Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chỉ là, vừa nghĩ tới Huyền Lăng Thương giờ phút này không ngừng đang tìm kiếm nàng, khiến cho trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa hoan hỉ vừa khổ sở.

Nàng vui mừng vì Huyền lăng THương đang không ngừng tìm kiếm nàng, chứng tỏ nàng trong lòng Huyền Lăng Thương có phân lượng không nhẹ.

Khổ sở cũng là do thân phận hiện tại này của nàng. . .

Trên người nàng có cùng ấn kí với đám thích khách đêm đó , nàng phỏng đoán chính mình có liên hệ lớn cùng với đám thích khách hành thích hoàng thượng .

Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc hiện tại chỉ cảm thấy chính mình đang đi ở trên vách núi cheo leo, hơi vô ý sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng không thấy đáy.

Tuy là thế nhưng nàng vẫn kiên trì ở lại trong hoàng cung, đơn giản.... trong hoàng cung nguy cơ tứ phía khiến có nam nhân nào đó khiến cho nàng luyến tiếc không quên .

Huyền Lăng Thương, hiện tại ngươi rốt cuộc đang làm cái gì!? Bởi vì chuyện của mình mà phiền não lo lắng!?

Thật xin lỗi, ta để ngươi lo lắng . . .

Nghĩ vậy chút, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy trong lòng phảng một khối đá tảng thật lớn đè nặng, trầm trọng như thế .

Cái mũi cũng cay cay, chỉ là Đồng Nhạc Nhạc không muốn để cho người khác nhìn ra cái gì, liền một mực đè nén khổ sở trong lòng .

Lúc Đồng Nhạc Nhạc tâm sự nặng nề, công việc Tàng Thư Các cũng đã hoàn thành .

Nhìn thấy vội vàng mới vài ngày đã quét dọn xong Tàng Thư Các, Đồng Nhạc Nhạc và Tiểu Quế Tử cũng mệt mỏi thở phào một hơi.

"Rốt cục quét dọn xong, mệt chết ta."


Một bên đưa tay xoa xoa cổ tay mỏi nhừ, trên gương mặt tinh sảo nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc lộ vẻ khổ sở.

Tiểu Quế Tử thấy vậy, không khỏi mở miệng cười nói.

"Đúng vậy, muốn quét dọn Tàng Thư Các lớn như vậy tương đối mệt, may là chúng ta đã hoàn thành , hiện tại, chúng ta phải đi báo cho Tô công công!"

"Ừ!"

Nghe được lời Tiểu Quế Tử, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là gật đầu.

Mấy ngày nay, bởi vì chuyện Tàng Thư Các, Tô công công càng không ngừng làm khó dễ, nói thời gian dài như vậy cũng không có hoàn thành nhiệm vụ.

Cũng không ngẫm lại Tàng Thư Các lớn như vậy, cho dù có mười mấy người cũng không nhất thiết hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy .

Trong lòng biết Tô công công là có chủ tâm làm khó dễ, Đồng Nhạc Nhạc chỉ có thể cố nhịn.

Ai kêu hiện tại thân phận mà nàng thế thân, chỉ là một tiểu thái giám cấp Tam Đẳng chứ! ?

Trong lòng bất đắc dĩ, Đồng Nhạc Nhạc liền cùng Tiểu Quế Tử cất bước đi tới chỗ ở Tô công công.

Lúc này đang là giữa trưa, cũng là thời gian dưỡng nhan của Tô công công cho đến lúc ngọ thiện, mới rời giường kiểm tra công tác của mọi người.

Bởi vì Tô công công là quản lý những thái giám mới tiến cung, cũng tức là Nhị Đẳng Thái Giám, cho nên có hẳn một gian phòng độc lập.

Khi Đồng Nhạc Nhạc và Tiểu Quế Tử đi tới chổ Tô công công, đứng ở gian phòng bên ngoài, chỉ thấy cửa phòng khép hờ, trong phòng truyền đến một hồi tiếng ngáy như sấm.

Có lẽ, Tô công công ở bên trong đúng là đang ngủ say!

Người ta làm thái giám, lão cũng làm thái giám. Người khác làm việc vội vàng chỉ mong giữ được nửa mệnh, hắn lại ở đây ngủ dưỡng dung, quả thật là đồng nghiệp không đồng mệnh a!

Đương lúc trong lòng cảm thán, Đồng Nhạc Nhạc lại thấy Tiểu Quế Tử mang vẻ mặt khó xử liền nghi hoặc hạ giọng hỏi

"Làm sao vậy! ? Tiểu Quế Tử! ?"

"Nghe nói, Tô công công có căn bệnh hít thở rất nghiêm trọng , nếu như lúc ông ta ngủ trưa lại đánh thức , ông ấy sẽ tức giận phi thường!"

"A! ? Chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ! ? Nếu không, chúng ta tìm Thuận công công đi! ?"

Thuận công công nói như thế nào cũng là phó quản sự, những việc lặt vặt này tìm hắn cũng tốt.

Đương lúc Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, lại thấy Tiểu Quế Tử lắc lắc đầu, mở miệng nói.

"Ngươi quên.... Thuận công công hôm nay không phải lúc trực."


"A....... chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ! ?"

Đối với chuyện này, Đồng Nhạc Nhạc có hơi khổ não .

Dù sao, Tô công công từ trước đến giờ đối với nàng luôn bất mãn, hơn nữa Tô công công thích làm đẹp đã đến trình độ biến thái.

Nếu có người quấy rầy lão ngủ dưỡng nhan, cuộc sống sau này của kẻ đó cũng khỏi nghĩ đến điều gì tốt lành.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc nhíu mày , khổ não nói.

"Không bằng, chúng ta đi về Tàng Thư Các trước, dù sao chúng ta mới làm việc vội vàng xong, không bằng nghỉ ngơi một phen, cũng không quá đáng. Chờ đến lúc Tô công công dậy, chúng ta trở lại đây đi! ?"

Đối với đề nghị của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế Tử chỉ là gật đầu tán thành.

Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc và Tiểu Quế Tử hai người liền quay lại Tàng Thư Các .

Trước kia, khi Đồng Nhạc Nhạc còn là tiểu điêu nhi được hoàng thượng sủng ái nhất, bên trong hoàng cung càng là muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.

Mệt nhọc, sẽ đến bên hồ ngủ ngủ trưa, đói bụng thì đến Thiên Lí Trì bắt Cẩm Lý ăn.

Chính là hiện tại nàng lại chỉ là một Tam Đẳng Thái Giám cấp thấp , mỗi ngày có một chuyện mà làm không xong.

Chỉ là... đây chính do cuộc sống do nàng lựa chọn, không trách được người bên ngoài.

Trong lòng thở dài, đột nhiên một hồi âm thanh tao nhã vang lên cách đó không xa, từ từ nhẹ nhàng đưa tới.

Tiếng đàn trầm bổng, thật mê người, vừa nghe tiếng đàn này, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời!

Bởi vì, nàng nhớ tiếng đàn này. Ở bên trong hoàng cung, người có thể gảy đàn tiếng đàn động lòng người xuất thần như vậy, duy nhất chỉ có Lan Lăng Thiệu Giác !


Nghĩ đến đây mắt nhung quét nhanh một lượt, chỉ thấy nơi này cách cung Bồng Lai không xa, liền nổi lên tâm tư đi gặp Lan Lăng Thiệu Giác.

Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền bảo Tiểu Quế Tử về Tàng Thư Các trước, chính mình liền đi theo đường cũ đi tới cung Bồng Lai.

Đúng lúc xế chiều, ánh nắng rực rỡ, trời xanh mây trắng, gió mát hiu hiu, thổi tới từng đợt ấm áp.

Bên trong hoàng cung, ba nghìn nhà liên miên không dứt, tường đỏ ngói xanh, hòn non bộ cùng dòng suối, rường cột chạm trổ, Cửu Khúc hành lang gấp khúc, tự thành một cảnh!

Đối với những điều này, Đồng Nhạc Nhạc đã sớm quen thuộc không thể quen thuộc hơn .

Vừa nghĩ tới có thể nhìn thấy Lan Lăng Thiệu Giác, bước chân Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng vô cùng.

Tuy nhiên, lúc theo tiếng đàn đi tới cung Bồng Lai.... cũng đã là người đi - nhà trống .

Nhìn thấy trong cung Bồng Lai chỉ có mấy người tiểu cung nữ đang thu thập, lại không có bóng dáng Lan Lăng Thiệu Giác, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhiễm vài phần chán nản.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia thêm vài phần uể oải.

"Ai, Lan Lăng Thiệu Giác đi rồi . . ."

Vốn tưởng rằng có thể từ xa thấy mặt Lan Lăng Thiệu Giác . . .

Thở dài trong lòng, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi quay đầu , mặt ủ mày chau trở về.

Ai biết, vì tâm tình mất mát Đồng Nhạc Nhạc lại không chú ý tới tình huống dưới chân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận