Đường Chim Bay

Trong mấy ngày lễ Noel, Keith bị Squall khống chế chặt chẽ, chương trình trong ngày được an bài rất kín. An bài gần nhất là nhét cho mội đội viên một ba lô một bầu nước, bỏ lại họ đơn độc ở khu đá ráp, để bọn họ tự động tìm về căn cứ.

Huấn luyện như thế thường thường kèm theo nguy hiểm, nghe nói năm ngoái trong khi huấn luyện chống khô hạ thì đã có người ăn lầm thực vật thuộc họ Ma Hoàng ở khu sa mạc, nên bị hưng phấn quá độ, nếu như không phải hệ thống định vị trên người vận hành bình thường, nếu như không phải do tổng bộ kịp thời tìm được cậu ta, có lẽ người kia đã huơ tay múa chân nhảy vào khe vực mà không biết.

Khi bố trí cuộc huấn luyện vui vẻ này, Keith phát huy đầy đủ những gì đã học 20 năm qua, lấy nước kiếm ăn mọi việc đều thuận lợi, bò cạp và xương rồng dọc sa mạc bị anh ăn đến khóc không ra nước mắt, đồng chí Keith hóa thân thành chàng trai sa mạc phá huy bản lĩnh suốt cả đường, chỉ bằng một cây kim thép mà có thể làm ra lan bàn, trong ba ngày đã trở về căn cứ.

Keith lại không vui vẻ lắm, mơ hồ cảm thấy ở nơi nào đó anh không biết, có một số chuyện đang xảy ra. Cái loại cảm giác hoàn toàn không có biện pháp nắm trong tay thật không tốt, vì vậy anh giống như một con sói bị đầu độc, ngồi trên ghế dài ở hành lang trong căn cứ trung tâm tổng chỉ huy, trên người phát ra hơi thở chán ghét, khiến người người đi lối khác, tránh khỏi dẫn lửa thiêu thân.

Eyrie đi qua bên cạnh anh, cũng không khỏi bị khí thế trên người anh thương tổn, kéo Squall qua một bên hỏi: "Anh ta lại đang nổi điên cái gì?"

Keith từ nước ngoài trở về, vẫn hợp tác cùng Squall, Squall tất nhiên quen thuộc tập tính của Keith hơn những người khác. Nhưng mà anh cũng chỉ có thể hết sức không xác định nói: "Có lẽ là nhiệt độ ngày đêm ở khu đá ráp chênh lệch quá lớn nên mắc chứng khu vực động kinh."

"Khu vực động kinh, sao tôi chưa từng nghe loại bệnh này?"

"Thành thật mà nói, tôi cũng không biết." Squall buông tay.

Khi nói chuyện, điện thoại hành động đột nhiên vang lên, đây là tần số mà Squall, Keith và Eyrie có thể nghe chung. Bọn họ đều là đối tác của S. Q..

Ánh mắt lạnh lẽo của Keith quét tới, Squall cam chịu cười, nói với Eyrie: "Xem, quả nhiên là bị động kinh, bình thường anh ta sẽ không như vậy."

Eyrie rút điện thoại hành động ra từ trên vai, là tần số đến từ trung tâm theo dõi, đối phương nói: "Có người ở ngoài trấn muốn tiến vào, chỉ có một mình, còn mang theo khẩu súng."

"Súng gì?"

"Chắc là súng bắn tỉa, trước mắt không cách nào phân biệt hình hào. Nghe nói là người của Pandora"

Squall và Eyrie kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt, ngay cả Keith cách đó không xa cũng tạm thời thu trạng thái không bình thường lại, đứng lên.

Cho đến ngày nay, các nơi trên thế giới đều cơ hồ không ai không biết sự tích về chiếc hộp Pandora. Pandora có nghĩa là "kẻ truyền bá tất cả tai nạn", Pandora - một cô gái loài người mở ra chiếc hộp cấm kỵ, khiến tai họa truyền ra khắp thế giới.

Bọn họ bước một bước dài cả mét đi đến bãi đậu xe, trên đường, Eyrie thở dài nói: "Thật không rõ bọn họ vì sao lại muốn đặt cái tên chọc người như thế."

Lúc đi lên xe jeep, Keith trả lời: "Bọn họ xứng với cái tên này."

Có lúc, S. Q. cũng sẽ theo yêu cầu của tổ chức chánh phủ giúp họ xác định địa điểm thanh trừ thế lực buôn lậu thuốc phiện ở một vài khu vực, nghiệp vụ của bọn họ vào trường hợp này thì giống với tổ chức Pandora, vì vậy cũng tiến hành tác chiến có tính chất hợp tác. Cho nên Keith biết tổ chức này.


Xe chạy nhanh ra gara, tiến vào sa mạc rồi, thì đuôi xe liền giương lên sắc lẹm.

Eyrie nghe Keith có vẻ rất là tán thưởng Pandora, vì vậy liền hỏi: "Keith và Squall đều đã hợp tác với họ rồi chắc."

Squall tràn đầy cảm xúc nói: "Nhân vật phụ trách hành động ở tiền tuyến của tổ chức kia luôn duy trì từ 20 đến 26 người, nghe nói đều từng là binh sĩ tác chiến hoặc nhân vật tình báo truyền thuyết. Tôi từng hợp tác với một người tên Brad, khoảng cách bắn tỉa của anh ta bây giờ nhớ lại vẫn là một ác mộng, khoảng cách 1km luôn là khoảng cách luyện tập của anh ta, hoàn toàn nắm chắc cự ly. Về phần Keith. . . . Anh từng hợp tác với ai?"

"Iris." Anh nói, "Chúng tôi quen biết khi xác định địa điểm lén tiêu diệt tổ chức ma túy ở Golden Crescent, cũng đã cùng nhau tham gia cuộc huấn luyện của trường học kỵ binh nhẹ ở Venezuela. . . . Còn có hai người, một người trong đó tên Lý, một người thì không nhớ rõ tên gì."

"Trường học kỵ binh nhẹ. . . ." Eyrie lộ ra vẻ mặtthảm không nỡ nhìn .

"Thế nào, anh cũng từng tham gia?" Keith hỏi.

"Đừng nhắc tới chuyện cũ đau lòng kia nữa, tổ nhỏ 20 người đều bị đánh lén. Keith cậu nói tiếp, lần đó Iris và cậu đã xảy ra chuyện gì."

Trượng học kỵ binh nhẹ tồn tại ở bên trong rừng mưa nhiệt đới Venezuela, nghe nói có phương pháp huấn luyện tàn khốc nhất trên thế giới. Hàng năm tiến hành huấn luyện binh chủng đặc biệt cũng lấy quốc gia làm đơn vị tạo thành tổ nhỏ tham gia thi đấu tổng kết sau khi huấn luyện. Bởi vì hoàn cảnh ác liệt và sử dụng trang bị nổ chân chính, hàng năm đều có thương vong thực chất. Mặc dù như thế, trường học kỵ binh nhẹ vẫn là mơ ước của lính đặc biệt ở các quốc gia thế giới, có tên đẹp là "Olympic lính đặc biệt".

Keith nói: "Tôi là người tham gia tranh tài không có quốc tịch, số người ở tổ nhỏ đến dự thi từ nước Mĩ, Italy, Nga đều đạt trên ba mươi người. Năm đó người không có quốc tịch tổng cộng. . . ." Anhngửa mặt lên trời nhìn một cái, cuối cùng nói, "Khoảng mười một mười hai người, vì vậy đều ở chung với nhau."

Nói tới chỗ này, xe lái ra khỏi ngoài trấn. Trong bối cảnh màu nâu đỏ, một chiếc xe jeep màu đen dừng ở dưới bóng một tảng đá cách đó không xa, một người đàn ông đeo kính đen dựa vào cửa xe, anh ta mặc áo màu sa mạc, trên mặt cũng thoa sơn, đang đốt điếu thuốc ngậm trong miệng.

Thấy bọn Keith xuống xe tới đây, anh ta liền bỏ bật lửa vào túi áo, chào hỏi từ xa.

Dù là cách cặp kính mát, bọn Squall cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén dò xét rọi vào trên người mình, đó là một loại ánh mắt không có nhiệt độ bởi vì quanh năm ẩn núp ám sát mà hình thành.

"Keith?" Người kia có vẻ ngạc nhiên, tắt thuốc bỏ vào túi, bước nhanh đi.

Keith nghe thanh âm đó, không do dự mà nghênh đón, lớn tiếng kêu lên: "Iris!"

Squall thở ra một hơi, nhỏ giọng nói với Eyrie: "Xem ra thật đúng là người của Pandora, bọn họ chắc chắn không có chuyện tốt."

"Há há, là tôi." Iris gỡ kính mát xuống, nhét vào túi, lộ ra con ngươi màu xanh dương nhạt. Mái tóc màu nâu sẫm của anh dài tới vai, buộc lại. Nếu như không phải trên mặt quẹt sơn, thì anh ta sẽ hoàn toàn không giống như một người từng tham dự trường học kỵ binh nhẹ, mà ngược lại giống như sụp đổ mất một đời.

Iris và Keith rất lâu mới gặp lại, bèn ôm nhau một cái kiểu đàn ông. Sau khi buông ra, ánh mắt sáng quắc của Iris quét nhìn ba người: "Nơi này ai quyết định được?"


"Ai cũng có thể, làm ăn là nhận hết." Squall nói.

Iris móc máy cd ra từ trong túi tiền đưa cho Squall: "Đây là tài liệu lương mà Z cung cấp, nếu như hoàn thành nhiệm vụ, bọn chúng sẽ trở thành sản nghiệp dưới tên S. Q."

"Z luôn luôn không keo kiệt về tiền tài." Squall mỉm cười nhận lấy máy cd, "Nói đi, tôi muốn xem cấp bậc nguy hiểm của nhiệm vụ này."

"Chúng tôi có một thành viên bị thất thủ rồi, trước mắt ở Las Vegas. Nếu như không nắm chặt hành động rất có thể sẽ bị chuyển dời đến nước ngoài. Cho nên muốn thỉnh cầu các vị trợ giúp."

"Người của Pandora, thất thủ?" Squall trầm ngâm, "Theo tôi được biết, người của Pandora đều từng là người nổi bật trong binh sĩ, vậy xem ra đây là một nhiệm vụ có xác suất thương vong rất cao."

"Đúng vậy, đối phương là gia tộc Akis ở Đa Duy Cống."

Squall không lên tiếng.

"Chúng tôi chỉ cần tổ nhỏ hai bốn người trợ giúp, chỉ phụ trách che chở bên ngoài. Xin mau sớm quyết định, chúng tôi hi vọng tối hôm nay có thể thành hàng." Iris nói.

Anh lại chuyển hướng tới Keith, van xin: "Thật ra thì cũng không phải là nhiệm vụ hết sức gian nan, người ta dù sao cũng là ngàn dặm xa xôi chạy đến Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ của chúng ta, không mang nhiều lính đánh thuê kinh khủng đâu. Nếu như không phải trước mắt người của chúng tôi đều phái ra ngoài, thì cũng có thể tự giải quyết. Huống chi người bị thất thủ Keith cũng biết, coi như là cho một nhân tình thôi. Hơn nữa tiền thù lao của Z cũng rất phong phú, nếu như nhiệm vụ hoàn thành, phân bộ ở đường Madd tại Los Angeles của các anh, không cần chỉ ở trong 3 tầng nữa, từ tầng 50 trở lên đều sẽ tính cho S.Q."

Squall sợ hãi than: "Đây thật là món tiền lớn."

"Z luôn luôn chịu quăng tiền ở trên người chúng tôi." Iris tự hào nói.

Keith lại bắt được một câu trong đoạn đối thoại vừa rồi của anh ta: "Cậu nói tôi cũng biết?"

"Đúng vậy, với lại, chúng ta thật ra đều từng hợp tác ở trường học ky binh nhẹ."

"Đến tột cùng là ai?"

"Chính là vị bác sĩ theo bộ đội của chúng ta, Doc. Lee." Iris thở dài nói, "Không biết anh còn ấn tượng không, chính là người có dáng vẻ cực kỳ giống nạn dân từ châu Phi chạy đến."

Trong đại não Keith lập tức ánh xạ ra một hình ảnh y hệt loài người, tim bị thít chặt lại. Lý thất thủ rồi hả? Đây chính là một người đã trải qua huấn luyện của trường học kỵ binh nhẹ mà vẫn bình an vô sự như anh. Đây chính là người anh thích lần đầu tiên trong đời. . . .


*** ***

Hiệu suất làm việc của cấp dưới của Brand đủ cao, trong vòng nửa tiếng đã đưa Lý Lộc về hang ổ tiến hành cấp cứu. Bởi vì bị bắn, nên không mất sức lấy đạn ra lắm. Khó giải quyết chính là dạ dày cô bị bắn thủng, vị chua chảy ra từ lỗ thủng, tổ chức ổ bụng tổn thương rất lớn.

Anh vẫn đứng trong phòng, cách một căn phòng vô khuẩn, nhìn bác sĩ rạch vết thương ra cho cô, chữa trị túi dạ dày, rửa sạch ổ bụng, sau đó vá lại.

Lý Lộc thay đổi rất nhiều, cơ hồ khiến Brando không nhận ra được. Cao hơn một chút, bền chắc hơn chút, giống như là một nụ hoa ốm nhom ốm nhách làm bộ đáng thương lấy được chút chất dinh dưỡng mà dịu dàng nở ra. Nhưng cô vẫn là Lý Lộc khi ngủ thì khóe miệng sẽ lộ nụ cười. Tổn thương trước kia không có để lại dấu ở trên người cô, ít nhất trong mộng cô không có bị thương tổn, điều này làm cho Brando cảm thấy an tâm.

Các bác sĩ lục tục đi ra ngoài, các loại dụng cụ đo lường còn gắn ở trên người cô, nhịp tim thấp hơn người thường 45 tới 56, huyết áp cũng hơi thấp.

Brando kéo cái ghế, ngồi xuống ở chỗ gần Lý Lộc nhất trong phòng vô khuẩn, chuyên chú quan sát cô. Hiệu quả của thuốc tê sau mấy giờ sẽ biến mất, nhưng bác sĩ nói cô vẫn chưa thể tỉnh. Bị thương rất nghiêm trọng, mất máu lại nhiều, ít nhất phải quan sát ba bốn ngày mới có thể xác định có vượt qua giai đoạn nguy hiểm hay không.

Giống như sống lại, Brando cầm bàn tay có đeo màng mỏng cao phân tử trong suốt, vuốt ve gương mặt của cô cách một mét. Cô đang cau mày, khóe miệng thì nhếch lên vui vẻ. Mang theo giọng điệu giễu cợt trước sau như một, nhìn qua lại có vẻ vui vẻ. Đã bị thương thành như vậy, còn có tâm trạng vui vẻ à?

Liều thuốc tê bình thường có tác dụng không lớn với Lý Lộc, trong lúc giải phẫu cô nhiều lần cảm thấy kim loại không có sự sống đang lục lọi trong người mình. Giống như một câu nói, người hút độc sẽ không hút thuốc, bởi vì hút mùi vị nồng đậm đó rồi, sẽ không cảm thấy lá cây thuốc lá có thể đã nghiền nữa. Brando đã từng dùng chất thuốc thí nghiệm nguyên thủy ở trên người cô, nên thuốc tê bình thường chính là lá cây thuốc lá không thể nào kích thích cô, không có mùi vị gì cả.

Lý Lộc chóng mặt, mất máu khiến cơ thể suy yếu, thần trí hỗn độn. Cô biết có lẽ hình ảnh không ngừng m3ơ rộng trước mắt không phải thực tế, mà là quá khứ đã qua trước kia.

*** ***

Venezuela là một quốc gia khiến tất cả những người đặt chân đến đó đều nhớ sâu sắc, ở trong quốc gia lấy khí hậu rừng mưa nhiệt đới làm chủ này, diện tích che phủ của rừng rậm đạt tới hơn một nửa.

Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên Lý Lộc đặt chân đến Venezuela, nhưng không phải ngắm cảnh du lịch, cô bị Dương và Iris giải đến nơi này, nghe nói là muốn tham gia một khóa huấn luyện chọn lựa của "trường học kỵ binh nhẹ".

Trước khi đi, Z dùng âm thanh điện tử đặc biệt 囧囧 tiến hành trò chuyện với cô, lời thề son sắt xưng "Tuyệt đối sẽ không cho cậu chết", giải thích thêm "Đây chỉ là một huấn luyện nho nhỏ mà thôi", còn cường điệu "Năm ngoái Carl và Brad trong tổ chức họp thành đội đã đạt được thành tích thứ hai, cho nên năm nay mới cho tổ chức không quốc tịch thêm mấy danh sách huấn luyện ngoài định mức", cuối cùng yêu cầu cô cần phải "nắm chặt cơ hội học tập khó được lần này".

Quả thật là xạo, nếu như ch3i là cuộc huấn luyện nhỏ nhoi, còn cần phân phối danh sách sao?

Nếu như là cuộc huấn luyện nhỏ, tổ chức Pandora sẽ cứng nhắc quy định thành viên nhất định phải tham gia hơn nữa còn phải kiên trì đến giai đoạn cuối cùng à?

Lý Lộc trời sanh cẩn thận chặt chẽ bèn lên net tìm tò danh từ "trường học kỵ binh nhẹ", mấy báo cáo biện ra đều là về cuộc huấn luyện này nhẹ nhàng đơn giản cỡ nào. Sau ba giây cô bị giật mình, bèn bấm ra mấy website ở cuối danh sách tìm được, lại thấy bên trong nói hoàn toàn khác biệt, tuyên bố huấn luyện này khó đến mức người gặp người chết, tỉ lệ đào thải là 50% tới 80%....

Vì vậy lúc ấy Lý Lộc hoa lệ lệ bị Z đánh gục. Thì ra đồng chí Z - người điên Internet ỷ vào tài cao gan lớn, vì lừa gạt cô cam tâm huấn luyện tổ, nên hack các website giới thiệu về kỵ binh nhẹ trên thế giới, sửa hết nội dung tập luyện lại. Vì vậy kết quả tìm kiếm trang đầu đều là ca múa mừng cảnh thái bình, mà tìm đến trang cuối —— chính là chân tướng bị chôn vùi sau cảnh giả —— lại là tiếng kêu than dậy khắp trời đất.

Thật vất vả đến ngày bị Brad và Carl áp tải lên máy bay trực thăng hai quạt. Dương ôm Brad không buông tay, kêu la vang dậy trời đất, tại sao, tôi đã tham gia một lần rồi, tại sao còn phải đi theo hai tay mơ trải qua cuộc sống địa ngục lần nữa chứ!

Brad dùng một cước lạnh lùng gọn gàng linh hoạt đạp gấu Koala dính vào trên người của anh vào cabin, Carl thì cười nói: "Bởi vì năm trước anh dự thi chưa đến ải cuối đã bị ‘ đánh gục ’ rồi."


Iris thì để mặc mái tóc rối bời núp ở một góc trong khoang máy bay trực thăng để ngủ. Anh cũng là thành viên gần đây Pandora chọn trúng. Đều là vị trí súng bắn tỉa, nhưng tính tình hoàn toàn khác với Brad thuộc phái hành động, không phải loại rất để ý hình tượng cá nhân.

Thảm nhất trong tổ ba người là Lý Lộc, bởi vì kỳ cai nghiện dài, lại bị cái gọi là "huấn luyện khôi phục" của Z khống chế khổ không thể tả, hiện tại cả người đều vàng vọt đen đúa da bọc xương, làm cho Dương từng vì cô mà rống to với Z: "Cô làm em gái phấn trắng ra vậy không phải khiến em ấy muốn chết sao!"

Lý Lộc bị danh hiệu "em gái phấn trắng" đập trúng mạnh mạnh mẽ mẽ, ánh sáng trong mắt chớp lóe lên muốn nổi đóa.

Hình CG (Computer Graphic) đại biểu của Z yêu mị thêm tà mị thêm mị hoặc cười một tiếng, ngay sau đó khống chế tấm bảng truyền đến điện giật ngàn Vôn, chấn Dương thành một vật hy sinh, trong phòng điều khiển quanh quẩn thanh âm điện tử RP hợp thành: "Tuyển thủ chạy cự ly dài của Keynia có ai không phải là dáng vẻ đó? Người ta không phải vẫn chạy trốn được à? Quản lý tốt cái miệng của anh đi rồi nói."

Kẹp ở giữa Lý Lộc và Z yêu ghét rõ ràng, Dương chính là một vật hy sinh đáng thương.

Máy bay trực thăng hai quạt cập bến bên một bờ hồ vô danh tại rừng mưa nhiệt đới Venezuela, xung quanh hồ, đã phân phối đủ lều theo biên chế quốc gia. Tiếng máy bay trực thăng khiến không ít người từ trong lều trại chui ra xem náo nhiệt.

Keith và chiến hữu Afghanistan của anh đang nhau báo tên, bởi vì hành vi cá nhân, nên bị về lại tổ không quốc tịch. Tổ chuẩn bị mới vừa đến kho hàng chuyên chở lều và trang bị binh sĩ phân phối cho họ, cho nên bọn họ bị gạt ;ại ở bên hồ.

Một người đàn ông da trắng cao hơn hai mét bên cạnh chép miệng nói: "Đây là tổ huấn luyện của quốc gia nào, khoa trương như vậy, chơi đến máy bay trực thăng hai quạt."

Keith còn chưa lên tiếng, người bên trong đã xuống.

Trước nhất là Dương, anh hiển nhiên là bị đá xuống, té vào trong nước bằng tư thế khó coi. Chuyện này không thể trách người khác, anh chần chừ chậm chạp chấm mút lau chùi Lý Lộc mấy giờ, không có bị người ta đạp thẳng từ trên mây xuống đã rất là may mắn. Chẳng qua nếu như muốn Dương tự thừa nhận thì anh nhất định sẽ khinh thường phản kích: "Ai mà thèm chấm mút một miếng sườn." Hiện tại thì tốt rồi, đạt tới mục đích, khiến anh hôn hồ nước chỉ là hạnh động tự vệ.

Nào biết bốn phía quanh bờ hồ lập tức truyền ra tiếng kêu kinh hoảng.

Dương từ trong hồ giùng giằng nổi lên, vuốt nước và bùn trên mặt đi. Chung quanh anh xẹt qua mấy đường nước, cá sấu sống ở gần bờ lập tức tụ về phía anh.

Trong hồ có cá sấu!

"Iris!" Dương ngẩng đầu kêu, "Bao súng da cá sấu của tôi đều nhờ cậu!"

Không khí đã đạt đến độ khẩn trương nhất, anh lại còn nói giỡn nửa thật nửa giả. Hai con cá sấu đen Caiman đang tiến gần tới nơi cách anh ba thước, môt khi bị kẹp lại, thì khó có thể chạy trốn.

Mấy người nước khác đều có vũ khí trong tay, chiều dài của súng bắn tỉa và súng dài đều trong một thước, mọi người đều lấy được từ vali trang bị, mà nếu như dùng súng lục bên người, thì lại e sợ độ chặt chẽ không đủ sẽ ngộ thương người. Nếu muốn xuống nước đấu với cá sấu, thì kẻ rớt nước đang ở trong hồ, căn bản là nước ở xa không giải được cái khát ở gần, trong lúc nhất thời tất cả hoảng loạn, cực kỳ nguy hiểm.

Súng bắn tỉa của Keith cũng chưa lắp ráp, may mắn súng tiểu liên còn ở đây, bên cạnh chính là một cây cọ cao to, anh dùng tay và chân trèo lên, hai chân ép chặt cây khô quay ngược xuống. Cái góc độ này thấy được rõ ràng, phương vị thích hợp, anh nâng súng tiểu liên lên bắn một phát, bắt đầu thanh trừ chướng ngại.

Cách anh hai thước, là một lính đặc biệt Italy đang bô bô kêu to với anh, bảo anh cẩn thận đừng ngộ thương người khác.

Phát thứ nhất bắn trúng cái ót cá sấu, nó lăn lộn ở trong nước, vẫn giãy giụa một hồi. Keith mới nhớ lại loại động vật máu lạnh này có trình độ tiến hóa hơi thấp, trung khu thần kinh hầu hết tập trung ở xương sống, chỉ bắn trúng vào não bộ thì không đủ để lấy mạng. Keith cắn răng một cái, không thể làm gì khác hơn là bắn mấy phát nữa, một chuỗi đạn trúng vào cột sống con cá sấu đen Caiman dài ba thước.

Dùng súng tiểu liên tạo ra độ bắn súng chặt chẽ, dùng tư thế xoay ngược tạo ra tiêu chuẩn vị trí hiệu quả, quả thực là có bản lĩnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận