Năm học mười một kết thúc sau mấy tuần, Dương Chiêu chính thức bước vào kì nghỉ hè.
Kiến thức cấp ba đối với anh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Anh dự định dùng mấy tháng nghỉ hè này ôn tập lại thật tốt.
Lần này, anh muốn thi vào ngôi trường mơ ước của mình, làm công việc mình yêu thích, sống một cuộc sống hạnh phúc.
Chính vì thế, một mùa hạ nóng nực nhanh chóng trôi qua, Dương Chiêu từ chối mọi cuộc chơi, nhốt mình trong nhà học tập.
Ba mẹ lo lắng anh áp lực, lúc nào cũng khuyên anh nên ra ngoài giải tỏa nhưng Dương Chiêu cũng chỉ vâng vâng dạ dạ, ra ngoài được một lúc đã trở về.
Anh không chịu được nóng, người nhễ nhại mồ hôi, đỏ bừng cả mặt, muốn mỗi ngày đều được trong điều hòa, quạt điện cầm tay lúc nào cũng dính chặt lấy anh.
Nháy mắt đã đến khai giảng, Dương Chiêu một lần nữa trải nghiệm cảm giác đặc biệt của người học sinh.
Buồn ngủ chờ thầy hiệu trưởng phát biểu, chăm chú xem biểu diễn văn nghệ, cuối cùng là trở về lớp học mới.
Mấy tuần đầu của năm học, Dương Chiêu trải qua vô cùng nhẹ nhàng, bình yên không một gợn sóng, tâm tình Dương Chiêu vô cùng khoan khoái, dễ chịu.
Trước khi tan học vào buổi chiều, cô giáo chủ nhiệm đứng trên bục giảng, nhìn bao quát những học sinh ưu tú cô lựa chọn.
"Cuộc thi Olympic trung học phổ thông toàn quốc chính thức bước vào giai đoạn khởi đầu, đối với bộ môn văn, bắt đầu từ mai, chúng ta sẽ bắt đầu ôn tập."
Dương Chiêu ngẩn ra, nghe cô nói đến số tiền thưởng liền trở nên hào hứng.
Nếu thực sự đạt giải, anh sẽ có một khoản tiền nhỏ nữa, càng có cơ hội lớn trúng tuyển vào đại học.
Kiếp trước anh vì giúp Dương Tú nâng cao thành tích đã bỏ lỡ cơ hội tham gia.
Bởi vì thời gian rảnh của anh đều cho con bé, Dương Tú cũng nói kì thi này không mấy quan trọng.
Ngồi trong phòng học nghe cô giáo nói một lúc lâu, lúc anh đóng cửa sổ lại để về nhà thì phát hiện thôi xong rồi, từng trận sấm sét vang lên, cơn mưa đột nhiên đổ ào ào không báo trước.
Dương Chiêu nhìn các bạn học khác cũng kêu gào vì không mang theo dù.
Anh đi xuống tầng một, đứng nhìn màn mưa như trút nước bên ngoài, có chút phiền muộn.
Dương Tú đã về trước, khẳng định con bé sẽ chẳng đến đón anh.
Ba mẹ anh đã về bên nội chăm sóc ông bà, nếu về kịp thì ít nhất cũng phải chín giờ mới đến đón anh được.
Tống Lan ở bên cạnh cũng lo lắng bất an:
"Ba tớ chắc sáu giờ mới tới đón tớ."
Quả thật, hơn sáu giờ, ba của Tống Lan đã đến đón cô.
Tống Lan đưa một chiếc ô cho anh, trèo lên ô tô, vẫy tay tạm biệt anh.
Dương Chiêu mỉm cười chào lại cô, anh bung dù, đứng tận hưởng không khí mát lạnh của cơn mưa một lúc nữa mới bước đi ra về.
Con đường tắt anh thường đi hôm nay vắng vẻ hơn mọi hôm.
Cơn mưa như trút nước khiến ống quần anh ẩm ướt, đôi giày trắng càng không tránh được hơi ẩm ướt.
Anh đi đến lối rẽ cuối cùng, ở công viên gần đó, Dương Chiêu nhìn thấy một bóng người đang ngồi dưới mưa, anh bước đi nhanh hơn, cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt của người kia.
Là Vu Khiêm.
Không nhầm thì hiện tại, hẳn là người ông của hắn mới qua đời, gia tộc bắt đầu tranh giành đấu đá nhau.
Kiếp trước, sau thời gian này, Vu Khiêm càng trầm lặng hơn, cũng càng nổi loạn hơn.
Hắn dần lún sâu vào đầm lầy của tội ác.
Thiếu niên tươi sáng ấy đã không còn đường lui.
Anh khi đó không tham gia thi Olympic cho nên không có chuyện anh gặp hắn ở đây.
Nhưng đời này đã khác, lựa chọn của anh có thể dẫn đến sự thay đổi lớn.
Dương Chiêu siết chặt chiếc dù, tiến đến chỗ hắn.
Anh ngồi xuống bên cạnh hắn, nghiêng dù che mưa cho hắn, không quản quần áo trên người đều đã bị mưa làm ướt.
Mái tóc trắng của hắn bị nước mưa làm cho không ra hình dạng gì, ánh mắt hắn tan rã, vô định nhìn khoảng không phía trước.
Người thân thiết nhất, người mình yêu thương nhất đột nhiên không còn trên thế giới này cũng đồng nghĩa với việc một mảnh hồn ta biến mất.
Ngay từ đầu, anh không hề muốn dính dáng đến hắn.
Thế mà vẫn không nhịn được nhớ tới nụ cười của hắn, nhớ đến những gì hắn phải trải qua.
Dương Chiêu liếc nhìn sườn mặt của hắn, đôi mắt đã đỏ ngầu, chỉ thiếu chút nữa nước mắt sẽ rơi ra.
Anh không biết mình phải làm gì, anh chỉ muốn an ủi hắn.
Dương Chiêu không đành lòng bỏ mặc hắn ở đây.
Anh tò mò muốn biết, tên tiểu bạch này không lựa chọn sai con đường sẽ trở thành bộ dáng nào, xuất chúng như thế nào?
Rốt cuộc, cả hai đời, anh vẫn luôn để ý tới hắn.
Vu Khiêm không kiềm chế được những cơn sóng cảm xúc ở trong lòng, đầu hắn tựa vào vai anh, nước mắt chảy dài.
Cơn mưa lớn đã giấu đi tiếng tim đập nhộn nhịp của hắn, nhưng lại chẳng giấu được đôi mắt sáng rực nhìn lên bầu trời.
Dương Chiêu vươn tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ về trái tim đang nhói đau của hắn.
Anh không biết phải nói gì, chỉ có thể vụng về để hắn dựa vào mình.
Chí ít sau hôm nay, thiếu niên ấy sẽ không lạc đường.
Dẫu hắn một lần nữa lầm lỡ, anh sẽ là ánh mặt trời chiếu rọi, dẫn bước hắn.
Hai người ngồi đó một lúc lâu, đến khi trời tạnh mưa, tia nắng đầu tiên ló rạng qua đám mây xám.
Bên vai phải của Dương Chiêu đã tê rần, tay trái cũng mỏi nhừ, nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng vẫn là Vu Khiêm cầm lấy chiếc ô, quẳng nó sang một bên.
Hắn xoay người anh đối diện với chính mình, dùng đôi mắt sâu thẳm chan chứa thứ tình cảm anh không hiểu được dịu dàng nhìn anh, vô cùng nghiêm túc:
"Chiêu Chiêu không sợ tôi à?"
Tiếng "Chiêu Chiêu" nghe thật êm tai, cứ như cái tên này hắn đã gọi qua rất nhiều lần.
Dương Chiêu xấu hổ, có chút ngại ngùng, quyết không tránh ánh mắt của hắn, thẳng tắp trả lời:
"Không sợ."
Chẳng hiểu sao, đối diện với con người khi trước anh cực kì bài xích bây giờ lại cảm thấy khác lạ, thậm chí còn muốn trở nên thân thiết hơn với hắn.
Nghĩ đến dáng vẻ trẻ con của Vu Khiêm, anh bật cười:
"Về thôi, dầm mưa lâu sẽ bị cảm."
Thấy hắn không trả lời, chỉ khẽ rũ mắt, nắm chặt bàn tay của anh hơn.
Dương Chiêu chợt nhận ra anh lỡ lời.
Nơi gọi là nhà đã không còn mang giá trị của một ngôi nhà đối với hắn.
Chào đón Vu Khiêm trở về là không khí tang lễ ảm đạm, là hình ảnh lạnh nhạt vô cảm của ba mẹ, là những lời nói thì thầm to nhỏ của người khác.
Người thật lòng vui mừng chờ hắn về đã không còn nữa rồi.
Dương Chiêu vuốt ve bàn tay thon dài trắng bạch của hắn, không do dự nữa:
"Về nhà tôi."
Vu Khiêm nhỏ giọng:
"Chiêu Chiêu không sợ tôi đến rồi sẽ không về sao?"
Dương Chiêu lắc đầu, kéo hắn đứng dậy.
Anh đến nhặt cái dù bị hắn ném ra xa, cất vào trong cặp sách.
Hai người rời khỏi công viên.
Sau cơn mưa, khí trời thoáng đãng, có chút lạnh của hơi nước.
Dương Chiêu nắm lấy bàn tay của Vu Khiêm, giống như sợ hắn sẽ chạy mất.
Anh thấp hơn hắn một cái đầu, đứa bé đi qua hai người nói thầm với mẹ nói rằng anh lớn thế rồi còn để người khác dắt đi.
Dương Chiêu lén nhìn sang hắn, chợt thấy mình thật trẻ con, định buông tay ra thì bị hắn nắm chặt lại.
Quãng đường ngắn trở về nhà bọn họ cứ thế kề vai, nắm tay.
Sâu trong lòng, Dương Chiêu có một nỗi sợ.
Lúc anh vươn tay ra lại chẳng có một bàn tay nào nắm lấy, cứu vớt anh khỏi đại dương.
Vì lẽ đó, anh phần nào hiểu được cảm giác tuyệt vọng khi bị phản bội, khi mất hết tất cả.
Anh không giống như Vu Khiêm.
Anh dù có trong hoàn cảnh tồi tệ hay đến bước đường cùng, nhất quyết không đánh mất bản thân.
Hai người về đến nhà, Dương Chiêu dẫn hắn vào phòng tắm ở trên tầng hai, hướng dẫn hắn vài thứ đơn giản sau đó cũng xuống dưới lầu một tắm rửa.
Dương Chiêu tắm xong trước, anh đến phòng bếp làm chuẩn bị làm vài món đơn giản.
Đợi đến khi hai người có không gian riêng trong phòng đã hơn tám giờ tối.
Vu Khiêm cầm lấy quyển sách luyện đề thi của anh, hơi hạ tầm mắt liếc sang, hỏi:
"Cậu đăng ký thi Olympic à?"
Dương Chiều ngồi ở bàn học đang làm bài tập nhẹ gật đầu, lấy từ trong quyển sách văn ra tờ giấy đăng ký đưa cho hắn.
"Tiểu bạch cũng có thể đăng ký thi."
Trải qua sự việc lần này, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, dường như vốn đã rất thân thiết.
Dương Chiêu thoải mái gọi hắn là tiểu bạch, còn Vu Khiêm không chút kiêng dè gọi ra hai chữ "Chiêu Chiêu".
Vu Khiêm nhìn dòng chữ đỏ ghi số tiền thưởng nổi bật trên tờ đăng ký, nghiêm túc viết tên mình lên đó.
Cặp mắt của Dương Chiêu phát sáng.
" Vu Khiêm, cậu muốn đăng ký tham gia thi Olympic Toán à?"
"Ừ."
"Cậu đã học qua hết rồi à?"
"Khi còn nhỏ tôi có học qua một chút, bây giờ còn thời gian ba tuần nữa, luyện tập nhiều một chút thì có thể."
Dương Chiêu không khỏi cảm thấy Vu Khiêm thật lợi hại.
Hắn chỉ dành thời gian ba tuần để chuẩn bị.
Anh đã dành hẳn hai tháng trời tập trung luyện đề mới đủ can đảm nói anh sẽ đạt kết quả khả quan.
Trong lòng Dương Chiêu rất hâm mộ Vu Khiêm.
Ngoài mục đích là số tiền thưởng kia anh cũng muốn thử xem khả năng của mình rốt cuộc đang ở mức nào.
Nghĩ đến việc cả hai người sẽ cùng nhau đăng ký một cuộc thi, sau đó cùng nhau giành giải, cùng nhau bước lên bục nhận thưởng, cả người Dương Chiêu cứ rạo rực hẳn lên.
"Tôi tin tưởng cậu."
Số lần bọn họ gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngoại trừ ngày hôm nay tiếp xúc thân mật hơn một chút, hai người không phải đã quen biết trước, hay là bạn nối khố nhưng Dương Chiêu vẫn có sự tin tưởng đặc biệt dành cho hắn.
Dương Chiêu là người chỉ ăn mềm không ăn cứng.
Ai đó đối xử tốt với anh, bảo vệ anh dù chỉ một lần, anh cũng sẽ ghi tạc trong lòng.
Anh nhớ rất rõ, trong kì thi đầu tiên của năm lớp mười, có một người điểm toán đạt tối đa, hai kì thi tháng cũng đứng đầu bảng.
Kể từ đó, anh hình thành một thói quen, mỗi khi điểm số được dán ở bảng tin, anh đều sẽ tìm kiếm cái tên "Vu Khiêm".
Tựa như cơn mưa bóng mây, xuất hiện chớp nhoáng liền biến mất.
Hết học kì một, Vu Khiêm đã không còn đứng trong vị trí top 1.
Hắn rớt hạng rất khủng khiếp, dần không còn tuân theo quy tắc, trở thành một học sinh hư chuyên vi phạm nội quy trường học.
Bước ngoặt năm đó đã làm thay đổi bánh xe vận mệnh của một con người.
Vu Khiêm hiện tại mười bảy tuổi, đã lên đến lớp mười hai, không lâu sau đó bọn họ sẽ thi đại học.
Tuy Dương Chiêu biết mình cùng lắm chỉ là một người bạn bình thường của hắn, người bạn bình thường này sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Thiếu niên Vu Khiêm thật ra rất tốt, cực kì tốt.
Không may là hắn lại sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn tình cảm của ba mẹ.
Người thật tâm yêu thương hắn mất rồi, vậy hắn phải làm sao đây? Hắn phải dựa vào ai? Ai sẽ tình nguyện che chở cho hắn?
Tay cầm bút của Dương Chiêu dừng lại trên trang viết một lúc.
Thì ra, Vu Khiêm sống đến bây giờ cũng không dễ dàng gì.
Thì ra, khi kiên nhẫn tìm hiểu về một người lại có thể phát hiện ra những điều thâm sâu thầm kín, những góc khuất khó thấy.
Ngay lúc anh đang trầm mặc suy tư, cánh cửa phòng chợt mở toang, giọng nói gắt gỏng truyền đến:
"Anh định để em chết đói à?"
Dương Tú nói xong mới để ý đến người đang ngồi bên cạnh anh trai mình, cô đờ đẫn mấy giây, sau đó làm như hành động sỗ sàng vừa nãy chưa từng xảy ra, mỉm cười tiến đến chỗ hai người..