Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Thấy dáng vẻ chạy trối chết của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được bắt đầu cười ha ha.

"Huyền Lăng Phong này, thật thú vị!"

Đồng Nhạc Nhạc cười ha ha , hắc mâu tuyệt đẹp kia đang cười tít lại, rất là xinh đẹp!

Chỉ là sau khi Đồng Nhạc Nhạc đưa mắt quét một vòng, rơi vào Lan Lăng Thiệu Giác ở một bên đang hé miệng mỉm cười nhìn nàng, thì nụ cười trên mặt không khỏi khựng lại. Lập tức, dường như nàng nghĩ đến cái gì , bèn mở miệng hỏi.

"Vương gia, ngài tìm nô tài có chuyện gì sao! ?"

Nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc hỏi, Lan Lăng Thiệu Giác lập tức mở miệng nói.

"Bổn vương chính là muốn tới thăm ngươi một chút. Mấy ngày nay, ngươi cùng A Phong đi trên các con đường trong vùng núi hoang dã , khẳng định đã bị không ít khổ chứ! ?"

Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, mang theo sự quan tâm không che dấu nổi. Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ấm áp.

Nhìn nam nhân áo trắng trước mắt này, trong ánh mắt càng là không che dấu chút nào sự cảm động.

Từ sau khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam nhân này , nam nhân này luôn chăm lo từng li từng tí đối với nàng.

Mỗi khi nàng có nguy hiểm , rốt cuộc hắn liền xuất hiện cứu nàng, quan tâm đến nàng. Hỏi làm thế nào mà nàng không cảm động đây! ?

Nhớ lại lúc ở tại thế kỷ hai mươi mốt , nàng một thân một mình, không ai thân thích. Không nghĩ tới, trời xui đất khiến mà sau khi đi tới triều đại này , nàng lại hưởng thụ những tình cảm ấm áp như thế mà trước kia không có.

Nghĩ tới đây, trong mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hiện lên một tầng mờ mịt, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng cảm kích nói.


"Vương gia, mấy ngày nay, để ngài lo lắng, nhìn ngài giống như đã gầy đi một vòng, khẳng định là tìm chúng ta rất khổ cực chứ! ?"

Mới rồi chưa từng chú ý, hiện nay cẩn thận nhìn một cái, Đồng Nhạc Nhạc mới phát hiện, Lan Lăng Thiệu Giác so với trước đây đã gầy không ít, hai gò má có hơi lõm xuống. Coi như là phía dưới khóe mắt , cũng xuất hiện vài phần thâm quầng, xem ra, dáng vẻ có vài phần mệt mỏi .

Nghĩ đến, mấy ngày nay nàng và Huyền Lăng Phong mất tích, Lan Lăng Thiệu Giác khẳng định là bởi vì chuyện của bọn họ mà lo lắng nhiều đây! ?

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ vậy, Lan Lăng Thiệu Giác nghe vậy, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, mở miệng khẽ cười một tiếng.

"Chỉ cần ngươi và A Phong không có việc gì là tốt rồi. Mấy ngày nay từ lúc các ngươi mất tích, không chỉ có Bổn vương lo lắng, Hoàng thượng ngài cũng cực kì lo lắng. Mấy ngày nay, cơ hồ là đôi mắt cũng không từng khép lại. Từ sau khi tìm thấy các ngươi , Hoàng thượng mới hơi chợp mắt một chút. Ngày hôm sau, liền dậy thật sớm phê duyệt tấu chương."

Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác nói lời này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thắt lại một cái. Hàng mi đẹp đẽ kia , càng là lập tức cau lại một cái. Nàng mở miệng ra, cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, liền thốt r những lời ảo não trách móc.

"Hoàng thượng làm thế nào lại không nghỉ ngơi thật tốt một phen! ? Đại sự triều chínhdẫu có quan trọng, so ra cũng phải kém tầm quan trọng thân thể của ngài ư! ? Nếu như sau đó ngài bị mệt mỏi ngã bệnh, thì làm thế nào tốt được! ? Không được, nô tài hiện tại sẽ đến đi gặp Hoàng thượng một chút mới được!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, trên mặt càng là không che dấu chút nào ảo não lo lắng và trách cứ.

Chỉ là, nàng lại hoàn toàn không biết, dáng vẻ hiện tại của mình, cũng không giống điệu bộ mà nô tài người ta nên có chút nào dáng vẻ, ngược lại như là lo lắng và trách cứ đối với thân nhân bằng hữu.

Phải biết rằng, nếu như bình thường thì người làm nô tài, lá gan cũng không có lớn như vậy, dám nói ra những lời như vậy.

Chínhlà hiện tại Đồng Nhạc Nhạc, chỉ vì quá sốt ruột lo lắng , hận không thể hiện tại lập tức chạy đến, nhìn một chút xem Huyền Lăng Thương thế nào.

Phải biết rằng, lúc đi cùng Huyền Lăng Phong tại các con đường núi hoang dã , người mà nàng nghĩ đến nhiều nhất, chính là Huyền Lăng Thương.


Vốn tưởng rằng, đời này nàng sẽ không còn được gặp lại Huyền Lăng Thương, khi đó, trái tim của nàng đều như vỡ tan.

Hiện nay, nghe được tình huống hiện tại của Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc càng là cực kỳ sốt ruột lo lắng .

Trong lòng lo lắng , Đồng Nhạc Nhạc nhất thời muốn chạy đi, nhưng mà nghĩ đến quần áo trên người mình bẩn thỉu, bộ trang phục này cũng vài ngày chưa từng được thay thế.

Đảo mắt nhìn quanh một lượt chiếc gương đồng ở một bên, thấy trên đỉnh đầu mình có dính mấy mẩu vụn bánh ngô kê, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đưa tay chụp vài cái, hàng mi xinh đẹp kia lập tức cau lại gắt gao.

Đôi môi đỏ mọng trề ra, tràn đầy ảo não.

"Nha nha nha, hiện tại dáng vẻ này của mình xấu đến chết, không được, ta phải đi tắm rửa mới được!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa thì thào tự nói được, vừa chỉnh đốn lại trang phục , tính toán tắm rửa thay quần áo linh tinh các loại.

Chỉ là, khi nàng muốn chạy đi xách nước nóng vào tắm rửa thay quần áo, không ngờ lại đụng vào Lan Lăng Thiệu Giácđứng ở một bên.

"Ách, Vương Gia, thật xin lỗi thật xin lỗi, nô tài không phải cố ý!"

Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc đụng phải Lan Lăng Thiệu Giác , thân thể lảo đảo một cái, cơ hồ sẽ bắn ngược té trên mặt đất . May là Lan Lăng Thiệu Giác nhanh tay lẹ mắt kịp thời đỡ.

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc vội vàng giống như con quay ,hắc mâu tuyệt đẹp kia của Lan Lăng Thiệu Giác đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một cái. Sau đó, môi hồng cong lên , mở miệng cười khẽ nói.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi không nên lo lắng, hiện tại Hoàng thượng đang bàn bạc quốc sự cùng mấy vị đại thần! Hiện tại ngươi có chạy tới thì cũng không gặp được ngài. Lúc này , ngươi cần trước hết tỉnh táo thật tốt , mọi chuyện lo từng cái một, đừng lo lắng."


Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác nói lời này, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ tỉnh táo lại.

"A, thì ra là thế, ha hả, cơ mà tính tình nô tài, vừa lo lắng, liền đều không nghĩ tới gì nữa ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ảo não tự trách cười nói.

Lan Lăng Thiệu Giác nghe vậy, cũng là khe khẽ lắc đầu, mở miệng cười nói.

"Tiểu Nhạc Tử hiện tại ngươi mà quan tâm sẽ bị loạn thôi."

"Quan tâm sẽ bị loạn! ?"

Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác , Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhẹ nhàng thì thào một tiếng, cảm giác được Lan Lăng Thiệu Giác nói chính là ý này.

Nhưng mà, đối với Huyền Lăng Thương, làm thế nào nàng có thể không quan tâm đây! ?

Huyền Lăng Thương, là mối bận tâm lớn nhất đời này của nàng .

Cũng làm nàng mạo muội nguy hiểm lớn như vậy, là nguyên nhân lớn nhất để nàng nữ đóng giả nam trang ở lại bên cạnh Huyền Lăng Thương . . .

Nàng không nỡ rời khỏi Huyền Lăng Thương.

Cũng không rời khỏi hoàng cung nổi.

Có lẽ, từ lúc nàng đi tới triều đại xa lạ này, gặp được Huyền Lăng Thương thì nàng liền không nỡ rời khỏi hắn. . .

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, nàng cũng không biết, Lan Lăng Thiệu Giác đứng ở trước người nàng, ánh mắt một mực rơi trên người nàng.


Khi thấy Đồng Nhạc Nhạc hình như nghĩ đến cái gì , một mực ngây người ra.

Chỉ là cái bụng kia cũng không ngừng "òng ọc òng ọc" vang lên không ngớt, vậy mà nàng vẫn còn hoàn toàn không biết.

Thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác hé mở làn môi hồng, không nhịn được nhắc nhở .

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi khẳng định đói bụng lắm rồi! ? Bổn vương để người ta chuẩn bị bữa trưa cho ngươi chứ! ?"

Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn thức tỉnh, mới nhận thấy được, bụng của mình thật sự đang vang lên 'òng ọc òng ọc' không ngớt ! Âm lượng khá lớn, làm cho Đồng Nhạc Nhạc nghe được không nhịn nổi mà đưa tay che bụng, mặt mày đỏ bừng.

Sau khi hé mở làn môi hồng, hì hì cười khúc khích một tiếng , Đồng Nhạc Nhạc mới đưa tay gãi gãi gáy, cười nói.

"Đa tạ Tạ vương gia, nô tài thật đúng là đói bụng lắm."

"Ừ, được rồi, Bổn vương đã cho người chuẩn bị ăn rồi, ngươi trước hết từ từ tắm rửa thay quần áo, bữa trưa sẽ tới nhanh chóng."

Chứng kiến dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc hì hì cười khúc khích, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ là nhẹ nhàng mấp máy đôi môi đỏ mọng, lập tức xoay người rời đi.

Cho đến sau khi Lan Lăng Thiệu Giác rời khỏi doanh trướng , Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là hít hít cái mũi, chỉ cảm thấy hình như có luồng khí hôi hôi.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức vươn cánh tay ngửi ngửi, mới phát hiện, cái mùi hôi này là truyền đến từ trên người mình.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức bí xị, mặt mày bi thảm.

"Nha nha nha, không trách được Lan Lăng Thiệu Giác liền đi nhanh như vậy, chẳng lẽ là ghét bỏ ta hôi người! ?"

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận