Đường Chim Bay

Carl dừng lại thật lâu, Dương vẫn chờ đợi câu trả lời của anh ta.

"Được rồi, có một việc tôi rất để ý." Cuối cùng Carl cũng chịu nói, "Trước đây lúc anh dẫn cô ấy tới kiểm tra tôi đã để ý rồi. Tốc độ đào thải chất độc trên người cô ấy rất chậm. . . . . . Chắc anh cũng biết, có nhiều độc tố kim loại nặng mà thân thể con người không cách nào tống ra, có lẽ cả đời chứa trong người, tốc độ đào thải của loại ma túy đó chậm gần bằng kim loại nặng."

"Ừ, tôi hiểu."

"Nhưng rất lâu rồi Lý Lộc không lên cơn nghiện, bắt đầu từ lúc nào cô ấy trở thành như vậy?"

"Năm đầu tiên vẫn còn rất thường xuyên, về sau càng lúc càng thưa thớt, ước chừng từ một năm trước đã bắt đầu không lên cơn nghiện nữa."

"Cô ấy từng để tôi lấy máu đi kiểm tra, sau đó tôi phát hiện, ở trong máu xuất hiện một loại sinh vật kiềm tôi chưa từng gặp , đại khái chính nhờ loại sinh vật kiềm này không ngừng trung hòa độc tính. Một năm trước so với hai năm trước, hai năm trước so với ba năm trước thì theo thời gian số lượng sinh vật này trong máu không ngừng tăng lên, cho đến năm ngoái liền duy trì ở một tỷ lệ nhất định."

"Anh muốn nói gì?"

"Thân thể của cô ấy sinh ra sự chống cự với độc tính, dần dần thích ứng độc tính, toàn bộ đều dựa vào máu để duy trì vận hành cơ chế này. Từ lần mất máu trước đến bây giờ chỉ cách nhau không quá nửa tháng, tôi không biết bên bọn Brando lấy của cô bao nhiêu túi máu, lần này tôi phải truyền cho cô ấy 400cc, nồng độ của loại sinh vật kia sẽ giảm xuống, tôi sợ cơn nghiện của cô ấy phác tác."

Dương Nhất vừa nghe, vừa dùng mũi giày vẽ vòng tròn trên mặt tuyết, không biết bao nhiêu lần. Carl nói xong, anh ta vẽ thêm hai vòng tròn mới trả lời đối phương: "Đã đến giờ, tôi phải trở về tầng hầm."

"Đừng quá lo lắng, dù sao đó cũng là suy đoán, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

"Cúp."

"Không đưa ra bình luận gì sao? Mà thôi, bên tôi vẫn có thể khống chế nổi. Cậu kiềm chế Dora cho tốt là được rồi, đừng để cô ấy tới đây, cô ấy không chịu nổi."

Cúp điện thoại, tuyết vẫn rực rỡ đến hoa mắt, Dương vỗ vỗ gò má, xốc lại tinh thần, một lần nữa trở về phòng, đi xuống hầm ngầm dưới đất.

Người kia đã có thể động đậy, từ trong tác dụng của loại thuốc kinh khủng kia trở lại thế giới hiện thực càng khiến người ta cảm thấy không cách nào chịu đựng sự tuyệt vọng về mặt tâm lý.

Thanh tỉnh, nhưng không cách nào khống chế thân thể của mình; trơ mắt nhìn người khác làm đủ loại chuyện với mình, nhưng không thể phản kháng; đau đớn cũng không cách nào tránh né, cũng không thể dãy giụa; bởi vì duy trì nguyên một tư thế không nhúc nhích nên phần lưng tiếp xúc với mặt giường ngứa ngáy khó nhịn, sau lại trở nên đau nhói, nhưng vẫn không thể động đậy.

Người đàn ông kia bắt đầu khóc thút thít, ngực bụng phập phồng kịch liệt. Tứ chi của hắn cũng bị giam cầm trong dây lưng, mặc dù vẫn không thể di động, nhưng dầu gì vẫn có thể hơi cựa quậy rồi.

Dương âm trầm nhìn hắn khóc, nước mắt nước mũi từ trên mặt hắn rơi xuống giường, Dương chán ghét bĩu môi.

"Hắn khóc rồi kìa, đúng là bé cưng làm cho người ta thương tiếc." Dora cười xấu xa.

Dương phát hiện quần áo người đó tán loạn, khóa quần bị kéo ra vẫn không đóng lại, hắn hoài nghi nhìn về phía Dora, hỏi: "Lúc tôi không có ở đây, cô đã làm gì hắn?"

"Như anh thấy đấy, đùa bỡn thân thể của hắn. Sau đó nói cho hắn biết, tôi rất hài lòng với cơ thể sống này, nếu như hắn vì tác dụng của thuốc mà cả đời không thể động đậy cũng đừng lo sống không nổi. Tôi sẽ nuôi hắn, dùng hộ lý tốt nhất để duy trì tánh mạng của hắn, treo trên tường trong phòng ngủ nhà tôi là đồ trang trí —— Anh cũng biết có vài khu nhà cao cấp sẽ dùng đầu gấu, đầu hươu làm đồ trang sức, tôi không thích những thứ kia, tôi chỉ ưa sinh vật sống. Khi bạn bè đến chơi có thể đùa bỡn thân thể của hắn trước mặt bọn họ, hoặc là để bọn họ chơi đùa với thân thể hắn."

"Sở thích thật tệ hại."

"Tôi nghiêm túc đấy."

Người đàn ông kia càng khóc kịch liệt hơn : "Để cho tôi chết đi, xin các người để tôi chết đi. . . . . ." Hắn gào thét thất thanh.

"Bây giờ hắn đã có chút khuynh hướng uất ức, tác dụng phụ thật hữu dụng." Dora nói, Dương lấy ra ba loại thuốc cùng dùng luôn một lần, trong đó một loại có tác dụng phụ làm cho người ta sinh ra tâm tình tuyệt vọng, muốn tự sát.

"Chúng ta tiếp tục." Dương cắt đầu một bình thủy tinh, rút vào ống chích, mặc kệ người đàn ông kia cầu xin thể nào vẫn lạnh lùng bơm vào trong cơ thể hắn.

*** ***

Lý Lộc gần như tỉnh lại ngay lúc được chuyển từ phòng phẫu thuật ta, tiếng bánh xe giường bệnh chuyển động trên mặt đất đánh thức cô, tiếng động này thật sự quá quen thuộc. Cô cảm thấy thân thể chết lặng, thần trí cũng không thanh tỉnh cho lắm, hơn nữa cánh tay trái từ khuỷu tay trở xuống hoàn toàn không có cảm giác.

Ra khỏi hai cánh cửa, Cô nhìn thấy Keith đang ở đó. Anh ta vội vàng đứng lên từ khóc khuất hành lang, lo lắng nhìn quanh, ngay lập tức liền xác định người nằm trên giường bệnh là người mình đang chờ đợi. Thái độ rất khó diễn tả, giống như trộn lẫn giữa sự lo lắng và bất an.

Lý Lộc mơ mơ màng màng, vươn tay phải ra khỏi mền vẫy vẫy anh, sự lo lắng của Keith lập tức biến mất, anh đi theo giường bệnh, nắm tay Lý Lộc.

"Ấm." Tay của Keith rất lớn rất ấm khiến người ta an tâm, Lý Lộc nhỏ giọng than một chữ độc nhất rồi tiếp tục ngủ.

Cứ như vậy, Keith theo cô đến phòng bệnh.

Tay trái đau đến không chịu nổi, ngay cả trái tim cũng đau buốt. Tác dụng thuốc mê đã tan mất từ lúc nào, bình thường thuốc mê rất ít có tác dụng với cô, cho nên nhất định Carl đã dùng một liều rất nặng, có thể tỉnh lại chứng minh đã qua một thời gian khá dài.

Lý Lộc từ từ mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng rất kỳ quái. Nói nó kỳ quái, chủ yếu là bởi vì trên vách tường có nhiều khối màu sắc khác nhau, giống kiểu phòng trẻ em. Nhất là trên trần nhà còn vẽ trời xanh mây trắng. Nếu như không phải nghe thấy mùi thuốc sát trùng thì sẽ không liên tưởng căn phòng này là phòng bệnh.

Chẳng lẽ đây chính là phòng bệnh VIP tuyệt đối bảo vệ môi trường mới sửa sang lại mà Carl khen không dứt miệng đây sao? Qúa yên tĩnh, khác hẳn thế giới của cô, Carl đã tiến vào giai đoạn tuổi già thích sống nội tâm, bình thản rồi sao?

Trừ căn phòng ra, còn có một chuyện khiến người ta rất để ý. Trong tay phải cô đang nắm thứ gì, làm cho người ta rất an tâm, ấm áp mà cứng rắn . . . . . . Rốt cuộc là thứ gì đây?

Sau hai tiếng đồng hồ, Dương bước ra khỏi tầng hầm. Vừa đi ra ngoài, lớp tuyết sáng lòa khiến anh ta hoa mắt. Iris núp đằng xa gật đầu với anh một cái lại rụt trở về. Về phần Brad, anh ta ẩn mình rất rốt, không biết đã chạy đi núp cách đó mấy trăm mét rồi.

Áo khoác mua ở tiệm may bị bỏ quên trong tầng hầm, hơi lạnh mùa đông khiến anh lập tức thanh tỉnh, móc điện thoại ra bấm số phòng làm việc của Carl, lần này rốt cuộc cũng có người nhận.

Giọng nói của Carl nghe rất mệt mỏi, nhưng trên tổng thể mà nói thì tinh thần vẫn còn tốt.

"Giải phẫu tiến hành sao rồi?"

"Rất thành công, bởi vì sử dụng xương sụn làm xương ngón tay, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể chịu áp lực quá lớn, so ra thì vẫn có thiếu sót."

". . . . . ."

"Chẳng qua nếu như là Lý Lộc thì hẳn là không có vấn đề gì. Xương sụn nên sẽ vôi hoá rất nhanh, sau đó bắp thịt và những tổ chức khác cũng hồi phúc. Hai vết đạn bắn lần trước giờ đã khép lại rất khá rồi."

"Như vậy là tốt rồi."

"Bên kia tiến triển thế nào?"

"Tôi đã đến New York, bây giờ đang thẩm vấn, cũng nhanh thôi."

"Có cần tôi phái một đội cấp cứu qua không? Không biến hắn thành máu thịt đầm đìa chứ, tổ chức nhân quyền sẽ đến làm phiền anh đấy."

"Carl, đừng nói sang chuyện khác, có phải anh có chuyện gì che giấu tôi không?"

Lý Lộc tò mò quay đầu, nhìn về phía bên phải mình, Cô nhìn thấy Keith đang trợn to hai mắt nhìn mình, đôi mắt anh ta xanh biếc lại không khiến cô chán ghét. Thật ra thì nhìn kỹ thì đó là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp.

"Cô. . . . . . Đúng rồi, cô muốn ăn cái gì?" Keith không tìm được đề tài đành phải hỏi thăm chuyện mình sở trường nhất, từ mặt khác mà nói vậy cũng tương đối hợp lý rồi.

Lý Lộc lắc đầu tỏ ý tạm thời không có khẩu vị, tia máu trong mắt Keith lại khiến cô chú ý.

"Đã bao lâu anh không ngủ rồi hả?" Giọng nói hơi khàn, nhưng cũng không trở ngại đến việc nói chuyện.

Keith mờ mịt nhìn cô không nói lời nào.

"Được rồi, để tôi đổi câu khác, hiện tại đã giải phẫu xong mấy tiếng rồi?"

"Hai mươi hai giờ."

"Anh không ngủ suốt hai mươi hai giờ sao? . . . . . ." Lý Lộc nhỏ giọng hỏi, sau đó lại nhớ ra, giải phẫu xong hai mươi hai giờ, cộng thêm thời gian giải phẫu, còn có khoảng thời gian lúc ở bãi bắn bia, không biết người đàn ông này không chợp mắt đã bao lâu rồi.

Đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng tay phải, cô nắm thật chặt, hỏi: "Sao không bảo Carl mang thêm một cái giường đến?"

"Không ngủ được, anh ta lấy súng đi rồi." Keith buồn buồn trả lời.

"Cái gì?"

"Carl nói súng không thể mang vào trong bệnh viện , nếu không sẽ đuổi tôi ra khỏi cửa, sau đó anh ta thu mất."

"Thu súng thì liên can gì đến ngủ?"

Keith nhìn cô chằm chằm, giống như rất khó xử.

"Anh khó xử cái gì, có lời nào cứ nói."

"Không có súng ngủ không được."

Lý Lộc không nghĩ tới đáp án như vậy. Cô từng nghe nói có người quen hơi gối nhưng mà chưa từng nghe tới có người quen hơi súng . Lập tức liền liên tưởng đến hoàn cảnh sinh trưởng của Keith, bởi vì lo lắng cho nên mới lệ thuộc vào súng sao? Carl lại còn khi dễ người khác như vậy, cô giận: "Anh mau tìm Carl đến, tôi giúp anh đòi súng về."

"Anh ta đi ra ngoài rồi."

"Trong núi không có cọp thì khỉ xưng vương. Anh không biết đi về lấy thêm một khẩu tới à."

Keith nhìn bàn tay mình đang cầm tay Lý Lộc, lại ngó Lý Lộc, lắc đầu một cái. Sau đó nói: "Tôi không phải khỉ, cũng không muốn đi."

Đây là câu trả lời kiểu gì. . . . . . Lý Lộc mềm lòng, lui vào trong giường, kéo tay Keith nói: "Lên trước đi, không ngủ được thì nằm chợp mắt cũng tốt."

Keith không do dự, lập tức liền leo lên. Vừa tới gần, Lý Lộc liền nghe thấy mùi sữa tắm Bạch Trà vấn vương trên người anh ta.

"Anh tắm rồi?"

"Carl nói với tôi, nếu như không tắm rửa sạch sẽ thì không được vào."

Lý Lộc im lặng, Carl coi Keith là Ngưu Lang sao, vào phòng còn phải tắm, chưa bao giờ nghe thấy luật lệ này.

Keith không có nửa câu oán giận, anh chui vào chăn, dịch chuyển trên gối tìm vị trí thoải mái, cánh tay quàng ngang qua eo Lý Lộc, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi —— quả thật chưa tới ba giây!

Lý Lộc trợn to hai mắt.

Quái, không phải Keith nói không có súng không ngủ được ư, anh ta coi cô thành khẩu súng à. Tư thế này, nhìn thế nào cũng giống như là đang ôm súng. Nhưng Keith cũng đã ngủ thiếp đi, dù cô có muốn kháng nghị cũng hết thời gian nói rồi.

Lý Lộc nghi ngờ nửa ngày vẫn không tìm được đáp án.

Coi như gặp quỷ đi!

Náo loạn như vậy tay lại không cảm thấy đau đớn, cũng hơi đau nhưng vẫn chịu được. Keith ngủ rất say lại cựa quậy, càng áp sát hơn. Cánh tay anh ta quấn chặt, mặt chôn trên bả vai Lý Lộc.

Chung quanh ấm áp, rất thoải mái.

Lý Lộc hơi nghiêng mặt, nhìn thấy mái tóc màu vàng kim của Keith. Loại tóc gợn song nhìn thôi cũng biết là rất mềm mại này đang kề sát bên mặt, Lý Lộc không nhịn được tò mò, hơi áp lên, những sợi tóc vẫn mang theo mùi thơm dìu dịu của dầu gội, vô cùng mềm mại khiến người ta thật thích.

Mặt và tóc Keith chôn hơn phân nửa trong gối nhưng vẫn có thể nhìn ra được anh ta ngủ rất thoải mái.

Thoải mái như vậy sao? Lý Lộc hơi nghiêng người, kết quả Keith vẫn không tỉnh. Loại người này làm sao sống sót ở Afghanistan vậy, thật khiến người ta ngạc nhiên, có lẽ là kỳ tích thế giới cũng không chừng.

Lý Lộc đột nhiên cảm thấy buồn cười, nếu như không phải ltrên tay kia đang cắm ống truyền dịch, khẳng định cô sẽ đưa qua véo má Keith rồi.

*** ***

Dora tuyệt đối không ngờ tới vừa vào phòng bệnh đã thấy cảnh tượng này, đối với cô mà nói, nó khinh khủng bang hoàng còn hơn song thần ở Indonesia. Nên Dora duy trì tư thế cứng ngắc, dùng một tay nắm cửa tay còn lại nắm khung cửa, ngăn cản không cho Carl sau lưng đi vào.

Dora thấy Lý Lộc đang đang ngủ say trên chiếc giường đối diện cửa, nếu như chỉ là như vậy, cô nhất định sẽ cảm thấy vô cùng vui mừng. Đối với người bị trọng thương không có gì hạnh phúc được ngủ một giấc thật ngon, bởi vì sau khi hiệu lực của thuốc tê tan biến sẽ là thời gian được công nhận"Cực kỳ bi thảm". Không ít người bởi vì cơn đau của vết thương sau khi giải phẫu miệng mà sinh ra ám ảnh với bệnh viện. Nhưng mà nhúm lông mượt mà trong cánh tay Lý Lộc kia là thứ gì? Tại sao giống như đầu của người ta vậy?

Dora chỉ vào nhúm lông mượt đó hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Carl đứng sau lưng Cô nói: "Nếu như cô vẫn ngăn trước cửa thì tôi có muốn trả lời e là cũng hết cách." Với chiều cao của anh ta quả thật không đủ để vượt qua Dora mang giày cao gót.

Nghe được tiếng người ở cửa, Lý Lộc cảnh giác thức tỉnh, cô mở mắt, thấy Dora đang ngơ ngác đứng ở cửa nhìn mình chằm chằm. Lý Lộc không vui nhíu mày, đang ngủ ngon mà bị đánh thức không thoải mái tí nào, hơn nữa biểu tình của Dora cũng thật quỷ dị, cứ như bầu trời sắp sập xuống.

Keith lo lắng cựa quậy một chút. Lý Lộc chưa kịp nghĩ ra vì sao Dora lại luống cuống đã rất tự nhiên vỗ vỗ đầu anh ta. Không bao lâu sau, Keith lại bất động. Anh ta vùi đầu vào ngực Lý Lộc, cả người cũng co rúc ở trong chăn.

"Ah?" Đến lúc này Lý Lộc phát giác ra mái tóc mềm mại luồn giữa những ngón tay của mình, sau đó chú ý tới mình thật sự đang ôm một. . . . . . cơ thể sống!?

Dora đi vào hỏi: "Hắn là ai?"

Bác sĩ ngoại khoa Carl lòng dạ hiểm độc rốt cuộc cũng được bước vào phòng trả lời thay Lý Lộc: "Đó là ngài Keith Williams, một thành viên phía đối tác S. Q, bây giờ Lý đang ở chung với anh ấy." Lúc nãy ở phòng tiếp tân anh ta muốn ngăn Dora mà không thành, hiện tại dứt khoát để Lý Lộc ra tay xử lý cô.

"Dora, chị chưa trở về Washington à?" Lý Lộc hỏi, cô dứt khoát kéo chăn lên, che kín lỗ tai Keith.

"Em xảy ra chuyện như vầy còn không cho chị tới sao? Còn nữa, đừng có đánh trống lảng, người đàn ông này là ai, sai em và hắn lại ngủ chung!"

Carl nhìn thấy Dora có vẻ sắp lồng lộn lên, vội vàng nói: "Dora cô hãy nghe tôi nói, không phải như cô nghĩ đâu."

"Không phải như tôi nghĩ thì còn thế nào nữa?"

"Không phải như vậy thì còn thế nào hả?"

"Cô không thể vừa thấy thế liền tự suy đoán."

"Bọn họ cũng ngủ chung rồi, bảo tôi làm sao không suy đoán. Nhất định là do anh, đồ bác sĩ khốn kiếp đã dùng sai thuốc, nếu không làm sao Lý lại để cho đàn ông trèo lên giường mình."

Lý Lộc bất đắc dĩ vuốt vuốt chân mày, ngượng ngùng cắt ngang cuộc tranh chấp của hai người kia: "Tại sao càng nghe càng giống bắt gian tại trận vậy?"

"Đúng là bắt gian tại trận đất." Dora tức giận hét lên.

Lần này dù Lý Lộc có muốn che chắn, Keith vẫn tỉnh lại. Mở mắt, xung quang mơ hồ, đó là vì cảnh vật quá gần sát nên thủy tinh thể không thể tập trung. Nhưng anh ta nghe thấy tiếng tim đập rất rõ ràng, điều này chứng minh anh ta đang ngủ trong ngực một người nào đó.

Keith vừa động đậy, Lý Lộc lập tức phát hiện. Cô cúi đầu xem xét, vừa hay đối diện với ánh mắt không hề phòng bị của Keith, tư thế này thật sự rất mập mờ, Lý Lộc mở miệng a một tiếng, sau đó liền ngẩn người ó bất động. Thật ra thì nếu không phải Dora vừa vào cửa đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Lý Lộc, cô cũng không đến nỗi che chở Keith như che chở một bao thuốc nổ. Cục diện này hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của Lý Lộc.

Nhưng có trời mới biết, phản ứng Keith càng thêm kịch liệt. Đôi mắt anh ta càng mở càng lớn, nhanh chóng xác định đây là thực tế chứ không phải trong mơ. Phát hiện này khiến anh khiếp sợ nằm yên trên giường không cách nào nhúc nhích.

Đây là chuyện gì? Mặc dù từ đầu đến cuối thái độ Lý Lộc luôn bất hợp tác, mặc dù thời gian chung đụng của hai người luôn quá ít, nhưng những việc đó đều không tính là chướng ngại, trong đại não Keith đã sớm dự tính để Lý Lộc làm người duy nhất của đời mình rồi. Về sau nếu thu dưỡng rất nhiều đứa trẻ, muốn tổ chức chiến đấu đối kháng, anh và Lý Lộc vừa hay là kỳ phùng địch thủ, một người dẫn dắt đội đỏ một người chỉ dẫn đội xanh, đúng là một tổ hợp tuyệt vời!

Nhưng mặc cho đại não có dự tính hoàn mỹ cách mấy, sự thật vẫn là được đặt rõ ràng trước mắt, giới tuyến an toàn cá nhân của Lý Lộc luôn sâm nghiêm, Keith càng không dám vượt qua giới hạn. Dù lần này leo lên giường Lý Lộc , cũng là thừa dịp người ta đang mơ ngủ không có phản ứng. Nhưng tình huống này, Lý Lộc chẳng những không cho anh mỗi mắt một đấm, hơn nữa còn ôm anh thật chặt. Ôm anh còn chưa tính, lại còn như gà mẹ bảo vệ gà con, đặt đầu anh trước ngực cô.

Ai nói Lý Lộc ngực phẳng , dù bốn năm trước từng là vậy, hiện tại cũng đủ làm cho Keith mặt đỏ tai nóng. Trước kia nah chưa từng đặc biệt lưu ý đến sự khác biệt nam nữ, đến khi tiếp xúc gần thế này, cả gương mặt còn úp trong cái kia... Đúng là ép chết người ta mà, dù Keith có trong sáng cỡ nào, cũng không nhịn có những ý nghĩ khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui