Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Nhưng rồi nghĩ tới, chính mình cũng không phải làm thái giám lâu dài, có ăn một vài bữa như thế thì cũng không đáng gì .

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cuối cùng cũng yên tâm, sau đó cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.

Tuy nói, những thức ăn này so với món mình thường ăn trước kia thì khác nhau một trời một vực. Thế nhưng, không biết có đúng thế không, còn hiện tại đang đói bụng , đối với Đồng Nhạc Nhạc thì bánh bao rau cỏ cũng khiến nàng ngon miệng.

Tiểu Quế Tử ở một bên thấy vậy, hắn liền vừa ăn vừa quay sang Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi nhanh ăn đi, ăn nhiều một chút, bằng không một lát ngươi lại hô đói bụng ."

"Uh, được."

Nghe Tiểu Quế Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc gật đầu, miệng không nhàn rỗi, lại ăn hết miếng này đến miếng khác.

Một lúc sau, hai cái bánh bao lớn, hai chén cơm trắng liền "chui" vào bụng Đồng Nhạc Nhạc.

Đồng Nhạc Nhạc rốt cục cũng ăn no, nàng liền dùng ống tay áo lau lau khóe miệng.

Ngẩng đầu nhìn một cái, liền thấy Tiểu Quế Tử tràn đầy ngạc nhiên nhìn mình.

"Oa, Tiểu Nhạc Tử, nhìn ngươi chỉ nho nhỏ như thế, lại không nghĩ tới ngươi có thể ăn nhiều như vậy !"

"A! ? Phải không! ? Vừa rồi thấy đói bụng, chỉ lo ăn không nghĩ tới ta lại ăn nhiều như vậy ."

Nghe được Tiểu Quế Tử nói như vậy , lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Quế Tử đang tràn đầy ngạc nhiên nhìn mình, vẻ mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, mới nhận thấy rằng chính mình ăn thật nhiều nha!

Có lẽ, nàng trước kia cũng chưa từng ăn nhiều đến vậy.

Có thể là hôm nay thật sự mệt muốn chết rồi !


Trong lòng đang nghĩ ngợi, lại thấy Tiểu Quế Tử đột nhiên mở miệng cười nói.

"Ha hả, không có việc gì, may mà đây là trong hoàng cung . Cho dù là thái giám hèn mọn, nhưng mỗi ngày đều có thể ăn no, đó cũng nguyên nhân ta vào cung làm thái giám . Phải biết rằng, vào cung làm thái giám, so với nha hoàn, nô bộc nhà giàu còn làm vất vả hơn nhiều. Nghe nói, làm việc ở nhà giàu, đều là mỗi ngày ăn không đủ no !"

"Phải không! ?"

Nghe thấy Tiểu Quế Tử nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc gật đầu, trong lòng kêu lên.

Đúng vậy, nơi này chính là triều đại phong kiến có tôn ti rõ ràng , đã không phải là cuộc sống trước kia của nàng ở thế kỷ hai mươi mốt .

Trong lòng đang nghĩ ngợi, lúc này, Tiểu Quế Tử đã ăn no .

Hai người cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ bát đũa trên bàn , liền đi tới Tàng Thư Các , tính toán xem làm sao tiếp tục hoàn thành công việc còn dang dở.

Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, một tiếng thét chói tai vang lên, nghe thật bi thảm, cách đó không xa truyền tới.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc và Tiểu Quế Tử hai người đều là cả kinh.

Hai người đầu tiên là hai mặt nhìn nhau một phen, trên mặt đều là nghi hoặc căng thẳng.

"Kêu la thảm thiết như vậy , cũng không biết là phát sinh chuyện gì ! ?"

"Đúng vậy, nếu không, chúng ta đi xem một chút! ?"

Mặc dù sợ hãi, thế nhưng vốn là người luôn tò mò, Đồng Nhạc Nhạc liền đề nghị.

Tiểu Quế Tử nghe vậy, do dự một phen, nhưng lập tức liền gật đầu.

"Được , chúng ta đi xem thử có chuyện gì!"

Khi Đồng Nhạc Nhạc và Tiểu Quế Tử chạy tới nơi vừa phát ra tiếng thét chói tai đã thấy không ít thị vệ và thái giám, cung nữ, cũng chạy về hướng bên này .

Có lẽ, cũng là do tiếng thét chói tai cực kì bi thảm thu hút .

Khi Đồng Nhạc Nhạc cùng bọn họ đi tới nơi, đảo mắt nhìn quanh một lượt. Chỉ thấy nơi này chính là một cái sân nhỏ hẻo lánh, Đồng Nhạc Nhạc tiến lại chỗ ba thái giám đứng gần đó .

Chỉ thấy không khí giờ phút này đều rất bối rối. Lúc này có một tiểu thái giám mới chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi , cả người dường như phảng phất sợ hãi tột độ , đang ngồi trên mặt đất.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu thái giám tái nhợt, mặt cắt không còn một giọt máu . Đôi mắt càng là trợn trừng trừng, khiến cho người ta sợ hãi.

Mà tay của tiểu thái giám vẫn luôn chỉ về giếng nước không xa ở phía trước . . .

Như thể,bên trong giếng nước có độc xà mãnh thú, đã hù dọa hắn thành tình trạng này.

Nhìn thấy bộ dạng tiểu thái giám sợ hãi kinh hoàng như thế ,khiến cho nhiều người mặc dù hiếu kì đều dừng bước chứ không dám tiến lên xem.

Cho đến khi một Thị Vệ Trưởng mang theo thị vệ đến đây, liền ra lệnh cho hai tên thị vệ tiến lên xem có gì trong giếng nước.


Chỉ thấy, hai tên thị vệ nghe lệnh, liền đi tới bên giếng nước cúi đầu nhìn một cái, trên mặt thần sắc vội vàng biến đổi.

Thị Vệ Trưởng thấy vậy, lập tức mở miệng hỏi .

"Là cái gì! ?"

"Khởi bẩm Thị Vệ Trưởng, là một xác chết!"

Nghe thấy Thị Vệ Trưởng hỏi , thị vệ lập tức trả lời.

Nghe thị vệ nói vậy, bốn phía mọi người vội vàng lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu, Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ!

Không trách được vừa rồi tiểu thái giám kia lại phát ra tiếng kêu thảm thiết như thế, hiển nhiên là bị thi thể này làm cho sợ hãi, thật sự thương cảm a!

Trong lòng đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Thị Vệ Trưởng nhẹ nhàng nhíu mày, ra lệnh cho hai tên thị vệ kéo thi thể bên trong giếng nước lên.

Hai tên thị vệ nghe vậy, vội vàng lĩnh mệnh, sau đó cầm cây gậy trúc, mang bao tay vào , kéo thi thể bên trong giếng lên .

Ngay lập tức, một khối thi thể mặc trang phục thái giám được kéo lên.

Thấy vậy, tiếng hít hà gấp gáp và tiếng kêu sợ hãi vang lên không ngừng từ bốn phía

.

Đồng Nhạc Nhạc cũng là sợ đến mức lập tức quay đầu đi, không dám nhìn nữa.

Bởi vì nàng rất sợ hãi a, nhìn hình ảnh khủng bố như vậy , cũng không biết liệu buổi tối còn có thể gặp ác mộng không ?

Trong lòng tuy nghĩ thế, chỉ là, con người luôn hiếu kỳ, Đồng Nhạc Nhajc cuối cùng không nhịn được tò mò, có hơi quay đầu nhìn qua thi thể kia.

Chỉ thấy thi thể này người mặc trang phục thái giám, da thịt trắng bệch như giấy, có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt.

Nhưng mà vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hít một hơi thật sâu.

Bởi vì...gương mặt của tiểu thái giám, mơ hồ lại có ba bốn phân tương tự với nàng . . .


Hơn nữa, tuổi cùng nàng không sai biệt lắm.

Trời ạ!

Ở đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ?

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, trăm suy nghĩ cũng không giải đáp được.

Nhưng mà, còn không để Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ nhiều, ống tay áo của nàng liền bị người khác nhẹ nhàng lôi kéo.

"Tiểu Nhạc Tử, chúng ta có lẽ nên đi thôi! ? Tàng Thư Các còn có việc chờ chúng ta làm!

Tiểu Quế Tử hiển nhiên là sợ hãi , sắc mặt trắng bệch . Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng gật đầu.

" Ừ được, chúng ta đi thôi!"

Chuyện này, nàng mặc dù không hiểu, chỉ là, bên trong hoàng cung có thị vệ, khẳng định việc này cũng sẽ được điều tra rõ ràng .

Bên trong hoàng cung không có gì là bí mật.

Hơn nữa bên trong hoàng cung, cũng không có cái gì giải trí, cho nên người trong cung thích nhất là trò chuyện ngồi lê đôi mách .

Kết quả là, chuyện vớt được tử thi từ giếng nước , giống như cơn lốc đảo qua cả hoàng cung.

Không đến một ngày , cả hoàng cung, mọi người ai cũng biết chuyện này, hơn nữa đều sôi nổi bàn luận ồn ào.

Tất cả mọi người đang tò mò, cỗ tử thi kia rốt cuộc là người nào! ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận