Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Edit : Gió Lốc

Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Phong lại càng có nhiều loại nghi hoặc không giải thích được, chỉ là, cho dù hắn nghĩ như thế nào, đều không nghĩ ra một đáp án.

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc đang hiếu kỳ không giải thích được nhìn hắn, Huyền Lăng Phong chỉ là cảm giác được quẫn bách không thôi. Sau một khắc, có lẽ là bởi vì dường như xấu hổ thành giận, gương mặt thanh tú của Huyền Lăng Phong nhăn tít lại, không nhịn được rống to .

"Nước mũi ngươi đang chảy ra, xấu xí hết sức !"

Huyền Lăng Phong mở miệng quát, chỉ là bởi vì vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn phi thường suy yếu, cho nên hắn rít lên tới âm lượng rất thấp.

Nhưng mà, nhìn thấy dáng vẻ ghét bỏ Huyền Lăng Phong , trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức cau đôi mày lại, trên mặt có thêm vài phần tức giận.

"Ngươi là người như thế nào vậy !? Mệt ta mới vừa rồi vẫn còn lo lắng ngươi như vậy! Hiện tại ngươi lại chê ta xấu !? Hiện tại ngươi mới xấu hết mức! Bị người cởi hết trang phục giống như con heo!"

Đồng Nhạc Nhạc hiện tại là tức giận .

Nghĩ đến mới vừa rồi cho là Huyền Lăng Phong đã chết, bản thân khóc đất trời mù mịt, hiện tại ngẫm lại, chỉ cảm thấy chính mình giống y chang như cái con ngốc.

Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc lại càng tức giận.

Sau khi dùng tay lau nước mắt trên mặt, Đồng Nhạc Nhạc cũng không quản Huyền Lăng Phong, chống tay đứng lên từ trên mặt đất, liền đi tới chỗ con cá nướng .

Thấy bộ dáng Đồng Nhạc Nhạc nổi giận đùng đùng, hiển nhiên là tức giận.

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong trên mặt không khỏi một buồn bực, trong mắt không khỏi xẹt qua vài phần ảo não.

Chỉ là lần này đây, hắn ảo não không phải vì Đồng Nhạc Nhạc, mà là chính hắn.


Bởi vì mới vừa rồi, hắn rõ ràng không phải cố ý muốn cho tiểu thái giám này tức giận.

Chính là không biết phải chăng trước kia quan hệ hai người bọn họ luôn đối chọi gay gắt. Nên hiện tại coi như đối với tiểu thái giám này hắn có cái nhìn đổi mới, trong lòng cảm kích, nhưng lại vẫn cứ nói với hắn không ra một câu lời hay.

Hiện nay, nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc nổi giận đùng đùng rời khỏi, Huyền Lăng Phong cũng không cảm thấy kỳ lạ hắn.

Dù sao, nếu như đổi là hắn, khẳng định cũng bị tức giận.

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong trong lòng vừa ảo não, vừa tức giận.

Nhìn thấy tiểu thái giám này lại quay mặt không để ý tới hắn liền rời đi, Huyền Lăng Phong nhớ ra vội đuổi theo, mới phát hiện hiện tại chính mình trên dưới toàn thân trụi lủi, một món trang phục cũng không mặc.

Nghĩ đến mới vừa rồi, hắn cứ như vậy một bộ đức hạnh nằm ở chỗ này, thực sự là cái gì hình tượng cũng không có .

Hơn nữa, còn bị tiểu thái giám này thấy bộ dáng xấu nhất của mình . . .

Trời ạ!

Thực sự mất mặt!

Uổng phí hắn một đời lẫy lừng !

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong vừa tức giận, vừa ngượng ngùng.

Cuối cùng, hắn liền gắng gượng chống tay đỡ thân thể vẫn còn rất suy yếu để nhổm lên, từ từ chậm rãi mặc vào trang phục đang đặt trên mặt đất.

Cuối cùng Huyền Lăng Phong mặc trang phục xong, đảo mắt nhìn nhanh một lượt, vừa lúc nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc đang ngồi ở bên kia ăn cá nướng.

Nhưng mà, nói Đồng Nhạc Nhạc đang ăn cá nướng, còn không bằng nàng là đang cầm con cá nướng kia trút ra lửa giận đây!

Chỉ thấy Đồng Nhạc Nhạc một tay hung hăng xé con cá nướng kia, vừa hung hăng cắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng nõn hiếm thấy kia, lại hiện đầy tức giận.

Thấy vậy, không biết sao, Huyền Lăng Phong trong lòng bắt đầu có chút khẩn trương.

Sau đó từ từ đi từng bước đến bên cạnh Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong từ từ ngồi xuống. Nhìn Đồng Nhạc Nhạc trông thấy mình đi tới, liền đưa lưng về phía mình, trên mặt Huyền Lăng Phong không khỏi hiện lên vẻ buồn bực.

Lập tức, đưa tay sờ sờ cái mũi, mới mở ra đôi môi, mở miệng nói nhỏ.

"Này, ngươi là đang tức giận sao !?"

Đối với mặt mày căng thẳng của Huyền Lăng Phong, sau khi Đồng Nhạc Nhạc nghe được Huyền Lăng Phong nói, chỉ là hung hăng lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, lại không hề mở miệng nói chuyện.

Nhưng mà, khi nàng hừ một tiếng, đã đưa ra đáp án cho Huyền Lăng Phong .

Đúng là, nàng hiện tại cực kỳ tức giận!


Nghe được một lời hầm hừ lạnh nhạt này của Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Phong cảm thấy buồn bực .

Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm giác được, thì ra một người vô cùng đơn giản lạnh nhạt hầm hừ, kỳ thật cũng có lực sát thương lớn như vậy !

Khiến cho hắn càng căng thẳng hơn .

Trời mới biết!

Nếu như trước kia, có người đã nói với hắn, hắn sẽ bởi vì một thái giám nổi giận mà căng thẳng, hắn khẳng định sẽ hừ mũi !

Dù sao, ở trên thế giới này, hắn trừ hoàng huynh và mẫu phi mình ra, liền sẽ không quan tâm ý nghĩ những người khác đối với hắn.

Hiện nay, nhìn thấy cái lưng trước mắt đưa về phía hắn, rõ ràng tiểu thái giám đang giận hắn, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy tâm can mình, phảng phất như có mười lăm cái thùng đè lên, tâm thần bất định, thấp thỏm bất an.

Cũng từ trước tới nay, lần đầu tiên muốn nghĩ ra cách để lấy lòng cho một tiểu thái giám .

"Này, lúc mới rồi, Bổn vương không còn ý tứ kia nữa rồi, ngươi không nên tức giận, có được hay không, Bổn vương nơi nào có ghét bỏ ngươi. . ."

Huyền Lăng Phong mở miệng, ở trong giọng nói có ý tứ lấy lòng.

Đồng Nhạc Nhạc như thế nào không nghe ra được !?

Chỉ là nghĩ đến mới vừa rồi chính mình thật vất vả cứu được Huyền Lăng Phong, vẫn còn bởi vì Huyền Lăng Phong như đã chết nên khóc đất trời mù mịt, mà Huyền Lăng Phong vừa mới mở miệng đã nói chính mình xấu hết sức, sao khiến cho nàng không tức giận! ?

Cho nên hiện tại coi như Huyền Lăng Phong nghĩ muốn lấy lòng nàng, nàng cũng muốn bày đặt tự cao, cho hắn biết, nàng tuy là nô tài, lại vẫn có tính tình!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lại lần nữa nặng nề lạnh nhạt hầm hừ một tiếng.

Tỏ vẻ chính mình vẫn còn tức giận!

Huyền Lăng Phong nghe vậy, cũng không biết phải làm gì cho đúng.

Trời mới biết hắn lớn như vậy, còn không từng chủ động lấy lòng quá một nô tài đây!


Nếu như thay đổi mẫu phi và hoàng huynh hắn, hắn chỉ cần bày ra một bộ dáng thương cảm như vậy, sau đó không ngừng làm nũng cầu xin tha thứ, bọn họ chắc chắn mềm lòng.

Chỉ là hiện tại, muốn hắn đối với một nô tài bày ra một bộ dáng thương cảm như vậy, hắn là tuyệt đối không làm được.

Chớ nói chi là làm nũng !

Hắn đường đường một Vương gia, sẽ làm nũng đối với một tiểu thái giám !?

Ặc, ngẫm lại Huyền Lăng Phong đều cảm giác được toàn thân nổi da gà , bắt đầu hoàn toàn cảm thấy kính nể .

Cuối cùng, Huyền Lăng Phong không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt, mở miệng hỏi.

"Này, ngươi rốt cuộc muốn Bổn vương làm như thế nào, mới không giận Bổn vương a!?"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, trong lòng biết Huyền Lăng Phong là thật tâm muốn cầu nàng tha thứ.

Nghĩ tới đây, mắt nhung Đồng Nhạc Nhạc lóe ra một cái, lập tức, dường như nghĩ đến cái gì, hé mở làn môi hồng, mở miệng nói.

"Nghĩ muốn ta tha thứ ngươi cũng được, như vậy, Thập Tam Gia ngươi có nên nói với ta cái gì đó chăng !?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, xưng hô cũng bất tri bất giác thay đổi.

Huyền Lăng Phong lại không hề phát hiện ra được, chỉ là sau khi nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, khuôn mặt tuấn tú sửng sốt, mặt mày nghi hoặc.

"Nói cái gì đó đối với ngươi !? Nói cái gì nhỉ !?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận