Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Sau khi Huyền Lăng Thương vào triều thì có Lý Tường hầu hạ tại bên người, cho nên Đồng Nhạc Nhạc cũng cảm thấy dễ chịu.

Từ sau khi được Huyền Lăng Thương tự mình ân điển ban cho là Nhất Đẳng Thái Giám hầu hạ ở bên người, Đồng Nhạc Nhạc phát hiện mọi người trong cung đối xử với mình rất nho nhã lễ độ.

Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết ở hoàng cung nơi chuyên ăn thịt người này thì tất cả mọi người đều là giả bộ. Nhìn ngươi là tâm phúc bên người hoàng thượng liền tới gặp để nịnh nọt ngươi.

Nếu như ngươi gặp rủi ro thì mọi người cũng nhân cơ hội đó mà bỏ đá xuống giếng.

Trong lòng biết những điều này, nhưng Đồng Nhạc Nhạc không cho là đúng, mình làm tốt chuyện của mình là được rồi.

Giờ phút này cũng gần đến giữa trưa, thời gian dùng cơm trưa cũng sắp đến.

Đồng Nhạc Nhạc cũng đã đói bụng, phải biết rằng lúc sáng nàng cũng chỉ tùy ý ăn cho nên hiện tại đã tới giờ cơm, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức vội vội vàng vàng đi tới phòng ăn.

Trên đường vừa lúc thấy Tiểu Lộ Tử cũng đi tới phòng ăn , liền lập tức mở miệng chào.

“Tiểu Lộ Tử, xin chào, ngươi cũng muốn ăn cơm sao!?

Chính là đang đi tới phía trước , Tiểu Lộ Tử nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt sau đó lập tức quay đầu lại chờ .

Thấy người gọi hắn là Đồng Nhạc Nhạc, trên mặt sừng sốt liền mở miệng nói:

“Thì ra là Tiểu Nhạc Tử công công, ngươi cũng đi dùng cơm sao!?”

Nghe được lời Tiểu Lộ Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc liền gật đầu, lập tức nghĩ đến chuyện gì đó liền mở miệng nói:


“Được rồi, mà ngươi đổi cách xưng hô đi, gọi Tiểu Nhạc Tử là được rồi, dù sao hai người chúng ta tuổi cũng không chênh lệch lắm, ngươi gọi như vậy ta cảm thấy tương đối thân thiết hơn!”

“Chính là…”

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói những lời này, Tiểu Lộ Tử liền lập tức cau mày, có hơi gặp khó khăn.

Chính là từ xưa đến nay tôn ti đều phải rõ ràng, tiểu thái giám trước mặt cũng là một ngoại lệ!

Hắn không có giả bộ ở trong hoàng cung này, là người thoáng tính dễ hòa hợp, cũng không vì được Hoàng thượng tự mình khâm điểm trở thành thái giám kề cận bên người mà trở nên kiêu ngạo, khinh thường mọi người.

Hơn nữa để cho Tiểu Lộ Tử cảm thấy thụ sủng nhược( được quan tâm nhưng lại cảm thấy lo sợ) kinh chính là.

Thái độ của tiểu thái này đối với chính mình!

Hình như với tiểu thái giám này mà nói, hắn đối với chính mình dường như đã quen biết từ lâu …

Đã nói với hắn giọng điệu nhiệt tình, thân thiết.

Vì điều này, Tiểu Lộ Tử trong lòng kinh ngạc, dù sao hắn cùng với tiểu thái giám này chưa bao giờ nhận thức qua.

Trong lòng nghi hoặc, Tiểu Lộ Tử cũng không phải là người giấu được tâm sự của mình, môi đỏ mọng hé ra, liền mở miệng hỏi lại:

“Tiểu Nhạc Tử, ách …”

Hai chữ công công cuối cùng , do bị Đồng Nhạc Nhạc nhìn chằm chằm , nên hắn liền nuốt trở lại.

Dừng một chút Tiểu Lộ Tử mở miệng lần nữa nói.

“Tiểu Nhạc Tử ta có thể hay không hỏi ngươi một chút, chúng ta trước đây đã từng gặp mặt chăng, bằng không ngươi lại cho ta cảm giác quen thuộc như vậy!?”

Nghe được Tiểu Lộ Tử nói những lời này, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, trong lòng kinh ngạc.

Trước đây Tiểu Lộ Tử cho người ta cảm giác ngốc ngốc, không ngờ cũng có lúc sắc bén như vậy.

Nghĩ tới đây Đồng Nhạc Nhạc cong môi một cái, nhếch miệng cười một tiếng.

“Trước đây hai chúng ta chưa bao giờ gặp mặt. Nhưng mà không biết tại sao ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi liền cho ta cảm giác phi thường quen thuộc. Phải biết rằng ở trong hoàng cung ta cũng không có bằng hữu thân thiết gì, cho nên ta thích làm bằng hữu của ngươi, nghĩ muốn làm bằng hữu với ngươi có được hay không!?”

Nói tới đây, Đồng Nhạc Nhạc nhìn về phía Tiểu Lộ Tử với ánh mắt tràn đầy mong chờ.

Tiểu Lộ Tử nghe vậy trong lòng cả kinh.

Nhìn vào ánh mắt của tiểu thái giám này tràn đầy mong chờ, trong lòng càng nảy lên một cỗ cảm giác kỳ diệu.


Chỉ cảm thấy tiểu thái giám này chỉ rõ ràng cùng với mình chỉ gặp mặt vài lần, vì sao hắn lại mang đến cho mình cảm giác rất quen thuộc.

Phảng phất như là trước đây dường như họ đã sớm nhận thức?

Trong lòng nghi hoặc, Tiểu Lộ Tử suy nghĩ trăm bề cũng không giải thích được.

Nhưng mà nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói những lời này Tiểu Lộ Tử thụ sủng nhược kinh trong một khoảng thời gian, lập tức vội vàng không ngừng gật đầu, đưa tay gãi ót ha ha cười nói.

“Ha ha, cái này đương nhiên là có khả năng, phải biết rằng Tiểu Nhạc Tử hiện nay là tâm phúc bên người hoàng thượng, bao nhiêu người nghĩ muốn nịnh bợ ngươi đều nịnh bợ không được.”

“Ha hả cái gì mà nịnh bợ với không nịnh bợ, ngươi cứ nói, như vậy hiện tại chúng ta là bằng hữu tốt!”

Nghe được Tiểu Lộ Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc cười hắc hắc.

Tiểu Lộ Tử nghe vậy lập tức gật đầu.

“Ừ, đúng vậy, bằng hữu!”

“Tốt, chúng ta đi ăn cơm thôi!”

Được Tiểu Lộ Tử đồng ý, Đồng Nhạc Nhạc tâm tình sung sướng.

Dù sao trước đây Tiểu Lộ Tử đều là một mực tận trung với chức trách chiếu cố chính mình, khiến cho nàng một mực phi thường cảm động.

Có lẽ tại lúc ấy, nàng đã sớm coi Tiểu Lộ Tử trở thành bằng hữu của mình chứ?



Đã quá giờ ngọ, giờ là lúc giữa trưa.

Giờ phút này Huyền Lăng Thương cũng đã đến Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương đi.


Đồng Nhạc Nhạc vội vã đi tới Ngự Thư Phòng, gật đầu với Lý Tường, liền không tiếng động vô thanh vô thức thay thế vị trí của Lý Tường, đứng ở phía sau hầu hạ Huyền Lăng Thương .

Giờ phút này là sau giờ ngọ, tuy là đầu thu, bên ngoài khí trời có lẽ nóng bức do ảnh hưởng của cuối mùa.

Chỉ là ở bên trong Ngự Thư Phòng được đặt rất nhiều mảng băng khiến cho nơi này trở nên lạnh hơn, mát mẻ vô cùng.

Nhưng mà quá nhìn thấy nam nhân ngồi trước mặt, lúc này bị chôn vùi trong một núi tấu chương, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy vô cùng đau lòng.

Người trong thế gian cho rằng làm Vua của một nước là một chuyện may mắn nhất thế giới.

Tuy nhiên người trong thế gian chỉ nhìn thấy cho quyền lợi và địa vị của người làm vua mà có ai biết làm vua của một nước cũng cần phải nỗ lực rất lớn.

Mỗi ngày Huyền Lăng Thương phải thức dậy vào canh năm, buổi tối khá muộn mới có thể được ngủ.

Mỗi ngày chỉ có ngủ được mấy canh giờ, nếu như thay đổi giờ giấc hắn rất có thể chịu không nổi.

Giờ phút này chỉ thấy nam nhân một tay cầm bút lông, trên tay cũng không ngừng nghỉ phê duyệt tấu chương.

Mặt dù nàng nhìn từ góc độ này, chỉ nhìn thấy gương mặt cương nghị của nam nhân kia. Chỉ cần là nam nhân kia nhíu mày đã làm cho nàng thấy cực kỳ rõ ràng.

Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng cau mày một cái, thật muốn cùng hắn chia sẻ một phen.

Chỉ tiếc nàng cái gì cũng không làm được.

Nghĩ đến đây Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy ảo não bởi chính mình vô năng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận