Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Trong lúc đó, cung nhân đi đi lại lại ở đây đều là giữ gìn lễ nghĩa, lập tức làm hiện ra sự uy nghiêm của hoàng gia.

Đồng Nhạc Nhạc cẩn thận đánh giá hoàng cung lớn như thế, sau đó được Tiểu Lô Tử dẫn tới bên một cái hồ có phong cảnh tuyệt đẹp !

Giờ phút này đúng là lúc đầu mùa hè, thời vụ hoa sen bên hồ bắt đầu nở rộ!

Đưa mắt nhìn khắp một vòng, chỉ thấy mặt hồ xanh biếc!

Sóng nước lăn tăn, gió mát phe phẩy. Mỗi khi có cơn gió thổi qua lại làm lớp nước biếc mặt hồ nhấp nhô!

Chỉ thấy cái hồ này phi thường lớn!

Trong hồ, khắp nơi đều thấy hoa sen lá sen!

Lá sen xanh biếc, vừa to vừa tròn như những chiếc quạt lớn trải ra khắp hồ.

Trong đó, có không ít hoa sen mơn mởn tô điểm cho chúng, hơn nữa có nhiều màu sắc khác nhau !


Hồng quyến rũ, phấn xinh đẹp, trắng thuần khiết, màu vàng dễ thương. . .

Trong đó, cũng có không ít những con chuồn chuồn bay tới bay lui.

Chúng hạ cánh đậu trên những bông hoa sen càng làm phong phú thêm sức sống nơi đây!

Mà trong hồ nước càng có không ít Cẩm Lý ( cá chép đỏ ).

Hồ nước trong suốt, cho nên nhìn từ mặt hồ xuống, thậm chí còn có thể thấy đáy!

Cho nên Cẩm Lý trong hồ , càng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nhìn những đàn Cẩm Lý trong hồ , Đồng Nhạc Nhạc càng thấy kích động ngứa ngáy.

Nhớ lại trước kia lúc ở cô nhi viện, nàng thường xuyên nhảy vào trong hồ bắt cá .

Nhưng mà hôm nay nàng vừa ăn no , cho nên tạm thời không có ý định bắt những con Cẩm Lý này !

Sau khi ra hiệu cho Tiểu Lô Tử thả mình xuống , Nhạc Đồng Đồng lập tức chạy tới bãi cỏ xanh tươi kia .

Mặc dù trên người có băng quấn kín, nhưng vẫn không ảnh hưởng tâm trạng sung sướng của nàng chút nào .

Dù sao, ngắm nhìn bầu trời xanh bát ngát này, lại thêm mây trắng, cât cỏ xanh ngắt, hoa sen, mỗi một thứ mỗi một nơi đều tuyệt đẹp như thế . Thử hỏi tâm tình có thể nào mà không tốt cho được! ?

Kết quả là, hiện tại Đồng Nhạc Nhạc, giống như là con ngựa hoang thoát khỏi dây cương phi tít mù trên mặt cỏ .

Chỉ cảm thấy gió đang không ngừng gào thét thổi qua bên tai mình .

Cảnh vật bên cạnh cũng nhanh chóng lui về hai bên phía sau .


Cảm giác hình như muốn bay lên thế này, thật đúng là không tồi!

Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang sung sướng thì nàng không biết, tốc độ của mình giờ phút này qủa thật là nhanh!

Quả thực là nhanh như điện chớp! ! !

Cho đến khi nghe được tiếng kêu từ phía sau truyền đến, thì Đồng Nhạc Nhạc mới nhìn lại.

Nàng chỉ thấy, Tiểu Lô Tử đang thở hổn hà hổn hển chạy tới bên này .

Gương mặt thanh tú trắng trẻo kia, giờ phút này càng bởi vì chạy hộc tốc mà hoàn toàn ửng đỏ .

Thoạt nhìn thoáng qua, phảng phất dường như là mông con khỉ, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được ôm bụng cười lớn.

"Ha ha, ngươi chạy thật đúng là chậm a!"

Đối với chuyện Đồng Nhạc Nhạc giễu cợt, Tiểu Lô Tử cũng không biết được chút nào.

Giờ phút này, sau khi thấy con tiểu điêu nhi này rốt cục đã dừng lại, không hề chạy nữa thì Tiểu Lô Tử mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhớ lại vừa rồi con tiểu điêu nhi này bắt đầu chạy , quả thực là nhanh như tia chớp làm cho người ta không theo kịp. Nếu như hắn không cẩn thận để lạc mất con tiểu điêu này thì dẫu có hàng chục cái đầu, cũng không đủ để chặt a!


Nghĩ tới đây, Tiểu Lô Tử không khỏi cố gắng nặn ra một gương mặt tươi cười, sau khi đi tới trước mặt Đồng Nhạc Nhạc, hắn liền cầu khẩn .

"Tiểu tổ tông của ta, ngươi đừng chạy nhanh như vậy, ta không đuổi kịp a!"

Nghe được những lời Tiểu Lô Tử đã nói, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nghiêng nghiêng cái đầu dễ thương .

Lúc này nàng mới nhận thấy được, tốc độ vừa rồi của mình thật là nhanh!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc kinh hãi .

Không nghĩ tới, chính mình hiện tại sau khi trở thành một con Phượng Hoàng Điêu thì toàn thân đều là bảo vật, ngay cả chạy cũng nhanh như vậy!

Nhưng mà đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc là hoan hỉ!

Ít nhất, sau này có người nào dám có ý đồ với nàng , khi nàng không đấu lại thì còn có thể chạy! Không phải sao! ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận