Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Nghĩ tới đây trong lòng đồng nhạc nhạc không khỏi nảy sinh một sự cảm động.

Sau một lúc liền thấy kỵ mã của huyền lăng thương đi đến bên cạnh nàng , đột nhiên hắn vươn tay một cái .

Liền lập tức như hùng ưng giương cánh , sau một khắc, cũng không đợi đồng nhạc nhạc phản ứng liền cảm thầy cả người đã nằm gọn trong vòng ngực rộng rãi .

Mà bị nam nhân ôm vào ngực liền cảm thấy đôi tay mạnh mẽ, vòng ngực rộng rãi , to lớn , ấm áp mà đầy vẻ an toàn .
.
Nàng chun mũi còn ngửi thấy trên người nam nhân có nhàn nhạt mùi long tiên hương , thậtlà dễ nhận ra .

Mà mùi hương trên người nam nhân rất dễ ngửi ,khiến cho nhịp tim nàng đang đập loạn liền từ từ bình phục lại.

Mặc dù nam nhân này nhìn rất lạnh lùng như lại làm cho nàng có cảm giác giống như một bến cảngrất an toàn. Chỉ cần có hắn bên cạnh , nếu có chuyện gì xảy ra nàng đều không sợ

Nghĩ tới đây đồng nhạc nhạc không khỏi làm theo bản năng từ từ vòng tay ôm lại hắn

Bởi vì cảm giác này đã rất lâu nàng không có thử qua

Lúc đầu nàng còn là tiểu điêu liền thường xuyên miễn cưỡng để cho hắn ôm vào trong ngực cảm giác như vậy thật là ấm áp và thoải mái.

Hiện tại miễn cưỡng nép vào trong lòng hắn, mà giờ phút này nàng cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc.

Nhìn thấy hắn một tay đang nắm chặt giây cương liền gắt gao lôi kéo .


Nguyên là kỵ mã vẫn còn không ngừng chạy về phái trước , liền lập tức nhấc hai chân trước giơ cao lên rồi im lặng đứng tại chỗ.

Nhìn thấy nguy hiểm đã qua đồng nhạc nhạc liền thở phào nhẹ nhõm còn không đợi nàng suy nghĩ chuyện khác liền nghe trên đầu truyền đến tiếng nói đầy tức giận .

"Ngươi thật là không muốn sống nữa sao mới vừa học xong cưỡi ngựa liền tự cho là giỏi ? Ngươi có biết vừa rồi mạng sống ngươi thiếu chút đã không còn "

Hắn gầm nhẹ ,mà ở trong giọng nói cũng lộ ra lửa giận hừng hực.

Nghe được hắn nói như vậy,ánh mắt đồng nhạc nhạc không khỏi nhìn lên , trước mắt là khuôn mặt lạnh lùng của hắn, còn có huyết mâu kia thì đầy lửa giận.

Thấy vậy , trong lòng đồng nhạc nhạc liền giật mình thân thể không tự chủ được mà run lênliền hé mở đôi môi đỏ hồng nói

"Hoàng. , hoàng thượng thật xin lỗi "

đồng nhạc nhạc mở miệng nói ,giọng điệu nhẹ nhàng đầu cúi xuống trên mặt tỏ ra vô cùng biết lỗi và tội nghiệp.

Nguyên là huyền lăng thương đang vô cùng thịnh nộ ,nay nhìn tiểu thái giám trong lòng đang cúi đầu xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia vốn xinh đẹp hồng hào , mà giờ phút này sắc mặt lộ ra vẻ tái nhợt . Chỉ có trong lòng hắn biết sự viêc vừa rồi cũng làm cho hắn sợ hãi , nên nguyên là đang tức giận cũng không khỏi suy yếu vài phần.

Như vừa nghĩ tới chuyện mới xẩy ra vừa rồi, trong lòng huyền lăng thương vẫn còn sợ hãi .

Nếu như vừa rồi hắn không kịp chạy tới thì tiểu thái giám này sẽ té từ trên ngựa xuống coi như không chếtthì thân thể cũng bị thương nặng nghĩ đến đây không biết sao hắn cảm thấy đau lòng.

Đối với cảm giác lo lắng như vậy, huyền lăng thương cũng không xa lạ gì .

Bởi vì lúc ban đầu khi con tiểu điêu nhi kia bị thương , hay sau này cũng không thấy nó đâu thì trong lòng hắn cũng có giác cảm giác giống vậy.

Chỉ là tiểu thái giám này không biết từ lúc nào đã chiếm một vị trong lòng hắn .

Có lẽ bởi vì tiểu thái giàm này có đôi mắt cùng tiểu điêu nhi rất giống nhau

Trong khi huyền lăng thương còn đang suy nghĩ thì đồng nhạc nhạc lại thấy nam nhân phía sau chỉ khẽ nhếch môi cũng không nói một câu không khỏi khiền cho lòng nàng lo lắng không thôi .

Nàng quả thật không muốn làm chohuyền lăng thương tức giận .

Nghĩ tới đây nàng liền hé đôi môi đỏ hồng mở miệng nói thêm lần nữa.

"Hoàng thượng người không nên vì nô tài mà tức giận có được không , nô tài cam đoan cùng hoàng thượng lần sau sẽ không như vậy nữa"

đồng nhạc nhạc mở miệng nói hơn nữa còn giơ lên ba ngón tay thể hiện bộ dáng thề thốt


Trong khi trong lòng vẫn còn đang giận thì huyền lăng thương nhìn thấy gương mặt tội nghiệp và đau khổ đang nép trong lòng mình . Nhìn gương mặt đầy vẻ cầu khẩn của tiểu thái giám , một tia lửa giận cuối cùng trong lòng liền bay mất hầu như không còn.

huyền lăng thương khẽ thở dài một hơi, ánh mắt của hắn chợt lóe lên rồi mới mở miêng nói

"Lần sau không được viện cớ này nũa"

Nghe được lời này của huyền lăng thương , nguyên mặt mày đầy thương cảm của đồng nhạc nhạc liền không còn thấy đâu, nàng khẽ nhếch miệng cười một tiếng

"Ha ha nô tài cam đoan lần sau sẽ không viện cớ này nữa"

Nghe được đồng nhạc nhạc nói như vậy, lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười tươi như hoa cũa đông nhạc nhạc , trong ánh mắt huyền lăng thương không khỏi phát ra sủng ái và bất đắc dĩ.

"Lần sau không được viện cớ này nữa"

Sao hắn cảm giác những lời này rất quen tai đây.

.....

huyền lăng thương là một người rât nghiêm túc

Bởi vì như vậy mới có câu nghiêm sư xuất cao đồ . Cho nên khi mà chỉ còn ngắn ngủi vài ngày đến hội săn bắn của hoàng gia vào mùa thu , thì đồng nhạc nhạc được huyền lăng thương nghiệm nghị chỉ bảo rốt cuộc cũng học xong cưỡi ngựa.

Đối với việc này đồng nhạc nhạc rất là vui vẻ

Hiện tại đồng nhạc nhạc đều luyện tập cưỡi ngựa để chuẩn bị vào hội săn bắn mùa thu của hoàng gia ,thời gian mới đó nháy mắt đã trôi qua .

Hội săn bắn mùa thu của hoàng gia rốt cục đã tới.


Đây là lần đầu tiên đồng nhạc nhạc tham gia hội săn bắn hoàng gia , cho nên đêm qua chính bởi vì nàng quá hưng phấn tới nửa đêm canh ba mới ngủ.

Tuy là như thếngười nàng vẫn không mệt mỏi tý nào mà cũng là người dậy rất sớm.

Đầu tiên là hầu hạ huyền lăng thương rời giường rửa mặt thay trang phục , sau đó kiểm tra binh lính một phen rồi mới dẫn đi về hướng khu vực săn bắn của hoàng gia.

Tất cả đều đã chuận bị đâu vào đấy chỉ đợi huyền lăng thương hạ chỉ là đại đội nhân mã liền trùng trùng điệp điệp mà xuất phát về phía khu săn bắn hoàng gia.

.....

Khu săn bắn hoàng gia cũng không có gần hoàng cung , đoàn người đồng nhạc nhạc đi gần một ngày mới tới nơi.

Đã đi một ngày trời tất cả mọi người điều miệt muồn chết rồi .

Kể cả nàng cũng không ngoại lệ.

Măc dù nàng ngồi trên xe ngựa , lại ngồi suốt một ngày trời nên cũng mệt muốn chết rồi .

Hiện tại rốt cục cũng đã đến nơi đợi sau khi xe ngựa dừng lại đồng nhạc nhạc liền từ trên xe nhảy xuống.

Đợi cho hai chân đứng vững trên mặt đất rồi nàng mới đảo mắt nhìn quanh một lượt liền hướng tời bốn phía .

Chỉ thấy giờ phút này, hẳn là xế chiều tầm bốn năm giờ. Vầng thái dương màu vàng nhạt đã từ từ chuyển sang phía tây . Ánh vàng rực rỡ kia đang chiếu khắp trên mặt đất .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận