừa đúng lúc.
”
Nơi xa, có một vầng sáng sặc sỡ dần nhô lên trước mặt chúng tôi.
Vừa đúng lúc, mọi thứ đều là sự khởi đầu mới.
.