Đường Chim Bay

Lý Lộc không hề nói gì, từ trong thùng thực phẩm lấy ra một cái giò heo nhỏ, từ phía sau đưa tay tới nhét vào trong miệng Vincent, nói: "Yên tâm, không phải độc dược. Anh mà dám phun ra, lần sau đừng hòng tôi xem bệnh cho chó của anh." Câu uy hiếp này quả thật là hữu hiệu, Vincent không thích phụ nữ cũng không ham tiền bạc, chỉ thương vũ khí anh ta cải tạo và con chó của anh ta. Nhờ vào sự toàn năng ở phương diện trị liệu, Lý Lộc đã trở thành bác sĩ gia đình cho con chó nhà anh ta.

Vincent cắn thứ trong miệng mấy cái, miếng thịt béo mà dai, hơn nữa mùi vị đó càng thêm vô cùng quen thuộc, là cách làm điển hình của Sử Uy Khắc. Không tự chủ nhớ tới chuyện trước đây thật lâu, không biết hiện tại vị giáo sư phương đông trà trộn ở trong những người da trắng chiến đấu có khỏe không, Keith đã lớn cỡ nào rồi. Trong mắt của anh hơi ngấn lệ, bởi vì cuộc sống bất đắc dĩ mà không nói gì. Anh không hỏi Lý Lộc thêm nữa, nếu cuộc sống không có lo âu, cũng sẽ có không cần người ta thỏa hiệp, trước kia anh không phải người có dũng khí như vậy, nhưng Lý Lộc hiển nhiên không ngoan ngoãn chờ đợi vận mạng phủ xuống, nếu cô có dũng khí này, vậy anh sẽ hết sức trợ giúp cô một lần.

Lý Lộc cẩn thận cố định thùng thực phẩm, để ba lô xuống. Vincent bỏ không ít quân hỏa đã cải tạo ở trong cốp sau của máy bay trực thăng, Lý Lộc ngồi xếp bằng xuống, dựa vào anh sáng nhạt từ mặt đồng hồ trong phi cơ trực thăng, bắt đầu chọn lựa vũ khí tiện tay. Mỗi khi cô cầm lên một món vũ khí, thì Vincent đang chú ý hành động của cô từ máy theo dõi ở cabin sẽ nói cặn kẽ cho cô biết tính năng của vũ khí và đặc tính cải tạo. Vincent là một người thầy cải tạo vũ khí, đồng thời cũng là một sư phụ ưu tú điều chỉnh ống nhắm.

"Tôi đã liên lạc bộ đội nhảy dù ở hải quân lục chiến, bọn họ vừa đúng có một lần trao đổi diễn tập quy mô nhỏ với bộ đội đặc chủng Mexico, cô có thể đi chung với họ."

"Trên đường sẽ đi ngang qua khu Đa Duy Cống sao?"

"Cô biết đường hàng không không dễ làm mà, giải đất không ai quản lý như Đa Duy Cống không có quyền gì khống chế bầu trời, cho nên không có vấn đề, yên tâm đi, nhất định sẽ để cô mau chóng tới đó."

Máy bay trực thăng thăng lên trời cao, Hắc Ưng HH-60G quân dụng là ở sau thế kỷ 21 mới tiến vào phục vụ quân đội, là loại tiên tiến nhất trong máy bay trực thăng tư nhân của Pandora. Theo độ cao tăng lên, mặt trời trên mặt đất không thấy được lại xuất hiện trên đường chân trời, ánh sáng màu quả quýt chiếu sáng cabin. Lý Lộc liếc mắt nhìn mặt đồng hồ, tốc độ đã tăng lên 350km. Vincent chú ý tới động tác của cô, nói: "Cô ngủ một lát đi, đến căn cứ tôi sẽ gọi cô."

Bọn họ đã quen cuộc sống như thế, Lý Lộc rất nhanh tiến vào giấc ngủ. Cô hoàn toàn tỉnh lại là chuyện ba giờ sau rồi, người vẫn đang ở trên tầng mây, nhìn không thấy được một tia ánh mặt trời. Vincent đang xin phi trường cho phép tiến vào, không lâu liền có được đáp lại. Vincent nói: "Đã đến mục đích, sau đó tựcô đi xuống, tôi còn có chuyện phải làm."

Anh vừa nói như vậy, băng tần công cộng của máy bay trực thăng liền truyền ra một tiếng nhắc nhở, Vincent ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ ra lúc này tổ chức có chuyện gì mà cần thông báo công cộng.

Kết nối với máy thông tin, giọng của Brad đang thông báo tin tức Lý Lộc thoát khỏi khống chế.

"Chẳng lẽ tôi vì chuyện này mà phải viết kiểm thảo?" Vincent nói, "Bị cô hại rồi."

"Không ngờ anh ta tỉnh nhanh như vậy."

"Yên tâm, bọn họ sẽ không nghĩ tới cô thông qua quân đội đến Đa Duy Cống. Bọn họ không tìm được cô đâu."

"Vậy thì tốt."

Máy bay trực thăng hạ đến độ cao vừa đủ, Lý Lộc từ trên bàn kéo cabin phóng dây thừng ra, cột một đầu vào eo, nói với Vincent một tiếng: "Cảm ơn." Liền nhảy xuống. Vincent thở dài, trang bị Lý Lộc mang đi hiển nhiên vượt qua cả thể trọng của cô, anh thật sự bị tổn thất lớn rồi.

Cứ như vậy, một chi lính dù không rõ phiên hiệu nghênh đón một vị khách đi nhờ không rõ thân phận. Bọn họ đều là bộ đội tinh anh, có sự tự tôn dành cho nghề nghiệp và thực lực của mình hơn hẳn người thường. Lúc xếp hàng lên máy bay nghe được phi công nói còn có một cô gái đi đến Mexico chung với họ, thì quả thật không thể tha thứ.

Một đại binh nhỏ giọng huýt sáo, nói: "Con gái? Tới làm gì? Nhảy bắp đùi để an ủi à?"

"Nếu như là Marilyn Monroe, chúng ta tự nhiên hoan nghênh cũng không kịp."

Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau khiến mấy người đàn ông khác cùng đoàn cũng cười, tiếng cười không ngừng, bọn họ thấy một Hắc Ưng lơ lửng ở độ cao trên trăm mét, một người vác đầy đồ nặng xuất hiện tại cửa cabin, leo xuống theo dây thừng.

"Mẹ nó, không muốn sống nữa, độ dài của dây thừng căn bản không đủ, người phi công này nên hạ thấp vài mét nữa, rõ là hại chết người mà."

Không đợi người khác đáp lại, người kia đã đến cuối dây thừng, tiếp đó tay nắm dây thừng đột nhiên dùng lực, tốc độ rơi xuống bỗng dừng lại, sau đó thoát ra khỏi dây thừng, nhảy xuống từ độ cao mười mét.

Các lính dù nhìn nhau.

"Có phải mắt tôi mờ rồi không? Ai mà tài vậy, tôi từng chơi nhảy cầu cao mười mét, nhưng chưa thấy ai mang nặng nhảy dù từ mười mét." Một người trong đó nói.

Người từ trên máy bay trực thăng xuống đang đi về phía này.

"Không biết, chờ anh ta tới đây sẽ biết." Một binh lính khác chép miệng nói, anh ta cũng hoài nghi mình nhìn lầm rồi.

Chờ người kia đến gần, bọn họ mới biết xuất cảnh chung máy bay với họ không phải Marilyn Monroe cũng không phải là người nhảy bắp đùi, mà là một cô gái mặc áo rằn ri xanh lá. Thân hình cô không hề cao lớn cường tráng như những đại binh này, nhưng những đồ nặng trên người căn bản không ảnh hưởng gì tới cô, ánh mắt quét qua, những người đang bàn luận xôn xao không tự chủ liền dừng lại. Trực giác của binh lính lão luyện nói cho bọn họ biết, cô gái đứng ở bên cạnh họ đang chờ đợi lên máy bay chẳng những đã trải qua chiến trường, hơn nữa còn là một người tay dính máu tươi chân chính.

Từ sau khi lên máy bay, cô an vị ở giữa cả đám đàn ông, chỉnh đốn và sắp đặt vũ khí lần cuối. Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, ngoại trừ một cây súng trường và hai cây IMI Desert Eagle (một loại súng lục) ra, còn lại đều là băng đạn và đạn, còn có một ba lô dù và hai nòng súng dự bị, tất cả lớn nhỏ một đống, cộng lại chắc cũng cỡ 10kg. Vì vậy không ai dám nhắc lại chuyện Marilyn hay nhảy bắp đùi lúc nãy nữa.

Không thể tưởng tượng nổi nhất là, cuối cùng cô gái không thể tưởng tượng nổi này, lại lấy ra một thùng giò heo từ ba lô, sau đó xem như không có ai mà ăn ngấu ăn nghiến. Một đại binh bên cạnh cẩn thận hỏi: "Chỗ này của tôi có bánh Biscuit, còn có chocolate."

Cặp mắt trắng đen rõ ràng của Lý Lộc lạnh lẽo quét tới, anh ta bị sợ rụt bả vai, chỉ là không ai cười nhạo hành động hèn nhát của anh ta. Lý Lộc nhìn thấy nét mặt của anh ta, cau mày suy nghĩ một chút mới hiểu được vấn đề ở chỗ nào. Cô tiến vào hình thức chuẩn bị chiến đấu quá sớm, như vậy cũng không tốt. Từ từ điều chỉnh trạng thái của mình, Lý Lộc buông lỏng bả vai và vẻ mặt.

Vincent và quân đội có liên hệ kỳ diệu, tựa như Dora có thể lấy được một số tình báo trong nội bộ quân đội, Vincent cũng có thể đạt được một chút lợi ích ngoài định mức. Nếu như không có Vincent trợ giúp, xuất cảnh cũng là vấn đề tiêu hao thời gian. Được các lính dù dẫn theo, cả thủ tục xuất cảnh Lý Lộc cũng không cần làm.

Từng giây từng phút trôi qua, đám đại binh đều lọt vào giấc ngủ, trừ động cơ nổ vang, trong buồng máy bay không còn âm thanh gì khác. Lý Lộc mở mắt, đèn đêm màu xanh lá cây đang bật, cô nhìn thấy phi công phụ đang cẩn thận đi qua các đại binh về phía mình, sau đó dừng ở trước mặt mình.

"Cô là hành khách đi nhờ máy bay?" Anh ta hỏi.

"Đúng vậy."

"Còn có mười lăm phút sẽ đến địa điểm, cô chuẩn bị chút đi. Mặc dù Vincent đã bảo đảm với chúng tôi cô không có vấn đề gì, nhưng mà tôi vẫn muốn nói với cô một tiếng, ban đêm không thích hợp nhảy dù xuống, cô sẽ không thấy được mặt đất, rất khó thao tác phương hướng."

"Không cần gấp gáp, cứ hạ xuống ở địa điểm đã định là được." Lý Lộc sắp đặt trang bị xong, sau đó đeo ba lô dù Vincent giao cho cô vào.

Phi công phó lắc đầu một cái. Anh ta đã thấy người chết nhiều rồi, lúc quân đội diễn tập thỉnh thoảng cũng sẽ có thương tổn hay hy sinh, nhưng anh chưa từng thấy vật hy sinh tự mình tìm chết như vậy. Phụ nữ thật là không thể nói lý, quả nhiên là "ngực lớn nhưng không có đầu óc".

Anh ta trở lại chỗ ngồi, nghiêng đầu trầm tư. Nhưng cô gái này... hình như ngực cũng đâu có lớn.

Phi công trưởng thấy anh ta như vậy, bèn hỏi: "Như thế nào?"

"Cô ấy kiên trì muốn đi xuống."

Phi công trưởng gật đầu.

Trên bản đồ của hệ thống lái tự động biểu hiện đang nhanh chóng đến gần một khe sâu khổng lồ.

"Chính là chỗ này." Phi công trưởng nói, thực hiện thao tác cho máy bay hạ xuống.

Đám đại binh bị khí ép tràn vào màng nhĩ đánh thức, việc này bày tỏ máy bay đang hạ xuống. Ngay sau đó là thông tin vang lên bên trong khoang, phi công trưởng cảnh cáo binh lính ngủ say cách xa cửa cabin, cài tốt dây nịt an toàn.

Lý Lộc chuẩn bị sẵn sàng, cô vịn vách tường cabin cố định dây thừng rồi đi tới cửa hầm. Một đội trưởng đi tới, giúp cô kéo cửa khoang ra.

Khí lưu mạnh mẽ bắt đầu ập vào, thổi trúng làm mặt đau nhức.

"Chính là chỗ này, cô nhất định phải không?" Người không quen biết đó cũng rất lo lắng. Khí lưu quá lớn, vì để Lý Lộc có thể nghe, anh ta lớn tiếng rống lên, "Đây là tìm chết."

"Tôi biết rõ." Lý Lộc nói, kéo kính bảo hộ xuống, đối phương chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên không còn ai, phản ứng kịp liền nhìn ra ngoài cabin, chỉ có thể mơ hồ phân biệt một bóng người thoát ly ra xa xa.

Trong buồng máy bay, phi công phó đứng lên, anh ta khẩn trương nói: "Chỗ chúng ta có máy truyền tin liên lạc với cô gái kia được không?"

"Thế nào?" Phi công trưởng hỏi.

"Độ cao này có thể kéo ba lô dù ra rồi. Một khi bỏ lỡ độ cao mở dù, thì dù mở ra cũng không kịp giảm thế, lúc rơi xuống đất sẽ tan xương nát thịt." Phi công phó là người huấn luyện lính dù, anh biết khi trọng lực tăng tốc độ, vật rơi sẽ đạt tới một tốc độ rất đáng sợ. Hơn nữa nếu như bỏ qua quá nhiều, thậm chí ngay cả cái ô cũng không kịp mở ra đầy đủ.

"A, đã bỏ lỡ!" Anh ta từ máy nhìn ban đêm gắn ở cabin thấy được một màn bất hạnh.

Phi công nhún nhún vai, cái gì cũng không nói.

"Xem ra phải nói một tiếng xin lỗi với Vincent." Phi công phó nói.

Trầm mặc không lâu, phi công trưởng nói: "Tôi đã từng gặp cô gái này, lúc tôi còn là phi công phó thì từng vận chuyển cô ấy một lần."

"Cái gì?"

"Cho nên không có vấn đề. Aiz, cậu đừng sốt ruột, Vincent dám đưa người như vậy tới đây, thì cũng không cần chúng ta phụ trách an toàn của cô ấy đâu, lo thực hiện nhiệm vụ phi hành của cậu đi, Trung Úy."

". . . . . . Vâng"

Trước đây không lâu, trạm ra đa ở Đa Duy Cống cũng thu được hình ảnh máy bay quân dụng bay qua, không phải quá cảnh đơn giản, mà là hạ độ cao xuống để bay qua. Điều này khiến cho đoàn lính đánh thuê chú ý.

Người phụ trách trạm ra đa bị kéo lên từ trong chăn, đi tới phòng quan sát cách đó mấy bước thì máy bay trên màn hình lại bắt thăng độ cao lên.

"Lão đại, độ cao này không thích hợp, đây là độ cao lính dù hạ xuống." Người giám sát nói.

"Ngu ngốc, còn không thay đổi độ sáng cho máy quay, xem có lính dù hạ xuống hay không."

Ra đa của bọn họ đặt ra tần số che giấu mô hình nhỏ, tránh cho loài chim bay qua cũng bị ngộ nhận là máy bay, điểm này khiến cho ra đa theo dõi cũng không quá có hiệu quả khi đối mặt lính dù.

Trong màn hình, bầu trời đêm tối đen biến thành màu xám nhạt, trải qua phân biệt rõ ràng, bọn họ có một phát hiện ngạc nhiên. Không có bộ đội lính dù, chỉ có một người. Hơn nữa người kia đã qua độ cao mở ô, vẫn còn đang nhanh chóng hạ xuống.

Người giám sát nói: "Đùa gì thế, thì ra là vứt xác hoang dã, đó là máy bay quân Mỹ, hay là máy bay Mexico? Có phải trên máy bay xảy ra ẩu đả đánh người hay không?"

Lúc này, người kia rốt cuộc kéo ra ba lô dù, nhưng phàm là người có chút kinh nghiệm đều biết rõ, thằng xui xẻo đó bỏ lỡ thời cơ, chết chắc!

Người phụ trách lắc đầu nói: "Xem ra không phải xảy ra ẩu đả, mà là thằng xui xẻo này đắc tội cấp trên, bị đánh bất tỉnh bỏ lại. Mặc dù tỉnh giữa đường, nhưng mà. . . . . Chúng ta nên chúc hắn ta vui vẻ tiến về đường địa ngục thôi."

Người giám sát cũng cười ha ha.

Người phụ trách thấy không có chuyện gì, lầm bầm sợ bóng sợ gió một cuộc liền bò lại trên giường mình ngủ ngon.

Lý Lộc không muốn làm trễ nãi thời gian, một giây một phút cũng không nguyện ý. Sự chờ đợi trước đó là không có cách nào, cô nóng nảy hơn cũng không thể bảo Vincent lo liệu đường xuất cảnh cho cô trong năm phút, không thể khiến lính dù trong vòng năm phút tới địa điểm rớt xuống. Nhưng từ phút chốc thoát khỏi cabin trở đi, cô đã tự do, cô có thể tự do hành động, hành động của cô chỉ cần tự mình quyết định và phụ trách, cho nên một giây đồng hồ cô cũng sẽ không lãng phí. Quá trình từ thoát khỏi cabin đến rơi xuống đất là càng đơn giản càng tốt.

Đã qua độ cao mở ô, nhưng đó là bình thường. Tán cây càng lúc càng dày đặc. Lúc này Lý Lộc mới kéo ba lô dù ra.

Cái dù được đặc chế cho cô dùng tốc độ vô cùng nhanh mở ra, kết cấu chắc chắn sinh ra trở lực mạnh mẽ, khiến cô trong nháy mắt giống như ngừng ở giữa không trung. Nhưng biển cây trong thùng lũng này đã quá gần, tốc độ rơi xuống vẫn cấp tốc, mới nháy mắt đã bị biển cây bao phủ, lá cây và nhánh cây đánh vào người giống như gió táp mưa rào.

Một tay của Lý Lộc cầm dao bầu, khi gặp nhánh cây to sẽ dùng chân đá ra, thân thể chợt dừng lại, cứng rắn bị dù để nhảy treo ở giữa không trung.

Biến hóa lớn thế, có lẽ sẽ khiến tạng phủ người bình thường bị thương, nhưng một tay của Lý Lộc đã giật ra dây buộc dù. Cây cối trong rừng rậm to lớn vô cùng, lúc này cách mặt đất còn gần độ cao năm tầng lầu, Lý Lộc mượn dây leo và cành lá gặp phải trên đường để giảm xóc, nhảy thẳng xuống mặt đất phủ kín lá rụng.

Bên tay phải truyền đến dị động, Lý Lộc không chút suy nghĩ, phóng dao ra. Một con rắn mờ mờ bị ghim trên cây. Lúc nãy cô hạ xuống quá nhanh, khiến cho con rắn màu đen này bị tỉnh.

Từ trong túi nơi tay áo rút ra một cái đèn pin kiểu cây viết, cố định nó ở kính bảo hộ bên tai, Lý Lộc móc bản đồ và nam châm ra, nhanh chóng xác định phương hướng đi tới.

Mở đèn pin đi trong đêm tối là một hành động nguy hiểm, dễ bại lộ hành tung của mình ra trước kẻ địch, lúc nào cũng có thể bị bắn lén. Nhưng Lý Lộc mặc kệ, mặc dù cô có thể dùng dạ quang để đi trong đêm, nhưng nếu như muốn tốc độ tăng lên, nhất định phải có nhiều ánh sáng.

Hiện tại trong đầu óc của cô chỉ còn lại mấy chữ —— nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn!

*** ***

Vincent mới vừa trở về ổ, liền bị Dương và Dora chặn ở bãi đậu máy bay. Vincent tính toán thời gian, lúc này Lý Lộc khẳng định đã tiến vào bầu trời nước khác, không sợ tổ chức bắt cô ấy trở lại.

"Tên khốn kiếp này, anh cứ vui thấy em ấy đi chịu chết thế hả?" Dora nắm lấy Vincent kêu lên, cô mới vừa biết được tin tức Vincent mang theo Lý Lộc xuất cảnh, lợi dụng chức vụ, Dora tra ra chuyện lính dù diễn tập.

Vincent không theo, cái gì cũng không nói, mặc cho cô kéo cổ áo của mình.

Dương nói: "Chúng ta nghe Vincent nói trước, sau đó đặt lại kế hoạch lần nữa."

Dora mặt ủ mày chau: "Cho đến bây giờ vẫn không liên lạc được, sợ rằng phải đổi kế hoạch cứu viện."

Đang nói, điện thoại hành động của mấy người đồng thời vang lên. Ba người nhìn nhau, sau đó tự nghe điện thoại của mình.

Bên kia điện thoại, Z nói: "Liên lạc với Lý Lộc rồi."

"Vậy bây giờ liền tiến hành liên lạc đi." Dương nói.

"Lý chết tiệt, bắt về rồi tôi muốn đánh mông em ấy." Dora nói.

"Cô không đánh lại cô ấy." Vincent nói.

"Lý Lộc luôn nghe, tôi liên lạc xong mới gọi cho mấy người. . . ." Z nói.

". . . . . ."

Lý Lộc vừa đi tiếp, vừa nói vào điện thoại: "Cám ơn mọi người quan tâm, tạm thời tôi không chết được. Dù sao Đa Duy Cống sớm muộn cũng phải đến, tôi chỉ đến sớm chút thôi." Ánh sáng xanh trắng của đèn pin chiếu sáng không gian không lớn, vừa vặn đủ phân biệt có vật trở ngại hay không, tốc độ tiến lên trong rừng của Lý Lộc nhanh đến mức khiến cho mấy lính đánh thuê trong rừng phải sợ.

"Lý, em quá võ đoán." Brad ở Newyork nói, "Một mình em đi có thể làm cái gì đây?"

"Bây giờ tôi đang ở Haiti, em đang ở đâu, tôi đến trợ giúp." Iris cũng mau miệng khoe khoang khoác lác.

"Cảm ơn, trước mắt tôi chỉ cần trợ giúp tin tức, Z, Dora, tôi trông vào hai vị đó. Gửi toàn bộ bản đồ địa hình, bản đồ kiến trúc ở Đa Duy Cống vào điện thoại hành động của tôi đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui