Đường Chim Bay

Lý Lộc hơi nghiêng người liền đụng phải một vật kim loại lạnh như băng. Cô nằm một lát, sau đó bò dậy ngồi trên giường, cúi đầu nhìn hai cây súng đặt bên chân mình. Khi nhận ra hai món vũ khí nhẹ nhàng này dù về phương diện chất lượng hay giá tiền đều rất khả quan thù cô gãi gãi đầu, nhún vai than thở.

Không cần hỏi cũng biết hai khẩu súng nhất định là do Keith để lại đây để cô phòng thân. Vấn đề là nơi này không phải là căn cứ dã chiến, cũngi không phải là khu xã hội đen tụ họp. Trị an xung quanh vẫn còn rất tốt, có ai ở nhà mà vác theo khẩu Desert Eagle không, Bách phu trưởng cũng dư dung rồi? Desert Eagle có thể tạo ra vết thương lớn bằng cái bát, trong chiến đấu, tác dụng lớn nhất của loại súng biến thái tuyệt đỉnh này chính là oanh tạc nhà cửa!

Lý Lộc hoài nghi Keith đã bị ám ảnh bởi chứng vọng tưởng bị hại, cho nên bất cứ lúc nào cũng vũ khí có hỏa lực mạnh nhất.

Cả trong lẫn ngoài gian phòng đều rất yên tĩnh, Lý Lộc từ trên lầu nhìn xuống, quét một vòng khắp sân cũng không nhìn thấy Keith.

Ngày hôm qua nghe anh ta nói sẽ đi làm, xem ra quả nhiên là "Đi làm" rồi. Vừa nghĩ tới người đàn ông kia lại sống một cuộc sống quy củ như vậy, Lý Lộc đã cảm thấy quái lạ giống như mới nhìn thấy người sao Hỏa rao bán kem và bánh quế tại gian hàng đồ ngọt của MacDonald, kỳ lạ đến khó diễn tả.

Đi lại một lúc, tinh thần cũng khá hơn nhiều so với lúc vừa rời giường. Mặc dù vết thương còn đau, nhưng đã không còn cảm giác nhức buốt không chịu nổi lúc trước.

Trong lúc không để ý lại đi vào phòng bếp, trên tủ lạnh hai cửa dán một tờ giấy, đại ý là trong nồi áp suất trong có bữa ăn sáng, hâm nóng lên là ăn được ngay. Kéo cửa tủ lạnh ra, bên trong đã lấp đầy thực phẩm tươi ngon, còn có một ít đồ ăn vặt như bắp rang bằng lò vi sóng. Tất cả túi đựng thực phẩm đều có dán nhãn màu sắc rực rỡ, trên gói bắp rang viết "Khó tiêu, xin đừng ăn, sau chủ nhật hẵng sử dụng", trên thịt sườn ghi rõ"Thịt tươi, xin đừng ăn, đợi tôi về sẽ chế biến" . . . . . .

Lý Lộc cảm giác trên trán chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cô đang hoa mắt hay trở lại vườn trẻ đây? Có người trưởng thành nào cần “ được” ân cần dặn dò cái gì có thể ăn cái gì không thể ăn như vậy sao.

Sau hai phút nhìn cái tủ lạnh cảnh tỉnh vấn đề nhân phẩm của mình, Lý Lộc cung kính đóng cửa lại, sau đó mở nồi áp suất ra, phát hiện bên trong là cháo hải sản còn bốc hơi nóng, nhiệt độ vừa đủ.

Vì vậy Lý Lộc thất bại ủ rũ chống tay trên bệ bếp, cô xác định chắc chắn một bộ phận nào đó trong não Keith có cấu tạo tương đối kỳ dị. Làm việc nhà quá hoàn mỹ, quả thật không thể bắt bẻ điểm nào!

Cứ tiếp tục như vậy không được rồi.., cô nghĩ, cuộc sống như thế chẳng phải là “gái bao” trong truyền thuyết ư?

Mặc dù bị cảm giác được bao nuôi cũng không tệ, nhưng ít nhiều vẫn cảm thấy tôn nghiêm nghề nghiệp bị giẫm đạp.

Lý Lộc vén lên áo ngủ lên nhìn vết thương được băng bó rất cẩn thận, vuốt ve một lát rồi gật đầu lẩm bẩm: "Hồi phục cũng không tệ, vậy chương trình ngày hôm nay cứ quyết định như vậy đi, ra ngoài tìm việc làm thôi."

—— Ngài Keith Williams n tràn đầy lòng tin muốn nuôi Lý Lộc thật tốt, ít nhất phải đến khi vết thương của cô khỏi hẳn cắt chỉ bóc vảy. Đáng tiếc trộm ngoài dễ tránh, giặc trong khó phòng, dù anh đã đảm bảo hệ thống an ninh thật hoàn mỹ, cũng tiện tay trang bị vũ khí phòng thân cho Lý Lộc, nhưng Lý Lộc lại coi như không có việc gì chạy ra khỏi nhà, nói cho oai là "Tìm việc làm". Cũng không biết nếu Keith biết được, có thương tâm đến ói máu tại chỗ hay không.

Đáng tiếc hôm nay anh ta không có ở nhà, cho nên không có cách nào ngăn cản Lý Lộc chộn rộn chuồn đi.

Lý Lộc tìm được một bộ đồ tây hơi nhỏ trong tủ treo quần áo của Keith, hơi sửa sang một tí coi như miễn cưỡng có thể mặc ra cửa, vì vậy đóng sầm cửa lại, đi tìm người quen nhờ vả kiếm việc làm.

*** ***

Giờ phút này, phòng làm việc của bác sĩ Carl đang vô cùng hỗn loạn. Sau khi Carl lấy được bằng bác sĩ đã vay vốn mở một phòng mạch chỉ có hai buồng. Nhờ ơn chính sách tư hữu hóa Y tế của nước Mỹ, trong vòng năm năm hành nghề anh ta cũng đã tích góp được một số vốn tương đối dồi dào, chẳng những trả sạch tiền vay, còn dư tiền để biến phòng khám hai buồng thành một bệnh viện tư đầy đủ trang thiết bị.

Người đàn ông trung niên có danh hiệu "Bác sĩ ngoại khoa hung dữ" như Carl không phải lúc nào cũng kích động. Có thể nói, tính khí nóng nảy chỉ là một lớp bảo vệ do anh ta tự tạo ra, chỉ là ngụy trang mà thôi, cũng không phải bản tính.

Giống như tình cảnh hôm nay, bác sĩ Carl nhẹ nhàng nâng ly cà phê lên, từ từ thưởng thức từng ngụm. Vì vậy nhân viên công vụ quốc gia đồng chí Dora ngồi đối diện liền rõ ràng nhìn thấy Carl dùng hai ngón tay dịu dàng nâng cốc, mà ba ngón tay còn lại thì đang cong lên thành hình búp lan rất quái dị.

Dora giống như vừa bị sét đánh, da gà toàn thân nổi hết lên, run giọng nói: "Carl, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, cầm thứ gì cũng không nên nhếch ba ngón tay này lên! Như vậy trông anh “ái” ghê lắm!"

Carl nhếch mày, tiếp tục giữ vững tư thái thưởng thức mùi thơm của cà phê, ngoảnh mặt làm ngơ với sự khiêu khích của Dora.

Nóng nảy cũng phải có nguyên tắc nóng nảy. Làm một người đó kiến thưc, khi đối mặt với những kẻ mềm yếu thì nóng nảy có thể trở thành công cụ để chèn ép khi dễ, không ngừng lấn át đối phương, củng cố lãnh thổ; mà khi đối mặt với những người mưu kế sâu xa thì phải che giấu sự nóng nảy của mình thật kỹ, tìm cách khơi lửa giận hừng hực trong lòng đối phương lên thì có thể nhân lúc đối phương sơ ý để tấn công, đặt được lợi ích tối ưu nhất.

"Tôi chỉ muốn xác nhận xem, có phải Lý Lộc đến New York hay không?" Dora"thiết tha" hỏi.

Cô hỏi tôi cũng vô ích, tôi không biết gì cả."

"Anh không thể không biết, tôi tưởng Lý Lộc ở Los Angele, gọi điện thoại đến phòng khám kết quả là tìm không được. Tôi đã tra tất cả những chỗ có thể tra rồi, dù là người ghi danh đóng thuế, bảo hiểm quốc dân, thậm chí là sở hữu bất động sản cũng hoàn toàn không tồn tại."

"Có thể làm đến mức độ này, nhất định là Z là, cô có thể đi hỏi cô ấy."

"Không tìm được."

"Vậy cô có đến tìm tôi cũng thế thôi, " Carl điềm tĩnh nói, "Lý Lộc không phải do tôi giấu đi, cũng không ở chỗ tôi."

Khi Carl quyết định giấu giếm. Dora là một hạng người gì thì tổ chức quá rõ ràng.

Cô thật ra chỉ là một nhân viên công vụ nho nhỏ, cái kiểu bưng trà rót nước ấy.., Nhưng trong tòa nhà hình ngũ giác này, rất nhiều người kiên quyết không để ý đến chức vụ của cô, rất tin Dora có tài năng chính trị. Sau từng đợt âm mưu chính trị, Dora vẫn yên ổn ở thế trung lập, dù là phái bảo thủ hay phái cấp tiến, đều coi cô gái không có danh tiếng gì này là người phe mình.

Cô có thể nói một kẻ âm hiểm hoàn mỹ âm hiểm nhà, một tên khốn kiếp vứt bỏ liêm sỉ để điều khiển lòng người, Cô rất được mọi người ngoại trừ tổ chức Pandora kính yêu. Nhưng trong tổ chức, tính thù dai và bao che có thể nói là kinh khủng của cô khiến người ta phải chùn bước.

Nếu để cô biết được tình trạng hiện nay Lý Lộc, chắc chắn Dora sẽ rơi vào trạng thái mất lý trí, cô sẽ hăm hở báo thù, cho dù vận dụng quan hệ để lấy được mật mã quân sự bắn mấy quả tên lửa ra khỏi nước Mỹ cũng là chuyên rất có khả năng. Carl tin chắc rằng nhất định phải che giấu tất cả tin tức khỏi lỗ tai của Dora.

Thế nhưng có một ngày, bàn tính của anh ta đánh sai rồi.

Tiếng chuông điện thoại trong phòng làm việc reo lên, Dora tự giác tạm thời im lặng. Carl cầm ống nghe lên. Trong loa nhanh chóng truyền đến giọng nam trầm ổn của tiếp tân: "Viện trưởng, có một vị khách muốn gặp ngài, cô nói không có hẹn trước, nhưng là người quen của ngài, tên là Lý Lộc. . . . . ."

Chưa để điện thoại xuống, trên ghế sa lon bên cạnh bàn trà đã đối diện vang lên tiếng cười âm hiểm khiến người ta rợn cả tóc gáy.

"Tôi nghe thấy rồi, rất rõ ràng." Dora nói, tiếnh cười âm hiểm sắc bén lạnh lẽo, sự hưng phấn và dục vọng lại có thể biểu hiện rất tinh tế trong tiếng cười, phải nói là rất đặc sắc.

Đánh hơi được mùi nguy Carl vội vàng hướng nói vào ống nghe: "Bảo cô ấy biến đi ngay lập tức!" Lời cảnh cáo mới nói được một nửa, một ngón tay thon dài đã kiên định xuất hiện trước mắt anh ta, gọn gàng linh hoạt nhấn nút tắt điện thoại.

Carl ngẩng đầu lên, cô gái cao gầy xinh đẹp đứng trước bàn làm việc, cô khinh bỉ nhìn anh ta.

Từ ghế sa lon đến bàn làm việc ở giữa là bàn trà, cách xa nhau năm mét. Vơi đôi chân dài của Cô, hai bước là có thể tới trước bàn làm việc cắt ngang cuộc điện thoại.

"Anh thua rồi, tôi nhất định phải gặp Lý Lộc." Dora nói.

Vào giờ phút này, Lý Lộc bị chặn trước bàn tiếp tân, cảm thấy tình thế đang phát triển theo chiều hướng không giải thích được. Cô đến tìm công việc, ví khách khí mới làm theo trình tự, mà không phải trực tiếp vọt vào phòng làm việc của viện trưởng, kết quả là vừa mới đứng trong đại sảnh đã bị chủ nhà đuổi tại chỗ.

Dù là tình cảnh hay bầu không khí, đều vô cùng lúng túng. Câu "bảo cô ấy biến đi ngay lập tức " Carl hô lên kia, rõ rang đã bị tất cả mọi người trong bán kính mười mét nghe thấy hết. Sự trật tự hoàn mỹ trong đại sảnh tiếp tân đã hoàn toàn bị phá vỡ bởi giọng nói hào sảng của ngài viện trưởng.

Lúc này, nhân viên tiếp tân đứng sau bàn lễ tân, cảm thấy mồ hôi lạnh đổ đầm đìa. Gương mặt anh ta cứng ngắc, bản năng cảm nhận được mình sắp gặp nguy hiểm đến tánh mạng, toàn thân người phụ nữ trước mắt này tỏa ra hơi thở sắc bén, giống như một kiếm thủ lão luyện nhiều năm, mọi cử động đều nhắm vào chỗ trí mạng.

Lý Lộc cười cười, thu hồi ánh mắt giết người chuyên dung để uy hiếp phần tử khủng bố, ôn hòa nói: "Nếu như anh không ngại, tôi hi vọng có thể một mình đến phòng làm việc của viện trưởng."

Một thanh danh đao nên thường xuyên được đặt trong trạng thái chiến tranh, bất cứ lúc nào cũng không quên bảo dưỡng mài dũa mới có thể khiến lưỡi đao giữ vứng độ sắc bén. Dù thế nào đi nữa, cô vẫn cần một công việc. Cuộc sống hòa bình sẽ khiến tinh thần lười biếng, phản ứng chậm lại, coi thường nguy cơ gần ngay trước mắt, Lý Lộc cần sống trong tình cảnh khẩn cấp để, giữ vững khả năng quan sát và xúc giác bén nhạy.

Lý Lộc vì công việc mới mà không từ thủ đoạn, cô khiêm tốn, yên lặng gõ cửa phòng làm việc của viện trưởng.

Cửa mở ra, cô sững sờ đứng ngoài cửa. Khi thấy Dora mừng nhào đến thì cô thật sự Carl muốn tốt cho cô, vì tìm muốn tìm một công việc và cô phải trả một cái giá vô cùng thảm thiết.

*** ***

Đó là đã chuyện xảy ra nhiều năm trước. Dora vừa gia nhập tổ chức không lâu, dù về công việc nhân viên công vụ ngoài sang hay điệp viên tình báo trong tối, sự từng trải của cô đều không sâu, tất cả đều phải từ từ tích lũy. Lần đầu quen biết với Lý Lộc là trong một lần liên lạc tình báo.

Cuộc sống xã hội dưới sự điều khiển của luật pháp rất nề nếp và chuẩn mực, ngay nhưng trên luật pháp vẫn còn những thế lực đang lặng lẽ đấu đá. Có người nói, trung tâm quyền lực một nước chính là nơi cạnh tranh lợi ích của các tập đoàn. Sauk hi nhìn thấu tất cả, Dora chán ghét tất cả đàn ông, cô chán ghét những chính khác ở ngoài một đàng bên trong một nẻo kia. Nói cho cùng, cô cũng là một kẻ khó chịu hận đời thôi.

Một ngày kia, Z gửi tin trong vòng ba mươi phút sẽ có người đến trao đổi tình báo với cô. Trao đổi tình báo như vậy trong tổ chức là chuyện rất bình thường. Điểm không tầm thường duy nhất chính là, người đến liên lạc với cô lần này là một người mới.

Dora cất máy truyền tin, mỉm cười đối mặt với người khách ngồi cạnh. Cô đang nói chuyện với một tay cung cấp vũ khí trong quán bar, đối phương nhìn qua ăn bận có vẻ thỏa đáng, là một quý ông trung niên, trên thực tế lão ta cũng đã bắt đầu thử dò xét ranh giới cuối cùng của Dora. Rốt cuộc, bàn tay của hắn đã bò lên bắp đùi Dora.

Lúc ấy chức vị của cô còn thấp, quay ngài Smith đây không phải đối tượng cô có thể động vào, hắn rất có thế lực trong Thượng Nghị Viện, nghe nói hiện Tổng Thống đương nhiệm có thể thắng cử cũng có một khoản đầu tư chính trị không hề nhỏ của hắn. Mặc dù Dora quyết định nhẫn nhịn, nhưng lại không có cách nào kiềm được cảm giác chán đời càng ngày càng mãnh liệt trong lòng.

Ngoại trừ tình cảnh khiến cô chán ghét trước mắt, cô vẫn còn lo lắng vì một chuyện không thể dự đoán trước. Người mới đến liên lạc với cô tại sao vẫn chưa xuất hiện? Có thể thuận lợi ẩn giấu hành tung không để vị khách này phát hiện không? Đủ loại việc phiền lòng khiến tâm tình tích tụ suốt nhiều ngày của Dora rơi xuống đáy cống, bất cứ lúc nào cũng có cơ hội bộc phát.

Bàn tay của quý ông kia lại tiến thêm một bước xâm nhập, đã từ bắp đùi của cô gần như muốn vuốt ve luôn cái mông của cô rồi. Dora cảm thấy không thể nhịn được nữa, rốt cuộc quyết định lấy cớ vào phòng rửa tay trang điểm lại để thoát khỏi loại quấy rầy phiền nhiễu này.

Cô mới vừa hành động, đột nhiên nhìn thấy một nam sinh châu Á đi tới, nam sinh tóc ngắn này rất gầy yếu, cầm trong tay một ly thủy tinh đổ đầy nước suối, đứng trước sô pha. Qúy ngài Smith nhất định đã nhận ra không khí bất thường, dừng tay lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Trên mặt nam sinh là vẻ cứng ngắc lạnh như băng, cậu ta giơ tay lên, cả ly thủy suối hắt lên đầu ngài Smith, từng giọt tí tách đổ lên mặt hắn. Bảo vệ di theo hung dữ vọt đến, bắt lấy cánh tay còn ngừng giữa không trung của cậu ta, đè cậu xuống sàn nhà.

Nam sinh Châu Á ùng sức ngẩng đầu lên, ngọn đèn trang trí trên bàn chiếu rõ gương mặt cậu, đó là một loại vẻ mặt không sợ hãi, hết sức khinh bỉ. Cậu chăm chú nhìn Dora, khinh miệt nói: "Cô bỏ tôi, chỉ vì bác già trung niên bụng đầy mỡ này sao?"

Dora sững sờ ngồi trên ghế sa lon, nhìn chăm chú vào mặt nam sinh kia thật lâu.

Quá đẹp trai, quá xuất sắc rồi! Cô nghĩ thầm.

Lớn đến từng tuổi này, đây là nam sinh tức giận đẹp trai nhất cô từng gặp. Động tác hắt nước lên đầu lão già lúc nãy không chịu tan đi cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Ngài Smith nhận lấy khăn lông bảo vệ đưa tới. Hắn là một quý ông, biết phải bảo vệ hình tượng hoàn mỹ trước công chúng như thế nào. Hắn phất phất tay, ra hiệu cho bọn cận vệ thả nam sinh trói gà không chặtkia ra. Sau đó nói với Dora: "Không hổ là tiểu thư Dora, quả nhiên rất nhiều người theo đuổi."

Dora lấy lại tinh thần, lúc này bày ra vẻ mặt lúng túng, vô cùng ân hận nói: "Thành thật xin lỗi, chuyện riêng của tôi lại gây ám ảnh cho ngài, xem ra tôi cần phải nói chuyện nghiêm túc với anh bạn nhỏ kia rồi."

"Vậy à?" Ngài Smith không yên tâm liếc nhìn thanh niên kia, "Nếu cô gặp phiền toái, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi."

"Cám ơn ngài rộng rãi bỏ qua, nhưng tôi nghĩ giữ tôi và cậu ta chỉ thiếu một cuộc trao đổi rõ rang thôi." Dora nói.

Ngài Smith dù có máu dê cũng bị một ly nước lạnh dập tắt lửa dục bừng bừng rồi. Huống chi hắn còn phải mau mau tắm rửa, thay quần áo. Sau khi liên tục xác nhận sự an toàn của Dora, ngài Smith và cận vệ rút lui như thủy triều.

Dora đưa nam sinh vào phòng bao.

Nam sinh bé nhỏ còn chưa bộc lộ đặc trưng giới tính lần thứ hai đã dễ dàng đạt được hảo cảm của cô. Hơn nữa nam sinh này mới cao đến bả vai Dora, trông có vẻ ôm rất thoải mái. Hơn nữa, tâm tình khó chịu của cô đều được gã trung niên dê xồm kia gánh vác hết rồi.

Đây chính là người mới của tổ chức sao? Khi cô còn đang đâu đầu phiền não vì vấn đề làm sao để liên lạc mà không gây sự chú ý thì đối phương đã cho ra một đáp án hoàn toàn ngược lại, tùy tiện dùng phương thức làm người khác chú ý ra sân, hơn nữa còn không đưa tới sự hoài nghi nào.

Nam sinh kia nhanh nhẹn xác nhận tình trạng an toàn trong phòng bao, thậm chí còn móc dụng cụ kiểm tra ra đo xem có máy theo dõi không. Trong lúc đó, Dora ngồi trên ghế sa lon quan sát nhất cử nhất động của cậu ta. Cô cảm thấy cậu nhóc châu Á này thật là quá hợp khẩu vị của cô, chiếc áo khoác càng làm cho cậu trông mảnh khảnh gầy yếu, giống như phục vụ trong quán bar, khó trách khi cậu cầm nước suối đến gần Smith cũng không khiến bọn cận vệ cảnh giác.

Sau khi chuyển giao tin tức xong xuôi, Dora khác xác nhận ba sự thật, đầu tiên, nam sinh này tên là Lý Lộc; tiếp theo, nam sinh bé bỏng có cùng giới tính với cô; cuối cùng, cậu ta đã trưởng thành nhiều năm rồi.

. . . . . .

*** ***

Lý Lộc mới vừa lui về sau nửa bước, đã bị Dora kéo vào lòng, hung hăng xoa nắn khắp người như gấu Teddy.

Cô bị Dora làm cho thở không nổi, trong tổ chức ai cô cũng không sợ, chỉ sợ bà chị thích ôm này, riêng là chiều cao chênh lệch đã đủ khiến cô buồn bực vì hít thở không thông trong bộ ngực ʘʘ vĩ đại đàn hồi của đối phương.

"Buông cô ấy ra!" Carl đứng sau bàn vội vàng hô lên.

Dora dừng tay lại, ngay sau đó cô liền phát hiện sắc mặt Lý Lộc qủa thật không tốt.

"Rốt cuộc là vì sao, ai khi dễ em thành như vậy? Nói cho chị biết, chị sẽ giúp ngươi em hành hạ những kẻ đó!" Dora vừa nói, vừa không ngừng xoa mái tóc đã rất dài của Lý Lộc.

Tác giả có lời muốn nói: Desert Eagle nổi danh bởi độ chuẩn xác đến mức biến thái. Đã từng có một xạ thủ sử dụngDesert Eagle, 20 giây bắn một phát hết tám băng đạn, ở cự ly hơn mười lăm ngựa, bán kính những viên đạn bắn ra chỉ xê xích vỏn vẹn năm centimét. Súng lục không giống với sung nhắm, có thể đạt tới loại trình độ này đúng là biến thái trong biến thái.

Thứ hai là uy lực viên đạn rất kinh người, tốc độ viên đạn bắn ra của súng lục truyền thống chỉ bằng một nửa tốc độ âm thanh, mà Desert Eagle lại bắn đạn với tốc độ siêu âm, là khẩu sung lục duy nhất có thể bắn đạn thủng tường.

Nếu như trang bị đầu đạn bằng đặc biệt thì uy lực càng thêm kinh người, đạn bình thường có đầu nhọn, nhưng đạn đầu bằng sau khi bắn trúng thân thể con người sẽ thay đổi hình dạng, bắt đầu phình to ra, đồng thời bởi vì quán tính và lực cản hỗ trợ lẫn nhau, đầu đạn trong cơ thể người sẽ di động, tạo thành vết thương quy môn lớn, tức là trước mặt vết thương chỉ to bằng quả bóng bàn thì sau lưng vết thương sẽ to bằng cái tô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui