Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Huyền Lăng Phong và Tiểu Kính Tử đồng thanh cất tiếng kêu thảm. Lập tức, saumột khắc (15 phút) chỉ thấy Huyền Lăng Phong đang ngã sấp trên mặt đất bò dậy, nhanh như chớp chạy đi ra ngoài tiểu viện.

Tiểu kính Tử sau khi kịp phản ứng ,mặt mày cũng hết sức lo lắng ,phảng phất giống như sợ hãi nữ quỷ trong phòng kia sẽ đuổi theo không bằng.

Đối với vẻ mặt hoảng loạn sợ đến chạy trốn kia của Huyền Lăng Phong và Tiểu Kính Tử, giờ phút này nữ quỷ trong phòng kia lại hưng phấn mở miệng cười .

“Ha ha ha …ha ha … cười chết ta, ha ha ha, xứng đáng! Ai bảo người giả qủi định làm ta sợ ?! hừ hừ hừ !”

Đồng Nhac Nhạc hai tay chống nạnh càn rỡ cười đắc ý. Tiếng cười kia, trong không gian yên lặng này, càng trở nên rõ ràng , trở nên vang vọng….

Cùng lúc đó, bên kia…

Huyền Lăng Phong lại vô cùng sợ hãi.

Dù sao, hắn lớn đến như vậy cũng chưa gặp chuyện khủng bố như thế này bao giờ.

Giờ phút này. Bên tai hắn còn phảng phất nghe thấy tiếng khóc u oán của nữ quỷ, còn nữa, nữ quỷ kia khóe mắt chảy máu, khuôn mặt trắng bệch dọa người, đầu lưỡi lè dài…càng nghĩ Huyền Lăng Phong càng cảm thấy sợ hãi.

Giờ phút này, hắn khôngbiết là mình đã chạy mất bao lâu, càng không biết rằng mình chạy nhanh cỡ nào, giống như là đang bay .

Chỉ thấy cảnh vật xung quanh không ngừng bị hắn bỏ lại phía sau. Hắn không biết , căn bản bởi vì hắn không dám quay lại nhìn, sợ rằng khi hắn vừa quay đầu lại sẽ thấy nữ quỷ kia đuổi theo phía sau….


Kết quả là Huyền Lăng Phong cứ chạy không ngừng, cho đến khi không biết hắn đụng vào vật gì đấy ngã ngược ra phía sau ,oanh liệt đập mông ngã lăn trên đất.

Đầu quay mòng mòng đến hoa mắt chóng mặt, từ mông truyền đến một trận đau âm ỉ khiến Huyền Lăng Phong mặt mũi nhăn lại, hé mở làn môi hồng hồng ,không nhịn được đau mà kêu thảm một tiếng.

“Ai ui, cái mông của ta !! !” Huyền Lăng Phong một tay ôm mông , mồm thì kêu thảm.

Tiểu Kính Tử hạy ngay phía sau hắn nhìn thấy chủ nhân ngã, cũng không quản nhìn ngó xung quanh liền vội vàng chạy lên đỡ.

“Gia, người không sao chứ?”

“Ôi, cái mông của Bổn Vương. Ai, là ai lá gan lớn như vậy, dám đẩy ngã bổn vương”?

Trải qua phen hoảng sợ vừa rồi, Huyền Lăng Phong luôn một mực lo lắng đề phòng.

Mà nay, ngay tại lúc này, lại bị người đụng phải khiến hắn ngã mông đau ê ẩm, toàn bộ sợ hãi trong Huyền Lăng Phong hắn phút chốc biến thành tức giận.

Vẫn chưa biết rõ người đụng vào hắn là người nào, liền lập tức ngửa đầu bắt đầu gào lớn.

Cùng với tiếng gào kia của Huyền Lăng Phong giống như mãnh thú gầm rống, sau một khắc, một đạo âm thanh trầm thấp hùng hậu liền đã vang lên.

“A Phong, là trẫm.”

Nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, vốn đang mang vẻ mặt tức giận, gươngmặt trắng bệch của Huyền Lăng Phong lập tức sửng sốt. Đột nhiên như nghĩ đến cái gì, gương mặt khựng lại, mày cau có, giống như bộ dạng của tiểu hài tử khi hoảng sợ bỗng nhiên nhìn thấy người lớn, dáng vẻ vô cùng ủy khuất.

Đôi môi mở ra, liền ô ô một tiếng khóc lên.

“Ô ô, hoàng huynh, người đã đến rồi ! Có quỷ, thật đáng sợ! “

Huyền Lăng Phong vừa nói dứt lời liền đứng lên , vội chạy tới trước mặt Huyền Lăng Thương, mặt như đưa đám mở miệng cũng không ý thức được rằng ,bộ dạng hiện tại của bản thân trong mắt kẻ khác còn đáng sợ hơn.

Nhìn thấy trước mắtthiếu niên mặt như đưa đám, vô cùng hoảng sợ nói có quỷ, khóe miệng Huyền Lăng Thương khẽ nhếch lên.

Nếu như không phải vừa mới nghe được tiếng kêu thảm thiết quen thuộc khi ngã xuống đất của thiếu niên này, hắn còn tưởng , nam quỷ trước mắt này không phải đệ đệ của hắn đâu đấy.

Chỉ thấy trước mặt hắn là một thiếu niêntóc tai bù xù, người mặc một áo vải dài trắng tinh, trên mặt trét một tầng bột phấn thật dầy, khiến nhìn qua Huyền Lăng Phong nếu muốn nói kinh khủng tới đâu thì quả là kinh khủng tới đó.

Thiếu niên đi theo bên cạnh từ dáng vẻ đến trangphục cũng tương tự.


Thấy vậy, bạc môi Huyền Lăng Thương khẽ mấp máy, cau mày lại , mở miệng nói.

“A Phong, ngươi nói có quỷ, chính là ngươi sao? ‘Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu trầm thấp,hàm chứa sự không vui.

Nghe vậy, vốn đang mang vẻ mặt ủy khuất thương cảm, Huyền Lăng Phong lập tức sửng sốt.

Nhìn thấy nam nhân trước mặt gương mặt âm u lạnh như băng, trong lòng biết nam nhân giờ phút này đang cực kì không vui. Ngay lập tức da đầu tê rần, trong lòng ảo não không thôi.

Mới vừa rồi là do Huyền Lăng Phong hắn quá sợ hãi, trong lúc hoảng loạn chạy chẳng nhìn đường mà không thấy rõ người trước mặt là ai liền mở miệng chửi mắng .

Hơn nữa , bộ dạng này của hắn, cũng phạm phải điều cấm kị của hoàng huynh hắn rồi.

Nghĩ đến đây trong lòng Huyền Lăng Phong hơi luống cuống. Hắn một mực cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào nam nhântrước mặt .

Đôi môi hé ra, hắn lắp ba lắp bắp mở miệng .

“Hoàng , hoàng huynh, đệ, đệ…”, Huyền Lăng Phong mở miệng nói một lúc lâucũng không nói được một câu hoàn chỉnh, trong lòng ảo não, bỗng dưng nghĩ đến cái gì bèn lập tức đưa tay chỉ về hướng những ngôi nhà phía sau mà mở miệng nói.

“Hoàng huynh, không nói đến việc trước đây nữa, nơi đó có quỷ. Là thật, đệ tận mắt nhìn thấy, còn có Tiểu Kính Tử nữa, Tiểu Kính Tử cũng nhìn thấy được, có đúng không?”

Nghe được những lời này của, Tiểu Kính Tử lại nghĩ tới những hình ảnh khủng bố vừa mới thấy, lập tức vội vàng không ngừng gật đầunói.

“Đúng vậy, hoàng thượng , thật sự có quỷ, nó thật khủng khiếp. Người mặc trường sam trắng tinh, tóc tai bù xù…”

Nghe được Tiểu Kính Tử hình dung, ánh mắt Huyền Lăng Thương rơi lại trên người Huyền Lăng Phong vàTiểu Kính Tử, khóe miệng vừa nhếch lên.

Có lẽ thấy ánh mắt Huyền Lăng Thương rơi trên người mình, Huyền Lăng Phong lập tức mở miệng.


“Hoàng huynh, nữ quỷ kia thật không giống với bọn đệ. Khóe mắt nó vẫn còn chảy máu, đầu lưỡi thật dài, dài đến tận cổ , còn nữa nó bay lơ lưởng trong không trung , ở trong phòng không ngừng đung đưa.”

Huyền Lăng Phong nói sinh động như thật.

Đám cung nhân đi theo phía sau Huyền Lăng Thương nghe thấy vậy trên mặt liền lộ ra vẻ chấn động, có nghi hoặc, có hoảng hốt sợ hãi…

Dù sao,trong hoàng cung này , bên ngoài có vẻ xanh vàng rực rỡ tráng lệ thật đấy ,nhưng bên trong bỏ mạng cũng không ít người.

Hơn nữa trước kia cũng có không ít người nói qua, chính mình buổi tối thấy quỷ !

Chỉ là lúc ấy chẳng qua là người khác đồn đại thôi, mà hiện nay người nói ra lại là Huyền Lăng Phong, điều này khiến mọi người bắt đầu sợ hãi.

Huyết mâu của Huyền Lăng Thương khẽ quét một lượt, nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi của mọi người xung quanh liền lập tức thu vào trong mắt, mày kiếm cau lai, bạc môi mở miệng quát.

“Hoang đường, trên thế giới này làm gì có quỷ?”Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu kiên quyết, gương mặt tỏ ra mạnh mẽ mà oai phong.

Nghethấy vậy , Huyền Lăng Phong biết Huyền Lăng Thương không tin lời mình , lập tức mở miệng nói.

“Hoàng huynh, những điều đệ nói đều là sự thật, huống hồ không phải là một mình đệ nhìn thấy, TiểuKính Tử cũng thấy . Chẳng lẽ hai người bọn đệ đều nhìn nhầm sao?”

Nghe thấy những lời Huyền Lăng Phong nói, Tiểu Kính Tử lập tức gật đầu như giã tỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận