Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Hiện tại trời đã vào thu, bất quá bên ngoài nhiệt độ có lẽ vẫn còn khá cao, cho nên bình thường bên trong Dưỡng Tâm Điện đều sẽ có những tảng băng để giải nhiệt.

Ngự Thư Phòng cũng không ngoại lệ nên ở bên trong Ngự Thư Phòng bình thường luôn lành lạnh .

Chỉ là hôm nay cái lạnh trong Ngự Thư Phòng hình như không giống nhau với trước đây .

Đặc biệt là Đồng Nhạc Nhạc mới bước vào Ngự Thư Phòng, liền thấy ập tới dòng khí lạnh phảng phất như tháng chạp trời đông giá rét, lạnh lùng làm cho người ta toàn thân nổi đầy da gà.

Theo bản năng Đồng Nhạc Nhạc lập tức vươn hai tay ma sát một phen, lòng đầy nghi hoặc.

Sau khi nhìn thấy Tiểu Lô Tử đang đứng hầu hạ ở một bên, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi tuân theo nếp cũ , thấp giọng hỏi:

“Tiểu Lô Tử, ngươi cảm giác không hôm nay Ngự Thư Phòng so sánh với trước lạnh hơn rất nhiều!? Hơn nữa hình như có chỗ nào là lạ !?”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng mặt đầy nghi hoặc.

Nghe được Đồng nhạc Nhạc nói lời này, Tiểu Lô Tử không dám mở miệng nói chuyện, chỉ là dùng ánh mắt vội vàng nháy nháy ra hiệu cho Đồng Nhạc Nhạc.

Nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Lô Tử không ngừng giật giật, Đồng Nhạc Nhạc trong lúc nhất thời vẫn không có để ý tới, còn tưởng rằng Tiểu Lô Tử là mặt bị chuột rút, lập tức mở miệng hô nhỏ:

“A, Tiểu Lô Tử mắt ngươi bị làm sao vậy, là các cơ bị co quắp sao!?”

“Ặc…”

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói những lần này, Tiểu Lô Tử không biết nói sao.

Mạc dù hắn nghe không hiểu cái gì là các cơ bị co quắp, chỉ là từ này nghe được không phải là thứ gì tốt.


Thấy Đồng Nhạc Nhạc có lẽ xem ra không hiểu ý tứ của hắn, chỉ là nhẹ nhàng kéo Đồng Nhạc Nhạc qua , âm thanh hạ nhỏ tới mức có thể nói là thấp nhất.

“Hôm nay tâm tình Hoàng Thượng không tốt”

“Gì!?”

Tâm tình Huyền Lăng Thương không tốt!?

Nghe được Tiểu Lô Tử nói những lời này, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức ngước đôi mắt xinh đẹp lên liền nhìn về hướng Huyền lăng Thương .

Chỉ thấy giờ phút này Huyền Lăng Thương giống như mọi ngày , ngồi ở đó chăm chú phê duyệt tấu chương.

Chỉ là trên gương mặt tuấn tú kia mày kiếm nhíu lại, trên mặt phảng phất bao trùm bởi một tầng băng lạnh.

Hơn nữa trên người hắn còn tản ra một loại khí tức lạnh thấu xương, phảng phất như là điều hòa làm lạnh nhiệt độ.

Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Không trách được mới vừa bước vào Ngự Thư Phòng liền cảm giác được một cỗ khí lạnh thổi tạt về hướng nàng . Lúc đầu nàng còn tưởng Ngự Thư Phòng chứa quá nhiều băng, thì ra là do tâm trạng Huyền Lăng Thương hôm nay không tốt.

Thế nhưng sáng sớm hôm nay tâm tình Huyền Lăng Thương không phải là còn rất tốt sao!?

Như thế nào đến giữa trưa liền biến thành cái dáng vẻ này.

Chẳng lẽ là gặp phải triều chánh đại sự gì khó xử lí .

Nghĩ tới đây Đồng Nhạc Nhạc liếc nhìn Huyền Lăng Thương cảm thấy trong lòng thật đau.


Trong mắt người đời, hoàng đế không gì là không làm được, có mọi quyền sát sinh uy nghiêm vô hạn.

Chỉ là có ai biết, thân là đế vương cũng có bất đắc`dĩ và khổ cực!?

Nhìn đến giờ phút này, Huyền Lăng Thương tuấn mi nhíu lại, bạc môi mím lại thành một đường thẳng tắp, biểu hiện cho chủ nhân của nó không vui vẻ.

Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc đau lòng trong một khoảng thời gian, không khỏihoàn toàn thức tỉnh tinh thần rồi từ từ đi tới.

Dù sao gần vua như gần cọp, mặc dù Huyền lăng Thương trước kia hắn đối với nàng là chăm sóc từng li từng tí cực kỳ yêu thương, chỉ là lúc này không giống như ngày xưa.

Nàng bây giờ không còn bằng với tiểu điêu trước đây.

Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc người đã đi tới phía sau của Huyền Lăng Thương.

Huyền Lăng Thương phảng phất như cái gì cũng không biết chỉ chăm chú phê duyệt tấu chương.

Đồng Nhạc Nhạc đứng tại phía sau Huyền Lăng Thương một lúc lâu, thấy trên nghiên mực của Huyền Lăng Thương không còn bao nhiêu liền lập tức chủ động tiến lên mài mực.

Trong lúc nhất thời, Ngự Thư Phòng bên trong im ắng chỉ có tiếng của Đồng Nhạc Nhạc từ từ mài mực.

Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, vốn đang không nói một lời chăm chú phê duyệt tấu chương, Huyền Lăng Thương đột nhiên mở miệng nói:

“Mới vừa rồi ngươi đi đâu vậy!?”

Nam nhân mở miệng giọng điệu mặc dù nhẹ nhàng trầm thấp không thôi.


Đồng Nhạc Nhạc đang chăm chú mài mực, bên tai lại nghe được câu hỏi của nam nhân đầu tiên trên mặt là sửng sốt còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Mắt nhung nhẹ nhàng nhấc lên liền nhìn về hướng nam nhân bên kia .

Chỉ thấy nam nhân đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, căn bản khóe mắt cũng chưa từng liếc nhìn một chút.

Phảng phất như mới vừa rồi là chính mình nghe nhầm.

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc còn đang nghi hoặc, đột nhiên nhìn thấy người nam nhân đang chăm chú phê duyệt tấu chương ngước lên một đôi huyết mâu động lòng người, nhìn thẳng vào nàng.

Chỉ thấy hôm nay đôi mắt này không kín đáo lạnh lùng giống với dĩ vãng , lại có thêm một tia phẫn nộ.

Thấy vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc.

Huyền lăng Thương tức giận??

Chính là hắn đang yên lành tại sao lại tức giận.

Hơn nữa còn giống như là hắn tức giận đối với nàng.

Chỉ là nàng không nhớ rõ mình làm chuyện gì dẫn đến Huyền lăng Thương tức giận.

Trong lòng nghi hoặc không thôi, nhớ đến câu hỏi vừa rồi của nam nhân, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rùng mình, lập tức cúi đầu mở miệng nói:

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, mới vừa rồi nô tài không có đi nơi nào chỉ là ở bên ngoài tùy tiện đi dạo một chút thôi”

Đồng Nhạc nhạc mở miệng làm ra dạng bộ một mực cung kính.

Hơn nữa Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái.

Dù sao bình thường Huyền Lăng Thương không nói nhiều lắm, cũng tuyệt đối sẽ không hỏi vấn đề này.


Chỉ là không biết Huyền lăng Thương bị làm sao, hình như là tức giận, chỉ là hắn rốt cuộc tức giận cái gì nàng cũng không biết.

Tóm lại là phi thường kỳ quái.

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chính lúc nghi hoặc không giải thích được, lại thấy Huyền lăng Thương khi nghe được lời nói của Đồng Nhạc Nhạc hiển nhiên không hài lòng với đáp án của nàng.

Bạc môi đẹp đẽ kia không khỏi mấp máy một cái liền trầm lặng.

Khi mà Đồng Nhạc Nhạc cho là Huyền Lăng Thương sẽ không mở miệng hỏi nữa, đột nhiên lần nữa nghe thấyHuyền Lăng Thương hé mở bạc môi lại lần nữa trầm giọng hỏi:

“Mới vừa rồi ngươi và Thiệu Giác ở cùng một chỗ!?”

Nam nhân mở miệng, giọng điệu tuy là nghi vấn nhưng lại nói phi thường khẳng định.

Hơn nữa không biết có phải là ảo giác hay không, Đồng Nhạc Nhạc phát hiện Huyền Lăng Thương đang nói tới lời này thì giọng điệu càng thêm lạnh băng.

Nghe vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc lại kinh ngạc, như thế nào nàng cùng Lan Lăng Thiệu Giác ở chung một chỗ làm sao Huyền Lăng Thương lại biết.

Hơn nữa nàng cùng Lan Lăng Thiệu Giác ở chung một chỗ hình như cũng không có gì mà.

Huyền Lăng Thương này trước giờ không thích bát quái, không phải sao.

Trong lòng nghi hoặc, sau một lúc Đồng Nhạc Nhạc lại muốn nghĩ đến cái gì trong lòng liền cả kinh.

Hồi tưởng mới vừa rồi tại đình nghỉ mát, chính lúc đang say mê tiếng đàncủa Lan Lăng Thiệu Giác cứ có cảm giác một đạo tầm mắt nóng rực nhìn nàng chăm chăm.

Chỉ là chờ sau khi nàng hồi phục tinh thần hướng tới phía sau nhìn lại không thấy một bóng người.

Lúc ấy hẳn nàng vẫn đang còn buồn bực.

Hiện tại nghĩ đến, chẵng lẽ là lúc ấy một đạo tầm mắt kia chăm chăm nhìn nàng lại là Huyền Lăng Thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận